Bút Kí Huyền Môn

Chương 17: Đạo sĩ hạ sơn 1

sư phụ, sư phụ, con về rồi

Tiếng Dương Vũ nói vọng vào từ ngoài cổng đạo quán, một lúc sau cũng chạy vào đến đại điện

-sư phụ, lần này con không làm người thất vọng chứ

Nói đoạn Dương Vũ lấy ra một lá phù màu đỏ thẫm đưa cho sư thái

Sư thái tay nhận lấy lá bùa nhìn nhìn một hồi rồi lắc đầu nói:

-rốt cuộc ngươi cũng là thiên sư nhân gian, lại đi đuổi bắt mất con lệ quỷ này đến hai ngày mới về, thật làm ta mất mặt

Dương Vũ nghe vậy thì cười hăng hắc giải thích:

-sư phụ, đó là tại người không biết, con đã tới tận huyết thuỷ hà bắt chúng về đó.

Sư thái nghe vậy thì có chút không tin, phòng thích cương khí vào lá bùa kiểm tra lập tức cảm nhận được bốn luồng quỷ khí cường đại đang lưu chuyển trong lá bùa thì cũng có chút viên mãn, tiểu tử này ít ra cũng làm nên được một chút thành tựu, cũng không phải uổng công bao lâu nay sư thái kì công khổ luyện cho hắn

Hai người nói chuyện một hồi thì Đằng Thanh đi vào, tay rút ra một tấm thiệp nói:

-sư phụ, Trương thiên sư mời sư phụ tới dự lăng hoa hội năm nay.

Sư thái nhận lấy thϊếp mời chỉ thấy hiện lên mặt một tia khó sử nói:

-sớm không đến, muộn không đến, ngay lúc ta đang luyện công thì lại mời, quả thật là tức chết.

Nói rồi nghĩ nghĩ điều gì đó, quay về phía Dương Vũ cười nham hiểm nói:

-Đồ đệ tốt đồ đệ giỏi, ngươi thay ta đi chuyến này đi

Dương Vũ nghe song thì cơ hồ muỗn nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, nhưng lại làm bộ:

-sư phụ, tại sao người không tự đi mà lại nói con

Thấy tên đồ đệ nói vậy thì sư thái cũng chẳng cách nào liền giải thích cho hắn

-ta năm nay cũng tròn một trăm ba chục tuổi, vì tu luyện bí truyền đạo pháp của bổn môn nên mới có thể cải lão hoàn đồng, cư nhiên cứ sau hai mươi năm lại phải tu luyện lại một vòng pháp môn này mới có thể duy trì trạng thái trẻ trung, ngươi hiểu chứ.

-à, hoá ra là người còn tiếc nuối cái khuôn mặt này

Dương Vũ cười hăng hắc nói

Sư thái nghe một câu này của hắn thì nộ khí sung thiên, thế nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh mà dụ dỗ hắn:

-ngươi trước sau gì cũng là trưởng môn Liễu Tiên, cư nhiên phải ra ngoài giao du với đám người trong giới, sau này tiện bề nói truyện

Câu này nghe cũng có lý, Dương Vũ tính tình hoạt bát, tay chân chẳng thể để yên, nhất là mấy chốn đông vui là hắn thích nhất, tuy nhiên lần này đến với tư cách là đại diện của Liễu Tiên nên không thể xuề xoà như lần trước, nghĩ nghĩ một hồi tên trơ trẽn Dương Vũ mới nói:

-sư phụ, lần nào đi cũng thấy người ta cầm pháp bảo này nọ, uy lực thập phần cường đại, người có nhớ kim cương thiết trượng của giác nhẫn thiền sư không?, còn đả thần tiên của cái tên họ Từ kia nữa, còn có.....

-vài ba món đồ tạp nham mà ngươi cũng đem ra khoe khoang?

Nói rồi sư thái đưa tay trái đang cầm phất trần ra trước mặt Dương Vũ nói:

-long uyên phất trần này từng gϊếŧ không ít lệ quỷ đại yêu, với mấy món đồ kia cũng chẳng kém cạnh gì, ngươi cầm lấy

Thế nhưng khi Dương Vũ đang định cầm lấy thì sư thái lại rụt tay lại cười nham hiểm

-tên khốn kiếp nhà ngươi, tưởng là có thể khích tướng được ta sao, còn lâu

Dương Vũ những tưởng là có thể lấy được đồ tốt, trong bụng cờ hoa hiện ra vậy mà bị sư thái lột trần ý đồ, quả thực là ưu sầu không thể diễn tả

Thấy hắn có vẻ buồn chán thì sư thái cũng không đành lòng, đứng lên đi về phía hậu viện một hồi rồi trở ra với một cái bao dài trên tay, đặt xuống trước mặt Dương Vũ kêu hắn mở ra, ban đầu hình ảnh trông gần giống một thanh kiếm dài ba tấc, cả cái bao đang bọc ở ngoài còn dính đầy bụi chứng tỏ lâu đời, nghĩ là đồ tốt nên hắn quyết định mở ra, ai ngờ bên trong là một thanh sắt đen xì, nhìn vẻ ngoài thập phần thô kệch thì Dương Vũ lại xị mặt ra nói:

-sư phụ, thanh sắt gỉ này thì làm được gì đây

Sư thái nghe vậy thì cười nhẹ một cái, tay phải cầm thanh sắt nhấc lên, phóng thích cương khí thì lập tức thanh sắt rung động, phát ra hắc quang lan toả cả đại điện nhưng chỉ được một lúc rồi vụt tắt, lúc này sư thái mới đặt thanh sắt xuống thở dài

-mẹ nó chứ, nặng quá

Rồi quay sang Dương Vũ nói:

-đây là hắc hạo sát thần châm, năm sưa tổ sư gia lấy được trong lõi của một ngôi sao băng, uy lực cường đại hay không còn chưa biết, chỉ biết là rất nặng nên không có ai dùng

Dương Vũ nghe vậy thì cũng có chút tò mò, thử nhấc lên thì cảm thấy như cả người bị kéo chùng xuống, liền vận hết sức lực dồn cương khí rót vào thanh sắt thì nhấc lên được một chút, lập tức thanh sắc rung động không thể kiềm chế liền vụt xuống nền nhà, từ đó phát ra một luồng hắc khí đánh tận ra ngoài hướng Đằng Thanh, thấy đòn hung hiểm thì Đằng Thanh liền lăng không mà né tránh, còn đạo hắc quang kia đập thẳng vào một phiến đá cạnh đó khiến nó vỡ nát, thật đúng là kình thiên.

Dương Vũ sau một đòn này thì thấy càng phấn khích, lại nói sau khi rót nhập cương khí vào đó thì càng thấy cầm thanh hắc châm này vừa tay, cười cười đắc chí

-sư phụ, thật là tuyệt thế pháp khí

Sư thái thấy thanh sắt này vào tay hắn lại có uy lực như vậy thì cũng có chút kinh ngạc, nếu thật sự tên tiểu tử này có được mấy món thần khí thì không biết sẽ ra sao đây

Thấy sư phụ đang suy nghĩ mênh mang gì đó thì Dương Vũ lại hỏi

-sư phụ, người đang nghĩ cái gì vậy?

Nghe câu này thì sư thái mới định thần lại, nhìn hắn một hồi rồi nói:

-ngươi theo ta cũng đã tròn hai mươi lăm năm, những thứ cần dậy ta cũng đã dậy hết, lần này ngươi hạ sơn cũng nên tìm hiểu bên ngoài, sẽ tốt cho con đường tu luyện của ngươi

-sư phụ, người đuổi đồ đệ sao?

Dương vũ mếu máo nói

Thấy tên tiểu tử này hai mươi mấy tuổi đầu mà con làm bộ dáng khó coi như vậy thì sư thái gắt lên

-nếu ta đuổi ngươi đi được ta đã đuổi lâu rồi, ý ta là ta muốn ngươi đi tìm đạo riêng cho mình, đến khi tìm thấy cái gọi là đạo thì hãy hồi sơn

Nghe câu này thì trong lòng hắn thập phần vui sướиɠ, nhớ đến cảnh phồn hoa phố thị thì lại không chịu đựng được nhảy cẫng lên, bái tạ sư phụ cùng sư huynh rồi lăng không xuống chân núi.

Đằng Thanh thấy hắn đã đi xa thì mới tiến lại chỗ sư thái cau mày hỏi:

-sư phụ thật sự muốn giao hắc hạo diệt thần châm cho hắn sao, như vậy thực sự là hại hắn....

Sư thái vẫn ngồi đó, hai mắt nhìn về phía xa xa thở dài

-ta cũng chẳng biết là đang giúp hắn hay hại hắn, cư nhiên cái nguồn quỷ khí kia đã hai chục năm rồi vẫn không tiêu tán, ta lo rằng đây không phải chuyện bình thường

Nói rồi lại nhắm mắt dưỡng thần, Đằng Thanh thấy vậy cũng không muốn làm phiền, tính đi ra ngoài thì sư thái lại nói:

-đêm nay chắc sư huynh ta sẽ lại tới quấy phá, đã mấy chục năm rồi mà lão vẫn chưa từ bỏ ý định lấy long uyên phất trần cùng cái bình hồ lô kia, àiiii

-sư phụ, vậy ta đi chỗ khác lánh tạm đã, sau thất tuần công lực của sư phụ đã quy tụ thì chúng ta sẽ về đây

Đằng thanh nói

Sư thái suy nghĩ một hồi thì lắc lắc đầu, đây là đạo quan của mình, vậy mà mình còn phải chạy đến nơi khác chốn tránh, vậy còn ra cái thể thống gì

Thấy sư thái cũng cương quyết ở lại thì Đằng Thanh cũng không muốn nhiều lời, lập tức trở ra ngoài, để sư thái một mình với những suy nghĩ về Dương Vũ

"Quả thật ngươi thực sự là cái gì đây?"