Cô tình nguyện đang nằm mơ, tất cả hình ảnh tàn nhẫn ngược đãi đều chỉ là một đoạn ngắn trong mơ mà thôi, sự thật là đợi cô thức dậy, Giang Mạc Viễn liền ngồi ở bên giường như thế, vẫn cười cười nhìn cô, đồ ngốc, mơ thấy ác mộng à?
Nụ cười trên môi anh thật dịu dàng, ý cười nơi đáy mắt càng thâm thúy.
Giang Mạc Viễn trước mắt, vẫn vẻ tươi cười thường nhật, thế nhưng, mắt anh lại lạnh băng, hắc ám đến đáng sợ.
Trang Noãn Thần vẫn chưa đến tình trạng phải lừa mình dối người, chuyện tối qua cũng không phải là mơ. Cô là mất đi tri giác chứ không phải mất trí nhớ, cho nên khi Giang Mạc Viễn tới gần cô, cô có thể tinh tường cảm giác được sự sợ hãi ẩn sâu tận đáy lòng, chỉ có sợ hãi và sợ hãi với anh.
Cô nhớ rất rõ anh đã đối xử với cô như thế nào.
Cảnh tượng nặng nề kinh khủng kia mỗi khi nhớ tới, trái tim như vỡ ra.
Cô bị ép phải tiếp nhận một màn cưỡиɠ ɧϊếp thảm thương vô nhân tính.
Mỉa mai chính là, người cưỡng bức cô lại chính là chồng cô.
Giang Mạc Viễn, người đàn ông này, cô cũng từng sợ hắn, là lần đầu tiên được hắn thuê, nhưng đây là xuất phát từ sự không hiểu biết về hắn, bây giờ thì khác, cô sợ hắn, là sợ sự tàn nhẫn ngược đãi của hắn, sợ hắn cởi bỏ chiếc áo ôn nhu lộ ra bản tính dã thú.
Cô chưa từng nghĩ đến anh chính là người như thế.
Giang Mạc Viễn ngồi bên giường bắt gặp ánh mắt e dè của cô, mắt anh lại cực kỳ bình tĩnh, đưa tay, đẩy chiếc chăn mỏng trên người cô ra. Toàn thân Trang Noãn Thần cuộn thành một khối, quan sát anh như đang nhìn ma quỷ, trong mắt tuy sợ hãi nhưng vẫn tràn ngập căm phẫn.
Trước kia, cô vừa kính nể vừa yêu anh, còn hiện tại, cô chỉ còn lại sợ và hận anh.
Theo ánh nắng xuyên qua rèm thưa vụn vặt, thản nhiên chiếu lên người Trang Noãn Thần, là vẻ đẹp mê người. Làn da trắng noãn được ánh nắng chiếu sáng, trở nên vô cùng mịn màng, dấu hôn chằng chịt là thành quả tối qua người đàn ông đó tàn sát bừa bãi, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác gây nên cho người đàn ông thỏa mãn càng lớn hơn.
Giang Mạc Viễn đưa tay, đầu ngón tay chạm vào má cô, nhận thấy da thịt lạnh lẽo của cô chỉ cười nhẹ, trượt xuống đầu vai cô, khe khẽ, “Sau này ngoan ngoãn vâng lời, nghe chưa?”
Dịu dàng của anh, rốt cuộc vẫn là lớp ngụy trang.
Trang Noãn Thần để mặc anh chạm vào mình, từng lỗ chân lông đều đang cố gắng bài xích nhiệt độ cơ thể anh, cô không phải cam chịu, chỉ là cơ thể đau nhức đã không còn sức để đẩy anh ra hoặc phản kháng, giờ khắc này cô như con mèo kéo dài chút hơi tàn, ngay cả móng vuốt lợi hại cũng đều bị anh cắt trụi.
Tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi tay dịu dàng đa tình biết bao nhiêu, mang đến ấm áp cho cô chẳng bao lâu, tối qua lại hủy xương cô nuốt vào bụng.
Thật lâu sau đó, Trang Noãn Thần mới yếu ớt thốt ra một câu, “Giang Mạc Viễn, tôi muốn ly hôn với anh.”
Cô yêu anh, lại không thể áp chế nỗi sợ cùng căm hận với anh.
Bàn tay trên người cô đột ngột khựng lại, vẻ lạnh lùng quanh thân lặng lẽ lan tràn.
Cô cảm nhận được, nhưng cũng không sợ, sau khi trải qua sự tra tấn của tối qua, đau khổ lớn đến đâu cũng có thể nuốt xuống được.
Tay Giang Mạc Viễn trên người cô thật lâu sau mới nhúc nhích, lần này, anh dời lên mặt cô, nhẹ nhàng bóp cằm cô ngửa lên nhìn vào mắt anh, anh vừa cười, đáy mắt lại hắc ám vô tận, người khác không thể đoán được nụ cười của anh là bởi vì vui hay điềm báo của cơn giận.
Toàn bộ cảnh giác được cô đề cao.
Nhưng anh chỉ đối điện với cô như vậy, mất chừng vài phút, cơ thể anh đè xuống, dựa vào cô rất gần, nụ cười bên môi càng khoa trương: “Em dám sao?” Tiếng nói nhẹ nhàng như vậy, như tiếng thì thầm của tình nhân, nhưng đằng sau ôn hòa lại lộ ra hàm ý uy hϊếp như có như không.
Trang Noãn Thần giật mình, cảnh giác nhìn vào mắt anh.
Giang Mạc Viễn đưa tay, sờ nhẹ đầu cô, “Tôi cho em mượn mười lá gan, em cũng không dám ly hôn với tôi.”
“Tôi… Tôi phải ly hôn với anh!” Cô không biết anh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, nhưng phải nói rằng, khẩu khí của anh quả thực đã khiến cô kinh sợ, cô biết, anh tuyệt đối không phải không có căn cứ mà nói ra câu này, tính anh còn có bao nhiêu bạo ngược không muốn ai biết, cô thực sự không nắm bắt được.
Giang Mạc Viễn nghe xong cười lạnh, rụt tay lại, nhìn cô chằm chằm, “Đừng cáu kỉnh với tôi, hậu quả em không gánh nổi đâu, Noãn Noãn, chịu một lần khó khăn thì khôn ra một lần, tối qua tôi chỉ trừng phạt em nho nhỏ thôi, hiểu chưa?”
Anh lại lần nữa gọi tên thân mật của cô, thế nhưng, đương nhiên không còn ấm áp như xưa nữa.
Trang Noãn Thần mở to mắt, tối qua… chỉ là trừng phạt nhỏ? Chẳng lẽ anh còn có thể gϊếŧ chết cô?
“Muốn tôi tác thành cho em và Cố Mặc? Em bỏ ý định đó đi, em gả cho tôi, cho dù chết cũng là ma của tôi.” Giang Mạc Viễn kéo cô lại, bàn tay không an phận trượt trên người cô, mắt thấy làn da trắng trẻo chằng chịt dấu hôn tối qua của anh, nụ cười càng tà ác, “Nhưng mà trải qua chuyện tối qua, tôi đoán em cũng chẳng còn mặt mũi nào đi gặp hắn, từ nay về sau, chỉ cần em vừa nhìn thấy hắn sẽ liên tưởng đến chuyện tối đó em làm gì ở trước mặt hắn,…”
“Đủ rồi! Đừng nói thêm nữa!” Trang Noãn Thần bịt tai lại, nước mắt trào ra.
Giang Mạc Viễn lại kéo tay cô xuống, nghiến răng, “Trang Noãn Thần, chưa có người phụ nữ nào dám cắm sừng Giang Mạc Viễn tôi! Em muốn bên hắn? Tôi nói cho em biết: Không thể nào. Tôi sẽ nhốt em ở bên tôi, từ từ tra tấn em!”
“Giang Mạc Viễn, tên cầm thú! Anh dựa vào cái gì một mực chắc chắn tôi nɠɵạı ŧìиɧ? Được, nếu anh cho là như vậy, chúng ta ly hôn đi! Anh có người vợ nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng anh? Anh không sợ bị người ngoài nhạo báng sao?” Trang Noãn Thần hận đến nghiến răng.
Giang Mạc Viễn kề sát vào cô, trán nổi gân xanh, “Đừng quên lúc đó chúng ta kết hôn đã có hợp đồng, em muốn làm gì tôi không can thiệp vào, nhưng em không thể phản bội tôi, cả đời này cũng không được đề nghị ly hôn với tôi. Em đã đồng ý, tôi mới buông tha cho người tình cũ và anh họ của em. Trang Noãn Thần, em chưa quên mình chính là món hàng chứ? Là một món hàng bán cho tôi một cách hoàn toàn triệt để! Món hàng thì có tư cách gì đề nghị ly hôn với tôi?”
Lời anh nói, đau lòng cô.
“Tôi có thể chiều em lên tận trời, cũng có thể đá em xuống địa ngục, ở lại bên tôi ngoan ngoãn hầu hạ tôi, hầu hạ tôi vui vẻ tôi còn có thể đối tốt với em một chút.” Lời nói của Giang Mạc Viễn không chút lưu tình, “Đừng suy nghĩ đến chuyện ly hôn ngu xuẩn này nữa, em nhớ kỹ cho tôi, Giang Mạc Viễn tôi cả đời này cũng sẽ không buông tha em.”
Từng cơn choáng váng kéo đến, cô lại bị lời nói của anh làm cho màng nhĩ ong ong…
Giang Mạc Viễn nói xong thì cười lạnh đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Trang Noãn Thần xụi lơ trên giường, nước mắt ướt nhòe hai mắt, cô dám ly hôn với anh à? Có cái gì không dám? Cùng lắm thì xé rách mặt ai sợ ai? Nhưng mà… cô thực sự không sợ sao?
Giang Mạc Viễn còn có bao nhiêu mặt mà cô không biết?
Cho dù thật sự cô kiện tụng thì thế nào? Anh tài lực hùng mạnh thế nào cũng có thể đè chết cô! Đây cũng không đáng sợ, cô sợ nhất là không biết Giang Mạc Viễn sẽ làm ra những chuyện gì.
Trong lúc hoảng loạn, đầu cô choáng váng hơn, lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh, là sợ hãi? Là tức giận? Là phẫn nộ? Những cảm xúc này hòa vào một chỗ đang đả khích cô đến sống không bằng chết.
Không biết qua bao lâu, Giang Mạc Viễn lại đẩy cửa bước vào, lúc này đây anh mặc đồ vest trông thật bảnh bao, dùng sự hăng hái của anh đến cười nhạo cô chật vật cỡ nào. Anh đi đến trước mặt cô, nâng cổ tay cài khuyu măng séc, ngó xuống nhìn cô, “Hai ngày này tôi khá bận, em muốn ở biệt thự hay nhà em thì tùy, chỉ có một yêu cầu duy nhất, lần sau tôi về nhà đừng để tôi gặp cái mặt lạnh này của em nữa. Không biết cách làm vợ thế nào, thì làm đ* nhỉ? Nếu không thì học mấy phụ nữ khác cách hầu hạ đàn ông như thế nào!”
Cô nhìn anh trân trối, hận bên người không có thanh kiếm để chém qua.
Giang Mạc Viễn đón nhận ánh mắt phẫn hận của cô, đưa tay nắm mặt cô, hơi lạnh từ bàn tay thấm vào da thịt, “Hảo tâm nhắc nhở em một câu, đừng nghĩ cách ly hôn với tôi, hoặc cuốn gói tránh khỏi tôi, Trang Noãn Thần tôi nói cho em biết, tôi có rất nhiều biện pháp làm em phải ngoan ngoãn nghe lời đi vào khuôn khổ, em tốt nhất đừng để tôi đi đến bước này. Từ giờ trở đi, chức năng của em ở nhà chính là làm ấm giường cho tôi, bên ngoài thì phải diễn một bà Giang hạnh phúc đủ đầy, nếu không, hậu quả chọc giận tôi em phải tự gánh chịu!” Sau khi buông lời cảnh cáo, anh xoay người bỏ đi.
Trong không khí, thoảng mùi xạ hương lạnh băng, không còn ôn tồn dịu dàng nữa…
Trang Noãn Thần chỉ bấu chặt ra giường, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
***
Mấy ngày liên tiếp Giang Mạc Viễn không về nhà.
Bất luận là ở biệt thự hay bên nhà cô, Trang Noãn Thần luôn hoảng loạn, nhắm mắt lại thấy khuôn mặt giận dữ cùng những từ ngữ lạnh lùng mạt sát kia, mở mắt liền vội vàng rửa mặt ra ngoài, thà rằng ở bên ngoài đi dạo cả ngày cũng không muốn về nhà.
Cô không biết anh đi công tác hay vẫn ở Bắc Kinh, không dám hỏi thăm tin tức của anh cũng không hỏi người khác.
Cố Mặc ra viện, chưa đến hai ngày cô đã nhận được điện thoại của Hứa Mộ Giai, cô ta sung sướиɠ mời cô tham dự hôn lễ, Trang Noãn Thần nào dám đi gặp Cố Mặc nữa, vội vàng cúp máy.
Giang Mạc Viễn nói đúng, cuối cùng cô cũng không còn mặt mũi nào gặp Cố Mặc, tuy rằng đêm đó anh ngủ, nhưng cũng đủ khiến cô xấu hổ không thôi. Chiêu này của Giang Mạc Viễn rất độc, dễ dàng phá hủy hoàn toàn ý nghĩ gặp lại Cố Mặc của cô.
Hôm nay là thứ tư, sắp đến cuối tuần.
Ra khỏi Vạn Tuyên, Trang Noãn Thần hít một hơi, nhìn thấy trời ngả về chiều thì run rẩy, trời lại sắp tối, chỉ mong đêm nay Giang Mạc Viễn không về. Đang nghĩ ngợi, còi xe vang lên, quay đầu nhìn thấy là xe của Trình Thiếu Tiên.
Xe dừng lại bên cạnh cô, Trình Thiếu Tiên mỉm cười, vẫy tay với cô, “Còn tưởng tôi nhìn lầm, lên xe đi.”
Trang Noãn Thần đứng ở ven đường, đại não nhất thời ngừng hoạt động, lần lữa hồi lâu mới bước đến cúi đầu nhìn anh trong xe, “Sao anh ở đây?”
“Đến làm việc thôi, lâu rồi không gặp, đi thôi, mời em ăn cơm.” Trình Thiếu Tiên cười sang sảng, chủ động xuống xe mở cửa xe cho cô.
Ngoại hình điển trai cao lớn của anh đưa đến nhiều cái ngoảnh đầu của người xung quanh.
“Tôi… Hôm khác đi.” Cô không mốn ăn, cũng không có tâm trạng trò chuyện cùng bạn bè.
Thấy vẻ mặt cô bần thần, Trình Thiếu Tiên tự nhiên thấy lo, đưa tay vỗ lưng cô, “Đi thôi, muốn gì tôi cũng chủ trì được.”