Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 11: Giống búp bê sứ

“Nhưng mà, nhưng mà…” Từ Hiểu Kỳ nóng nảy, nhưng ngoài chữ ‘nhưng mà’ ra thì không nói thêm được gì, có lẽ sợ bản thân biểu hiện quá mức rõ ràng sẽ bị đối phương phát hiện.

Song, Trang Noãn Thần nhìn cũng hiểu được, mặc cô Từ Hiểu Kỳ này ngụy trang thế nào đi nữa, vẻ lo lắng trong mắt kia vẫn cứ rõ ràng. Nhìn gương mặt cô gái trẻ trung trước mắt này, trong lòng Trang Noãn Thần xẹt qua chút bất đắc dĩ, con gái thời nay to gan thật, nhưng mà có phải cô nên cảm thấy may mắn vì cô Từ Hiểu Kỳ này xem ra cũng còn kiêng dè cấp trên như cô? Cùng chơi trò mưu tính với cô, hy vọng có thể nhìn thấy trai cò đánh nhau còn chính mình thì ngư ông đắc lợi, người ta dù sao vẫn dụng tâm làm chút chuyện, không giống như mấy cô gái trơ trẽn khác từ đầu nhảy xổ vào giành giật, xông lên hận không thể ôm chầm lấy đàn ông vào lòng.

Nói thật, Trang Noãn Thần đúng là rất sợ người như vậy, chơi chút mưu tính ít nhất cô còn có thể gặp chiêu phá chiêu, nhưng nếu gặp phải hạng người thích đấu đá lung tung, ngược lại cô không biết nên làm gì bây giờ.

“Cô có ý kiến gì khác à?” Vẻ mặt của cô bình thường.

Vẻ mặt của Từ Hiểu Kỳ lại một màu gan heo, rất có triệu chứng sắp bị nghẹn đến điên luôn, “Thực sự em có thể làm rất tốt, cho dù làm thêm hạng mục của Mỹ Á thì em cũng có thể làm tốt ấn phẩm nội bộ của Tiêu Duy.”

Cao Doanh một bên nghe xong lền giơ ngón tay cái lên, “Từ Hiểu Kỳ, cô trâu bò thật đó, làm đồng thời hai hạng mục, một ngày cô làm việc suốt 24 tiếng à?”

“Em…”

“Bộ phận chúng ta còn chưa thiếu người đến mức như vậy, hoạt động của Mỹ Á kéo theo không ít chuyện lặt vặt, hiện tại nói thì dễ lắm, nhưng lúc thật sự bận rộn thì ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, cô còn có sức lực làm ấn phẩm của Tiêu Duy? Tiêu Duy hay Mỹ Á thì cũng đều là khách hàng quan trọng của công ty, ấn phẩm xảy ra sai sót tôi cũng không có cách nào ăn nói với công ty và với khách hàng, Từ Hiểu Kỳ, cô mới đến, ít nói mấy lời phô trương đi, có thời gian nghĩ vẩn vơ chuyện khác thì hãy dùng vào công việc nhiều một chút!” Trang Noãn Thần hơi tăng âm lượng, đuôi mắt rõ ràng lộ vẻ không vui.

Từ Hiểu Kỳ cũng là người xem ánh mắt để làm việc, sau khi thấy thế cũng chỉ vâng dạ gật đầu, đè nén tức giận.

Điện thoại để trên bàn trong phòng họp vang lên, Trang Noãn Thần nhìn thoáng qua không tiếp, nhìn về phía Cao Doanh, “Bên cậu còn có vấn đề gì không?”

“Không có.”

“OK.” Trang Noãn Thần nhấn nút nghe máy, “Hôm nay nói đến đây thôi.” Nói xong liền nói vào điện thoại, “Lập tức xuống ngay.”

Sau khi Trang Noãn Thần rời đi, Từ Hiểu Kỳ mệt mỏi ghé vào bàn hội nghị, khóe mắt ửng đỏ không biết tự bao giờ. Cao Doanh bước đến khều cô, lại bị dáng vẻ của cô làm hết hồn, “Cô bị sao vậy?”

“Không có gì.” Từ Hiểu Kỳ vội vàng nhịn khóc, than thở, “Em chỉ là cảm thấy giám đốc Trang có thành kiến với em.”

Cao Doanh cười ha ha, “Làm gì có? Tôi không thấy vậy, trong lúc làm việc cậu ấy như vậy đó, nhưng bình thường là một người khá tốt. Hơn nữa, cho cô làm hạng mục Mỹ Á là có ý rèn luyện cô, ngẫm lại xem, một người mới như cô lại có thể trực tiếp nắm hạng mục đúng là cơ hội tốt.”

“Em thà không có cơ hội này…” Từ Hiểu Kỳ lẩm bẩm.

Cao Doanh không nghe rõ, “Cô nói gì?”

“À, không có gì, em nói em sẽ quý trọng cơ hội lần này.”

Cao Doanh hài lòng cười cười, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Từ Hiểu Kỳ ngạc nhiên.

“Đi siêu thị, phải mua chút quà vặt ngon ngon, chuẩn bị tối nay tăng ca.” Cao Doanh nói xong thì lôi cô dậy, kéo ra khỏi phòng họp.

Dưới lầu Đức Mã.

Dưới tàng cây ngô đông, chiếc xe con màu đen lẳng lặng đổ ở đó.

Trang Noãn Thần vừa ra khỏi tòa nhà đã nhìn thấy.

Cửa kính xe để mở, từ xa có thể nhìn thấy Giang Mạc Viễn ngồi ở vị trí ghế lái, tay kẹp điếu thuốc khoát ra bên ngoài cửa xe, như là đang gọi điện thoại, ánh sáng tinh tế khúc xạ trên nóc xe, rơi xuống thành đám ánh sáng vụn vặt, phác hoại hình dáng gương mặt nghiêng đẹp đẽ của anh.

Trái tim bất giác loạn một nhịp, khẽ thở dài, cũng không trách vì sao Từ Hiểu Kỳ si mê anh, quả thật anh có rất nhiều điều kiện khiến phụ nữ mê mệt. L*иg ngực rung động lại hóa thành cơn đau nhàn nhạt, Giang Mạc Viễn người đàn ông này, cô không biết bản thân mình muốn thế nào nữa.

Đang nghĩ ngợi, người trong xe cũng vừa nói xong điện thoại, sau khi thấy cô đi ra, đáy mắt thâm thúy hiện lên chút mềm mại, dúi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn trong xe, bước xuống nhìn cô một chút, “Sao không thay bộ đồ nào thoải mái hơn?”

“Trong phòng làm việc làm gì có bộ nào thoải mái?” Trên người anh còn lưu lại mùi thuốc lá thoang thoảng, pha lẫn mùi hương mát lạnh nhất quán, rất dễ chịu.

Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ, đưa tay ôm lấy cô, “Đúng lúc gần đây có trung tâm thương mại, đến đó mua một bộ vậy.”

“Thôi đi, lãng phí như vậy làm gì?” Trang Noãn Thần lắc đầu.

“Chọn bộ nào bình thường cũng có thể mặc đó.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, đưa tay nhéo chóp mũi cô, “Làm gì có ai mang giày cao gót đi thử xe? Khó chịu lắm.”

Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, lại có chút hít thở không thông, đành phải gật đầu, để mặc anh kéo mình vào trung tâm thương mại gần đó.

***

Đây là lần đầu tiên Trang Noãn Thần đi dạo cùng Giang Mạc Viễn ở mấy chỗ thế này.

Cảm giác…

Có chút ‘yo-most’.

Hai vợ chồng đi shopping vốn dĩ là chuyện bình thường, nhưng đạo lý quá đỗi bình thường này đặt ở trên người Trang Noãn Thần và Giang Mạc Viễn liền có vẻ rất không tự nhiên.

Chưa đến giờ cao điểm, trung tâm thương mại không có nhiều người lắm.

Nhưng Giang Mạc Viễn vẫn thành công thu hút vô số ánh mắt, ngay cả mấy cô bán hàng cũng đặc biệt nhiệt tình hẳn lên. Trang Noãn Thần chỉ cúi đầu đi, cô cảm thấy áp lực quá lớn khi đi bên cạnh một Giang Mạc Viễn rạng rỡ như ánh mặt trời thế này.

Một gian hàng bán đồ thể thao.

Giang Mạc Viễn ngồi ở sô pha tùy tay lật giở tạp chí, mấy cô bán hàng bên cạnh lén xì xầm, không ngừng liếc trộm sang đây. Trang Noãn Thần từ phòng thử quần áo bước ra thì vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này, trong lòng không biết nên buồn cười hay tức giận.

Nói thật thì Giang Mạc Viễn một thân complet giày da xuất hiện ở chỗ này có vẻ vô cùng không ăn khớp, người ăn mặc như anh hẳn là nên đến thẳng khu bán đồ vest nam mới hợp.

Thấy cô đi ra, anh đặt cuốn tạp chí sang một bên, khóe miệng nhếch lên, lại thấy mấy cô gái xung quanh đỏ mặt.

“Đẹp không?” Trang Noãn Thần đứng trước gương, e dè hỏi.

“Trông rất đẹp.” Giang Mạc Viễn tán dương cô không chút keo kiệt.

Trang Noãn Thần đi đến bên cạnh anh, nhíu mày, “Sao mặc bộ nào anh cũng khen đẹp vậy?” Trước kia Ngải Niệm thường xuyên kéo Lục Quân đi mua sắm, mỗi lần thử quần áo đều hỏi ý kiến của Lục Quân, cho dù cô ấy mặc gì thì Lục Quân cũng khen đẹp, thậm chí đôi lúc còn chưa ngẩng đầu lên xem đã nói đẹp rồi, ban đầu Ngải Niệm còn tưởng là đẹp thật, sau đó mới biết hóa ra Lục Quân chỉ muốn kết thúc việc đi mua sắm sớm một chút.

Giống như đại đa số đàn ông cùng phụ nữ đi mua sắm đều ôm tâm lý này, như vậy, có phải Giang Mạc Viễn cũng giống như Lục Quân không?

Thấy cô nhíu mày, ánh mắt biết cười của anh rõ ràng có chút cưng chiều, “Noãn Noãn, mấy bộ anh chọn cho em đều trông rất đẹp, da em trắng, mặc màu tối hay màu sáng gì cũng hợp cả.”

“Vậy anh thích tôi mặc màu tối hay màu sáng?” Trang Noãn Thần vô tình hỏi, sau khi hỏi xong mới phát hiện bản thân đang hỏi gì.

Giang Mạc Viễn cũng phát giác, khóe miệng hơi cong lên, thấp giọng nói, “Em là đang muốn nói cho anh biết: ‘phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu’, hửm?”

“Tôi… Tôi đâu có.” Trang Noãn Thần xấu hổ xoay đi, trái tim lại đập dồn.

Trời ạ, vừa nãy cô lại hỏi vấn đề ngu xuẩn gì thế này.

“Mặc màu sáng đi, anh thích em mặc màu sáng.” Giang Mạc Viễn nén cười, cúi đầu thì thầm vào tai cô, “Mặc màu sáng giống búp bê sứ, làm cho anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn giày vò em.”

Mặt Trang Noãn Thần bỗng dưng đỏ lên, hung hăng liếc anh một cái, “Không thể nói lời nào hay hơn nữa à?” Nói xong đẩy anh ra trở vào phòng thử đồ.

Cảnh tượng liếc mắt đưa tình của hai người khiến người ngoài rất hâm mộ.

Giang Mạc Viễn mỉm cười nhìn theo bóng lưng cô, đợi cô đi vào thay quần áo, liền đi đến quầy tính tiền, “Gói lại hết mấy bộ vừa mới thử.”

Cô nhân viên vội vàng làm theo.

“Quý khách đối xử với bạn gái thật tốt.” Cô nhân viên tính tiền vẻ mặt hâm mộ.

Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Là bà xã tôi.”

Cô gái kinh ngạc nhìn anh, lúc anh đưa thẻ mới nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út, lại hâm mộ không thôi.

Kết quả đi shopping lại là một đống quần áo và giày.

Trang Noãn Thần bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi chỉ muốn đi thử xe, có cần hoang phí như vậy không?”

“Sau này có trường hợp vận động khác cũng có thể mặc.” Giang Mạc Viễn một tay dắt cô, một tay xách túi lớn túi nhỏ.

Hình tượng hai người ở trung tâm thương mại nhìn qua càng lạ.

Bời vì phải thử xe ngay, nên Trang Noãn Thần cũng thay luôn đồ thể thao, cô không mặc đồ công sở trông như sinh viên vừa ra trường, lúc mang giày cao gót còn có thể cao thêm một chút, hiện giờ thay giày thể thao, đứng cùng một chỗ với Giang Mạc Viễn càng thể hiện rõ chênh lệch chiều cao hơn một cái đầu, Trang Noãn Thần chỉ đứng ngang đầu vai anh, nhìn thế nào cũng hệt như cô bé, được anh nắm tay dắt đi chơi, khi đi qua tấm gương lớn ở trung tâm, cô nhịn không được trừng to mắt, chỉ vào gương…

“Trời ạ…”

“Gì vậy?” Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua gương chẳng hiểu gì.

“Nhìn thế nào cũng hệt như được ông chú dẫn đi mua sắm.” Trang Noãn Thần theo bản năng nhìn xung quanh, quả nhiên thu hút không ít ánh nhìn, “Có khi nào người khác nghĩ tôi có khuynh hướng ‘luyến phụ’ không nhỉ? Giang Mạc Viễn, anh có muốn thay đồ thể thao luôn không?”

Giang Mạc Viễn cúi đầu cười, “Bị người ta xem thành ‘trâu già khoái gặm cỏ non’ cũng không khá hơn bị người ta nghĩ ‘cỏ già nuốt chửng trâu non’ mà, không sao đâu, anh thấy rất tốt.” Nói xong dứt khoát ôm lấy cô, cười đến thỏa mãn.

Trang Noãn Thần ngước lên nhìn anh, nhíu mày, tâm thái gì thế này?

Từ Hiểu Kỳ vừa bước lên thang máy cuốn đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, Cao Doanh bên cạnh ôm một đống quà vặt với vẻ mặt hâm mộ, “Đúng là một đôi trai tài gái sắc, đẹp thật.”

Từ Hiểu Kỳ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Giang Mạc Viễn, càng nhìn càng không đè nén được kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuồng nhiệt trong lòng, một chút ghen tuông không tên bắt đầu sinh trưởng, không hề nghĩ ngợi trực tiếp vọt qua đó!

Cao Doanh đang hâm mộ cặp đôi ở đối diện thấy người bên cạnh hệt như hỏa tiễn vọt ra bên ngoài, liền vội vàng đuổi theo.

Giang Mạc Viễn ôm Trang Noãn Thần đi về phía cửa lớn, đầu giờ trưa ánh nắng lan tràn trên người cả hai, nhưng, trong mắt Từ Hiểu Kỳ chỉ còn lại có bóng dáng cao lớn của Giang Mạc Viễn, cô vẫn theo ở phía sau, ước gì có thể chạy thẳng đến ngăn Giang Mạc Viễn lại, niềm yêu thích trong lòng với anh theo bước chân đến gần càng thêm mãnh liệt.

Đè nén cơn giận, cô vẫn gọi một tiếng…

“Giám đốc Trang.” Không thể trực tiếp gọi Giang Mạc Viễn, dù sao Trang Noãn Thần cũng đang ở bên cạnh, tuy rằng nhìn thấy cực kỳ chướng mắt.