Trang Noãn Thần lắc đầu.
Cô chủ khẽ thở dài, “Bình thường, tôi cũng thích uống trà cúc đắng.”
Hai chú mèo nhảy phốc lên ghế, một con quấn lấy cô chủ, còn còn lại quanh quẩn bên Trang Noãn Thần kêu meo meo, Trang Noãn Thần đưa tay ra, nó liền tiến vào lòng cô, mở cặp mắt to tròn nhìn cô.
“Cúc đắng, uống vào thấy đắng chát đó, nhưng cẩn thận thưởng thức sẽ cảm thấy chút ngọt, cho cô giữa những cay đắng tìm lại chút hy vọng.” Cô chủ thản nhiên nói.
Trang Noãn Thần cầm lên uống lại một ngụm, nước mắt lại tràn mi…
Một chút ngọt ngào trong cay đắng, vị ngọt ấy làm cô khóc.
Cô chủ yên lặng nhìn cô, để mặc cô rơi lệ, ánh mắt thương xót.
Chú mèo trong lòng Trang Noãn Thần kêu khẽ, ngửa đầu liếʍ nước mắt trên cằm cô, lại dùng đầu cọ cọ mặt cô, kêu meo meo như đang an ủi cô.
Cô cúi đầu, ôm chặt lấy chú mèo.
Qua hồi lâu, nghẹn ngào nói, “Đàn một bài đi.”
Cô chủ nhìn cô, “Muốn nghe bài gì?”
Trang Noãn Thần hai mắt đẫm lệ, lại nhẹ nhàng nhắm mắt, khẽ thốt ra tên một ca khúc, “Thời gian ba người.”
Cô chủ cười nhẹ, đứng dậy.
Cây đàn dương cầm ở một góc tiệm cà phê, cô chủ ngồi xuống, sau khi ngón tay hạ xuống là tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng phát ra.
Những nốt nhạc truyền ra từ chiếc đàn như đang phó thác linh hồn, lại lộ ra vẻ đẹp thê lương.
Ngoài cửa sổ, trời nổi tuyết.
Trang Noãn Thần đứng dậy đi đến trước cửa sổ, cách đó không xa là tiếng đàn yên ả của cô chủ.
Bông tuyết rơi xuống lã chã, ánh sáng theo tròng mắt cô kéo dài xuống. Bóng dáng Trang Noãn Thần in lên kính thủy tinh, ánh mắt thê lương, vẻ mặt tái nhợt, còn có… nước mắt tích tụ nơi khóe mắt ngày càng nhiều.
“Sau này, tôi còn có thể cười được nữa không?” Cô khẽ thì thầm, như là hỏi cô chủ, hoặc như hỏi chính mình.
Trong tiếng đàn dương cầm, tiếng nói của cô chủ cũng vang lên rõ ràng, mềm mại hệt như bông tuyết ngoài cửa sổ…
“Có lẽ, hạnh phúc là một tầng hàm nghĩa khác…”
Trang Noãn Thần xoay người nhìn cô.
Cô không hiểu hàm ý của câu nói này.
Bên ngoài cửa sổ ở phía sau, tuyết càng rơi càng lớn…
***
Ngày hôm sau là chủ nhật, sau khi tuyết rơi thường là lạnh nhất, Trang Noãn Thần vừa ra khỏi cửa liền bị lạnh đến hắt hơi, đã sắp đến trưa, cô chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ. Nắm chặt điện thoại trong tay, có một khắc cô rất muốn gọi điện cho Cố Mặc, thế nhưng, cô nhẫn nhịn.
Vội vàng chạy đến trạm xe buýt, leo lên xe, người không nhiều lắm, vì là chủ nhật mà trời còn vừa có tuyết rơi, mọi người thích nằm vùi ở nhà ăn vặt xem phim hơn.
Lúc đến dưới tòa nhà Tiêu Duy đã gần mười một giờ rưỡi.
Ngẩng đầu nhìn toà nhà chọc trời ốp kính, Trang Noãn Thần có một thoáng hơi choáng váng, nếu có thể, cô thật sự không muốn gọi điện thoại cho anh.
Khoảnh khắc điện thoại được nối, cô ngẩn ngơ như cách mấy đời.
Giang Mạc Viễn sau khi nghe Trang Noãn Thần chủ động gọi điện thoại cho anh thì mỉm cười thản nhiên, nói với cô, anh ở công ty đợi cô.
Lúc này, cả tòa nhà cũng chưa được vài người.
Bước vào Tiêu Duy, chỉ có bộ phận tăng ca ở dưới lầu, sau khi thư ký thấy cô liền mỉm cười, “Giám đốc Trang, Giang tổng ở trong phòng tổng giám đốc ở tầng trên, cô trực tiếp lên thẳng đó là được.”
Trang Noãn Thần gật đầu, lúc xoay người đi, khóe mắt đảo qua những ánh nhìn soi mói sau lưng.
Cô không đi thang máy mà trèo thang bộ, mỗi lần bước lên một bậc thang là một lần cảm thấy gian nan.
Trước cửa phòng tổng giám đốc, cô do dự hồi lâu, qua vài phút mới có dũng khí gõ cửa, sau khi bên trong truyền ra tiếng nói ôn hòa thì cô đẩy cửa đi vào, trong không khí toàn là mùi xạ hương dịu nhẹ chỉ thuộc về riêng anh.
Giang Mạc Viễn đang gọi điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất, sau khi thấy cô bước vào liền chỉ sô pha ý bảo cô ngồi chờ một chút.
Trang Noãn Thần ngồi xuống, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn.
Hình như anh đang nói chuyện quan trọng, loáng thoáng nghe thấy vấn đề tài chính gì đó, anh đưa ra một số điều kiện, điều nào cũng tinh chuẩn hà khắc, đáy lòng Trang Noãn Thần lạnh đi, giao dịch cùng với một người đàn ông như vậy, cô có thể có phần thắng sao?
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên đầu vai anh, hắt ra bóng dáng sáng rực rỡ.
Anh hơi tựa vào bên cạnh cửa sổ, khi ánh mắt chuyển hướng về phía Trang Noãn Thần thì bên môi khẽ mỉm cười, vừa nói điện thoại vừa công khai quan sát cô.
Cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau, cho dù vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được hai luồng cực nóng bắn ra từ ánh nhìn chăm chú cách đó không xa, giờ khắc này, cô rất muốn đi, bởi vì ngay tại không gian tù túng này chỉ có cô và anh, bộ dạng của anh kiến cô lơ đãng nhớ lại đêm đó, cái đêm đáng sợ ấy.
Ngón tay vẫn siết chặt lấy nhau, cuối cùng đợi đến khi Giang Mạc Viễn nói xong điện thoại thì cô vẫn không có đủ can đảm để bỏ đi.
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng không còn cách nào, Giang Mạc Viễn là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ đến.
Sau khi Giang Mạc Viễn cất điện thoại đi, nhìn cô gái đang ngồi ở sô pha, cô mặc chiếc áo khoát dài bằng len trắng, sắc mắt cũng trắng bệch đến dọa người, mái tóc dày óng mượt buông xõa trên vai, như tơ lụa mềm mại, anh nhìn thấy liền đau lòng, tiến lên trước.
Khoảng cách người đàn ông ngày càng thu hẹp làm cô giật mình, khoảnh khắc anh đến gần, cô đột nhiên đứng phắt dậy, quay đầu nhìn anh, toàn thân hệt như con nhím.
“Bên ngoài lạnh không?” Giang Mạc Viễn không giận còn cười, đưa tay kéo lấy tay cô.
Ngón tay cô run lên, bất giác muốn rút tay lại nhưng bị anh nắm chặt hơn, anh cười bao lấy tay cô bên trong tay mình, sau đó kê sát bên miệng hà hơi ấm, giúp cô đuổi cái lạnh đi.
Trang Noãn Thần để mặc anh, mí mắt rũ xuống.
Lát sau, Giang Mạc Viễn mới buông tay cô ra, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, ngón cái chai sần quyến luyến hưởng thụ cảm giác mịn màng của làn da cô, nhẹ nhàng nói, “Anh còn tưởng, cả đời này em sẽ không đến tìm anh.”
Tim Trang Noãn Thần đánh thụp một cái, mím môi rồi nói, “Giang tổng, tôi… có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Đúng vậy, người tưởng thế đâu chỉ có anh? Lúc ở trong tiệm trang sức, cô cũng nghĩ đời này sẽ không bao giờ chủ động đến tìm anh nữa.
Việc đời khó liệu.
Nhưng đến rốt cuộc, là lỗi của ông trời hay là lỗi của cô?
Giang Mạc Viễn rút tay về, nghiêm túc nhìn cô.
Trang Noãn Thần giương mắt nhìn thẳng anh, ánh mắt anh vẫn sâu thẳm đến dọa người, như là biển sâu không thấy đáy, nhớ đến lúc nãy khi bàn chuyện làm ăn, anh không chút do dự và quyết đoán, nhất thời cô không biết phải mở miệng nói với anh thế nào.
Giang Mạc Viễn vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một lúc lâu, cô liếʍ môi khô khốc, gian nan nói, “Chuyện này, chỉ có anh mới có thể giúp tôi…” Nói xong, cô cúi gầm mặt, loáng thoáng nghe thấy tiếng tự giễu trong đáy lòng.
Trên đỉnh đầu, là tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
“Ăn cơm trưa chưa?”
Trang Noãn Thần sửng sốt, ngẩng đầu.
Giang Mạc Viễn lại cười nhẹ, đưa tay ôm lấy vai cô, khẽ nói, “Đi thôi, vừa ăn vừa nói.”
***
Nhà hàng ở tại tầng 66 của khách sạn Park Hyatt, có lẽ Giang Mạc Viễn là khách quen, không cần đặt trước, sau khi đến liền được quản lý nhà hàng xếp cho chỗ ngồi tốt nhất. Trang Noãn Thần chưa từng đến nhà hàng này, nhưng cũng từng nghe nói, chỉ là bữa cơm trưa thôi mà, quá xa xỉ rồi.
Vào nhà hàng, Giang Mạc Viễn gặp vài người quen liền chào hỏi mấy câu, Trang Noãn Thần một mình ngồi ở đó, tâm tư đã sớm không đặt vào bữa cơm. Cô biết, khi cô chủ động gọi điện cho Giang Mạc Viễn cũng đồng nghĩa với chuyện cô hoàn toàn mất đi Cố Mặc, thế nhưng, cô không biết Giang Mạc Viễn sẽ đưa ra yêu cầu gì, chỉ hy vọng cuộc giao dịch lần này đừng quá dơ bẩn.
Đối phương rất muốn nói chuyện, vẫn bám theo Giang Mạc Viễn, lải nhải không ngừng.
Trang Noãn Thần ngồi đó mà thấy khó khăn quá, không biết mất bao lâu, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, “Noãn Thần?”
Cơ thể cô run lên, ngẩng đầu, là Trình Thiếu Tiên.
Chắc là Trình Thiếu Tiên cũng đến chỗ này dùng cơm bàn chuyện làm ăn với đối tác, sau khi nói vài câu với khách xong, anh hỏi với vẻ hoài nghi, “Noãn Thần, sao em lại ở đây?”
“Tôi…” Trang Noãn Thần nhất thời không biết phải nói thế nào.
“Sao vậy?” Trình Thiếu Tiên thân thiết hỏi.
“Trình tổng…” Trang Noãn Thần đứng lên nhìn anh, trái tim bất an nhảy loạn, cô đổi ý rồi, cô không thể rời khỏi Cố Mặc! Cô không cần bàn giao dịch gì với Giang Mạc Viễn cả! Cô không cần!
Cô muốn đánh tiếng cầu xin Trình Thiếu Tiên giúp cô, tuy rằng mở miệng hỏi mượn anh bốn mươi triệu là rất hoang đường, nhưng còn tốt hơn chuyện cả đời cô phải sống trong đau khổ, cô sẽ trả lại, dau này sẽ liều mạng làm việc để trả nợ!
Vẻ quan tâm trên mặt Trình Thiếu Tiên ngày càng rõ ràng, giữ chặt cô, “Noãn Thần, không phải em đang gặp chuyện gì đó chứ?”
Con người một khi hạ quyết định liền đặc biệt vui vẻ, sự lo lắng ban nãy bay biến sạch, nhìn Trình Thiếu Tiên, “Trình tổng, tôi muốn…”
“Trình tổng, tôi với cấp dưới của anh dùng cơm với nhau thôi mà, không cần khẩn trương như vậy chứ?” Phía sau, đúng là tiếng nói cười của Giang Mạc Viễn.
Môi Trang Noãn Thần run lên, lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống.
Trình Thiếu Tiên nghe tiếng liền xoay người, nhìn vào mắt Giang Mạc Viễn, cũng nhẹ nhàng mỉm cười, “Khéo dữ vậy.”
Giang Mạc Viễn cười mà không nói, sau khi đi đến bàn ăn liền ngồi xuống, nhẹ nhàng khoát tay, “Ngồi cùng không?”
Lúc này, Trang Noãn Thần ngược lại không hy vọng Trình Thiếu Tiên ở lại, sau khi cơ hội cuối cùng cũng bị phá hỏng, cô biết, toàn bộ hình như ông trời đã định sẵn rồi.
Ý cười bên môi Trình Thiếu Tiên càng rộng hơn, không trả lời, lại nhìn về phía Trang Noãn Thần, hạ giọng hỏi, “Noãn Thần, em có chuyện muốn nói với tôi phải không?”
Trang Noãn Thần ngẩng đầu, bất giác liếc nhìn Giang Mạc Viễn ở phía đối diện, thấy anh đang nhìn về bên này, vội vàng chuyển mắt về phía Trình Thiếu Tiên, khẽ lắc đầu, “Trình tổng, tôi… không có gì.”
Cô không cách nào nói ra quyết định ban nãy, lúc này, một khi đổi ý, Hứa Mộ Giai có thể sẽ làm ra cái chuyện điên cuồng hơn nữa cũng không biết chừng.
“Trình tổng, Noãn Noãn là cấp dưới của anh, chứ đâu phải là em gái hay ai khác của anh đâu, không cần phải lo lắng vậy chứ?” Giang Mạc Viễn cầm lấy khăn ăn, cười nhạt.
Trình Thiếu Tiên giương mắt nhìn Giang Mạc Viễn, nhíu mày chứ chưa nói gì.
“Có chuyện muốn nói thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Sau khi nói câu này với Trang Noãn Thần xong, anh rời đi.
Một lần nữa, chỉ còn lại cô và Giang Mạc Viễn.
Phục vụ dọn từng món lên.
Món nào cũng là món Trang Noãn Thần thích ăn.
Nhưng cô mất hết sức lực để thưởng thức.
Mùi rượu vang nhẹ nhàng lượn lờ, vẻ mặt Giang Mạc Viễn trông thật nhàn nhã thoải mái, còn cô, trước sau luôn căng cứng như dây cung, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đứt.
Nhấp chút rượu, anh nhìn cô, ôn hòa nói, “Nói đi, chuyện gì anh có thể giúp?”