Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta!

Chương 40: Âm mưu

Từ lúc Vân Hi nhận được kịch bản từ tay Mục Trình, cô bắt đầu cuộc sống bận rộn hẳn. Tinh Việt đẩy mạnh việc quảng bá cho đợt nghệ nhân mới, ba thành viên được tập trung chủ yếu là Vân Hi, và hai chị em Tô Nguyệt Nha, Tô Ánh. Cùng lúc đó Vân Hi cũng được Mục Trình sắp sếp đợt huấn luyện thể hình mới. Sáng đi chiều về không lúc nào ngơi nghỉ.

So với cô, Tô Nguyệt Nha cùng Tô Ánh đều nhàn nhã hơn nhiều. Nhưng không phải bởi vì họ không có năng lực mà là người đại diện của cả hai đều không chen chân được vào dự án mới này của công ty. Tô Nguyệt Nha, Tô Ánh đều học qua khóa chính quy của trường đại học điện ảnh nổi tiếng của Hoa Việt. Phía sau chính là Tô gia, thương gia nổi tiếng số một số hai của thành S. Tất nhiên gia cảnh không tồi nhưng lọt vào mắt xanh của tiểu vương gia thì vẫn còn kém xa lắm.

Vân Hi tự hỏi, có lẽ sau lưng cô cũng có người chống lưng. Người đầu tiên cô nghĩ đến là Vân Từ, từ lúc cô đến đây người trong nhà quan tâm nhất cũng chỉ có người cha này. Dù không biết ánh mắt chứa đựng tình cảm vượt quá giới hạn đó là sao, nhưng không thể phủ định ông ta là người có khả năng nhất. Bất quá một lần nữa Vân Hi lại bát bỏ, có Lương Y Nha ở đó Vân Từ khó có thể phân ra tinh thần lo lắng việc của mình.

Vân Hi lại nghĩ đến Jame, chỉ là cậu ta biết việc mình đi vào con đường diễn viên chỉ mới gần đây... Nghĩ mãi vẫn không ra, cô cũng chẳng cần nghĩ nữa.

Đến đâu thì đến, cô không tin cô lăn lộn ở cái giới này bao năm rồi lại bị việc này cản trở.

Mục Trình có lẽ hiểu được phần nào phân vân của Vân Hi, nhưng quả thật cả hắn cũng chẳng biết tại sao sếp kia tự dưng nổi hứng. Trước giờ làm việc đều không có quy luật như vậy đi?

"Chết rồi?"

Hoắc Định Ngôn có một chút ngạc nhiên động mi, buông xuống phần báo cáo trên tay.

Tần An phía đối diện cũng có chút ngoài ý muốn gật đầu. Nhận lại cái nhìn chăm chú lãnh ý, Tần An thấp thỏm giải thích.

"Tôi xin lỗi."

Nói xong liền cúi mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Hoắc Định Ngôn xoa mi tâm nhảy loạn rời khỏi bàn làm việc. Bên ngoài cửa kính trong suốt, từ tầng cao của tòa nhà nhìn xuống dòng người đều nhỉ bé như những chấm đen tròn di động. Khung cảnh quen thuộc quá đỗi, mắt Hoắc Định Ngôn lạnh đi, cả người đều thả ra một mùi nguy hiểm.

Nhị công tử nhà Phymeder đi vào địa bàn Hoắc gia, hắn không muốn quản cũng không được. Không những nước M đòi người, các thế lực khác cũng rục rịch muốn làm khó. Lục Ngạo Mân tuy là tên đần hắn không để vào mắt, bất ngờ lại gây ra rắc rối hết lần này tới lần khác. Hoắc Định Ngôn vừa buồn cười vừa khinh thường, tên ngu đó còn nghĩ đứa con gái có cái danh vị hôn thê kia thật quan trọng?

Tần An cảm giác trong phòng càng lúc càng ngột ngạt, nhưng cậu ta một chút cũng không dám động đậy, cả thở cũng thật nhẹ nhàng. Nhìn chăm chú vào bóng lưng người đàn ông phía sau bàn làm việc Tần An âm thầm thở dài.

Cậu biết Hoắc Định Ngôn nhưng không quen thuộc. Ngược lại, anh cậu Tần Trăn lại là tâm phúc của hắn, là dòng họ phụ thuộc hoàn toàn vào Hoắc gia. Chẳng biết anh cậu bị Hoắc Định Ngôn tống đi đâu rồi, Tần Trăn chỉ để lại một câu, kêu cậu theo Hoắc Định Ngôn làm việc, sau đó liền mất tích. Dù không muốn thừa nhận nhưng cậu sợ người này. Cảm giác của cậu chính là hắn còn nguy hiểm hơn ba ba ở nhà nữa.

Việc Viêm tiểu thư Hoắc Định Ngôn giao cho Tần An xử lí, ít nhất giữ được người đàn ông bên cạnh ả. Tần An cũng thật nắm chắc, chỉ cần mệnh của người đàn ông kia còn thì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. Nào ngờ Lục gia nhúng tay vào làm loạn, Viêm Loan liền bị hại chết tại biển, cái tên điên kia cũng ham vui nhảy theo chết chung!

Tần An uể oải nhỏ giọng.

"Lần này không hoàn thành nhiệm vụ sếp giao, tôi tình nguyện chịu phạt."

Hoắc Định Ngôn xoay người, nhìn cái thân ảnh ủ rũ mà cau mày suy nghĩ. Hắn hài lòng gật đầu.

"Cậu biết là tốt."

Tần An run lên, mặt càng cúi xuống, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Đợi Tần An đi mất, Mục Trình từ phòng bên kia liền đi sang, cười hắc hắc nói.

"Theo tôi thấy thì cậu không có ý định làm khó tên tiểu tử kia. Chậc, vậy mà còn kêu người ta chịu phạt đúng là ác ôn."

Hoắc Định Ngôn bị Mục Trình châm chọt cũng không để ý. Lại nói hắn bị Mục Trình một câu tới một câu đi giễu cợt đã quen rồi.

"Cậu ta tự chịu, tôi chưa làm gì hết."

"Phì..." Mục Trình khinh bỉ tên mặt than nào đó.

"Viêm Loan chết thì không nói, kể cả Lê Giang kè kè bên cạnh cũng chết rồi.

Cậu tính sao đây. Theo tôi nhớ thì Viêm gia coi trọng Viêm Loan mới để con bé đó làm vị hôn thê của cậu. Bây giờ người ta chết rồi, cậu định cho Viêm gia cái công đạo thế nào."

Mục Trình nhìn Hoắc Định Ngôn vẫn nhàn nhã thở dài.

Nghe đến Lê Giang Hoắc Định Ngôn liền nhíu mày.

"Viêm gia tôi đã có sắp xếp, chỉ cần không cảnh hưởng đến nền kinh tế hàng hải ở cửa cảng thì không thành vấn đề. Việc Lê Giang anh có suy nghĩ gì."

Biết Hoắc Định Ngôn hỏi mình chứng tỏ hắn cũng có ý định nào đó nhưng Mục Trình vẫn thành thật trả lời.

"Lê Giang chết sớm hơn tôi nghĩ. Tôi còn cho rằng Tần An sẽ lấy được thông tin về Tiwa từ tên đó. Không ngờ tên đó lại điên tới nổi vì một con đàn bà không ra gì mà chết. Vậy chỉ còn một cách buông tha từ phía Lê Giang thôi."

Hoắc Định Ngôn cười trầm thấp lắc đầu.

"Chỉ e Lê Giang còn chưa chết."

"Hả?" Mục Trình nghi hoặc nhướn mày, nhìn Hoắc Định Ngôn cười đến lạnh sống lưng. Một lúc sau mới giật mình hiểu ý hắn.

"Nếu Lê Giang thật sự chết thì đáng ra Lục gia phải vui vẻ chứ, anh thấy bọn họ như thế nào?"

Mục Trình hiểu ra, Lục gia lập kế hoạch gϊếŧ chết vị hôn thê của Hoắc Định Ngôn trên biển, gây ra hiểu lầm giữa Hoắc gia cùng Viêm gia. Thật ra mục tiêu chính là Lê Giang, con trai của Lê đại tướng, từng trà trộn vào đầu não của Tiwa. Nếu hỏi ở Hoa Việt ai là người có giá trị đối với Hoắc Định Ngôn nhất thì chắc chắn là Lê Giang. Không ngờ Lê Giang kia còn đánh bậy đánh bạ nắm giữ trong tay bản hợp đồng mua bán độc quyền bờ tây cảng bất hợp pháp của Lục Ngạo Mân, từ đó trở thành mục tiêu đuôit gϊếŧ của Lục gia. Nếu Lê Giang đã chết Lục gia sẽ không âm thầm cho người xây dựng nhiều hiện trường như vậy. Kết quả chỉ có một, tên kia chưa chết mà ngược lại còn uy hϊếp được Lục Ngạo Mân và Lục Tân.

"Vậy tại sao đến bây giờ Thiên Ân còn chưa biết?" Mục Trình hỏi.

"Thiên Ân còn quá non, Lục Ngạo Mân tuy là tên đần nhưng Lục Tân thì không." Hoắc Định Ngôn trả lời, nhìn vào Mục Trình hắn bất động thanh sắc bày tỏ sự bất mãn.

"Tại sao anh còn ở đây?"

Mục Trình ngẩn ra, thấy được vẻ mặt "đuổi khách" của sếp, mép Mục Trình giật giật không thốt ra nổi một lời, mặt đen như đáy nồi. Đây là đuổi mình đi đó hả? Dù biết vẫn còn việc cần mình làm nhưng Mục mỗ vẫn bị sếp ép tới xù lông chỉ thẳng vào mặt mà quát.

"Họ Hoắc! Cậu nhớ đó, xong việc mỗ sẽ báo thù!"

Vân Hi như thường lệ nằm trên sofa xem tin giải trí, trong phòng khách lờ mờ ánh sáng từ chiếc TV, Vân Hi ngồi khoanh chân chăm chú nghe phát thanh viên đang thao thao bất tuyệt trên TV. Trong bóng đêm cô đơn tịch mịch cô lại nhớ đến lúc trước. Trừ đau thương, buồn tẻ nhạt nhẽo hầu như chẳng còn gì để nhớ. Không người thân, không tri kỉ, không bạn bè. Cái duy nhất trải qua mấy mươi năm cuộc đời là lợi lộc, lừa dối.

Bây giờ cô có gia đình nhưng chỉ là một phiền phức, có bạn thân nhưng là một người mình hoàn toàn không hiểu, có cả tương lai mờ mịch cần phải bước. Vân Hi không tự phụ rằng bản thân là một cô gái đặc biệt. Cô chỉ là một con bé đáng thương. Ngày đó họ nói cô không xứng được sống, bao nhiêu người đều tươi cười chờ mong cô rớt đài một cách chật vật. Không những chết, mà còn chết rất khó coi, cũng không ai thương tiếc.

(Vân Hi! Vân Hi!! Tỉnh tỉnh tỉnh!!!)

"A... Hả?" Vân Hi giật mình. Tiếng nói gấp gáp tạm hòa hoãn bằng một tia thở dài.

(Có sao không?) MT chờ Vân Hi bình tĩnh mới hỏi.

Vân Hi xoa xoa đầu đau nhức, cười cười. "Không sao."

(Cô đừng nên nhớ lại quá khứ nữa, cái gì trước kia đều đã qua rồi. Cứ mãi như vậy cô không sống nổi ở thế giới này, cô biết chứ.)

"Tôi biết. Chỉ là đột nhiên cứ miên man nghĩ đến, không khống chế được."

Chính bản thân cô cũng cảm thấy giật mình. Suy nghĩ của bản thân nhiều lúc tiêu cực đến đáng sợ. Đó chắc chắn không phải là cô.

(Haiz, thật ra đối với những người lúc trước cô cũng không ngoại lệ. Tôi mong cô phải tự kiên cường. Phải có trả giá mới đạt được cái mình muốn.)