Không muốn quấy rầy Địch Lâm Thâm và Ngu Đào, Du Mỹ Hề nhanh chóng đi tới cửa đón Địch Lâm Chiêu, tránh cho Địch Lâm Chiêu nổi giận vọt vào phòng khách nhỏ làm ầm lên với Địch Lâm Thâm.
Nhưng trên đoạn đường ngắn ngủi ấy, đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ tới dự tính xấu nhất. Lỡ như ầm lên, cô phải khuyên Địch Sĩ Nghĩa thế nào. Chuyện này nếu Địch Sĩ Nghĩa không hết sức phản đối, thì dễ xử lý hơn nhiều.
Thật ra trong giới cũng có đồng tính luyến ái, nhưng Địch Sĩ Nghĩa chưa từng tỏ thái độ qua, mà vòng nghệ sĩ trong giới giải trí của nhà họ Địch, trước mắt không có nghệ sĩ như vậy. Du Mỹ Hề cảm thấy bắt tay từ việc để Địch Sĩ Nghĩa hiểu biết rõ thì tốt hơn, nhưng quá cố ý, thì lại cứ như đang mưu đồ chuyện gì đấy. Địch Sĩ Nghĩa không ngốc, nếu bị nhìn ra, ngược lại như cô chủ động come out giúp hai đứa bé, vậy cũng không tốt.
Sau khi Địch Lâm Chiêu vào cửa, liền đối diện với Du Mỹ Hề.
Du Mỹ Hề cười, giả bộ vô sự nói: “Về rồi à?”
Địch Lâm Chiêu hơi gật đầu một cái. Nhìn Du Mỹ Hề, muốn xem cô có gì muốn nói, hay muốn ở đây giả ngu với anh.
“Cái đó…” Du Mỹ Hề cố gắng lựa từ, “Con đừng trách Lâm Thâm, cái thứ tình cảm này, không phải con người khống chế được.”
Địch Lâm Chiêu giật mình, hỏi: “Cho nên?”
“Cái đó, giờ Lâm Thâm đang trong thời kỳ quan trọng, không nên cho nó áp lực khác. Lại nói, con nên biết, đó không phải bệnh. Cái thứ xu hướng tính dục này, nên được tôn trọng.” Du Mỹ Hề càng nói càng xuôi, đơn giản thể hiện suy nghĩ của mình, “Lâm Thâm không nhìn thấy con, con cứ coi như không biết đi. Ngu Đào còn ở đây, đừng cãi nhau với nó.”
Địch Lâm Chiêu thấy Du Mỹ Hề không có vẻ kinh ngạc, hỏi: “Dì đã sớm biết?”
Du Mỹ Hề thở dài, “Cũng không sớm bao nhiêu.”
“Ai nói cho dì? Hay dì đã thấy cái gì?”
Du Mỹ Hề không che giấu, “Mẹ Viên Tâm Nhụy nói với dì. Sau vụ lúc trước, có lần trên một buổi tụ hội, ngẫu nhiên gặp cô ấy. Cổ hi vọng dì cầu xin giùm Viên Tâm Nhụy, nên nói chuyện này cho dì, nói Viên Tâm Nhụy làm mọi chuyện đều có nguyên nhân. Dì không để ý cô ấy, nhưng vẫn có ý nghĩ.”
“Dì không phản đối?” Địch Lâm Chiêu nhìn vào mắt Du Mỹ Hề, muốn xem cô có phải đang nói dối hay không.
Du Mỹ Hề lắc đầu một cái, “Dì và tụi con không giống nhau, dì có nhiều bạn bè như vậy, nên trước giờ đều không coi thành gì. Họ như vậy vốn đã không dễ dàng, thực sự không nên tăng thêm vật cản cho họ.”
Địch Lâm Chiêu thấy Du Mỹ Hề không như nói dối, nên gật đầu, thay dép xong đi lên lầu.
Du Mỹ Hề thấy anh như vậy, phát hiện không đúng, vội hỏi: “Con cũng biết?”
“Ừm. Nhưng không biết sớm bằng dì.” Địch Lâm Chiêu nói.
Du Mỹ Hề thở phào nhẹ nhõm, “Con biết sớm thì tốt rồi, dì cứ lo không biết nên nói với ba con sao, có con có thể bàn bạc chút là quá tốt.”
Địch Lâm Chiêu không quá quan tâm cha có phản đối hay không, dù sao anh có mấy căn nhà, nếu cha phản đối, anh có thể cho Địch Lâm Thâm chuyển qua nhà anh ở, tiền sinh hoạt, tiền học phí gì đấy, anh cũng cung cấp nổi.
“Không sao đâu, thuận theo tự nhiên đi.” Địch Lâm Chiêu nói.
Du Mỹ Hề hơi do dự, đây cũng không phải là chuyện thuận theo tự nhiên đi?
Địch Lâm Chiêu vừa lên lầu vừa nói: “Chỉ cần Lâm Thâm vui vẻ là được, những người khác hoặc chuyện khác, đều không quan trọng.”
Du Mỹ Hề nhìn bóng lưng Địch Lâm Chiêu biến mất ở chổ rẽ cầu thang, chợt hiểu ý Địch Lâm Chiêu. Địch Lâm Chiêu luôn là một người anh có đảm đương có trách nhiệm, nếu Địch Lâm Chiêu đã biết chuyện này, vậy không cần cô lo gì nữa. Chỉ cần đến lúc đó cô làm yên lòng Địch Sĩ Nghĩa là dễ làm.
Nghĩ tới đây, Du Mỹ Hề cười cười, bưng trái cây lên lầu lại, như không hề xảy ra chuyện gì cả, đưa cho Địch Lâm Thâm và Ngu Đào.
Tối chút, Địch Lâm Chiêu tắm xong gọi Địch Lâm Thâm lên, nói với hắn Du Mỹ Hề đã biết quan hệ của hắn và Ngu Đào.
Địch Lâm Thâm hơi kinh ngạc, nhưng có anh ở đây, hắn cũng không quá lo lắng. Hơn nữa nghe ý của anh, Du Mỹ Hề không phản đối, trái lại đang che chở họ. Điều này khiến cho hắn bỏ thêm một phần thiện cảm với Du Mỹ Hề.
“Tuy coi như hai em đã come out, có anh ở đây không cần lo gì hết.” Địch Lâm Chiêu nói: “Nhưng nếu có thể không làm lớn chuyện, vẫn nên bình thản giải quyết tốt hơn. Đừng để Ngu Đào có vết nứt với gia đình, sau này sợ rằng ở chung không vui.”
“Ừm, em biết rồi.” Địch Lâm Thâm gật đầu. Trước đây hắn cảm thấy tạm thời không thể come out là vì sợ gia đình không đồng ý, cắt đứt kinh tế của hắn, cho Ngu Đào và nhà họ Ngu thêm phiền phức. Giờ có anh chống đỡ, lúc nào come out cũng được cả. Nhưng hắn cũng sẽ không ngay giờ chạy đi nói với cha hắn mình là gay, tốt xấu cũng phải đợi thi đại học xong, không có gì lo rồi mới nói.
“Được rồi, nghỉ sớm chút đi.”
“Dạ, anh, anh cũng đi ngủ sớm chút đi.”
Về phòng, Địch Lâm Thâm nói đơn giản chuyện này cho Ngu Đào, Ngu Đào cười nói: “Dì làm người thật sự không tệ.”
“Ừm.” Đây coi như là lần đầu tiên Địch Lâm Thâm thừa nhận Du Mỹ Hề là người tạm được, chút bài xích cuối cùng với Du Mỹ Hề cũng biến mất. Nhưng nếu nói thân thiết, có lẽ không thân thiết đến đâu, hắn lớn như vậy, cũng không cần tình mẹ gì. Nhưng làm dì, Địch Lâm Thâm vẫn có thể ở chung xem.
“Nói với cậu chuyện này là để cậu đừng lo lắng quá. Dù sao giờ anh đã đồng ý, cùng lắm thì sau này tớ đi lăn lộn với anh vậy.” Địch Lâm Thâm cười nói, “Rồi, cậu nhanh ngủ đi, tớ đọc sách lát nữa.”
Ngu Đào không muốn Địch Lâm Thâm ngủ muộn mỗi ngày như thế, nên kéo quần áo hắn nói: “Ngủ chung đi. Cậu không ở cạnh tớ ngủ không được.”
Địch Lâm Thâm cười, cầm lấy tay cậu nói: “Dính người vậy à?”
Ngu Đào để trán lên vai Địch Lâm Thâm, hơi xấu hổ. Tuy nói là khuyên Địch Lâm Thâm, nhưng thật ra cũng không phải nói dối hoàn toàn.
Địch Lâm Thâm ôm chầm Ngu Đào, đè cậu xuống giường hôn.
Mãi đến tận khi Ngu Đào bị hôn chóng mặt, Địch Lâm Thâm mới buông cậu ra, đắp mền lên cho cậu, “Vậy tớ ngủ với cậu, chờ cậu ngủ rồi tớ mới đọc sách.”
Ngu Đào muốn nói, kịch bản này không đúng! Nhưng hiển nhiên, quanh co lòng vòng cũng không phải chuyên môn của cậu, còn có xu thế biến khéo thành vụng, vì thế thẳng thắn hoặc không làm, tắt đèn bàn, ôm eo Địch Lâm Thâm, không cho hắn dậy.
“Ngủ! Sáng sớm mai mới cho phép học!” Ngu Đào giả vờ hung dữ nói.
Địch Lâm Thâm khẽ cười thành tiếng, trong bóng tối xoa bóp mặt Ngu Đào, “Dữ thế à?”
“Buổi tối buồn ngủ, không giúp ích cho việc học. Không bằng sáng sớm mai ngủ ngon lại học.” Ngu Đào dán vào hắn nói: “Mỗi ngày cậu đều vất vả như vậy, không tốt. Vừa học vừa nghỉ là được rồi. Cậu thông minh thế, kỳ nghỉ này chắc chắn sẽ tiến bộ hơn rất nhiều.”
“Lời này của cậu tớ cũng không biết cậu đang khen tớ hay đang dỗ tớ.” Địch Lâm Thâm ôm chầm Ngu Đào, “Được rồi, không đọc sách, ngủ.”
Khen cũng được, dỗ cũng được, dù sao chén canh gà này hắn húp.
Ngu Đào hài lòng, điều chỉnh tư thế, để Địch Lâm Thâm đắp kín mền, sau đó ngủ thϊếp đi trong lòng Địch Lâm Thâm.
Ngu Đào ở nhà Địch Lâm Thâm nửa tháng, trong nửa tháng này chỉ về nhà thăm cha mẹ hai lần, còn đều là hai buổi chiều.
Địch Lâm Thâm và Ngu Đào ở nhà thỉnh thoảng sẽ có chút thân thiết nho nhỏ, có Du Mỹ Hề và Địch Lâm Chiêu bảo kê, Địch Sĩ Nghĩa trái lại không phát hiện ra gì.
Mà Địch Sĩ Nghĩa nhìn thấy Địch Lâm Thâm và Ngu Đào ở chung với nhau, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm thì là học tập, thật sự chịu khó đến mức không thể chịu khó hơn, quả thực hết sức hài lòng. Dù cho cuối cùng Địch Lâm Thâm vẫn không thi nổi đại học, ông cũng sẽ không nói gì Địch Lâm Thâm. Bởi vì Địch Lâm Thâm đã đủ nỗ lực, cái thứ kết quả này, thường hay kèm theo thành phần may mắn nhất định.
Nháy mắt đã sắp mùa xuân, Ngu Đào phải về nhà qua Tết âm lịch, nên hai mươi sáu Tết liền về.
Lúc này Địch Lâm Thâm cũng không buồn rầu, vì trước khi Ngu Đào đi, đã sắp xếp cho hắn một đống bài tập, nói mùng bốn hãy sang nhà cậu, rồi giảng cho hắn, nhưng tiền đề là hắn phải làm xong.
Vì thế mỗi ngày Địch Lâm Thâm đều ngâm mình trong biển bài tập, không có Du Mỹ Hề đến gọi hắn ăn cơm, hắn cũng không biết đã mấy giờ.
Bởi do Ngu Đào, năm nay ăn Tết, nhà họ Địch cũng chuẩn bị đồ Tết cho nhà họ Ngu. Mà nhà họ Ngu biết thực lực của nhà họ Địch, có mấy thứ tặng chưa chắc thực dụng. Vì thế Mai Mãn Chi dứt khoát làm một đống bánh, lúc Địch Lâm Chiêu tới tặng đồ Tết, thì bảo anh mang về.
Địch Lâm Chiêu không khách sáo nhận lấy.
Lần này Địch Lâm Thâm không cùng sang đây theo, hắn sợ mình tới sẽ không muốn đi mất.
Địch Sĩ Nghĩa cảm thấy Địch Lâm Thâm cố gắng hơi quá, lúc ăn cơm nói: “Lâm Thâm à, ăn cơm thì ăn cho ngon, đừng đọc sách nữa, không tốt cho dạ dày đâu.”
Không sai, Địch Lâm Thâm đang vừa ăn vừa đọc sách.
“Không sao, con từ từ ăn.” Địch Lâm Thâm không ngẩng đầu lên mà dùng muỗng đưa cơm vào miệng.
Địch Vu Tư ngồi cạnh hắn gắp thức ăn vào chén giùm hắn, còn trộn trộn giùm hắn, để mỗi một muỗng hắn đều có thể ăn được thức ăn.
Địch Lâm Thâm không ngẩng đầu lên xoa tóc Địch Vu Tư một cái, tỏ ý khen ngợi, tiếp đó vừa ăn vừa đọc.
Địch Sĩ Nghĩa vẫn cảm thấy nên kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, “Sắp sang năm rồi, lớp 12 cũng rất mệt, nhân lúc ăn Tết nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
“Không được, không lãng phí thời gian.”
“Nghỉ ngơi thích hợp sao có thể là lãng phí thời gian chứ?”
“Bây giờ thi không khá, nếu không nỗ lực, thì thật sự không còn hy vọng.”
“Lúc họp phụ huynh thầy Khuất của tụi con có nói với thành tích này của con thì thi đại học là không thành vấn đề mà.”
“Con muốn thi cùng trường với Ngu Đào.”
Lời này của hắn khiến cho Địch Sĩ Nghĩa kinh ngạc, ông không ngờ con trai mình lại có chí lớn như vậy. Xem ra đều nhờ Ngu Đào đôn đốc tốt, đồ Tết tặng nhà họ Ngu lúc này hơi ít, chờ đến rằm tháng giêng, lại tặng phần quà lớn.
Mà Địch Lâm Chiêu và Du Mỹ Hề thì rất có thể hiểu được, dù sao người ta là người yêu, muốn thi cùng cũng là chuyện bình thường.
Trong thời gian ăn Tết, tất cả mọi người đều rất bận. Dù cho không có thân thích, giữa bạn bè cũng luôn phải tụ họp chút.
Mùng ba, Địch Lâm Thâm và người nhà đi tới một buổi tụ hội do trưởng bối tổ chức.
Địch Lâm Thâm tuy không có hứng thú, nhưng Địch Sĩ Nghĩa cứ muốn hắn đi. Cũng không phải vì mặt mũi gì, chỉ là muốn Địch Lâm Thâm nhân cơ hội này nghỉ ngơi chút thôi.
Ý tưởng của Địch Sĩ Nghĩa thì tốt đấy, nhưng kết cục có hơi lộn xộn.
Trên buổi tụ hội, có người kɧıêυ ҡɧí©ɧ chia rẽ, nói với Địch Lâm Chiêu là Địch Lâm Thâm không phải con nhà họ Địch, bảo Địch Lâm Chiêu cẩn thận Địch Lâm Thâm muốn cướp gia sản.
Điều này khiến cho Địch Lâm Chiêu nổi giận, trực tiếp ra tay đánh người.
Theo lý mà nói là đối phương đuối lý, nhưng đám anh em của đối phương lại mặc kệ, nghĩ anh em nhà mình đâu có nói gì, dựa vào đâu mà đánh người? Thẹn quá thành giận hả?
Sau đó họ xông lên muốn đánh Địch Lâm Chiêu, giành lại mặt mũi cho anh em nhà mình.
Địch Lâm Thâm có thể để anh mình bị đánh à? Chắc chắn không thể rồi.
Những người này bàn đến chuyện đánh nhau, ai cũng không đánh nổi Địch Lâm Thâm.
Vì thế Địch Lâm Thâm đánh hết đám người đó.
Địch Sĩ Nghĩa rất tức giận, không ngờ cái lưỡi này lại nhai công khai như thế.
Trưởng bối tổ chức buổi tụ hội này cảm thấy rất mất mặt, không phải giận nhà họ Địch, mà là giận nhà đó không có mắt.
Địch Sĩ Nghĩa dẫn người nhà phẩy tay áo bỏ đi.
Sau đó, bạn tốt của Địch Sĩ Nghĩa và đa số những người không muốn mất lòng nhà họ Địch cũng ào ào rời khỏi. Buổi tụ hội cứ thế mà tan rã trong không vui.
Địch Sĩ Nghĩa hiểu thảo nào hồi trước Ngu Đào hỏi ông giùm Địch Lâm Thâm. Xem ra chuyện này đã loan truyền quá lâu, hơn nữa còn loan truyền quá rộng. Hồi đầu Địch Lâm Thâm không hòa hợp với gia đình, cũng là vì cái nút thắt trong lòng này.
Địch Sĩ Nghĩa vỗ vỗ vai Địch Lâm Thâm, “Là ba sơ sót.”
Địch Lâm Thâm trái lại cười, nói: “Không sao đâu. Không phải ba nói con là con ruột của ba à?”
Địch Sĩ Nghĩa cười, vỗ đầu Địch Lâm Thâm một cái, nói: “Thằng nhóc ngốc.”
Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn Địch Lâm Chiêu, “Anh, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Địch Lâm Chiêu cũng hơi lộ ý cười, tuy đánh nhau anh chưa từng thua qua, nhưng em trai đánh nhau giùm hắn, còn không cho người ta đυ.ng vào anh một tí, cảm giác này rất mới mẻ.
“Con còn chưa ăn no, mình tìm chỗ nào ăn cơm xong rồi về đi.” Địch Lâm Thâm đề nghị, hắn thật sự chưa ăn no.
Địch Vu Tư lập tức hùa theo, “Ăn cơm xong rồi về đi!”
Hôm nay bé chẳng những không bị hù dọa, trái lại cảm thấy anh hai đánh nhau và anh hai che chở anh cả rất đẹp trai, sau này mình cũng phải đẹp trai như vậy mới được!
“Được rồi, đi thôi, muốn ăn cái gì?” Địch Sĩ Nghĩa hỏi.
Người một nhà vừa đi vừa thảo luận, sau đó lên xe, đến hội quán ăn cơm.