Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Chương 5-3

Edit: mèo suni

Mộ Diệc Đạt gượng cười, gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy...Đúng vậy..."

Lúc này Tâm Đồng mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, con cũng nếm thử."

"Không cần." Mộ Hải Nghị ngăn cô lại: "Anh rất đói bụng, hãy để nồi cháo này cho anh ăn, em đi ăn bánh mì đi!"

Phản ưng của anh làm Tâm Đồng nghi ngờ, vì thế không để ý sự ngăn cản của Mộ Hải Nghị, cầm lấy chén múc một muỗng cháo, bỏ vào miệng.

"Ai da!" Gạo vẫn chưa chính, khoai lang cũng có còn cứng, không chỉ vậy mà cháo còn rất mặn!

"Anh..." Cô kinh ngạc nhìn bọn họ: "Rõ ràng rất khó ăn, tại sao lại gạt con?"

"Chúng ta không lừa con, thật sự không tệ mà, chúng ta dien%dan...le^quy#don thích ăn như vậy." Mộ Diệc Đạt nhanh chóng an ủi cô: "Mặt khắc chúng ta cũng đâu cần tự hành hạ bao tử của mình, con nói đúng không?"

"Cha nói không sai, anh rất thích mùi vị này." Mộ Hải Nghị thấy cô sắp khóc, lập tức bỏ toàn bộ cháo vào trong miệng, một chén rồi lại một chén

"Đừng ăn, em biết anh đang an ủi em." Cô bắt lấy tay anh, lắc đầu.

"Em đừng hiểu lầm." Anh nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, lại ăn sạch một chén cháo nữa, sau đó lại thêm một chén.

Hai vợ chồng Mộ Diệc Đạt nhìn thấy tình huống này, gật đầu cười, có thể thấy bọn nhỏ được hạnh phúc, bọn họ cũng rất vui mừng, vì thế cũng ăn thêm một chén cháo.

Tâm Đồng khó có thể tin nhìn bọn họ ăn chén cháo nửa sống nửa chín mà xem như rất ngon, hốc mắt không tự chủ phiếm đỏ.

Vì không để nước mắt chảy xuống trước mặt bọn họ, cô buông chiếc đũa nói: "Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn, con đi thu dọn hành lý."

Cô bước nhanh trở về phòng, ngồi ở trên giường không ngừng tự trách: "Còn nói với bản thân nấu bữa sáng rất dễ, không ngờ lại trở nên như thế! Lúc nãy còn mạnh miệng ở trước mặt Mộ Hại Nghị, mà anh còn giải vây giúp cô, thật sự... Thật sự cô chỉ muốn chết cho rồi."

Trời ơi! Mất mặt quá, không biết anh sẽ nghĩ như thế nào?

Đúng lúc này, Mộ Hải Nghị cũng vào phòng, quan tâm hỏi: "Cô bị sao vậy? Nếu không thích ăn cháo, tủ lạnh còn chút bánh mì nướng, có muốn ăn hay không?"

"Anh... Anh không cần đối xử với tôi như vậy." Cô quay mặt đi: "Bị anh nói trúng rồi, cái gì tôi cũng chưa ăn."

"Đồ ngốc, tôi muốn cưới vợ, chứ không phải cưới giúp việc." Anh cười nhìn cơ thể cô: "Cô có thể từ từ học nấu ăn, được không?"

Lời nói của anh rất dịu dàng, giống dòng nước ấm chảy qua tim cô, làm cho cảm giác khó chịu của cô vơi đi không ít.

Tâm Đồng nâng lên mắt, đối diện với ánh mặt dịu dàng của anh, phát hiện anh của bây giờ và anh của tôi hôm qua hoàn toàn khác nhau, không còn sự lạnh nhạt, chỉ có rất nhiều sự dịu dàng và quan tâm.

"Anh đừng đột nhiên đối xử với tôi tốt như vậy, có phải liên quan tới việc cha mẹ muốn chúng ta đi hưởng tuần trăng mật không?"

Cô vểnh cái miệng nhỏ lên, còn nói muốn đi Paris?

"Có vợ chồng nào kết hôn lại không đi hưởng tuần trăng mật không?" Anh hỏi lại.

"Cái đó... Thì anh cũng phải cho tôi biết, để tôi chuẩn bị tâm lý chứ!" Cô liếc anh.

"Thật ra việc hưởng tuần trăng mật là tôi nói với cha mẹ, cũng không phải chỉ có thể đi Paris, cô muốn đi đâu cũng được, trong nước cũng được." Anh đi đến tủ quần áo, thu dọn quần áo của mình.

"Ý của anh là không xuất ngoại cũng được, chỉ là làm cho có?" Cô nhìn anh hỏi.

"Đúng vậy."

"Vậy trong khoảng thời gian đó chúng ta đi đâu? "Không có cách nào khác, cô đành phải lôi va li ra, thu dọn quần áo và vật dụng hằng ngày.

"Cô muốn đi chỗ nào, chúng ta lập tức đi chỗ đó. " Mọi chuyện anh đều để cô quyết định, giống một người chồng rất biết chăm sóc vợ.

"Tôi không có ý kiến." Trong khoảng thời gian ngắn, cô không nghĩ ra nên đến nơi nào.

"Bắc bộ? Trung bộ? Nam bộ?" Mộ Hải Nghị lại nói: "Chọn một cái đi."

"ừm... Trung bộ thì gần đây rồi, vậy đi Nam bộ đi!" Cô nhìn anh, lo lắng hỏi: "Chỉ có hai người chúng ta đi thôi sao?"

"Nếu không cô muốn đi với ai nữa? "Anh nheo đôi mắt, hỏi lại.

"Tôi không có ý đó, mà là tôi... Mỗi lần chúng ta ở cạnh nhau không cãi nhau cũng giận dỗi, hay là còn chúng ta cứ ở Đài Bắc." Cô nói thật, cô cũng không muốn cãi nhau với anh, để tránh chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là giảm bớt cơ hội hai người ở chung một chỗ.

"Tùy cô." Xem ra cô vẫn vô tâm với cuộc hôn nhân này, Mộ Hải Nghị càng nghĩ càng khó chịu.

Phát hiện anh sắp tức giận, cô không có sức nói: "Sao anh lại giận? Chẳng lẽ anh muốn đi hưởng tuần trăng mật với tôi? "

"Tôi... " Anh rất muốn nói cho cô, anh muốn, rất muốn, nhưng nếu nói ra, nhất định cô sẽ nghĩ đây là chuyện nực cười.

"Tôi biết anh cũng không muốn." Cô liếc anh.

"Cho dù tôi không muốn, chúng ta vẫn phải đi một chuyến, cô chịu đựng việc này đi! "Anh tức giận nói, thấy bộ dạng rã rời của cô khi thu dọn hành lý, lập tức hỏi: "Có cần tôi giúp cô thu dọn hành lý không? "

"Không cần." Cô có rất nhiều đồ dùng cá nhân, sao có thể để anh nhìn thấy?

"Vậy cô nhanh lên, tôi ngoài chờ cô." Nói xong, Mộ Hải Nghị lập tức xách hành lý đi ra ngoài.

"Người này bị sao vậy, tôi chỉ nói thật thôi mà, sao anh ta lại tức giận? Giống hệt lúc trước, không nói tiếng nào lập tức biến mất, thật giống người lập dị!" Cô vểnh cái miệng nhỏ, nhanh chóng thu dọn cho xong hành lý.

Nhưng không biết vì sao, cô lại để ý đến dien%dan...le^quy#don

tâm trạng của anh, trong lòng lập tức nặng trĩu.

Thỉnh thoảng cô có thể phát hiện sự đau đớn trên mặt anh, cô cảm thấy rất đau lòng, cũng không biết ai làm anh bị như thế?

Có phải là cô gái khiến anh phải đổi tên không?

Nhấc hành lý ra cửa, Mộ Hải Nghị theo lời Tâm Đồng lái xe tới thành phố Cao Hùng.

Ở trên đường anh gọi điện thoại cho Giám đốc khách sạn năm sao tại Cao Hùng: "Có phải Vương Tường không? Tôi là Mộ Hải Nghị. "

"Là Hải Nghị à! Thật hiếm thấy, có việc gì không?" Vừa nghe bạn tốt gọi, Vương Tường nhiệt tình đáp lại.

"Khách sạn của cậu còn phòng không? Tôi muốn đặt hai phòng."

Nghe thấy Mộ Hải Nghị nói đặt hai phòng, Tâm Đồng cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Hai phòng? Không thành vấn đề." Vương Tường tò mò hỏi: "Không phải cậu đang làm bác sĩ ở Anh quốc sao? Về nước vào lúc nào vậy? Thăm người thân sao?"

"Tôi trở về định cư." Anh cười khẽ: "Sao nào? Rất bất ngờ hả?"

"Thật sự không thể tin được, ở Anh quốc cậu rất có tiền đồ, sao lại muốn từ bỏ nó?" Dù sao đi nữa Vương Tường cũng không nghĩ rằng anh lại trở về đây định cư.

"Đúng là ở Anh quốc không tồi, nhưng là mỗi người đều có một số việc không thể bỏ cũng không thể quên được, cho nên lúc này mới về nước." Anh nhẹ nhàng thở dài.

"Cậu đang chế giễu tôi à." Mộ Hải Nghị lắc đầu: "Tôi tắt điện thoại đây, tối nay gặp. "

Tắt điện thoại, anh phát hiện ánh mắt chăm chú nhìn mình của người bên cạnh.

"Cảm ơn anh." Tâm Đồng nhìn anh nói.

"Sao lại cảm ơn tôi? "

"Anh đặt hai phòng, khiến tôi không khó chịu, cũng có thể ngủ ngon một chút." Cô thật lòng nói cảm ơn.

"Tối hôm qua cô ngủ không ngon sao? Sau khi cô ăn xong rồi trở về phòng ngủ, tôi không thấy cô nhúc nhích lần nào." Anh cười nhẹ, nét mặt khó hiểu.

"Cái gì? Chẳng lẽ anh cũng chưa ngủ sao?" Cô kinh ngạc nhìn anh: "Vóc người của anh lớn như vậy, sau này tôi nên ngủ ở sô pha, còn anh ngủ trên giường đi! "

"Không cần, sao tôi có thể để vợ mình ngủ sô pha còn mình lại ngủ trên giường chứ. "Anh lắc đầu.

Tâm Đồng nhìn anh, lúc này ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào cửa sổ xe, chiếu sáng mặt anh, mệt vệt sáng ở bên gương mặt tuấn tú của anh, cô nhìn đến ngây người.

"Anh... Có phải anh có người mình yêu rồi không? "Căn cứ vào trực giác, Lăng Tâm Đồng hỏi.

Vẻ mặt Mộ Hải Nghị không thay đổi, nói: "Sao cô lại nói vậy, cô nghỉ người đó là ai?"

"Sao tôi có thể biết là ai được, cái này chỉ là trực giác của tôi thôi." Cô lại nhìn thẳng anh: "Vừa rồi anh nói điện thoại có nhắc đến mỗi người đều có thứ không thể bỏ được cũng không thể quên được nên tôi đoán là một người con gái, đừng nói tôi đã đoán đúng rồi nhé, vì thất tình nên anh mới biến thành như vậy sao?"

"Tôi biến thành như thế nào?" Dường như cô xem anh như quái vật.

"Vì thất tình, mới xem tôi như thế thân? "Cô càng đoán càng thái quá.

"Lăng Tâm Đồng, trí tưởng tượng của cô thật phong phú, suy nghĩ thái quá rất buồn cười."Anh cười nhạo.

"Mới là lạ, tôi khẳng định mình đoán đúng rồi, nói không chừng chính là cô gái ở bãi đỗ xe lần đó." Vứt cho anh một nụ cười tự tin, cô lập tức đắc ý nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy tim mình trống rỗng, rất muốn mắng bản thân, trong lòng anh có khác cô gái khác là chuyện của anh, cô sẽ không vì việc này mà khổ sở.

Đúng rồi, rất có thể vì tối qua ngủ không ngon, cô mới có cảm xúc kì lạ này.

"Tôi đã nói cô ta chỉ là cô gái tôi gặp bên đường, chúng tôi không có quan hệ gì cả, nếu cô không tin thì tuỳ cô." Cô tuyệt đối không biết cô chính là người con gái mà anh đề cập đến.

"Nếu anh không muốn nghe, tôi không nói nữa." Tâm Đồng quay đầu nhìn anh: "Sau khi tới Cao Hùng, chúng ta ở đó mấy ngày? "

"Nếu theo hành trình ở Paris, ít nhất phải ở đó mười ngày, cô muốn đến nơi khác cũng được. "

"Không cần, tôi muốn mười ngày hãy trôi qua thật nhanh, tôi có thể đi dạo ở một vài nơi, vậy là xong." Nhưng phải diễn kịch trước mặt trưởng bối, không thể không giả vờ mệt nhọc rồi.

"Nếu cô nói thế, vậy được rồi! Tôi sẽ tìm dien%dan...le^quy#don xem ở Nam bộ có nơi nào vui hoặc có phong cảnh đẹp sẽ dẫn cô đi." Khoé môi anh nở nụ cười, nụ cười rất dịu dàng.

Tâm Đồng phát hiện bản thân lại bị nụ cười của anh quyến rũ lần nữa, nhịn không được lắc đầu, nói với bản thân biểu hiện này chỉ là giả vờ mà thôi.

"Cảm ơn." Cô nhẹ giọng trả lời.

Đột nhiên, cô rất ghét bản thân, là anh ép buộc cô gả cho anh, cô nên hận anh mới đúng, nhưng vì sao nổi hận trong lòng dần dần mất đi, dường như anh không phải là một người độc ác như suy nghĩ của cô.