Tâm trí thật sự bị quỷ mê hoặc.
Cái này gọi là quỷ tham tiền háo sắc, luôn luôn đòi tiền tăng ca không chịu buông tha.
Nước miếng Kiều Nhân vẫn còn đọng lại ở cổ họng, thời điểm nuốt xuống, bản thân còn tự nghe thấy thanh âm vang lên như có như không.
Hành lang bệnh viên vào thời khắc này im ắng quá mức, ánh đèn ở phòng cấp cứu vẫn sáng chói, chỉ có vài người y tá đi qua, bước chân vội vã, khuôn mặt mang theo vẻ khẩn trương.
Nếu mà so sánh, bọn họ tựa như hai thế giới khác nhau.
Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh nhìn nhau mấy giây, không nghe thấy câu trả lời của anh.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên thật vi diệu.
Lời nói ra tựa như nước hất ra ngoài, huống chi vừa rồi cô tát nước quá sức, đừng nói đến việc thu lại, bây giờ chậu nước được tát ra nơi nào ngay cả chính cô cũng không biết.
Kiều Nhân ở trước mặt Kỷ Hàn Thanh ít nhiều gì thì bây giờ cũng luyện cho mình được bản lĩnh mặt không đỏ tim không run, vào lúc này mặt vẫn còn có thể không biến sắc cứu vớt lại hình tượng của mình: "Em hỏi thay Lục Hạ."
Khí sắc trong đôi mắt Kỷ Hàn Thanh vẫn trầm trầm như vậy, không nói lời nào.
Kiều Nhân nghĩ rằng lát nữa anh sẽ nói lời kinh người, ví dụ như hỏi rằng: "Lục Hạ là ai?", cho nên đã biên soạn sẵn từng câu trả lời trong đầu, kết quả mấy giây sau chỉ thấy người này "Ừ" một tiếng: "Cho em."
Cô dứt khoát hỏi tới cùng: "Bao nhiêu tiền ạ?"
Dù sao cũng lấy danh nghĩa Lục Hạ ra để hỏi, chuyện này không quan hệ gì với cô cả.
Kỷ Hàn Thanh lẳng lặng nhìn cô, mãi lâu sau, anh đột nhiên cười khẽ: "Chắc chắn là cô ấy hỏi?"
Kiều Nhân không ngừng gật đầu: "Trời đất chứng giám."
Kỷ Hàn Thanh nhẹ cười giễu--- lại còn trời đất chứng giám.
Nói dối mà không chớp mắt, thực sự thì anh cũng nên tin cô.
-Lục Hạ còn có thể không biết tiền tăng ca là bao nhiêu sao?
Nhất thời Kiều Nhân không phản ứng được.
Kỷ Hàn Thanh: "Thời gian làm việc của cô ấy ở tòa soạn nhiều hơn em đấy."
Kiều Nhân: "..."
Cô thiếu chút nữa thì quên, Lục Hạ không giống cô, đã làm việc trong tòa soạn được một, hai năm rồi sao có thể không biết tiền tăng ca là bao nhiêu được.
Đầu óc Kiều Nhân phản xạ rất nhanh, ngay lập tức nghĩ biện pháp khác, sửa lời: "Em nói nhầm, là Lục Kỳ hỏi."
-Lại nói dối tiếp.
Kiều Nhân đưa tay sờ mũi: "Em nói thật."
Kỷ Hàn Thanh tựa như bị cô chọc cười, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười càng thêm sâu, anh buông lỏng cổ áo sơ mi, lần này lại không xoắn xuýt hỏi cô nói thật hay nói dối, chỉ hỏi: "Em có đi hay không?"
Thật vất vả chờ anh mở miệng, Kiều Nhân ngay lập tức đáp lại: "Đi."
Nói xong vừa muốn đứng dậy, kết quả quên mất chân mình không tiện, mới đứng dậy đã ngồi phịch xuống.
Mắt cá chân phải co rút, Kiều Nhân nhíu mi, cả khuôn mặt cũng khó chịu, giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng người đàn ông nhìn cô từ trên cao xuống hỏi một câu: "Còn đau không?"
Kiều Nhân gật đầu thì không đúng, mà lắc đầu cũng không phải.
Yên lặng một lát, Kỷ Hàn Thanh cũng không chờ cô trả lời nữa, cúi người bế cô lên.
Kiều Nhân thật sự rất gầy, đặc biệt là mấy ngày nay chạy đông chạy tây, có lúc ngay cả cơm cũng không thèm ăn, eo vô cùng nhỏ, cảm giác còn không đến mấy lạng thịt.
Kỷ Hàn Thanh ôm cô vào lòng, cảm giác cô quá nhẹ, chân mày khẽ nhíu: "Buổi tối em ăn cơm chưa?"
Trong ngực là cô gái nhỏ chôn đầu trong ngực mình, níu lấy cổ áo anh, lắc đầu.
Buổi tối vốn là bị mẹ Tống gọi điện qua ăn cơm với mẹ, kết quả gặp được thần tượng khi vẫn còn đang đứng cạnh Kỷ Hàn Thanh, đừng nói đến cơm ăn, ngay cả nước cô cũng chưa uống được bao nhiêu.
Tối nay xảy ra vô cùng nhiều chuyện, nếu như không bị Kỷ Hàn Thanh lật lại nợ cũ nữa thì chắc chắn đây được gọi là sống sót tai qua nạn khỏi, Kiều Nhân vừa mới thở nhẹ một cái đã nghe thấy anh hỏi: "Sao không ăn?"
-Không có khẩu vị.
-Nhìn thấy thần tượng của mình thì còn có khẩu vị mà ăn sao?
Kiều Nhân: "..."
Bao nhiêu ý tứ trong câu này đều được Kỷ Hàn Thanh lôi hết ra ngoài, Kiều Nhân nghẹn giọng: "Không... Không phải."
Phía trên đỉnh đầu, người đàn ông khẽ mỉm cười, không biết là có tin hay không.
Kiều Nhân không dám dâng mình tới hố lửa, dứt khoát khóa chặt miệng không nói lời nào.
Hai phút sau, Kiều Nhân được Kỷ Hàn Thanh bế tới phòng cấp cứu.
Bác sĩ trực ban là một người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi, vào lúc này đang xem phim truyền hình trong phòng, khiến cả phòng làm việc trở nên sôi động náo nhiệt.
Trong phòng cấp cứu có tổng cộng hai giường bệnh, vào lúc này cả hai giường đều trống không.
Kiều Nhân được đặt xuống chiếc giường sát cạnh tường, để tay lên trên bàn được đặt ở giữa hai giường, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với chị bác sĩ hồi lâu, người kia tắt tivi, thẳng người nghiêm mặt hỏi: "Có lấy số không?"
-Đi đăng ký bây giờ.
Hôm nay trong bệnh viện không có nhiều người, chưa tới vài phút đã hoàn tất thủ tục, Kỷ Hàn Thanh vừa đặt cô xuống liền đi ra ngoài đăng ký.
Kiều Nhân ngồi trên giường bệnh hai, ba phút, người bác sĩ này vừa rồi xem phim đến mức nhập thần, giờ phút này mới chú ý tới cô.
Bác sĩ đặt điện thoại xuống bàn, hỏi thẳng vào vấn đề: "Bị bệnh gì?"
-Chân bị trẹo ạ.
-Một mình tới đây?
Đáng lẽ phải trả lời thì cửa phòng bệnh đã mở ra, nữ bác sĩ quay đầu nhìn, trong phút chốc liền vỡ lẽ: "Hiểu hiểu."
Dừng mấy giây: "Bạn trai cô còn thật đẹp trai."
Kiều Nhân: "..."
Bởi vì không phải bệnh nguy hiểm gì cho nên quá trình bôi thuốc và kê đơn thuốc diễn ra vô cùng nhanh chóng. Còn chưa đến mười phút, mắt cá chân Kiều Nhân được bôi thêm một lớp thuốc mỡ.
Nữ bác sĩ đưa đơn thuốc, mấy dòng chữ rồng bay phượng múa không đọc ra được chữ gì, Kiều Nhân nhìn chằm chằm mấy lần, vừa mới quay đầu đưa đơn thuốc cho Kỷ Hàn Thanh, liền nghe thấy lời bác sĩ dặn dò: "Mấy ngày nay chú ý một chút, cố gắng không để chân dính nước."
Kiều Nhân: "Được."
Bầu không khí vô cùng hòa hợp, hoàn toàn không xuất hiện cái gì gọi là mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Cứ êm đềm như vậy cho đến khi bác sĩ nói thêm một cái: "Tốt nhất là không nên vận động kịch liệt, nếu không rất dễ đυ.ng phải vết thương."
"..."
Đầu óc Kiều Nhân ngưng trệ: "... Vận động kịch liệt cái gì ạ?"
Nữ bác sĩ cau mày nhìn cô một cái, tựa hồ cảm thấy cô không cởi mở, không muốn nói nhiều, ném cho cô một câu: "Đi về mà hỏi bạn trai cô ấy." Sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác xem tivi.
Kiều Nhân: "..."
Bị dày vò đến mười hai giờ đêm, hai người mới ngồi lên xe ra khỏi bệnh viện.
Kiều Nhân vô cùng mệt mỏi, tựa cả người vào anh, không muốn hoạt động cái gì, ngay cả dây an toàn cũng là Kỷ Hàn Thanh thắt cho cô.
Anh nghiêng người lại gần, mang theo mùi vị sạch sẽ từ người anh tỏa ra, có thể là vì ở trong bệnh viện một thời gian dài nên trên người anh vẫn còn phang phất mùi thuốc sát trùng, mùi hương tràn ngập trước chóp mũi Kiều Nhân.
Cô nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh, bỗng nhiên cảm thấy xao động mà không hiểu vì sao.
Tư thế như thế này quá mập mờ ái muội, nên phát sinh chút gì đó mới bình thường được.
Kiều Nhân đợi mấy giây, kết quả mấy giây sau, thanh âm tiếng thắt dây an toàn vang lên, Kỷ Hàn Thanh lại bình tĩnh ngồi về vị trí.
Ngay sau đó, anh không nói lời nào liền khởi động xe.
Kiều Nhân: "..."
Sắc đẹp khiến thần trí mơ màng.
Đầu óc cô gần đây rõ ràng mê man hơn ngày trước rất nhiều.
Kiều Nhân dành mười phút để suy nghĩ lại về bản thân mình, kết quả bất cứ điều gì cũng không nghĩ ra được, ngẩng đầu lên nhìn lại thì phát hiện ra xe đã đi qua nhà cô.
Cô nhìn chằm chằm vào ánh đèn đường và từng bóng cây xa dần, sau đó quay đầu hỏi anh: "Chúng ta đi đâu thế?"
-Nhà anh.
-Đến nhà anh làm gì?
Xe đã lái vào tiểu khu, giọng nói Kỷ Hàn Thanh vẫn không nhạt không mặn như vậy, nhưng mỗi chữ nói ra đều vô cùng rõ ràng: "Thưởng em tiền tăng ca."
Tiếng nói vừa dứt, tốc độ xe cũng chậm dần.
Kiều Nhân chú ý tới phía trước chính là nhà của Kỷ Hàn Thanh, cô đã tới đây một lần cho nên có ấn tượng.
Lần này so với tình huống khi trước không hề giống nhau, lần trước đến, căn nhà được khắc ba chữ "Kỷ Hàn Thanh", còn lần này là hai chữ vô cùng rực rỡ: "Hang sói."
Mười hai giờ đêm, rạng sáng, trong tiểu khu gần như không còn ai đi qua đi lại.
Đêm thanh gió mát, nếu mà không xảy ra chuyện gì thì thật xin lỗi bầu không khí kỳ lạ khó xử lại mập mờ ái muội này.
Kiều Nhân nắm chặt lấy dây an toàn, co rúc người vào trong góc, trở nên sợ hãi: "Em không cần..."
Kỷ Hàn Thanh nhếch môi, sau hai, ba giây tháo dây an toàn, anh nghiêng người lại gần cô.
"Em không muốn." Kiều Nhân khóc không ra nước mắt, dùng đòn sát thủ dựa vào điểm yếu mà chống lại, ngoan cố kháng cự: "Chú nhỏ, cháu phải về nhà."
Bình thường Kỷ Hàn Thanh không hề thích cô gọi hai tiếng "Chủ nhỏ", nhưng mà hôm nay nghe thấy lại lọt tai vô cùng, hơn nữa còn mang theo ý cự tuyệt nhưng vẫn muốn trêu chọc người ta, rất dễ nghe.
Dễ nghe, đặc biệt còn vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nụ hôn của anh dừng lại bên tai cô, trong chốc lát đột nhiên vang lên thanh âm tiếng cười khe khẽ. Sau đó anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào phần xương quai xanh tinh tế xinh đẹp mà cô để lộ ra.