Mới vừa rồi bận rộn viết bản thảo, cả ngày xoay vòng trong công việc, còn quên cả ăn trưa, bây giờ được rảnh rỗi thì lại muốn mình bận bịu, nhưng lại phát hiện mình đang cứng đơ người không thể hoạt động.
Ngay lúc này trong đầu Kiều Nhân đang suy nghĩ xem tối nay nên ăn gì.
Bởi vì phải để cho mình chút sức lực còn lết xuống tầng nên Kiều Nhân nói chuyện cũng không dám dùng nhiều sức, lời nói nhỏ nhẹ, đứng cách xa là chẳng thể nghe thấy cô đang nói gì.
Tâm tư của cô giờ không đặt ở nơi này, hoàn toàn không ý thức được giọng nói của mình có gì không đúng.
Người đàn ông không lên tiếng.
Kiều Nhân cho là Kỷ Hàn Thanh không nghe thấy, giữa hai sự lựa chọn nói lại cho anh nghe rõ một lần nữa hay cầm bút lên viết, cuối cùng vẫn chọn vế đầu tiên, cô mở miệng, nhưng giọng nói vẫn bé như vậy: "Tôi không muốn viết."
-Không viết nổi.
Đến sức nói chuyện cũng sắp cạn kiệt thì cô lấy gì để viết chứ.
Ánh mắt Kiều Nhân lướt qua màn hình vi tính, một văn bản, nhìn qua thôi thấy cũng phải hơn một nghìn chữ, khiến cô không thể không cau mày.
Thật ra thì làm phóng viên sẽ có hai ưu điểm: Một là thể lực rất khỏe và hai là viết cực nhanh.
Chữ viết có đọc được hay không không quan trọng, nhưng nhất định tốc độ viết phải nhanh.
Khi học trung học, để viết một bài luận tám trăm chữ thì cần ít nhất bốn mươi phút, nhưng sau này khi bắt đầu tiếp nhận công việc phỏng vấn, thời gian viết đại khái cũng ngắn hơn một nửa.
Nếu như là ngày bình thường thì cái văn bản này chỉ cần nửa tiếng là Kiều Nhân có thể viết xong, nhưng hôm nay không giống như vậy, ngón trỏ Kiều Nhân chạm vào cây bút, sau đó phải dùng thêm lực mới có thể cầm bút lên, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Đói?"
Kiều Nhân nhẹ giọng trả lời.
-Muốn ăn cái gì?
Đến bút Kiều Nhân cũng không cầm lên nữa, hạ tầm mắt: "Gì cơ?"
-Đưa em đi ăn tối.
-Thế văn bản này thì sao?
Kiều Nhân cúi đầu nhìn tớ giấy trên mặt bàn, cơ bản là một màu trắng tinh khiết, chỉ là vừa rồi cô đã viết vài chữ xiêu vẹo rất khó coi, trông như con ruồi chết vậy.
Không viết có khi còn tốt hơn.
Trong đầu Kiều Nhân nghĩ, chữ viết bình thường của cô không xấu như thế này.
Hàng lông mày thanh tú nhíu lại, cô chỉ vào đoạn văn bản trên máy tính: "Tôi còn chưa viết gì cả."
Kỷ Hàn Thanh đẩy cái ghế đứng dậy, cầm áo vest hỏi ngược lại: "Không phải em đói à?"
Người đàn ông chân dài, đi mấy bước đã đến bàn làm việc, rút cây bút ra khỏi tay cô: "Vậy thì không viết nữa, đi ăn cơm."
Đầu ngón tay Kiều Nhân tựa như vẫn còn đọng lại hơi ấm khi cầm bút, giờ bỗng dưng lạnh như băng.
Nhưng ngay lập tức trong nháy mắt, cổ tay cô đã bị siết chặt, đứng thẳng người dậy.
Kỷ Hàn Thanh hỏi lại một lần nữa: "Muốn ăn cái gì?"
Kiều Nhân dừng mấy giây, nuốt nước bọt, lần này không do dự nữa mà trực tiếp nói ra tên nhà hàng: "Đệ Nhất Lâu."
Đệ Nhất Lâu là nhà hàng chuyên những món ăn miền Nam, giá tiền có hơi đắt, trước đây Kiều Nhân từng kéo Kỷ Niệm đi ăn mấy lần.
Bản thân Kiều Nhân hồi xưa sống ở vùng sông nước Giang Nam, tiếp đến lại sống trong miền Nam khoảng mười năm, sau đó ra Bắc cũng không được ăn quá nhiều món trong Nam, vào lúc này lại có người mời, trong đầu cô ngay lập tức hiện ra cái tên này.
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nhẹ cười một cái: "Tiền cơm trừ vào phần trăm lương."
Căn bản là Kiều Nhân không có để lời của anh vào trong lòng, trong nháy mắt, khóe miệng cười lên thành hình vòng cung: "Tôi còn có tiền lương sao?"
Tuổi đúng là không già dặn mà, đặc biệt khi cười lên, bên má còn hiện ra lúm đồng tiền, trong sáng lại dịu dàng, cổ họng Kỷ Hàn Thanh tựa như có lông vũ lướt qua.
Trong lòng cũng như vậy mà ngứa ngáy.
Anh giơ ngón trỏ chạm vào "cục xương" ở cổ họng, khẽ quay mặt qua nơi khác: "Có."
Ngược lại Kiêu Nhân lại bắt đầu được voi đòi tiên: "Bao nhiêu vậy a?"
Trước đây khi cô thực tập ở tạp chí, căn bản là lương ít đến đáng thương, tiền lương hoàn toàn dựa vào mấy bức ảnh cô chụp lại được của các minh tinh, sau này trở lại thực tập trong tòa soạn, cô thậm chí còn không cần phải đi chụp hình.
Kiều Nhân giơ ngón tay ra đếm từ khi thực tập đến bây giờ viết được bao nhiêu bản thảo, đếm đi đếm lại vẫn chưa tới mười bài, cơ bản là toàn những tin không quan trọng chỉ đủ nhét kẽ răng, toàn bộ cộng lại còn không bằng tiền hoa hồng của Vương lão sư khi viết nửa bài báo.
Cô mặc kệ, không để ý, đặc biệt tự biết mình còn nói thêm một câu: "Chắc chắn là không có nhiều."
Kỷ Hàn Thanh mở cửa phòng làm việc, mắt vẫn không ngước lên nhìn cô: "Thế bao nhiêu mới được coi là nhiều?"
-Đã sống ở miền Bắc này mà nói thì tiền lương ba, bốn ngàn không thể sống nổi đi...
Đang nói thì Kiều Nhân liền dừng lại, cũng không tiếp tục chủ đề này: "Tôi nhớ hồi trước giáo sư Từ từng nói bây giờ mà vẫn còn có người nguyện ý cam chịu đi theo nghề báo mà không nhận tiền thưởng..."
Cô đi theo anh ra khỏi phòng làm việc, rồi vòng lại, đứng trước cửa thang máy: "Nếu không phải đầu óc đình trệ bị lừa gạt thì cũng là con nhà phú đại nhị."
Tay Kỷ Hàn Thanh đặt ở nút nhấn thang máy, dừng lại mấy giây, sau đó quay lại nhìn cô: "Muốn nói anh là con nhà giàu đầu óc đình trệ bị lừa gạt phải không?"
Kiều Nhân: "..."
Anh cứ nhìn cô như vậy, cho đến khi cửa thang máy mở ra mới xoay người bước vào.
Kiều Nhân theo sát anh, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, thời điểm thang máy vừa đóng lại, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: "Em nói phải thì chính là phải đi."
"..."
Giọng nói của anh rõ ràng không nhìn ra thái độ, kết quả rơi vào tai Kiều Nhân thì lại mang hàm ý khác.
Tầm mắt Kiều Nhân nhanh chóng dời đi nơi khác, mặt không đỏ, hai bên tai cũng không nóng lên, chỉ là trái tim lại đập nhanh hơn bình thường.
Cứ đâp nhanh hơn, rồi lại nhanh hơn một chút, tựa như tiếng trống vang dội.
Lời nói này, mang tới thật nhiều mập mờ.
Kiều Nhân cảm thấy không khí trong thang máy bỗng thay đổi, yên tĩnh mấy giây, quả thực cô kìm nén đến phát hoảng cả lên, không nhịn được vẫn phải mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Văn bản trên máy tính cần gấp trong hôm nay sao?"
Vốn là cô viết rất tốt, nếu như cần gấp, tối nay cô có thể về nhà viết giúp một phần, nếu như không gấp gáp thì để ngày mai viết cũng được.
Kết quả, nghĩ ra hai điều bao quát như vậy, lại quên mất đi một trường hợp khác. Ngay khoảnh khắc đó, Kiều Nhân đã hỏi: "Không thể trực tiếp in ra được ư?"
Trước đó Kiều Nhân có xem lướt qua văn bản, không thấy có yêu cầu phải viết tay kèm theo chữ ký, cô nhíu mày một cái, kết quả một giây sau quả nhiên nghe thấy tiếng người đàn ông "Ừ" một tiếng: "Có thể."
-Vậy chú gọi tôi tới làm gì?
-Muốn gặp em.
Kiều Nhân nghẹn lời: "Kỳ tổng..."
Cô cũng không quên hai người ở trong tòa soạn cũng được gọi là quan hệ minh bạch đi.
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh sâu thẳm: "Không được sao?"
Sự thật chứng minh, con người quả nhiên không nên nói quá nhiều.
Anh là cấp trên, có chuyện gì anh không thể làm chứ?
Kiều Nhân hối hận đến tím gan tím ruột, cảm thấy nói chuyện cùng Kỷ Hàn Thanh chính là việc khiến bản thân không thoải mái, cô nghiêng đầu tránh ánh mắt anh đang nhìn mình, nửa khuôn mặt nóng bừng cả lên, khẽ cắn răng phun ra một chữ: "Được."
---
Đệ Nhất Lâu cách tòa soạn không xa lắm, lái xe tới nếu không có gặp cảnh tắc đường thì chỉ cần mười phút là đến nơi.
Thời điểm đến Đệ Nhất Lâu mới hơn bảy giờ, Kỷ Hàn Thanh đi tìm chỗ đậu xe, Kiều Nhân đi vào nhà hàng chọn chỗ ngồi.
Phòng ăn riêng đã được đặt hết, Kiều Nhân chỉ có thể ngồi vào bàn ở trong góc, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Kỷ Niệm: "Tớ đi ăn ở Đệ Nhất Lâu này, muốn ăn cái gì để tớ mua về cho?"
Đầu bên kia rất nhanh đã nhắn lại: "Ăn ăn ăn!!"
Mấy phút sau một tin nhắn dài dằng dặc tên các món ăn được gửi đến.
Kiều Nhân: "Bây giờ cậu có đang ở nhà không?"
Kỷ Niệm: "Đừng nói nữa... Lúc này tớ vẫn còn đang nghiên cứu đồ gốm sứ với giáo sư đây này... Mắt phải nhìn chằm chằm vào hoa văn, thầy của tớ cậu cũng biết rồi đấy, người thầy hơn sáu mươi tuổi, mắt đeo kính lão nhưng lại cầm thêm hai cái kính lúp để nghiên cứu..."
Nhắn một dòng dài phỉ nhổ khẩu nghiệp, Kỷ Niệm gửi thêm một tin nhắn nữa như là tổng kết mọi chuyện: "Khảo cổ học thật không dễ dàng."
Kiều Nhân không trả lời cô nữa, thoát khỏi cuộc trò chuyện rồi thở dài.
Có nhân viên phục vụ đi tới: "Tiểu thư, cô đi mấy người ạ?"
Kiều Nhân cúi đầu lật thực đơn, không ngẩng đầu: "Hai người."
Ghế ngồi phía đối diện bỗng phát ra âm thanh, vừa ngẩng mặt lên, Kiều Nhân nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh ngồi xuống đang nới lỏng cà vạt.
Kiều Nhân lại mở điện thoại, dựa theo từng dòng trong tin nhắn mà đọc tên các món ăn: "Thịt lợn xào, tôm Long Tỉnh, xôi hoa quế ngó sen..."
Thực đơn Kỷ Niệm viết ra rất dài, rõ ràng vừa rồi Kiều Nhân có uống nước, vậy mà vừa đọc hết các món ăn đã cảm thấy khát, cô cầm ly nước lên uống một ngụm, sau khi đọc hết thực đơn, ngẩng mặt lên thì thấy ánh mắt của nhân viên phục vụ hoàn toàn thay đổi.
Vóc dáng cô gầy nhỏ, quả thực nhìn không ra là người có thể ăn nhiều như vậy.
Nhân viên nghi ngờ nhìn cô một cái: "Tiểu thư... Đây là bạn trai cô phải không ạ?"
Kiều Nhân còn chưa kịp phản ứng.
Nhân viên: "Cô ăn như vậy chẳng phải là để bạn trai cô chịu thiệt rồi sao...?"
Kiều Nhân hoàn toàn bỏ qua cái từ "bạn trai" ở vế trước trong lời của nhân viên, giương mặt nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện, dè dặt hỏi: "Sẽ không chịu thiệt chứ?"
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: "Không chịu thiệt."
Vì vậy Kiều Nhân lại đặt điện thoại xuống: "Những món này gói vào túi giúp tôi nhé."
Nhân viên phục vụ: "..."
Rõ ràng nhìn qua là cô gái nhỏ có tính khí rất tốt, làm sao lòng dạ lại sâu thẳm như núi vậy, một lần đến nhà hàng hận không thể mang hết cả thực đơn về nhà.
Nhân viên tích vào từng món ăn được gọi, không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện cô gái nhỏ này.
Người mặc âu phục đi giày da, ngoại hình rất tuấn tú.
Ánh mắt rơi xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay của người đàn ông, cô lặng lẽ thu hồi tầm mắt, tiếp tục tích món ăn để lát nữa mang lên.
Món ăn Kiều Nhân chọn lần này đã vơi đi không ít, có ba món mặn và một món canh.
Hoàn toàn là lượng thức ăn bình thường như bao người.
Sau khi gọi món xong, cô đưa lại thực đơn cho người phục vụ.
Tiếp theo là một chu trình vô cùng bình thường, phục vụ cầm thực đơn, tiếp đó đưa món ăn lên, thời gian ăn không quá một tiếng đồng hồ.
Ngày hôm nay quả thực Kiều Nhân rất đói, ngay cả tâm tình nói chuyện phiếm cũng không có, chỉ tập trung vùi đầu vào ăn cơm.
Đối diện là người đàn ông vẫn đang nói chuyện điện thoại tựa hồ không dừng lại. Khoảng nửa tiếng sau, cô cũng ăn xong, ngẩng đầu một cái, Kỷ Hàn Thanh vẫn chưa kết thúc cuộc gọi.
Anh ngồi nửa bên, đầu cúi thấp, tầm mắt hơi rũ xuống không biết là nhìn đi đâu.
Sau đó rốt cuộc Kiều Nhân cũng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện: "Mấy ngày nữa phải đi công tác Thượng Hải một chuyến."
Đầu bên kia không biết lại nói cái gì, anh nhíu mày: "Không có thời gian."
Vài giây sau, điện thoại nhanh chóng được ngắt kết nối, tầm mắt Kiều Nhân chưa kịp thu hồi, người đàn ông đã nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt hạ thấp, nhìn vào bát cơm đã không còn gì của Kiều Nhân: "Ăn no rồi?"
Kiều Nhân gật đầu một cái.
Bụng tuy đã được lấp đầy nhưng sức lực vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn.
Kiều Nhân nhìn vào phần thức ăn anh động đũa, tựa như không có ăn miếng nào.
Ngón tay Kỷ Hàn Thanh kéo dọc theo thành bàn: "Đi về sao?"
Kiều Nhân lập tức cầm điện thoại đứng dậy.
Kỷ Hàn Thanh đi trước tới quầy thu ngân tính tiền, Kiều Nhân liền đi ra ngoài trước, ra cửa đứng chờ anh.
Trời đã tối hẳn, lúc này phố vừa mới lên đèn, tiết trời ấm áp.
Kiều Nhân nhìn những người qua lại trên đường, cô dứt khoát cúi đầu, nhìn chằm chằm vào viên đá dưới chân, sau đó nhấc chân nhẹ nhàng đá ra xa.
Cô dùng sức không lớn, cơ bản là đá chỉ cách có hơn mười xăng ti, sau đó đứng nhìn, đá lăn một vòng liền quay ngược trở về.
Kiều Nhân chơi đến hứng thú, cho đến khi vừa xoay người thì va phải một người khác.
Vì xoay người không mạnh lắm nên một chút đau đớn Kiều Nhân cũng không cảm nhận được.
Cô lui về phía sau nửa bước: "Xin..."
Hai chữ "Xin lỗi..." còn chưa nói thành lời đã bị một giọng nữ chặn lại: "Không mở mắt ra nhìn à?"
Giọng nói kia ngừng một chút, sau đó mới cười lạnh một tiếng: "Lại là cô à, nói cô không có mắt đúng là không có mắt thật mà."
Giọng nói này Kiều Nhân nghe có chút quen tai, ngẩng đầu một cái, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Lại là cái người trang điểm dày cộp Tương Nghi.
Kiều Nhân bũi môi: "Cô mới không có mắt."
Câu nói này dường như có ma lực mãnh liệt, cho dù chỉ nói người khác không có mắt cũng giống như đang chửi người lên bờ xuống ruộng vậy, Tương Nghi vừa muốn lên tiếng đáp trả thì lại nghe thấy Kiều Nhân lên tiếng: "Ngoại hình nhìn có đẹp hơn thì sao..."
Vừa rồi đột nhiên nhớ ra, trước đây Tương Nghi cũng tố tội cô với Kỷ Hàn Thanh, sau đó lại bị sắc đẹp của anh mê hoặc mà thôi không tố cáo nữa.
Kiều Nhân cười một cái, biểu cảm làm bộ làm tịch vô cùng: "Thì Kỷ Hàn Thanh cũng không thích cô đâu."
Lời này quả nhiên có nhiên có lực sát thương rất lớn, lúc này Tương Nghi tựa như bị người ta dẫm phải đuôi, lập tức xù lông: "Cô có ý gì?"
-Ý trên mặt chữ.
Kiều Nhân vốn muốn bơm thêm mấy câu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta, kết quả chưa kịp nghĩ ra câu gì để nói thì Tương Nghi bỗng dời tầm mắt, lông vừa xù ra bỗng cụp cả lại: "Học trưởng, anh cũng ở đây ạ?"
Kiều Nhân không xoay người, đột nhiên cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không thốt ra câu: "Người anh ấy thích là tôi."
Nếu không thì coi như tàn đời rồi.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền tới, giọng nói của người đàn ông đồng thời vang lên: "Đến ăn cơm."
Mới vừa rồi Tương Nghi vừa gọi điện thoại cho Kỷ Hàn Thanh, anh còn nói anh không có thời gian.
Kỷ Hàn Thanh hiếm khi bắt máy cuộc gọi của cô, kết quả so với không nghe máy cũng chẳng khác nhau là bao, vẫn như cũ, đến nửa cơ hội cũng không cho cô.
Tương Nghi nhíu mày lại, không tự chủ liền hỏi một câu: "Anh đi ăn cùng ai thế?"
Kỷ Hàn Thanh hướng cằm tới người bên cạnh: "Em ấy."
Biểu cảm trên gương mặt Tương Nghi thay đổi bất ngờ.
Kiều Nhân liếc mắt thấy hai người kẻ hỏi một câu người trả lời một câu, cảm thấy mình giống như là thành phần dư thừa, cô dứt khoát cúi đầu nghịch nghịch viên đá dưới chân.
Lần này phạm vi lại rút nhỏ không ít, cô đá viên đá vào bức tường ngay bên chân mình.
Mấy giây sau, cô lại nghe thấy giọng nói khó hiểu của Tương Nghi vang lên: "Không phải anh không thích ăn món trong Nam sao?"
Lần này Kỷ Hàn Thanh không lập tức trả lời.
Kiều Nhân dỏng hai tai nghe lời đáp của anh, ngay cả động tác dưới chân cũng chậm lại.
Mấy giây tiếp theo lại trôi qua, Kỷ Hàn Thanh: "Ngắm em ấy ăn."
Kiều Nhân bị mấy chữ này dọa sợ, chân cô nhấc lên, vốn là chuẩn bị đá viên đá, nhưng chân sau đứng không vững, tự đá văng mình ra khỏi trọng tâm.