Toàn bộ căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi xã giao vừa qua.
Cửa sổ không mở nhưng hệ thống lò sưởi vẫn khá tốt. Trong tình huống không khí cực kỳ nghèo nàn như thế này, mùi khói thuốc cùng hương rượu phảng phất ngưng đọng tại một chỗ, nửa ngày trôi qua mùi hương cũng không thể tiêu tan.
Kiều Nhân không dám thở mạnh, chỉ sợ hít sâu quá thì bản thân sẽ bị sặc khói.
Người đàn ông vẫn còn nặng mùi rượu, cà vạt nới lỏng, áo sơ mi cũng cởi hai cúc, có thể là do uống rượu nên cả người đều nóng ran.
Kiều Nhân tựa như là bị một cái lò nướng cho đỏ hồng, mặt cũng có chút đỏ, cô bực bội, đưa tay ẩn anh: "Chú nhỏ...?"
Cái người này đáp lại một cách "không thể ngửi nổi", hơi thở ấm áp nhàn nhạt, nhẹ nhàng phả và bên tai Kiều Nhân, khiến cô vừa bị nhột lại vừa thấy bí bách.
Kiều Nhân đợi một lúc nhưng cũng không thể đợi được đến lúc anh đứng thẳng lên (ừ vì anh đè chị sao muốn đứng lên chứ =]]]]])
Thời gian trôi qua hồi lâu, cô bị đè có chút không thở nổi, dùng hay tay đẩy một cái, người này uống rượu vào là sức lực không khỏe như bình thường, bị cô đẩy thẳng ra sau ghế sofa.
Kiều Nhân không tự chủ được hít một hơi thật sâu, sau đó còn chưa thở ra, cô đã bị mùi thuốc lá nồng nặc làm cho sặc phải ho khan mấy tiếng.
Cô nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh đang nhíu mày lại, ngồi cách cô nửa mét.
Kiều Nhân bịt mũi, há miệng nhỏ ra để lấy không khí, sau đó buông tay ra mới hỏi anh: "Có thể đi về được sao?"
Người đàn ông này uống rượu vào là phản ứng chậm hẳn, một lúc lâu anh mới giương mắt nhìn qua, nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Kiều Nhân giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh: "Vậy chú có biết tôi là ai không?"
Kỷ Hàn Thanh đưa tay day mi tâm: "Ừ."
Kiều Nhân không nghi ngờ câu trả lời của anh chút nào, nói ra mục đích mình đi đến đây với anh: "Hôm nay ở trường học vừa tan nên thuận đường, đồng nghiệp ở tòa soạn vừa rồi gọi điện cho tôi đi qua đây giúp chú lái xe về."
Người nọ không lên tiếng, khẽ nâng mi mắt liếc qua cô.
Đèn trùm trên đỉnh đầu vẫn đang chiếu rọi, nhưng ánh mắt anh đã mờ ảo, không nhìn rõ ra nơi sáng ở đâu.
Kiều Nhân vô thức quay mặt đi: "Vậy... Bây giờ đi về được chưa?"
Hai người tựa như không cùng tần số, Kiều Nhân hỏi như đàn gẩy tai trâu, người kia vẫn không trả lời lại.
Cả căn phòng hết sức yên ắng, an tĩnh đến mức Kiều Nhân cảm thấy nếu như không phải mùi hương quá nồng thì cô đã nằm xuống để ngủ một giấc rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào cái gạt tàn đặt trên bàn trà mấy lần, cho đến khi mơ hồ mất ý thức, tầm mắt có chút thay đổi, người đàn ông bên cạnh giống như là thanh tỉnh được một chút, cầm lấy áo khoác đứng dậy.
Kiều Nhân hạ mắt, vội vội vàng vàng đuổi theo.
Hôm nay Kỷ Hàn Thanh rõ ràng uống không ít rượu, vừa rồi biểu hiện của việc say rượu vẫn chưa hề rõ ràng, giờ mới lộ rõ.
Bước chân khi đi có chút ngả nghiêng, đứng lên rời khỏi không giống như người bình thường đi đứng thẳng một đường.
Nhưng ngược lại anh vẫn có nhận thức được phương hướng.
Kiều Nhân chỉ sợ anh một lúc sau bị đυ.ng vào tường, chạy nhanh đến trước mặt anh thay anh mở cửa, vừa mở cửa vừa giơ hai ngón tay hua hua trước mặt anh: "Chú biết đây là số mấy không?"
Tay vừa nâng lên, hua hua chưa đến hai cái liền bị tay Kỷ Hàn Thanh ép xuống, chân mày khẽ nhíu, giọng nói có chút khàn: "Không bị mù."
Ừ thì không mù... nhưng mà bị say nha.
Kiều Nhân mở cửa: "Đợi tí nữa xuống tầng để tôi hỏi nhân viên có kẹo không cho chú tỉnh rượu."
Cửa được mở ra.
Kiều Nhân quay đầu nhìn anh một cái: "Chú nhỏ, hôm nay chú vừa về sao?"
Người đàn ông đã sớm dừng bước chân, nửa người dựa vào cửa, liếc cô một cái, sau đó mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, nói từ từ, tuy hơi khó hiểu nhưng ý tứ lại có phần hơi nũng nịu: "Đừng nói chuyện nữa."
Ở trong mắt cô, Kỷ Hàn Thanh bây giờ cũng không khác gì cái người say rượu xong tè bậy ở dưới gốc cây hôm trước, khác biệt thì chắc chắn sẽ có, ví dụ như anh dù có say đến mấy thì vẫn chắc chắn không bao giờ làm ra cái sự việc mất mặt đó.
Kiều Nhân làm như không nghe, có bao nhiêu người thừa hưởng gen say rượu của mẹ Tống thế này, đặc biệt là khi đối phương uống say hư hư thực thực làm nũng với mình, cô mở miệng, cong môi cười một cái: "Chú nhỏ, chú đã uống bao nhiêu rượu a?"
Cũng gọi là uống đến mức biến bản thân thành một người khác luôn.
Mẹ Tống trong cuộc hôn nhân thứ hai này mới biến thành một người khác, nhưng người này thì ngược lại, chẳng qua uống rượu vào, Kỷ Hàn Thanh say rượu và Kỷ Hàn Thanh khi bình thường tựa như hai người khác nhau.
-Giáo sư cũng nói là uống rượu nhiều thì dễ bị rượu sai bảo làm loạn.
Vừa mới dứt lời, Kiều Nhân nhấc chân bước ra khỏi cửa, chẳng qua là chưa ra khỏi, cổ tay đã bị người kia kéo lại.
Một giây tiếp theo, tiếng đóng cửa vang bên tai, mang theo cơn gió ùa vào phòng
Trong mấy giây, không khí bỗng nhiên thoáng đãng ở phạm vi mấy chục xăng ti.
Kiều Nhân bị tiếng đóng cửa làm sợ hết hồn, tim đập thình thịch còn chưa bình phục được, ngẩng đầu một cái, gương mặt người đàn ông đã sán lại gần, rồi lại gần hơn nữa.
Sau đó chỉ còn cách mặt cô 2 cm, anh cũng ngừng lại y như lần trước.
-Kiều Nhân...?
Kiều Nhân đầu trống rỗng, lỗ tai ong ong, theo điều kiện phản xạ mà đáp lại: "... Ừ."
-Không đẩy anh ra à...?
Kiều Nhân vẫn không phản ứng kịp.
Mấy chữ này đã đánh tan mấy lời cô đã nghĩ trong đầu, ngay sau đó ý nghĩ trong tâm trí cô liền thay đổi, Kiều Nhân trố mắt mấy giây, mấy giây sau, người đàn ông cúi đầu xuống, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói: "Vậy anh làm loạn cho em xem."
Tiếng nói vừa dứt, cằm Kiều Nhân đã nhẹ nhàng bị nâng lên, sau đó Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu một cái, lần này không có dừng lại giữa chừng nữa, môi trực tiếp đè ép xuống, môi anh cùng hơi thở vẫn còn hơi rượu, hô hấp mang theo hương rượu nồng nàn, Kiều Nhân tựa như chiếc ly được người ta đổ đầy rượu, choáng váng đầu óc, ý thức mãi vẫn chưa thể thanh tỉnh.
Đôi môi người đàn ông mềm mại ấm áp, dính vào môi cô nhẹ nhàng trằn trọc hôn, cứ hôn đi hôn lại như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, mười giây, hai mươi giây, hay là ba mươi giây rồi, não Kiều Nhân bỗng dưng nóng lên phản ứng lại. còn chưa kịp giơ tay đẩy anh ra, Kỷ Hàn Thanh đã cúi đầu, đặt cằm lên vai Kiều Nhân.
Người đàn ông không đứng thẳng, nửa dựa vào tường nửa dựa vào người cô.
Nhiệt độ hai bên tai Kiều Nhân như muốn đốt lửa, hô hấp nặng nề, cô đưa tay đẩy anh, thanh âm mang theo chút nức nở run rẩy: "Kỷ... Kỷ Hàn Thanh!"
Tựa như lần đầu tiên gọi tên anh.
Kết quả, người này lại không hề để ý đến cô.
Kiều Nhân lại đẩy mấy cái, thấy anh không có phản ứng lại mới phát giác ra có điều không đúng, dùng lực đẩy anh từ người cô dựa vào tường, giương mắt nhìn một cái, cái người này thì ra đã nhắm mắt --- cứ nhiên như thế mà ngủ thϊếp đi.
Cô ôm một bụng lửa giận đang bừng bừng trong lòng, khí thế hung hăng bức người chuẩn bị mắng anh, kết quả lời còn chưa nói đã bị dập tắt không thể trút giận.
Kiều Nhân vuốt ngực mình cho bình phục tinh thần, cuối cùng quả thực không nhịn được, đưa tay bấu một cái vào cánh tay Kỷ Hàn Thanh.
Dùng lực không nhỏ, nhưng cuối cùng người kia cũng chỉ cau mày lại chứ không hề có động tĩnh gì khác.
Kiều Nhân bấu mấy lần, cuối cùng xác định anh thật sự ngủ gục rồi, cầm lấy điện thoại mở app tìm kiếm xe taxi.
Gọi xe chỉ là phụ, quan trọng là phải dìu anh đi từ trong phòng xuống đến được tầng lầu.
Taxi tới rất nhanh, là một chú tuổi trung niên, cơ bắp rắn rỏi, dìu anh ngồi lên xe dễ như trở bàn tay.
Kiều Nhân có chút không yên lòng, theo anh lên xe ngồi vào ghế sau, liền bị mùi thuốc lá cộng với mùi rượu tỏa ra từ người tài xế làm cho sặc một cái.
Không gian bên trong xe không lớn lắm, lại còn đóng kín cửa, vậy nên mùi trên người tài xế đã bị phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, Kiều Nhân ấn nút mở cửa kính xe, liếc qua Kỷ Hàn Thanh vẫn đang ngủ say bên cạnh liền hạ cửa kính xuống.
Anh uống khá nhiều rượu, nếu bây giờ có gió thổi qua thì không tránh khỏi bị rét.
Mặc dù trong lòng Kiều Nhân vẫn đang còn một ngọn lửa giận bùng lên dữ dội mắc kẹt ở bên trong nhưng rốt cuộc cũng không thể mượn hoàn cảnh này để trả thù anh được.
Cô ngồi thẳng dậy, nói địa chỉ cho tài xế.
Người tài xế lắm lời, xe vừa mới chạy, liền hóng hớt hỏi cô: "Tiểu cô nương, đây là bạn trai của cháu à?"
Kiều Nhân lắc đầu một cái: "Không phải ạ."
-Vậy sao anh ta uống say lại gọi xe hộ?
-Anh ấy là lãnh đạo của cháu.
Là người trực tiếp lãnh đạo.
Nếu đổi thành người khác, vào cái khoảnh khắc hôn cô kia, kể cả anh ta say thật hay giả say thì cô cũng sẽ đẩy anh ta ra cho ngã dúi dụi.
Và dĩ nhiên đây chẳng qua chỉ là một trong số các lý do mà thôi.
Còn một nguyên nhân khác... Kiều Nhân nghiêng đầu một cái, tầm mắt dời xuống, rơi vào đàn ông khẽ mím môi mỏng, môi cong rất đẹp, đỏ giống như là màu rượu vang.
Kiều Nhân nhìn mấy lần, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của anh vừa nãy hôn cô, ánh mắt híp lại, chỉ lim dim một chút, có ánh sáng xuyên qua, tựa như một đốm nhỏ đọng lại nơi đáy mắt.
Tim cô càng lúc đập càng mau, lời nóicủa tài xế ngồi phía trên một chữ cũng không nghe thấy, cho đến khi xe dừng đèn đỏ ở trên đường, người chú kia mới ấn còi xe "Bíp" một cái: "Cô gái nhỏ, sao cháu không nói gì?"
-Cái gì cơ ạ?
Kiều Nhân rời tầm mắt khỏi người kia, quay đầu lên nhìn tài xế.
-Công việc của hai đứa là gì thế?
Kiều Nhân nhẹ giọng trả lời: "Làm về tin tức ạ."
"Nói tới tin tức..." Người tài xế lập tức tỉnh táo tinh thần, miệng lưỡi lưu loát nói: "Mấy ngày trước không phải có một người bị tấm bảng quảng cáo rơi xuống làm trọng thương sao, nạn nhân với tôi là hàng xóm láng giềng.
Kiều Nhân giương mắt lên một chút, rướn người dịch lên phía trên.
Thấy cô hứng thú với chủ đề này, người chú kích động vỗ một cái xuống tay lái: "Tên tiểu tử kia đúng là quá xui xẻo, người ta là sáng đi chiều về, cậu ta lại sáng về chiều đi, mưa to gió lớn thế nào cũng phải đến công trường để vận chuyển gạch.
-Cậu ấy rất đáng thương, cha không đau mẹ không thương.
Kiều Nhân nhíu mày lại: "Hẳn là mẹ anh ta phải đối xử vô cùng tốt với anh ta chứ nhỉ?
Cô nhớ lần trước khi đến bệnh viện, người thân của nạn nhân trông có vẻ thật sự lo lắng cho tính mạng của anh ta.
-Có điều này cô không biết đâu, tiểu tử kia là được nhặt về, không có hộ khẩu, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị cha mẹ đánh chửi, lần này cái nhà kia chắc lại muốn mượn chuyện vừa qua để lừa đảo công ty quảng cáo một đống tiền cho mà xem!
Hai bên thái dương Kiều Nhân có chút đau, ngón giữa khẽ đưa lên mi tâm xoa nhẹ.
Chú tài xế vẫn còn nói: "Tôi vẫn phải nói, có bao thứ công ty quảng cáo có thể thật tâm bồi thường mà lại trực tiếp đưa cho họ cái đó thì thật vô cùng xui xẻo."
Cả quãng đường Kiều Nhân chỉ lẳng lặng lắng nghe, không đồng tình cũng không phản bác.
Một giờ sau, xe dừng lại trước cổng một tiểu khu.
Kiều Nhân mở máy, nhắn tin xác nhận lại địa chỉ với Kỷ Niệm: "Niệm Niệm, địa chỉ nhà anh cậu đúng là ở vườn hoa Giang Hoa số 103 sao?"
Lần trước lái xe vào đây là buổi tối, Kiều Nhân lại không nhìn kĩ, nên lúc này không nhớ rõ.
Đầu bên kia Kỷ Niệm lập tức dừng lại nghiên cứu về các hình nộm chiến binh và những con ngựa đất nung được chôn cất cùng với người chết, nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Đúng thế."
Nửa phút sau, Kỷ Niệm nhắn tới: "Tiểu Kiều, cậu tìm anh tớ có chuyện gì?!"
Kiều Nhân nói số địa chỉ cụ thể cho tài xế, sau đó trả lời lại: "Không có chuyện gì cả."
Kỷ Niệm: "Vậy cậu hỏi tớ địa chỉ của anh trai làm gì?"
Kiều Nhân: "Anh cậu uống say, tớ chỉ đưa về nhà thôi."
Kỷ Niệm nhanh chóng gửi một tràn lan đại hải dấu hỏi chấm.
Kiều Nhân: "Đừng có suy nghĩ nhiều, là vì tớ ở gần quán trà anh cậu xã giao nên bị đồng nghiệp cùng công ty gọi đi đón thôi."
À...
Kỷ Niệm: "Thật thất vọng nha."
Một lúc sau Kỷ Niệm nhắn tiếp: "Anh trai tớ sẽ không uống say xong làm loạn đấy chứ?"
Tay Kiều Nhân run lên một cái, sau đó lặng lẽ gõ hai chữ —— không có.
Kỷ Niệm càng thất vọng, đến nghiên cứu binh mã cũng không nổi nữa, ném điện thoại một cái không nói lời nào.
Kiều Nhân cũng không lý lẽ với cô nữa, tắt điện thoại, chờ xe dừng lại rồi giúp chú tài xế dìu người vào nhà.
Cho tới khi hoàn toàn đem người kia sắp xếp ổn thỏa, thời điểm Kiều Nhân bước ra khỏi tiểu khu, trời đã tối mịt.
Thời gian không được gọi là quá muộn, vào lúc này trên đường vẫn còn rất nhiều người qua lại, Kiều Nhân dứt khoát không gọi xe, đi bộ về nhà, nửa đường còn thuận tiện mua bánh bao nhân cua mang về.
Kỷ Niệm cũng mới từ trường học trở về nhà, lúc này đã đổi trang phục, dẫm lên dép rồi đĩnh đạc nằm vật lên sofa, vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã cất giọng hỏi: "Tiểu Kiều, cậu thật sự chỉ là đưa anh trai tớ về thôi sao?"
Kiều Nhân buồn bực đáp lại, đi vào nhà vệ sinh rửa tay sau đó gọi Kỷ Niệm vào ăn cơm.
Ngày hôm nay cô phải ngửi mùi rượu với thuốc lá quá nhiều khiến bản thân không thoải mái, cầm bánh bao cua cắn một miếng mà cũng không nuốt trôi.
Kỷ Niệm nhìn chằm chằm cô mấy giây: "Sao không ăn?"
-Không ăn được.
Vào lúc này cảm thấy ngay cả hô hấp cũng nồng nặc mùi thuốc lá, không thể ngửi nổi.
Kiều Nhân có chút muốn nôn ra, đẩy bát một cái, sau đó lấy một ly nước nóng chậm rãi uống.
"Thế nào a?" Kỷ Niệm lại gần sờ lên trán cô: "Cũng không lên cơn sốt mà?"
Trong miệng Kiều Nhân tựa như vẫn còn mùi rượu, cô cũng không uống từ từ nữa, trực tiếp uống ừng ực hết nửa cốc nước.
Kỷ Niệm nhăn mũi một cái: "Cậu uống rượu à?"
-Không có.
-Đừng có lừa gạt người, tớ cũng ngửi thấy đấy.
Kiều Nhân: "..."
Kỷ Niệm vỗ vỗ bả vai cô: "Hôm nay cũng đừng thức đêm viết bản thảo nữa, tắm nước nóng rồi mau ngủ đi."
Kiều Nhân vô cùng buồn rầu, nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên có mùi rượu.
Không nặng lắm, nhưng thật sự vẫn có mùi, là mùi vị lúc dây dưa môi người kia.
--
Kiều Nhân bặm môi dưới, người đứng không thẳng chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Bởi vì là cuối tuần, tin tức cho tuần này cơ bản đã quyết định xong, nếu như trong nửa ngày không phát sinh ra vấn đề nào khác thì có thể thở phào mà nghỉ ngơi nửa ngày sau.
Những gì cần phải được thực hiện vào hai ngày cuối tuần là xác định chủ đề tin tức cho tuần tới, sau đó nộp cho lãnh đạo vào thứ hai.
Nếu lãnh đạo phê duyệt thì bản thảo ngay lập tức có thể dùng, còn nếu lãnh đạo không đồng ý thì buộc phải thay đổi chủ đề viết.
Mà người lãnh đạo này, có lúc sẽ là Kỷ Hàn Thanh, có lúc sẽ là phó tổng.
Bởi vì Kiều Nhân là phóng viên thực tập nên cơ bản vẫn đi theo Vương Quân.
Vương lão sư cuối cùng sẽ quyết định đầu đề cho báo là gì, cô liền sử dụng tiêu đề đó, cho nên đến hiện giờ, thực tập sinh các cô vẫn chưa bao giờ hao tổn đầu óc.
Kiều Nhân nghe theo lời Kỷ Niệm sau khi tắm xong trực tiếp lên giường, vốn là định ngủ luôn một giấc, kết quả lại ở trên giường lăn qua lội lại, thẳng tuột từ chín giờ mười lăm đến hơn mười giờ rồi vẫn không thể nào ngủ được.
Trong lòng cô vẫn đang bứt rứt vì chuyện buổi tối, dứt khoát từ trên giường bò dậy, bắt đầu viết bản thảo tiêu đề của báo.
Loại bản thảo này là bản thảo dự bị, đến lúc đi thu thập những tin tức hữu dụng thì có thể biên tập một chút, đến lúc đó có thể trực tiếp giao nộp, so với những bản thảo viết tay khác thì tương đối tiết kiệm thời gian.
Bản thân phải chú trọng vào những tin tức hot nhất hiện giờ, ai phát hiện sớm rồi nhanh chóng nộp bản thảo thì được hưởng thôi.
Kiều Nhân nhớ lại những lời người tài xế hôm nay nói trên đường sau đó hướng mắt về phía bản thảo gõ từng chữ một.
Gõ chữ một cái là gõ đến rạng sáng luôn.
Gõ được một nửa thì WORD còn bị sập, thế là vứt luôn cái bản thảo một nghìn chữ vừa viết ra, Kiều Nhân tìm nửa ngày cũng không thấy file nữa, cuối cùng bị hành hạ cho phát cáu, lại đàng hoàng gõ lại bản thảo một lần nữa.
Một lúc lâu sau, Kiều Nhân mới hoàn thành, tắt máy tính, ngay cả mặt cũng không rửa, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau Kiều Nhân bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh.
Bởi vì Vương lão sư đã nói qua quy định, cho dù có đang nghỉ đi chăng nữa thì điện thoại cũng phải mở 24/7, cho nên Kiều Nhân mới không tắt điện thoại mà trực tiếp ném điện thoại xuống cuối giường.
Chuông điện thoại vang lên mấy tiếng, Kiều Nhân mới từ trong chăn bò xuống cuối giường, cô không tỉnh ngủ nên thanh âm cũng không rõ ràng lắm: "A lô?"
"Bạn học Kiều Nhân, em mới ngủ dậy sao?"
Kiều Nhân gạt gạt mấy sợi tóc, vừa "Ừ" một tiếng liền nhìn lại tên hiển thị trên điện thoại, ba chữ "Giáo sư Từ" sáng lập lòe trên màn hình.
Cô sửng sốt mấy giây, cả người như bị dội cả chậu nước lạnh, nhanh chóng thẳng eo xếp bằng chân ngồi dậy: "Giáo sư Từ khỏe ạ, có chuyện gì không a?"
Từ Thanh Mân: "Vốn là định gọi cho em qua WeChat thảo luận một chút về chủ đề luận án, nhưng suy nghĩ lại thì thấy gọi như vậy nói không được rõ ràng, nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn."
Kiều Nhân tiếp tục nắm tóc.
"Bạn học Kiều Nhân, buổi chiều em có lịch trình gì sao?"
"... Không có ạ."
"Vậy buổi chiều em đến nhà cô một chuyến được không, để cô nói mấy điều cần chú ý với em."
Kiều Nhân khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: "Vậy con trai của cô..."
"À đúng rồi." Giáo sư Từ hắng giọng một cái: "Để cô gọi nó về nhà."
Kiều Nhân: "..."
Đầu bên kia giáo sư Từ nhanh chóng nói địa chỉ cụ thể, cuối cùng còn an ủi một câu: "Không sao đâu, tuổi hai đứa không cách nhau quá nhiều nên không có cái khoảng cách giữa hai thế hệ đâu."
Giáo sư Từ: "Cái gì không biết em cũng có thể hỏi nó, như vậy trao đổi sẽ dễ dàng hơn."
"Giáo sư Từ a..."
"Được rồi, vậy cô cúp máy nhé, em cứ ngủ tiếp đi."
Vừa dứt lời, đầu bên kia dứt khoát ngắt điện thoại.
Kiều Nhân nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi.
Cô còn ngủ cái rắm!
Kiều Nhân nằm ở trên giường một lúc, sau đó đành lưu luyến rời giường đi rửa mặt.
Kiều Nhân khi gặp mặt người khác, sẽ luôn đến trước giờ hẹn khoảng mười mấy phút.
Buổi sáng giáo sư Từ có nhắn lại địa chỉ trên WeChat, Kiều Nhân gọi xe taxi, khi đến nhà giáo sư Từ thì mới là ba giờ mười phút.
Cửa nhà đóng chặt, cô ở trước cổng đi đi lại lại nửa vòng, sau đó đưa tay ra nhấn chuông.
Theo phép lịch sự, cô ấn chuông một cái sẽ dừng lại mười giây, sau đó mới ấn tiếp, đến khi chuông ngân lên lần thứ bảy, điện thoại gắn bên cạnh chuông vang lên tiếng trả lời, giọng người nói có chút bực bội đè nén trong lòng: "Đợi một chút."
Sau đó điện thoại bị cắt đứt.
Kiều Nhân đợi chưa tới hai phút, cổng nhà đã mở ra.
Ngày hôm qua Kỷ Hàn Thanh uống nhiều rượu, sáng sớm lại bị Từ Mẫn Thanh gọi về ăn cơm trưa, buổi trưa vất vả lắm mới đi vào giấc ngủ thì lúc này lại bị đánh thức, biểu cảm lạnh lùng có chút không kiên nhẫn, giống như mang theo bao tức giấc vì bị đánh thức mà nói: "Tìm ai?"
Nói được một nửa đã ngưng, người kia híp mắt một cái: "Kiều Nhân?"
Giáo sư Từ hẹn buổi chiều lúc ba rưỡi, chọn thời gian rất đẹp, để lại cho cô cả thời gian ngủ trưa.
Nhưng căn bản Kiều Nhân lại không còn tâm tư mà ngủ trưa nữa, từ lúc nhận điện thoại đến giờ chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, vậy mà cô đã bổ não ra để hình dung ra diện mạo con trai giáo sư.
Dáng người không cao nhưng tướng mạo lịch sự, cơ bắt thô ráp rắn rỏi, nhưng chỉ có gương mặt là không tưởng tượng ra được.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm Kỷ Hàn Thanh đang đứng ở cửa, trong lòng hoàn toàn bối rối.
Người đàn ông mặc cả cây trắng đứng trước cửa, mặt đã bớt cau có, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Em đến tìm mẹ anh à?"
Kiều Nhân không nói lời nào.
Cô bây giờ nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh thì ngay lập tức nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, kết quả chỉ qua một đêm, người này thì tốt rồi, coi cô như người không quen biết, lại còn "vân đạm phong khinh" hỏi cô là ai (sao giống kiểu cô gái giận dỗi vì bị người yêu lạnh nhạt hỏi thế nhỉ =))) anh chỉ là khó ngủ thôi chị ơi =]]]]]])
Kiều Nhân nhíu mày một cái: "Tới tìm giáo sư Từ."
Kỷ Hàn Thanh mở cổng, đợi Kiều Nhân bước vào nhà mới đóng cổng lại.
Kiều Nhân vẫn ở ngoài cửa nhà đứng bất động, đang do dự có nên cởi giày hay không thì người kia đã nói: "Không cần thay giày đâu."
Kiều Nhân vì đi giày mà dè dặt bước vào phòng khách, tìm chỗ ngồi sau đó giương mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Kỷ Hàn Thanh hôm nay quá đỗi bình thường, bình thường chứ không hề giống như ngày hôm qua rượu vào rồi làm loạn.
Kiều Nhân rốt cuộc vẫn là khá bực bội, không nhịn được hỏi: "Ngày hôm qua chú uống nhiều rượu chứ?"
Người đàn ông giương mắt nhìn cô, tay cầm bật lửa vừa mở nắp ra đã đóng lại, anh chỉ "Ừ" một tiếng.
-Còn nhớ chuyện ngày hôm qua sao?
Kỷ Hàn Thanh tiện tay ném bật lửa lên bàn trà, dựa vào ghế, giọng thờ ơ nói: "Không nhớ rõ."
... Quả nhiên
Kiều Nhân quả thực không biết nên giận dữ hay nên thở phào một cái.
Thật ra thì không nhớ cũng tốt, ngộ nhỡ mà nhớ ra vậy thì sau này gặp mặt sẽ gây lúng túng, khiến người ta xấu hổ muốn độn thổ.
Kiều Nhân hắng giọng, quyết định coi như sự việc đấy chỉ là mình bị chó cắn đi (à thế anh Kỷ là tró =]]]]])
Dù gì cũng không phải vấn đề lớn, mà con chó này dáng dấp đẹp vô cùng, hơn nữa cắn xong cũng không phải ra bệnh viện tiêm thuốc phòng dại ( =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, biểu cảm trên mặt Kiều Nhân đã thay đổi nhanh chóng.
Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh nhìn thoáng qua cô, sau đó ánh mắt hơi dời xuống, nhìn thoáng qua đôi môi nhỏ xinh của cô.
Yết hầu lên xuống hai lần, anh mới nói: "Nhưng có nằm mơ."