Chuyển ngữ: Nại
Những ngày thượng tuần tháng chín ở Giang Thành vẫn còn rất nóng, nhất là vào buổi chiều, ánh mặt trời nóng rát như thiêu như đốt.
Đây chính là nắng gắt cuối thu mà người ta hay nói tới.
Tống Nam Phong đứng trong đội ngũ phơi nắng nên có hơi váng đầu.
Đang định thừa dịp thầy sĩ quan huấn luyện không chú ý để lắc đầu cho tỉnh táo thì bạn nữ sinh bên cạnh bỗng hốt hoảng la lên, "Nam Phong, cậu chảy máu mũi kìa!"
Lúc này Nam Phong mới cảm thấy có một dòng ấm nóng đang chảy ra dưới cánh mũi, cô đưa tay sờ thử, quả nhiên đầu ngón tay thấm một mảng đỏ.
Nam Phong còn chưa kịp mở miệng nói gì, bạn nữ đứng bên đã nhanh nhảu báo cáo cho thầy chỉ huy.
Cả đội ngũ vốn đang yên tĩnh, nhất thời có mấy người đang sột soạt đứng lên.
Thầy chỉ huy là một là một thiếu úy trẻ tuổi rất thoải mái cho phép cô nghỉ tập ngay.
"Cần mình giúp gì không?" Bạn nữ sinh bên cạnh hỏi Nam Phong.
Nam Phong khẽ xua tay ý nói không cần, trước ánh mắt của rất nhiều người, cô với lấy cái mũ đội đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Cô có thể cảm giác được trong đội đang có rất nhiều người nhìn theo bóng lưng cô nên nhất thời mặt mũi càng thêm nóng rát.
Ngày đầu tiên của kỳ quân huấn, cô cảm nắng rồi chảy máu mũi.
Hình như có hơi mất mặt, nhỉ.
Đi được mấy bước, Nam Phong nghe thấy ở phía sau có một giọng cảm thán, "Thể chất của học sinh thời nay càng ngày càng yếu!"
Giọng nói này hình như của thầy hướng dẫn chuyên môn.
Nam Phong khẽ xấu hổ, có vẻ như bản thân mình bỗng nhiên biến thành một học sinh vướng chân vướng tay mọi người rồi.
Rõ ràng thể chất của cô không thể coi là yếu được, nhưng xui xẻo là bị cảm vào đúng hôm nay.
Đáng thương hơn là chuyện cô cảm nắng lại đại diện cho sức khỏe của toàn thể học sinh thời nay mới chết chứ.
Cô lại nghe thấy có một giọng nói của nam sinh nào đó, "Thầy Chu, bạn ấy là Tống Nam Phong đấy ạ."
"Tống Nam Phong, là bạn mà tay có vấn đề đó hả?"
"Đúng vậy ạ, chính là bạn ấy!"
"Tống Nam Phong không phải được miễn huấn luyện quân sự đầu năm hay sao?"
"Có thể là bạn ấy không muốn khác mọi người quá."
Nam Phong càng chạy càng xa, tiếng nói sau lưng dần dần cô không còn nghe thấy nữa.
Cuối cùng cũng đến một chỗ có vòi nước, cô ghé vào rửa sạch máu ở trên mũi rồi vỗ nước lên mặt, lên trán. Máu mũi xem ra đã ngừng chảy rồi, rửa mặt bằng nước mát cũng khiến cơ thể tỉnh táo hơn nhiều.
Cô đứng bên ống nước nhìn xa xa về phía sân tập quân sự, suy nghĩ một hồi rồi quyết định nghe lời thầy chỉ huy, trở về ký túc xá nghỉ ngơi, tránh việc làm vướng chân vướng tay các bạn khác.
Giang Đại là một trường đại học nổi tiếng về khoa học kỹ thuật. Sân trường rất lớn, đi bộ từ sân tập quân sự về ký túc xá chắc phải mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Thời điểm này sân trường gần như không có ai, có thể do trời quá nắng nóng nên không sinh viên nào muốn ra ngoài. Đi được một lúc, Nam Phong cảm thấy mắt hoa hết cả lên, cơn choáng váng như đánh úp cô khiến mỗi bước chân cũng bắt đầu loạng choạng.
Cô dùng sức lắc đầu, lại nhớ tới lời thầy hướng dẫn vừa nói quả không sai, sức khỏe cô chắc hơi yếu thật, có thể do vùi đầu vào ôn tập cho kỳ thi đại học nhiều quá.
Ánh mặt trời vẫn cứ chói chang, xuyên qua bóng cây in xuống mặt đất những đốm nắng vàng ươm.
Đầu óc Nam Phong ngày càng mơ hồ, cảnh sắc trước mắt cô bắt đầu đung đưa, cô cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo nhưng càng lúc càng không thể khống chế được.
Người như đang bước đi trên mây, cách đó không xa có hai người đang đạp xe đạp xuất hiện trong tầm mắt cô, rõ ràng đang đến rất gần, mà cô lại thấy mơ hồ như ảo ảnh.
"Huỵch!" một tiếng, Nam Phong ngã ra đất.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng đỗ xe đạp, cùng với tiếng bước chân vội vã.
"Bạn học, bạn làm sao vậy?" một giọng nam hỏi cô.
Nam Phong muốn mở to mắt, nhưng không có cách nào làm thế được.
"Nhìn qua giống bị cảm nắng rồi, Chu Dục, chúng mình mau đưa cậu ấy đến phòng y tế thôi."
"Được, chân cậu không tiện, để mình cõng cho, cậu cầm đồ đạc của cô ấy đi là được."
Thực ra Nam Phong lúc này vẫn còn ý thức, chỉ là không thể mở mắt ra được, cũng chẳng thể trả lời, cơ thể như mất hết cảm giác.
Cô biết mình đang nằm trên một tấm lưng.
Đó là một học sinh nam, cô cảm nhận được hơi thở của cậu, nó mang theo một mùi thơm mát rượi của cây cỏ xanh tươi.
Hiện giờ trời đang nắng nóng, nhưng Nam Phong lại cảm thấy một luồng gió nhẹ khẽ thổi qua tim của mình.
Cô dần thϊếp đi, hoàn toàn mất hết tri giác.
Sau khi tỉnh lại, Nam Phong thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong phòng y tế.
Đập vào mắt cô là trần nhà trắng lóa, Nam Phong không có động tĩnh nào. Bên tai cô nghe thấy một giọng nói thanh sạch, rõ ràng, "Bạn học à, cậu tỉnh rồi chứ?"
Nam Phong quay đầu, nhìn thấy một nam sinh đang ngồi bên giường bệnh.
Cậu mặc áo T-shirt, tóc cắt ngắn gọn gàng, bộ dạng chỉnh chu, nụ cười ấm áp, dễ gần.
Đây là lần đầu tiên Nam Phong gặp gỡ Bùi Vân.
Cũng là cảnh tượng mà nhiều năm sau, Nam Phong vẫn nhớ mãi.
Nam Phong hôn mê hơn hai tiếng, lúc này đầu óc vẫn còn mông lung, nhưng cũng may cô vẫn kịp phản ứng. cô chống một tay ngồi dậy, hỏi, "Mình...có phải mình bị xỉu không?"
Bùi Vân cười rồi gật đầu, "Cậu bị cảm nắng ngất xỉu, mình và bạn học vừa vặn nhìn thấy nên đưa cậu tới phòng y tế. Bác sĩ nói cậu không sao, truyền dịch xong là có thể về rồi."
Nam Phong liếc nhìn chai nước biển đang nhỏ từng giọt một, còn nửa bình, mãi mới nhớ phải nói lời cảm ơn, "Cảm ơn bạn."
Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã năm giờ rồi, hay nói các khác, bạn nam này đã ngồi đợi cô tỉnh lại hơn hai tiếng, ngay lập tức trong lòng cảm thấy xấu hổ, "Thật ngại vì đã gây phiền phức cho cậu, mình không sao rồi, cậu cho mình số điện thoại đi, sau này mình sẽ mời cậu ăn cơm coi như cảm ơn cậu."
Bùi Vân cười, "Không cần mời cơm đâu, mình chỉ tiện tay thôi."
Anh đứng lên, ánh mắt rơi vào cánh tay giả đang đặt trên tủ đầu giường, suy nghĩ một chút rồi nói, "Tay giả của cậu bị rơi hỏng rồi, nếu không ngại mình mang về sửa giúp cậu. Mình nhìn qua chắc cũng không khó lắm."
Lúc này Nam Phong mới phát giác, ống tay áo phía bên trái đang trống rỗng.
Cô cầm tay giả lên xem thử, quả nhiên không dùng được, hẳn là bị hỏng lúc té xỉu rồi.
Ba năm trước, trong một cơn động đất, Nam Phong mất đi cánh tay trái. Đó là cơn ác mộng cả đời cô.
Nhưng so với những người mất mạng trong trận động đất đó, hay với những người bị thương nghiêm trọng hơn, cô cũng coi như gặp may rồi.
Cánh tay giả này là do ba mẹ cô đặt làm theo yêu cầu, chỉ có thể cầm nắm đơn giản, chủ yếu là để nhìn cho đẹp thôi.
Cô gật đầu với Bùi Vân rồi nói, "Rất cảm ơn cậu, lại làm phiền cậu rồi."
Bùi vân mỉm cười, lấy trong ba lô ra một cây bút và tờ giấy ghi chép, anh viết một lúc rồi đưa cho cô. "Đây là số điện thoại di động của mình, cậu cũng cho mình số điện thoại của cậu đi, xong việc mình sẽ gọi báo cho cậu biết."
Nam Phong nhận lấy tờ ghi chép, cô nhìn thấy trước dãy số có một cái tên.
"Bùi Vân."
Cô vô thức gọi tên anh.
Bùi Vân cười, "Mình là Bùi Vân của học viện khoa học, lớn hơn cậu ba tuổi."
Học viện Khoa học là học viện tốt nhất Giang Đại, tuy Nam Phong là sinh viên năm nhất của khoa nhân văn nhưng cô biết rất rõ điều này.
Cô ghi số điện thoại cùng tên của mình vào giấy đưa anh, "Em là sinh viên của khoa nhân văn."
Còn chưa nói xong, Bùi Vân đã cười, "Sinh viên đại học năm nhất."
Nam Phong sửng sốt nhìn xuống quần áo của mình, cô vẫn còn mặc nguyên đồng phục quân sự, vậy nêm đành cười nói, "Đã làm phiền học trưởng nhiều rồi."
Đang nói chuyện, một nữ sinh mặc đồng phục quân sự từ cửa bước vào, "Nam Phong, cậu sao rồi?"
Cô ấy là bạn cùng phòng của Nam Phong tên Du Tĩnh.
Bùi Vân nhìn về phía cửa, cầm lấy cánh tay giả trên tủ đầu giường cất vào trong ba lô, "Nếu bạn học của em đến rồi thì anh đi đây, sửa xong sẽ lập tức gọi cho em."
Nam Phong gật đầu, nhìn theo Bùi Vân rồi lại nói cảm ơn lần nữa.
Lúc rời đi, Bùi Vân quay lại một lần gật đầu với cô và Du Tĩnh.
Du Tĩnh cười hì hì chạy lại phía giường Nam Phong hỏi chuyện, "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Nam Phong lắc lắc đầu, "Cũng không có chuyện gì... mà sao cậu biết mình ở đây?"
Du Tĩnh nói, "Sau khi buổi tập kết thúc, mình về ký túc nhưng không thấy cậu ở đấy, lại nghe nói có sinh viên năm nhất bị ngất được đưa đến phòng y tế, mình đoán là cậu, quả nhiên không sai."
Nam Phong bất đắc dĩ cười tự giễu, mới khai giảng không lâu mà đã có lắm chuyện phiền phức thế này rồi.
Mặc dù mới quen nhau được có mấy ngày, nhưng các bản ở cùng phòng quen thân rất nhanh. Du Tĩnh là một cô gái sáng sủa, nhiệt tình, ngủ chung giường tầng với Nam Phong nên thân càng thêm thân.
Du Tĩnh nói xong mới hướng mắt về phía cửa ra vào, cô nàng nháy mắt với Nam Phong, "Vừa rồi là người đưa cậu tới đây sao? Cái gì đây, anh hùng cứu mỹ nhân hả?"
Nam Phong bật cười, "Chớ có nói bậy, người ta gặp người bị ngất xỉu trên đường nên tiện tay đưa tới phòng y tế thôi. Nhưng nói thật anh ấy là một người rất tốt."
Du Tĩnh cười nói, "Vừa nãy mình nhìn thấy vị học trưởng này cũng rất đẹp trai đấy nhé, không biết học ở khoa nào?"
Nam Phong nói, "Người của học viện khoa học."
Du Tĩnh như bừng tỉnh, ồ lên một tiếng, "Chẳng trách! Học viện khoa học của trường chúng ta là nơi trai đẹp tập trung đấy. Mình còn đang định chờ kỳ quân huấn này kết thúc sẽ đi nằm vùng bên đó, không chừng sẽ tóm được một anh chàng đẹp trai nào đó."
Nam Phong bị cô chọc cười.
Hai người nói chuyện chốc lát đợi truyền dịch xong, Nam Phong làm thù tục rồi quay về ký túc xá cùng Du Tĩnh.
Bởi vì tay áo của bộ đồng phục quân sự này khá dài nên tay Nam Phong không thấy rõ ràng, nếu không quá chú ý sẽ không nhận ra điểm khác thường.
Nhưng nói đi nói lại, Nam Phong thực sự là một cô gái xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, da trắng môi hồng, vóng người cao ráo cân đối, mặc bộ đồng phục quân sự dài rộng này vẫn không sao che được nét duyên dáng của thiếu nữ mười tám.
Ánh mắt của người trên đường nhìn theo cô, rồi lại chú ý tới cánh tay trái không toàn vẹn.
Thế nên trong ánh mắt của họ, có thể nhìn ra vài phần thương cảm.
Năm nay đã là đầu năm thứ tư kể từ ngày Nam Phong gặp tai nạn, đối với cơ thể của mình, cô đã sớm quen rồi, chẳng qua là khi bắt gặp những ánh mắt thương hại ấy, cô vẫn không thể nào tự nhiên được.
Mấy năm nay, cô nỗ lực giúp bản thân mình giống với mọi người, nhưng trong mắt của người khác, hình như không phải thế.
Thiếu đi cánh tay giả, cô bỗng nhiên cảm thấy không được an toàn.
Buổi tốt, thầy hướng dẫn có gọi điện thoại an ủi.
Sau khi ngắt máy, Du Tĩnh nằm trên giường hiếu kỳ hỏi, "Thầy Chu nói gì với cậu thế?"
Nam Phong cười, "Thầy bảo miễn huấn luyện quân sự cho mình, ngày mai mình không cần đi tập nữa rồi!"
"Trời ạ! Tốt quá rồi còn gì."
Hai cô bạn khác trong ký túc phụ họa, Ngô Uyển Thanh nói, "Mình cũng không muốn tập quân sự, mới có một ngày mà mình phơi nắng đến muốn tróc hết cả da rồi. Hai tuần, chắc mình biến thành người Châu Phi mất!"
Trần Hiểu Mẫn kêu la oai oái, "Mai mình cũng muốn bị cảm nắng."
Ngô Uyển Thanh cười, "Cậu cũng đâu phải Nam Phong, có bị cảm nắng cũng không được miễn đâu, cùng lắm thầy chỉ cho nghỉ một buổi thôi."
Du Tĩnh liếc nhìn Nam Phong đang đọc sách ở giường dưới, cô kêu lên, "Các cậu sao mà rảnh thế."
Lúc nay hai cô bạn mới phát hiện ra mình nói sai rồi, tranh thủ thời gian chuyển chủ đề.
Đương nhiên Nam Phong biết, mình được miễn tập quân sự không phải do hôm nay cô bị cảm nắng.
Mấy năm nay, ác ý hay thiện ý cô đều đã từng gặp qua.
Cô luôn cảm kích trong lòng đối với tất cả ý tốt mà mọi người dành cho cô.
Vì vậy cô đồng ý với chủ trương của thầy. Huống hồ có mỗi kỳ huấn luyện quân sự, làm gì có ý nghĩa gì, phải không?
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nói rõ một chút, bộ truyện này thuộc thể loại cổ tích đời thường, nữ chính tuy có khiếm khuyết cơ thể, nhưng cô không phải người không biết tiếp nhận. Tôi viết truyện này trong lúc tâm tình bất ổn định, nhưng bởi vì tôi có quen một người bạn, người ấy muốn dựa vào trí tuệ nhân tạo để phát minh ra những bộ phận cơ thể giúp người khuyết tật cải thiện sinh hoạt, thế nên bộ truyện này ra đời~