Quyền Trượng

Quyển 2 - Chương 45

Thần quan cảm thấy hô hấp của mình gần như đã ngưng trệ.

Y vẫn không nhúc nhích, thân thể rõ ràng còn ẩn trong bóng tối, cũng đã rất cẩn thận không phát ra tiếng bước chân, thế nhưng đối phương đứng ở trên cao, chỉ cần liếc qua liền không còn nơi nào trốn tránh.

Nếu đã bị phát hiện, y cũng không cần lại ẩn giấu nữa, đơn giản bước ra khỏi bóng tối, triệt để bại lộ dưới ánh đèn chùm rực rỡ.

Theo tiếng bước chân vang lên, đám xác sống nguyên bản đưa lưng về phía Yannick cũng đồng loạt xoay người, nhìn thẳng về phía này.

Con mắt của đám xác sống, có vài gã chỉ còn lại hai hố đen ngòm sâu hoắm, có vài gã lại gần như rơi ra hơn phân nửa, lòng thòng trên mặt, còn dính dấp một ít máu khô đen kịt. Loại tình cảnh này không phải không đáng sợ, nhưng tố chất tâm lý của thần quan hiển nhiên đã vượt qua thử thách, vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh.

Chính là thua người không thua trận nha!

“Tôi hẳn là đã quấy rầy mọi người? Bất quá tôi cũng không phải cố ý. Đã lâu không gặp, Azul, Lily!” Y thậm chí còn mỉm cười chủ động chào hỏi.

“Ta rất bội phục dũng khí của ngươi, Yannick Hill thân ái, ngươi cũng dám chủ động tìm tới cửa.”

Azul lộ ra một nụ cười tuyệt nhiên bất đồng với phong cách phản nghịch vốn dĩ, thần quan lập tức liền biết thằng nhãi này nhất định đã bị ma vật bám lên lần nữa. Chỉ bất quá Lily dang đứng bên cạnh hắn lại là có chuyện gì?

Thần quan mỉm cười: “Tôi đến đây chỉ vì tìm một người bạn, không ngờ quyển trục lại đưa thẳng đến chỗ mọi người. Nếu như ngài không ngại, tôi có thể tự mình rời đi, cũng không phiền anh phải mời trà chiều hay điểm tâm gì cả.”

“Trước đó, nếu không phải do gã pháp sư chết tiệt kia, ta đã sớm ăn ngươi.” Azul từ trên bậc thang bước xuống. “Bất quá bây giờ thật ra ta có điểm cảm tạ hắn, một con mồi thú vị như ngươi, ăn một trăm con mồi chưa chắc đã gặp được một.”

“Tôi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh sao? Vì sự khoan hồng độ lượng của ngài.” Thần quan tao nhã lễ phép đặt tay ra sau lưng, hơi khom người.

“Ha ha, ngươi thực sự là quá thú vị rồi!” Azul đi xuống bậc thang, giống như Moses chia biển[1], các xác sống chủ động vì hắn nhường ra một con đường, mà Lily lại ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Lúc này Yannick mới chú ý đến, trên người Lily đã không còn mặc ma pháp bào mà là một bộ váy cung đình trễ ngực, thần thái trên mặt cũng không phải hoạt bát rộng rãi như trước đây, hoàn toàn giống như đã thay đổi thành một người khác. Trong lúc thần quan dò xét nàng, nàng cũng đang phẩm thưởng thần quan, còn lộ ra nụ cười dào dạt.

“Tuins, ngươi vậy mà còn nhận thức một thần quan tuấn mỹ như thế, vì sao không giới thiệu cho ta?” ‘Lily’ nói, còn ném một cái mị nhãn về phía thần quan.

Tuins dùng thân thể Azul cười cười: “Ngươi vừa nhìn thấy đàn ông bộ dạng đẹp mắt liền không thể nhúc nhích!”

“Đàn ông đẹp mắt,” ‘Lily’ nhìn thần quan, liếʍ môi một cái, thoạt nhìn rất gợi cảm, nhưng Yannick rõ ràng nhìn thấy sự thèm khát trong mắt đối phương. “Không chỉ có thể ăn còn có thể dùng, trước dùng rồi lại ăn không phải càng tốt sao? Ngươi nói có đúng hay không, quý ngài thần quan tuấn mỹ?”

Yannick cười khổ: “Ta có thể nói không đúng sao?”

‘Lily’ khanh khách cười không ngừng: “Tuins nói không sai, ngươi thực sự quá thú vị! Những nhân loại trước đây ta gặp được, đến thời điểm này đã tè ra quần từ sớm! Ta có dự cảm, tối nay chúng ta sẽ có một đoạn thời gian khó quên!”

Nàng bước lên vài bước, bộ ngực no đủ dán lên cơ thể của thần quan, Yannick gần như cảm nhận được sự mềm mại và nhiệt độ da thịt của nàng, cùng với sự nhấp nhô căng mọng bên dưới lớp vải mỏng manh.

Loại tiếp xúc thân cận hương diễm thế này, có lẽ là mỗi người đàn ông đêu tha thiết ước mơ, nhưng làm một nhân loại bình thường, Yannick chỉ muốn lui về sau cách xa bọn họ.

Hai ma vật cao cấp này dùng thể xác của Lily và Azul, không biết bộ dạng chân thực của bọn chúng có tương tự với nhân loại hay không, hoặc giả càng thêm tiếp cận ma vật cấp thấp xấu xí?

—— thần quan không khỏi vì bản thân có thể phân thần vào thời điểm này mà vỗ tay khen ngợi.

“Thoạt nhìn y không có hứng thú với nữ nhân!” Tuins cười nhạo, lại vươn tay về phía Yannick, “Hay là thần quan các hạ càng tình nguyện đễ ta mang ngươi đi tham quan tòa pháo đài này một chút?”

“…” Đối diện với một ma vật thần tình khốc túm tà mị lại phối hợp với gương mặt phản nghịch, Yannick có chút không thể thích ứng, nếu không lại chọn một phương hướng khác…

Mọi người có thể tưởng tượng hình ảnh Vương Bảo Cường[2] mặc một bộ lễ phục đính chế cao cấp bày ra bộ dạng của Voldemort sao???

Thấy y không phản ứng, ‘Lily’ lại áp sát thêm một chút, hai tay còn vòng qua eo lưng của thần quan. Yannick nhanh chóng lui về sau nửa bước, “Đa tạ hai vị đặt ta vào mắt xanh, dung ta mạo muội hỏi một câu, ma vật đều thích khoan dung với thức ăn như vậy sao?”

“Không, chỉ là đối với ngươi mà thôi.” ‘Lily’ khẽ cong cánh môi đỏ mọng, “Ta chỉ đặc biệt khoan dung với những loại thức ăn ngon miệng, dù sao đến cùng ngươi cũng sẽ bị chúng ta ăn tươi, trước đó ta không ngại làm một hồi tình nhân tri kỷ.”

Tuins không hờn giận: “Lilith, y là thức ăn của ta!”

Ma vật bám vào người Lily cư nhiên gọi là Lilith, tên chỉ có chút khác biệt, bất quá không biết Lily chân chính liệu có còn sống hay không.

Lilith khanh khách nở nụ cười: “Tuins, ngươi làm sao lại trở nên nhỏ mọn như vậy rồi? Chẳng lẽ vì vừa rồi không bắt được pháp sư hắc y kia nên mới thẹn quá thành giận sao?”

Yannick nhạy bén bắt được xưng hô trong lời nói của nàng, trực giác nói cho y biết pháp sư hắc y kia là Chris, hơn nữa từ ngôn ngữ đến xem, Chris cũng đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.

Tuins hừ lạnh một tiếng, cũng không phản ứng với Lilith, quay đầu lộ ra nụ cười tà mị với thần quan: “Ngươi không cần lo lắng, chúng ta hiện tại cũng không định ăn ngươi, ngươi còn có thể vượt qua… ít nhất… một buổi tối bình yên.”

Ma vật đại đa số đều khát máu, khẩu vị lại ưu ái các sinh vật cao đẳng có pháp thuật như pháp sư, thần quan, tinh linh… Tuins và Lilith không có ăn tươi Azul và Lily mà ngược lại chọn làm vật chứa, còn cho phép chủ nhân bảo lưu ý thức của mình, chẳng qua là muốn dễ dàng trà trộn vào thế giới loài người hơn mà thôi.

Thần quan chớp mắt mấy cái: “Vừa rồi, ta tựa hồ nghe Tuins các hạ muốn dẫn ta đi tham quan tòa pháo đài này? Ta rất vinh hạnh có thể nhìn thấy tòa kiến trúc hùng vĩ như thế trước khi chết.”

Lilith mềm mại cười rộ lên: “Tuins, ngươi không có nói sai, y quả nhiên vô cùng thú vị, ta đều có chút luyến tiếc ăn tươi!”

“Vừa rồi là ai còn nói với ta, đã thật lâu không nếm được mùi vị của thịt thượng đẳng!” Tuins cười nhạo, ánh mắt lại lộ ra cảnh cáo nghiêm nghị, “Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, không nên gây trở ngại chuyện tốt của ta, y là con mồi của ta!”

Ma vật cao cấp bản tính ích kỷ, vậy nên cho dù hai ma vật thích làm trò trước mặt Yannick thế nhưng quan hệ thực tế cũng không có bao nhiêu thân mật, thậm chí có thể nói vừa địch vừa bạn.

Thực lực của Lilith kém hơn Tuins, thấy đối phương lộ ra hung quang nhìn mình chằm chằm chỉ đành không cam lòng thoái nhượng: “Để ta cùng y một đêm, chỉ cần không ăn không phải được rồi sao!”

Thần quan thần sắc tự nhiên, tựa hồ không nghe được nội dung trao đổi của bọn họ, cũng không có sự sợ hãi khi bản thân nghiễm nhiên bị ấn định trở thành thức ăn trên đĩa. Chỉ là trong lòng thật sự là như thế nào lại không ai biết rõ.

Giải quyết xong đồng loại tham lam, Tuins nhìn về phía thần quan, Yannick chú ý đến tròng mắt của gã trong nháy mắt đổi thành màu đỏ rực, sau đó từ từ biến mất: “Ta rất vui lòng thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi.”

Yannick cho rằng gã chẳng qua chỉ là nói một chút mà thôi, nào ngỡ gã thật sự dẫn theo y rời khỏi phòng khách lớn, đi vào một cánh cửa khác.

Phía sau cửa là một cầu thang tròn thật dài, ngẩng đầu lên nhìn, Yannick không thấy được điểm tận cùng, Tuins tựa hồ cảm giác được sự nghi ngờ của y, nói: “Pháo đài này được kết giới che đậy, bên ngoài không thể nhìn thấy.”

“Nó tọa lạc trong rừng rậm Hắc Ám?”

“Đúng vậy.”

“Thỉnh cho phép ta đưa ra một suy đoán táo bạo, tòa thành này có lẽ cũng là thông đạo nối liền vị diện ma vật và đại lục Olin?”

“Ha hả, suy đoán của ngươi quả thực rất táo bạo, bất quá thật sự đã đoán đúng một phần nhỏ.”

“Vậy, liệu ngài có vui lòng trả lời vấn đề này?”

Cho đến bây giờ, ma vật cao cấp Yannick đã gập cũng chỉ có hai người là Tuins và Lilith, y còn không rõ tính cách của giống loài này rốt cuộc là thế nào. Từ Tuins đến xem, tính cách của gã rõ ràng cực kỳ cổ quái, một bên hứng thú muốn ăn y nhưng lại không nóng lòng hạ miệng, ngược lại còn mang theo ‘con mồi’ tham quan pháo đài. Bất quá, trong lòng Yannick thật sự không hy vọng bản thân sẽ trở thành thức ăn, kéo dài được nhiều thời gian một chút cũng có nghĩa nhiều thêm vài phần sinh cơ.

“Đương nhiên.” Tuins thật đúng là có hỏi có đáp. “Nơi này thật sự có liên quan đến vị diện ma vật, bất quá cũng không phải thông đạo. Thông đạo chân chính ngươi đã đi qua rồi.”

Thần quan hơi nhíu mày, không nói gì.

“Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta không nôn nóng ăn ngươi?” Vị ma vật cao cấp này có vẻ cực kỳ thích trò chuyện, hơn nữa còn hứng thú với việc giải đáp các vấn đề khó khăn kỳ lạ.

“Có lẽ, phải chọn một thời điểm tâm tình vui vẻ mới hạ miệng?” Thần quan rất phối hợp hỏi ngược lại.

Ma vật đi ở phía trước dùng một loại thanh âm say mê, nhưng nghe vào tai thần quan lại là sởn cả gai ốc, nói: “Tâm tình của con mồi càng tốt, thân thể và linh hồn lại càng ngon miệng. Trước khi hấp thu tốt nhất phải khiến con mồi thả lỏng tâm tình, sau đó chọn thời cơ thích hợp, khi con mồi không hề phòng bị liền hạ thủ, như vậy đối phương sẽ vĩnh viễn dừng lại trong một khắc tâm tình mỹ diệu kia, khi ấy hương vị mới là hoàn hảo nhất!”

“…” Ngươi đều nói rõ với ta như vậy, tâm tình của ta có thể hoàn hảo được sao!

Thấy thần quan tựa hồ đã bị dọa ngây người, Tuins nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Vậy nên chúng ta thích nhất làʍ t̠ìиɦ cùng con mồi, chờ khi đối phương đến cao triều liền động thủ, đây thực sự là tuyệt vời đến không gì hơn được nữa!”

Trong lòng thần quan không ngừng hỏi thăm tổ tông mười tám đời của con ma vật trước mặt —— tuy rằng y cũng không biết ma vật có cái gọi là tổ tông hay không. Chỉ là biểu tình trên mặt y vẫn là không chút sợ hãi, còn trưng ra nụ cười nhàn nhạt: “Hóa ra là như vậy, thế thì ngài tại sao không ăn thân thể của đám xác sống kia?”

Tuins quay đầu lại, khinh bỉ nhìn y một chút: “Ma vật là chủng tộc cao quý đến nhường nào, ngươi nghĩ rằng loại thịt nào chúng ta cũng ăn được sao?”

Yannick: “…”

Đây là một thời khắc cực kỳ hỏng bét, cái cầu thang này nhìn không thấy được điểm tận cùng, tốc độ của bọn họ tuy rằng không chậm, nhưng đi nửa ngày cũng không biết đã leo được mấy phần. Khiến người ta sốt ruột hơn chính là, y hiện tại đang ở trong lòng địch, còn nghe một ma vật cao cấp thích ăn thịt người lải nhải ngay bên tai, bàn luận phương thức nào ăn thịt mới ngon nhất.

Yannick câu được câu không theo sát chủ đề trò chuyện của Tuins, vừa không biểu hiện ra quá phận sợ hãi lại phải hợp thời để lộ một chút khẩn trương khi đối phương để lộ tính chất đặc biệt của ma vật —— mà cũng chính vì những biểu hiện khác thường này mới khiến ma vật cao cấp trái lại không vội ăn thịt y.

Trên thực tế, trong lòng Yannick rất rõ ràng, y đương nhiên không có khả năng ngồi yên chờ chết, trò chuyện với ma vật một mặt là muốn nới lỏng cảnh giác của đối phương, về mặt khác là để bản thân chuẩn bị cho tốt.

Ma tinh màu đỏ lần trước đã dùng hết, loại vật như vậy chỉ gặp được chứ không thể cầu, lúc này không còn một khối ma tinh đỏ nào khác để y đột phá cực hạn, bất quá như vậy cũng không có nghĩa là thần quan liền không còn biện pháp nào.

Trong tòa thành này không biết còn có bao nhiêu ma vật và xác sống ẩn nấp, hơn nữa từ tình huống trước đây Tuins có thể khống chế Azul mà không bị Chris phát hiện mà xem, năng lực của con ma vật này có thể rất cường hãn, vậy nên Yannick cũng không ôm ý nghĩ muốn chế phục Tuins, kế hoạch của y rất đơn giản —— tìm một cái cửa sổ nhảy qua rồi chạy đi, nhất định phải tìm cái đối diện với hồ nước của rừng rậm Hắc Ám.

Từ nội dung trò chuyện vừa rồi đến xem, xung quanh tòa thành này không có bất kỳ kết giới phòng vệ nào, hơn nữa còn tọa lạc ngay trong rừng rậm Hắc Ám, chỉ bất quá không biết bọn họ đã dùng biện pháp gì khiến cho người khác không nhìn thấy mà thôi.

Con ma vật này tuy có hành vi quỷ dị, nhưng lời nói của gã không giống giả bộ, hơn nữa gã cũng không cần phải lừa dối một kẻ đã trở thành ‘thức ăn’ trên đĩa.

Chính là lúc này!

Thần quan nhìn chuẩn thời cơ Tuins đưa lưng về phía y bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu lịch sử của pháo đài, từ trong túi ma pháp rút ra pháp trượng, nhắm ngay giữa lưng của Tuins đọc lên chú ngữ Quang minh phổ chiếu. Sau đó lập tức khởi động hiệu ứng phòng hộ của vòng tay, nghiêng người chạy về phía cánh cửa sổ kia.

Pháp trượng là do Chris cho pháp sư nào đó mượn thủ thành, sau đó Avra đưa lại cho y, pháp sư kia cũng không tìm y đòi lại, trước sau vẫn ở chỗ này, không ngờ hiện tại lại có đất dụng võ.

Pháp trượng ẩn chứa ma lực to lớn, qua sự tiếp xúc của thân thể cuồn cuộn không ngừng tràn vào cơ thể y.

Theo chú ngữ đọc lên, pháp trượng phát ra ánh sáng trắng, hơi sương nhàn nhạt không chói mắt như lần trước Yannick sử dụng ma tinh đỏ thi triển Quang minh phổ chiếu, có thể thấy được hiệu quả cũng không hề đuổi kịp.

Nhưng cho dù Quang minh phổ chiếu có suy giảm cũng vẫn là Quang minh phổ chiếu. Đám sương trắng bao vây lấy Tuins, vòng tay bởi vì có cẩn tử sắc ma tinh mà phát ra quang mang màu tím biểu hiện đang vận tác.

Chỉ nghe Tuins cười lạnh một tiếng, đám sương bao lấy thân thể gã trong phút chốc đã vỡ nát bay đi tứ tán, hóa thành bột mịn giữ không trung. Yannick nhìn thấy ánh mắt đối phương lần nữa biến thành đỏ rực, thần sắc vô cùng dữ tợn. Gã vươn tay chộp lấy Yannick, động tác này không biết nhanh hơn tốc độ chạy về phía cửa sổ của y gấp bao nhiêu lần, người sau căn bản không kịp né tránh!

Yannick vung tay phải lên, quyển trục trong tay lập tức bốc cháy, một hồi Lưu tinh hỏa vũ dày đặc từ trên trời giáng xuống hướng về phía Tuins, nhưng khiến người ta giật mình là, đoàn lửa kia một chút cũng chưa kịp chạm vào y phục của Tuins đều đã vô thanh vô tức tan rã.

“Ta hình như chưa nói với ngươi, trong pháo đài này, ta được miễn dịch với bất cứ loại ma pháp nào!” Cao cấp ma vật cười gằn một tiếng, “Xem ra ngươi đối với việc trở thành thức ăn đã vô cùng khẩn cấp, ta có thể thành toàn tâm nguyện này của ngươi!”

Tay Yannick đã nắm lấy song cửa!

Nhưng bàn tay biến thành lợi trảo của Tuins cũng đã chạm vào lớp vải trên vai y!

Áo bào bị móng vuốt sắc bén xẹt qua, lập tức rách toang, đầu ngón tay thậm chí còn thâm nhập vào da thịt.

Yannick không để ý đến cơn đau thân thể truyền đến, y nắm bệ cửa sổ, nửa người trên trực tiếp nghiêng ra ngoài lấy đà rơi xuống, ma vật cao cấp vươn một cái vuốt khác cười gằn đâm về phía bụng của y, dựa vào tốc độ và lực đạo kia đến xem, một khi thần quan bị chộp trúng liền phải chịu kết cục phanh bụng xuyên ruột.

Yannick cắn chặt răng, dùng sức mạnh lớn nhất đẩy cơ thể về phía trước, ngón tay bấu vào bệ cửa sổ cũng đã trở nên trắng bệch.

Ra khỏi pháo đài này liền không còn là phạm vi miễn dịch ma lực, đến lúc đó chỉ cần dựa vào cái vòng tay kia y cũng có thể bình yên thoát hiểm!

Nhanh một chút!

Lại nhanh một chút!

Chỉ là tốc độ của nhân loại bình thường chung quy rất khó so sánh với ma vật cao cấp.

Ngay khi hy vọng gần tan vỡ, Yannick cảm nhận được vùng bụng mát lạnh, trước mặt hiện lên một đạo bóng đen. Ngay sau đó, thần quan tuấn mỹ cứ thế trực tiếp tiêu thất trước mặt của ma vật cao cấp.

—————

1/ Mosse tách biển: Một tích trong kinh thánh, kể về môn đồ của Chúa giải thoát cho người Do Thái khỏi ách thống trị từ Pharaon Ai Cập. Trong tích này còn đề cập đến mười thảm họa ngày tận thế. Sự kiện Mosse tách biển như sau: Lúc dân Do Thái chạy trốn đến biển đỏ thì hết đường, đội quân của Pharaon lại đuổi sát phía sau, Mosse thành tâm cầu nguyện và được Thiên Chúa chỉ dẫn, Mosse gõ gậy lên mặt biển, nước biển lập tức tách ra hai bên, để lộ một con đường cho người Do Thái vượt biển. Khi người Do Thái cuối cùng lên bờ, nước biển lập tức ập vào hòa lại với nhau, dìm chết lính Ai Cập đang truy đuổi bọn họ

2/ Vương Bảo Cường: Một diễn viên nổi tiếng của TQ, có vẻ ngoài chân chất khù khờ.