Trở Về Năm 1981

Chương 50

Trong những cuộc giao

tranh với Minh Viễn, tôi luôn ở vào thế hạ phong, từ rất lâu trước đây đã như

vậy rồi. Và lần này, tôi cũng thua một cách thảm hại như thế.

Buổi tối hôm đó, tôi ngủ

lại trong ngôi nhà của chúng tôi, giống như rất lâu, rất lâu trước đây vậy.

Điều khác biệt là, giữa hai chúng tôi đã có thêm một dòng sóng ngầm mãnh liệt,

ngay đến không khí cũng thoang thoảng một sự ám muội khó miêu tả bằng lời. Sự

ám muội ấy khiến tôi vừa xấu hổ, lại vừa có một chút gì đó thích thú, nhưng

càng nhiều hơn, là một sự mâu thuẫn rất không rõ ràng. Minh Viễn lại luôn tỏ ra

rất vui vẻ, trong mắt tràn ngập nét cười, dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước.

Đã rất lâu, rất lâu rồi, tôi chưa được nhìn thấy nó vui vẻ như thế.

Chuyện tình cảm này vốn

rất phức tạp, Minh Viễn cứ kiên quyết cho rằng tôi thích nó, nhưng trong lòng

tôi lại có một nỗi khúc mắc không cách nào gỡ bỏ trong thời gian ngắn được. Tôi

hiểu rất rõ rằng mình có tình cảm với nó, nhưng loại tình cảm ấy rốt cuộc là

tình thân hay là tình yêu, tôi lại không cách nào phân biệt được

Tình yêu, rốt cuộc là

gì? Tôi vẫn còn chưa biết nữa kìa. Tuy ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng

tôi vẫn chẳng thể nào yêu nổi giống như một người bình thường được. Minh Viễn

cũng tinh tế phát hiện ra điều này, nhưng nó không nói gì hết, thậm chí còn

không hề cảm thấy ngạc nhiên. Nó chỉ càng dịu dàng và tập trung hơn trước.

Từ sau khi Minh Viễn

đoán ra thân phận của tôi, tôi vẫn luôn lo rằng mình sẽ vì tiết lộ thiên cơ mà

bị Thiên Lôi giáng tội, suốt mấy ngày đều phải sống trong tâm trạng thấp thỏm

không yên, cuối cùng đợi mãi vẫn không thấy có chuyện gì, tôi mới dần yên tâm

trở lại. Chắc hẳn ông Trời cũng còn biết nói lý lẽ, bởi không phải là do tôi

tiết lộ ra, cho dù có phạt thì cũng không nên phạt tôi. Còn Minh Viễn, vừa nghĩ

đến thân phận “con ông cháu cha” của nó là tôi liền yên tâm ngay... Nếu mấy cụ

bên trên thật sự nhẫn tâm ra tay với nó, lão Chương đã chẳng phải ép tôi quay

về đây rồi.

Trong thời gian này tôi

còn lo rằng Minh Viễn sẽ hỏi gặng về thân phận của tôi, rồi tại sao tôi lại

xuất hiện, tái sinh như thế nào, nhưng nó chẳng buồn hỏi một câu nào cả, mà

chấp nhận thân phận mới này của tôi một cách rất tự nhiên, tựa như tất cả mọi việc

đều là lẽ đương nhiên vậy. Đúng là con nhà thần tiên có khác, khả năng tiếp

nhận loại chuyện khó tin này cũng mạnh hơn người bình thường nhiều.

Lúc này dù sao tôi cũng

bị Minh Viễn vạch trần thân phận thật rồi, nên kế hoạch đã bàn với Vương Du Lâm

lúc trước cũng chẳng phải dùng đến nữa. Chỉ cần có tôi ở bên, những chuyện đó

sẽ vĩnh viễn không thể xảy ra với Minh Viễn được. Thế rồi chúng tôi liền thẳng

thắn bàn bạc với nhau về vụ án kia, tôi kể tất cả những tình tiết khác thường

khi đó lại cho nó, rồi còn lấy bức tranh chân dung mà Cổ Diễm Hổng đã nhờ tôi

vẽ ra cho nó xem.

"Người này... sao

trông quen mắt thế nhỉ?" Minh Viễn nhìn bức tranh kia mà cau mày suy nghĩ,

nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được. Sau khi nghiền ngẫm một hồi, nó liền

đứng dậy gọi điện cho Vương Du Lâm, nói: "Lâm Tử trí nhớ tốt, khả năng nhớ

mặt người ta lại càng lợi hại, chỉ cần gặp qua một lần tuyệt đối sẽ không bao

giờ quên."

Đợi chừng hơn nửa tiếng

đồng hồ, Vương Du Lâm cuối cùng đã tới. Thấy tôi cũng ở đây, lập tức lộ rõ vẻ

kinh ngạc, sau đó liền lắc đầu cười nhăn nhó như thể đã hiểu ra: "Xem ra

tớ đúng là đã mất công làm người xấu rồi."

Tôi cảm thấy rất xấu hổ,

liền vội vàng chạy vào bếp pha trà nhận lỗi với cậu ta. Vương Du Lâm lòng dạ

rộng rãi, cũng không tính toán gì với tôi.

“Lâm Tử, cậu nhìn này,

người này có phải chúng ta từng gặp ở đâu rồi không?" Vương Du Lâm vừa

ngồi xuống, Minh Viễn đã lập tức đưa bức tranh cho cậu ta xem.

Vương Du Lâm chăm chú

quan sát bức tranh đó một hồi, hàng lông mày dần cau lại, có chút bất ngờ hỏi: “Các

cậu tìm được cái này ở đâu vậy? Người này... không phải là Diệp Thịnh sao? Sao

lại ăn mặc như thế này nhỉ?”

Minh Viễn tỏ ra kinh

ngạc, rồi giật ngay lấy bức tranh tỉ mỉ quan sát một hồi, lẩm bẩm nói: “Nghe

cậu nói như vậy, tớ cùng thấy giông giống rồi đấy. Đúng rồi, chính là ông

ta."

Nhìn phản ứng của họ,

chắc người tên là Diệp Thịnh này cũng không đơn giản chút nào. Rốt

cuộc hắn ta có liên quan

gì tới Cổ Diễm Hồng, đây chính là trọng điểm mà chúng tôi cần điều tra.

Có lẽ vì thấy vẻ mặt mơ

màng của tôi, Minh Viễn liền chủ động giải thích: "Người này là tổng giám

đốc công ty Thịnh Gia, cũng có thể coi là một nhân vật có máu mặt trong thành

phố. Ông ta qua lại với không ít lãnh đạo trên sở, còn có quan hệ với giới

giang hồ." Cùng lúc ấy, Vương Du Lâm đang lục lọi tìm kiếm trên giá sách,

một l sau đã tìm được một tờ báo, mở ra rồi đưa cho tôi xem: "Người trên

bài báo này chính là ông ta đây."

Tôi xem lướt qua một

chút, hóa ra đây là bài báo viết về lễ mừng ba năm ngày thành lập của công ty

Thịnh Gia, có kèm theo một bức hình. Người đàn ông mặt mày nghiêm túc mặc đồ

Tây phẳng phiu đứng ở chính giữa kia, có nhìn thế nào cũng không thấy giống cái

gã du côn trên bức tranh chân dung của tôi. Nhưng nếu quan sát thật kỹ từng

đường nét trên khuôn mặt, sẽ nhận ra những điểm giống nhau đến bất ngờ.

May mà có Vương Du Lâm

với đôi mắt tình tường ở đây, nếu cậu ta không nhắc, chắc tôi cũng không thể

nhìn ra hai con người này có chỗ nào giống nhau.

“Người này... có liên

quan gì tới vụ án sao?” Vương Du Lâm cũng không ngốc, chúng tôi mất công gọi

cậu ta đến đây nhận diện con người này, tất nhiên cậu ta cũng đoán được hắn có

liên quan tới vụ án, liền không kìm được hỏi: “Bọn cậu kiếm đâu ra được bức

tranh này vậy? Sao Diệp Thịnh lại ăn mặc thế này? Trông giống như một gã du côn

ấy.”

Chuyện này thì tôi quả

thực không dám nói với Vương Du Lâm, cái loại con dòng cháu giống sinh ra và

lớn lên trong gia đình cách mạng như cậu ta làm sao có thể tin vào mấy lý lẽ

thần tiên quỷ quái ấy được, nên tôi lập tức ngậm miệng lại.

Minh Viễn thản nhiên

đáp: “Hiểu Hiểu gần đây đã vào thực tập tại phòng Hồ sơ rồi.” Nó quả thực không

hề nói dối, chỉ chuyển mục tiêu qua hướng khác thôi. Kết quả là Vương Du Lâm

lập tức “Ồ” lên một tiếng, tỏ vẻ giật mình hiểu ra.

“Cậu có biết gì về gã

Diệp Thịnh này không?"

Vương Du Lâm hơi cau

mày, khẽ lắc đầu đáp: "Chỉ biết chút chút thôi, kể ra thì người này đúng

là giàu lên nhanh vô cùng. Trước đây tớ còn chưa từng nghe nói tới một nhân vật

như vậy, nhưng mấy năm gần đây ông ta lại đột nhiên nổi lên. Thời gian trước

ông ta còn trúng thầu một miếng đất lớn, nghe nói là định xây cao ốc, những thứ

khác thì tớ cũng mù tịt.”

Rồi cậu ta lại cúi đầu

xuống nhìn bức tranh kia, vừa xoa tay vừa trầm giọng nói: "Nếu ông ta có

liên quan tới vụ án kia thì thời gian đúng là khá chuẩn. Theo tớ được biết,

công ty Thịnh Gia thành lập năm 95, trước đó Diệp Thịnh là người thế nào, căn

bản không có ai biết. Ông ta có thể từ một tên du côn nhảy vọt lên thành giám

đốc một công ty lớn như vậy, nêu nói bên trong không có vấn đề gì, chẳng ai có

thể tin được."

Xem ra vụ án này có thể

bắt tay vào từ chỗ Diệp Thịnh được rồi.

Sau đó Vương Du Lâm liền

chủ động nhận nhiệm vụ đi điều tra Diệp Thịnh. Tôi vốn cũng giơ tay yêu cầu để

mình làm, kết quả là vừa mới mở miệng thì đã bị hai người họ cùng trừng mắt

nhìn, đành im thin thít không dám nói gì. Hai người họ không nói chuyện này với

Cổ Hằng, tôi nghĩ chắc là vì sợ nó quá nông nổi, dễ để lộ tin tức. Dù sao,

chúng tôi tìm được manh mối này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Chẳng bao lâu nữa là đến

năm mới, cô Liêu không ngừng hỏi tôi năm nay Minh Viễn ăn Tết ở đâu. Xem ý của

cô hình như đã thật sự coi Minh Viên là con rể rồi. Chú Lưu bên cạnh liên tục

nói chen vào, dáng vẻ cứ như là sợ cô con gái quý báu của mình bị người ta cướp

đi mất vậy.

Cuối cùng Minh Viễn vẫn

không đến, nó trở về ngôi nhà cũ ở Trần Gia Trang, thăm những người đã cùng

chúng tôi trải qua những tháng ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất.

"Tuệ Tuệ!” Ở đầu

dây bên kia nó khẽ gọi tên tôi, gần đây cứ khi nào hai chúng tôi ở riêng bên

nhau nó luôn gọi tôi là Tuệ Tuệ: "Em nghe kìa, tiếng pháo bên ngoài lớn

quá." Có lẽ nó đang giơ ống nghe lên, đầu điện thoại bên kia không ngừng

có những tiếng "bùng bùng" vang tới, một lát sau lại càng náo nhiệt

hơn, còn loáng thoáng có tiếng trẻ con vui đùa hò hét xen lẫn. Khung cảnh ấy

hẳn là rất náo nhiệt và yên bình, giống hệt quãng thời gian bảy năm mà chúng

tôi từng sống ở Trần Gia Trang.

"Chúc mừng năm

mới!"

"Chúc mừng năm

mới!"

Tôi gác điện thoại đi

đến bên cửa sổ, ngoài kia cũng náo nhiệt tưng bừng, nhưng đêm trong thành phố

lại không có bầu trời đầy sao, mà chỉ có ánh đèn neon lấp lánh. Công viên đằng

kia đang bắn pháo hoa, giữa không trung liên tục xuất hiện những bông hoa rực

rỡ muôn màu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đều biến mất chẳng còn dấu tích. Sự rực

rỡ chói lòa ấy, nét đẹp không gì so được ấy, rốt cuộc cũng chỉ kéo dài mây

giây, diễm lệ mà cô quạnh.

Sang năm mới, tôi theo

cha mẹ đi chúc Tết mấy nơi, rồi cơ thể lại bắt đầu không chịu đựng nổi. Cô Liêu

nhất định không chịu cho tôi đi làm nữa, khăng khăng bắt tôi phải ở nhà nghỉ

ngơi. Lần này thì tôi không phản đối, dù sao có đi làm thì cũng bị Minh Viễn

trông chừng rất chặt, nó chỉ còn thiếu nước dùng dây lưng trói tôi lại và mang

theo bên cạnh nữa

Ngày mùng Chín tháng

Giêng, cũng là ngày đầu tiên sở Công an làm việc trở lại. Buổi chiều Minh Viễn

gọi điện cho tôi, nói buổi tối tập hợp tại nhà, tôi lập tức đoán được là Vương

Du Lâm đã tìm ra manh mối gì đó.

Từ sau khi thân phận của

tôi bị vạch trần, Minh Viễn đưa lại một chiếc chìa khóa của ngôi nhà bên này

cho tôi, lò sưởi trong nhà đã được bật, ấm áp vô cùng. Ăn trưa xong tôi qua đấy

ngay, rồi ở lại cả buổi chiều, vừa nằm sưởi nắng vừa đợi bọn họ quay về.

Bởi vì hôm nay là ngày

đầu tiên đi làm, đơn vị chẳng có mấy việc, các thực tập sinh chỉ cần tham dự

một cuộc họp rồi được cho về luôn, nên khi Minh Viễn và Vương Du Lâm quay về,

mặt trời vẫn còn chưa xuống núi.

Sau khi vào nhà, Minh

Viễn cẩn thận khóa cửa lại. Vừa thấy bộ dạng đó, tôi liền cảm thấy có chút lo

lắng, xem ra gã Diệp Thịnh này đúng là mấu chốt của vụ án kia, còn Vương Du Lâm

chắc chắn cũng đã điều tra được chuyện gì đó, nếu không họ cũng không tỏ ra

nghiêm túc thế này.

“Em xem này!” Trong lúc

Minh Viễn đang đóng cửa, Vương Du Lâm đưa luôn tài liệu cho tôi, cả một xấp rất

dày, chẳng biết cậu ta đã kiếm đâu ra nữa.

Tôi vừa định mở ra xem,

Minh Viễn đã ngồi xuống ngay sát bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Tài liệu nhiều

lắm, em đọc thì biết bao giờ mới xong, để bọn anh chọn các chỗ quan trọng rồi

nói với em là được. Gã Diệp Thịnh này đúng là không đơn giản.

Diệp Thịnh tên thật là

Diệp Tam Đức, người bản địa, trình độ văn hóa trung học cơ sở, sau khi tốt

nghiệp trung học cơ sở thì làm việc tại xưởng khăn bông Hồng Kỳ, thường hay ăn

cắp vặt, năm 83 vì ăn trộm máy móc cũ trong xưởng mang ra ngoài bán nên bị phạt

tù mười năm, sau đó được giảm án hai năm, đến năm 91 thì được ra tù, trở thành

lưu manh lăn lộn bên ngoài xã hội.

Năm 92, Diệp Tam Đức gia

nhập vào một băng đảng xã hội đen cỏ tiếng trong tỉnh, làm một tên tay sai tép

riu nhất, ban đầu là giúp người ta đập phá đánh nhau, về sau lại dính vào ma

túy. Nhưng hắn cũng thông minh, bản thân không hút, chỉ đi bán, kiếm được không

ít tiền. Tháng Ba năm 94, tỉnh mở một cuộc càn quét ma túy lớn, bắt được khá

nhiều tội phạm ma túy, nhưng gã Diệp Tam Đức này lại thoát được, sau đó lắc

mình một cái đổi tên thành Diệp Thịnh, rồi còn mở công ty riêng, trở thành tổng

giám đốc của một công ty tư nhân.

“Bọn anh đã điều tra

rồi, trong cuộc càn quét ma túy năm 94 đó, sở dĩ Diệp Tam Đức không bị động đến

là bởi hắn là tay trong của một nhân vật quan trọng trên sở, trong hoạt động

càn quét đã lập được công lớn.” Khuôn mặt của Minh Viễn bị giấu sau ánh đèn,

chỉ có đôi mắt là lấp lánh phát sáng.

“Người đó là...” Tôi

kích động đến nỗi trái tim sắp nhảy ra ngoài cổ họng. Cổ Diễm Hồng có thể tả

lại hình dáng cùa Diệp Thịnh cho tôi vẽ, chắc chắn là đã từng nhìn thấy hắn ta

ở đâu đó rồi. Có thể là ở đâu nhỉ? Mà cô nàng lại tỏ ra thần bí như vậy, khả

năng duy nhất chỉ có một... Đó là việc này có liên quan đến người tình bí ẩn kia

của cô nàng.

“Trong hồ sơ có ghi đó

là La Thắng Cường, nguyên Đại đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự một.” Vương

Du Lâm cười nhăn nhó rút từ trong tập tài liệu ra tấm ảnh của ông ta: “Năm 95

chết vì bệnh tim.”

Tôi vừa nhìn thoáng qua

một chút, lập tức phủ định: “Không thể nào!" La Thắng Cường trên bức ảnh

là một ông lão đã ngoài năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, sắc mặt tiều tụy. Với

con mắt của Cổ Diễm Hồng, dù có thế nào cũng không thể thích một người như vậy.

“Bọn anh cũng nghĩ thế.”

Minh Viễn ngả người dựa lưng vào sofa, lại đưa tay vòng qua eo tôi một cách tự

nhiên vô cùng: “Cho nên, khả năng duy nhất chính là hồ sơ đã từng bị người ta

sửa đổi.”

“Năm đó người chủ trì vụ

án này là ai vậy?" Trong đầu tôi chợt có một tía sáng lóe qua.

Minh Viễn cười "hà

hà" mấy tiếng, đưa tay gãi nhẹ lên mũi tôi, khen ngợi: "Em cũng không

ngốc nhỉ. Bọn anh đã đi điều tra rồi, năm đó người tham gia vào vụ án này nhiều

lắm, dù có che giấu thế nào thì cũng còn manh mối lưu lại. Anh phải xem xem,

hắn ta rốt cuộc có thể che giấu được đến bao giờ."

Bởi vì vụ án có tiến

triển, tâm trạng mọi người đều tốt hơn rất nhiều, ba người chúng tôi cười cười

nói nói với nhau, hết sức náo nhiệt.

Đang nói chuyện vui vẻ,

Vương Du Lâm đột nhiên nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đôi mắt rọi từ trên xuống

dưới, tựa như một cặp đèn pha, khiến tôi không khỏi có chút chột dạ

"Giữa hai

người..." Cậu ta hơi cau mày lại, tỏ vẻ tò mò hỏi: "Rốt cuộc đã xảy

ra chuyện gì mà tớ không biết thế?"