Manh Sủng Ký

Chương 46: Ghen

Edit: Yáng

***

Tiệc sinh nhật bắt đầu, Minh Trình là nhân vật chính của tối nay cho nên mọi người mời rượu rất nhiều. Bởi vì trong lòng mọi người đều biết rõ Minh Trình có tình ý với Giản Vũ Nùng, bèn ngoài sáng trong tối để hai người họ ở cùng một chỗ, còn muốn Minh Trình uống rượu thay cho Giản Vũ Nùng.

Giản Vũ Nùng nhìn Minh Trình uống rất nhiều, nên cũng không để cho hắn uống thay mình, "Mọi người đừng bắt nạt người ta, rượu của tôi thì tôi có thể tự uống."

"À à, còn che chở cho Minh Trình đấy."

Ánh mắt Minh Trình phát sáng nhìn Giản Vũ Nùng.

Giản Vũ Nùng cũng làm như mọi người đang trêu đùa, cầm ly rượu lên uống cạn sạch, "Tôi uống hết rồi."

"Tốt! Tửu lượng tốt!"

"Vũ Nùng là người sảng khoái."

Lại có một người rót rượu cho Giản Vũ Nùng, Minh Trình ngăn cản người nọ, "Cô đừng có làm chuyện điên rồ, đừng uống nữa."

"Hai người đây là đang rải cẩu lương sao, hơi bị quá đáng rồi đấy. Hoán ca, anh nói phải không."

Tối nay Du Hoán một mực không nói lời nào, nhưng hắn cũng là một nhân vật trọng yếu, cho nên tất cả mọi người sẽ không xem nhẹ hắn.

Du Hoán bị điểm tên, hơi dừng một chút, hắn liếc nhìn Giản Vũ Nùng, ánh mắt hơi tối lại, "Cô ấy thực sự không uống được, như vậy đi, tôi đến hỗ trợ."

"Được, đây là Hoán ca tự mình nói, vậy thì em sẽ không khách khí nữa, thay mặt thì phải uống gấp đôi, em một ly anh hai ly!"

"Tiểu Đào, vậy thì không công bằng." Lý Lộ ở bên cạnh cười nói.

"À à à, lại một người đến che chở nha! Cẩu độc thân cảm thấy rất đau lòng."

"Em nói cái gì vậy." Lý Lộ trừng mắt hờn dỗi nhìn người vừa mới nói chuyện.

Giản Vũ Nùng nhìn hai người kia, sau đó rũ mắt xuống, khóe miệng có nụ cười như có như không. Ừ... bọn họ mới giống như một đôi, mà cô, chỉ được xem như là em gái, hơn nữa bày tỏ còn bị cự tuyệt. Giản Vũ Nùng, mày vốn là đã chết tâm nên đau thêm một chút cũng đâu có sao.

"Nùng Nùng, làm sao vậy?"

"Không có gì, đến đến đến, chúng ta tiếp tục chơi."

Kết thúc party sinh nhật, tất cả mọi người đều high, Giản Vũ Nùng uống rất nhiều, nhưng không uống vội vàng như hôm trước, cho nên cô chỉ chóng mặt nhưng không đến mức trực tiếp say không biết gì.

Du Hoán cũng biết Giản Vũ Nùng không uống được nhiều rượu, cho nên nhìn thấy cô lảo đảo lắc lư đùa nháo với mọi người thì hắn cũng không đi xa, một mực ở bên cạnh nhìn, chỉ sợ cô bị ngã.

"Nùng Nùng." Đúng lúc này, Minh Trình đứng ở bên cạnh Giản Vũ Nùng, Giản Vũ Nùng chống tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Làm gì vậy đại thọ tinh?"

"Cô chuẩn bị quà cho tôi chưa?"

Giản Vũ Nùng trừng mắt nhìn, à, hình như cô không chuẩn bị, "Tôi, tôi lần sau tặng bổ sung cho anh. Chỉ có điều anh cũng đừng trách tôi, hôm qua mới thông báo cho tôi, tôi không kịp..."

Minh Trình cũng không để bụng, thế nhưng hắn lại nói, "Không được, bây giờ tôi muốn quà sinh nhật của cô."

"Nhưng mà tôi chưa chuẩn bị, làm sao bây giờ." Giản Vũ Nùng làm khó.

Đột nhiên Minh Trình tiến lại gần Giản Vũ Nùng, hai tay đỡ mặt của cô, ở trước mắt mọi người tiến đến hôn lên trán của Giản Vũ Nùng.

"Wow~~" Các khán giả reo hò ầm ĩ.

Giản Vũ Nùng đã tiến vào trạng thái mơ hồ, "Anh..."

Minh Trình buông lỏng Giản Vũ Nùng, có chút ngượng ngùng nói, "Cái này coi như là quà mà tối nay cô tặng tôi."

Giản Vũ Nùng sửng sốt.

Mọi người ở chỗ này bùng nổ, mọi người ở bên cạnh đều ồn ào xem kịch vui, "Ở bên nhau đi, ở bên nhau đi, ở bên nhau đi!"

Du Hoán đứng ở bên cạnh bàn, tay nắm cái ly từ từ siết chặt, chính hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác muốn nổi giận.

"Mọi người được rồi, đừng ồn ào nữa, ngượng quá." Ánh mắt Minh Trình lấp lánh nhìn Giản Vũ Nùng, "Nùng Nùng, đừng nghe bọn họ nói."

"Vũ Nùng à, tiểu tử Minh Trình này thích cô đấy."

"Đúng vậy, thích thì nói đi, có gì phải ngại."

"Minh Trình, hôm nay là ngày đẹp, tiến tới đi."

Minh Trình ho khan một tiếng, ý bảo người bên cạnh không cần nói nữa, sau đó mới nói, "Nùng Nùng, anh sẽ không ép em. Nhưng tâm tư của anh thì họ nói trúng rồi, anh thật sự thích em. Cái kia... em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không*?"

(Chỗ này tỏ tình nên t thay đổi cách xưng hô của Minh Trình với Giản Vũ Nùng)

Giản Vũ Nùng cơ hồ là lập tức nhìn về phía Du Hoán, Du Hoán cũng đang nhìn cô, dưới ánh đèn, anh biểu hiện không có cảm xúc gì.

"Anh nhìn em từ bé đến lớn, giờ em vẫn còn nhỏ, cái gì mà ở chung một chỗ." Lời của Du Hoán, tựa như một hố sâu, khiến cho cô không thể thoát ra. Cũng giống như một lời cảnh tỉnh, một mực mỉa mai cô, không để cho cô lại tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn.

Giản Vũ Nùng từ từ thu hồi ánh mắt, thời điểm nhìn về phía Minh Trình thì trên mặt cô đã bình thường trở lại, "Tiểu tử ngươi lúc nào đã nhìn trúng ta hả."

Minh Trình, "Nhất kiến chung tình có được không?"

"Cắt, đừng có xạo."

"Ấy Nùng Nùng, anh nghiêm túc, từ giờ trở đi anh sẽ bắt đầu theo đuổi em!"

Giản Vũ Nùng trừng mắt, cười giỡn nói, "Số người theo đuổi tôi kéo dài từ nơi này đến Pháp, cạnh tranh rất lớn."

"Anh không sợ! Mọi người nói có đúng không!"

"Đúng."

Giản Vũ Nùng nở nụ cười, cầm ly rượu lên uống, mọi người lại lần nữa đứng lên cười đùa ầm ĩ.

Giản Vũ Nùng để ly rượu xuống, dùng thanh âm người khác không nghe thấy nói với Minh Trình, "Minh Trình, nói nghiêm túc, tôi không thích anh."

Minh Trình hơi dừng một chút, "Bây giờ em có thích hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sau này em có thích em không, anh nói, bây giờ anh bắt đầu theo đuổi em."

Giản Vũ Nùng cảm thấy hơi mơ hồ, "Vậy nếu như... Sau này tôi vẫn không thích anh thì sao."

"Anh sẽ cố gắng. Anh có hỏi Hoán ca rồi, anh ấy nói em không có bạn trai, cho nên, anh còn có cơ hội."

"À.. Như vậy à." Giản Vũ Nùng ợ một tiếng, "Anh ấy nói anh có cơ hội? À, có phải anh ấy giới thiệu anh cho tôi không?"

Minh Trình lắc đầu, hơi xấu hổ nói, "Anh hỏi bóng gió với Hoán ca về em, anh ấy cũng không biết anh thích em."

Đầu Giản Vũ Nùng càng lúc càng nặng, cô không nghe thấy Minh Trình nói gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng khó chịu, "Tôi buồn ngủ quá, tôi muốn đi về..."

Vừa dứt lời, cả người lảo đảo ngã trái ngã phải.

Du Hoán vẫn bất động thanh sắc nhìn phương hướng chỗ Giản Vũ Nùng, thấy Giản Vũ Nùng sắp ngã xuống thì hắn liền vội vàng tiến lên chuẩn bị đỡ cô, thế nhưng tốc độ cũng không nhanh bằng Minh Trình đang ở bên cạnh Giản Vũ Nùng.

Giản Vũ Nùng ngã vào trong ngực Minh Trình.

Du Hoán nhíu mày, "Để anh đưa cô ấy về."

"Không cần không cần, Hoán ca, để em đưa cô ấy về."

"Cậu là nhân vật chính của đêm nay, làm sao có thể đi, để tôi."

Minh Trình cười một tiếng, "Sinh nhật nào có quan trọng bằng Nùng Nùng, Hoán ca, em cảm thấy em và Nùng Nùng còn có chuyện muốn nói, hehe." Nói xong, Minh Trình nhìn về phía mọi người, "Mọi người, bây giờ tôi phải đưa Nùng Nùng về nhà."

"Đi đi."

"Nỗ lực lên nha Minh Trình."

Minh Trình ôm ngang Giản Vũ Nùng, gọi trợ lý đi lấy xe.

Sắc mặt Du Hoán lập tức trùng xuống, thế nhưng hắn phát hiện, hắn cũng không có lý do gì để đưa Giản Vũ Nùng đi, cái loại cảm giác này, khó chịu đến cực điểm.

Minh Trình đỡ Giản Vũ Nùng đến ghế ngồi phía sau, "Lái đến tiểu khu XX."

"Vâng." Trợ lý đạp chân ga, lái xe đi về phía trước.

"Nùng Nùng, em tựa vào vai anh." Minh Trình đỡ bả vai của Giản Vũ Nùng, sợ cô ngã qua một bên hoặc đυ.ng đầu vào chỗ nào đó.

Giản Vũ Nùng đã tiến vào trạng thái say, "Tiếp tục uống, làm sao lại không uống."

"Bây giờ chúng ta phải về nhà, không phải em nói mệt sao."

"Tôi có nói sao... À, thế nhưng anh ấy còn ở đây, tôi lại không muốn về nhà..." Giản Vũ Nùng mơ mơ màng màng nói.

Minh Trình dừng một chút, "Ai? Ai còn ở đây?"

Giản Vũ Nùng không trả lời hắn, mà tự nói với mình, "Tôi không thích anh, tôi thực sự không thích..."

"Nùng Nùng, em say rồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."

Giản Vũ Nùng ra sức lắc đầu, "Tôi không muốn, nhắm mắt lại trong đầu đều là anh ấy, ách... Không phải tôi định không thích anh ấy nữa sao, nhưng mà trong đầu vẫn luôn nghĩ tới anh ấy."

Minh Trình nghe xong những lời này liền ngẩn cả người, "Em, thích ai?"

Giản Vũ Nùng cười hì hì, "Tôi hả, đây là bí mật, Du ca ca, đây là bí mật không thể nói cho anh biết, bởi vì anh không thích em..."

Du ca ca?

Trong đầu Minh Trình lộp bộp một tiếng, hắn nhìn nụ cười của Giản Vũ Nùng có hơi thất thần, hồi lâu mới nói, "Hóa ra... Em thích anh ấy."

Một ngày nào đó vào cuối năm, Du Vãn theo Thẩm Thanh Châu xuất phát đến nhà ba mẹ anh. Những năm gần đây, nếu như Du Hoán bận rộn ở bên ngoài thì cô sẽ đến nhà Giản Vũ Nùng, còn nếu Du Hoán ở đây thì hai anh em họ sẽ đón năm mới cùng nhau.

Năm nay bởi vì Du Hoán có việc gấp không thể trở về cho nên cô bị Thẩm Thanh Châu lôi đi, trong suy nghĩ của cô thì năm nay là một năm rất đặc biệt.

Nhà ba mẹ Thẩm Thanh Châu cách đây cũng không xa, hai người lái xe gần một tiếng là đến nơi. Ba của Thẩm Thanh Châu là người làm kinh doanh, còn mẹ anh là một nghệ sĩ đàn cello, sau khi biết những thứ này Du Vãn liền nghĩ chẳng trách lúc nào nhìn mẹ anh cũng cảm thấy có một loại khí chất thanh nhã.

"Chúng ta mua vài thứ đó có đủ không, cô chú sẽ thích chứ?" Dọc đường đi Du Vãn hết sức thấp thỏm.

Thẩm Thanh Châu cong môi, liếc nhìn cô, "Em hoảng sợ như thế làm cái gì."

"Em... Anh không cần gặp phải loại chuyện như này nên đương nhiên anh không hoảng hốt." Du Vãn giận dữ nghĩ, cô không có ba mẹ trái lại còn tiện nghi cho anh, không phải lĩnh hội cảm giác đến nhà bái phỏng gia trưởng.

Thẩm Thanh Châu dừng một chút, "Anh đã gặp anh trai em rồi, không phải sao."

"Vậy làm sao có thể giống nhau, tuổi tác anh với anh trai em tương đương nhau, gặp anh ấy thì làm gì có áp lực."

Thẩm Thanh Châu nhíu mày, quả thực đối với anh mà nói Du Hoán thực sự không mang đến cái gì gọi là áp lực, nhưng nếu là ba mẹ cô, anh sẽ phải hoang mang giống như Du Vãn?

"Em đừng căng thẳng, em cũng đã gặp qua rồi, ở chung cũng khá tốt mà."

"Lời là nói như vậy... " Du Vãn nói, "Haizzz, em cảm thấy ba anh rất giống anh, chính là hơi hung dữ."

"Hung dữ?" Thẩm Thanh Châu hoài nghi nhìn cô, "Anh hung dữ sao?"

Du Vãn cười, chống cằm nhìn anh, "Cũng không thể nói là hung dữ, mà là có chút cảm giác không tốt, cả người đều tản ra hơi thở lạnh lùng, rất dọa người."

"Anh dọa người?"

Du Vãn sát lại gần gò má Thẩm Thanh Châu, cẩn thận nhìn một chút, "Có một chút, nhưng ai bảo anh dáng dấp dễ nhìn như vậy, vốn là dọa người, thế nhưng em lại cảm thấy hấp dẫn."

Thẩm Thanh Châu trầm mặc, đây là khích lệ sao.

"Cẩn thận một chút, ngồi về chỗ đi." Bởi vì bạn học Du Vãn ở quá gần, ảnh hưởng đến hiệu suất lái xe của Thẩm đạo nhà chúng ta, Thẩm đạo bất đắc dĩ đành phải nhắc nhở một câu.

Du Vãn ồ một tiếng, nhanh chóng hôn nhẹ lên má của Thẩm Thanh Châu, sau đó ngồi nguyên vị trí, "Lái xe cực khổ, phần thưởng nhỏ cho anh."

Thẩm Thanh Châu cười như không cười nhìn Du Vãn, "Anh thích phần thưởng lớn."

Du Vãn ngừng lại, "Phần thưởng lớn là cái gì?"

"Muốn biết? Buổi tối nói cho em biết."

"..."