Manh Sủng Ký

Chương 8: Ăn cơm

Edit: Yáng

***

Thẩm Thanh Châu nhìn về phía người đang mê mang trước mắt, thấy ánh mắt cô còn có chút mờ mịt...

Anh cùng cô đối mặt vài giây, ánh mắt liền rơi trên hai con sủng vật vừa bị đánh thức, Đậu Đỏ cùng Du Điểm Điểm một trái một phải dựa vào chân anh, ngước đầu nhìn anh, bộ dáng biểu hiện tươi cười đáng yêu nhất của loài Samoyed.

Thẩm Thanh Châu dừng một chút, một lần nữa nhìn về phía Du Vãn. Bộ dáng này, anh như thế nào lại cảm thấy trong nhà nuôi ba con sủng vật...

Không hiểu sao lãnh ý trên mặt Thẩm Thanh Châu lại giảm đi chút ít.

Mà Du Vãn phản ứng liền cuống quít buông lỏng tay ra, cô từ trên ghế sofa nhảy xuống, có chút lúng túng nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, "Tôi không cẩn thận ngủ quên, anh đợi một lát! Tôi ngay lập tức đi nấu cơm."

Nói xong, vội vàng chạy tới phòng bếp, sau khi vào phòng bếp, Du Vãn mới hậu tri hậu giác cảm thấy, đầu tiên cảm thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Châu rất lạnh lùng, về sau giống như có chút ấm áp. Này... Anh hẳn là không trách cô ôm anh chứ?

Trong phòng khách, Thẩm Thanh Châu nhìn về phía Du Vãn đang rối ren, khóe miệng tự nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ.

Thẩm Thanh Châu ngồi xuống sofa, trên ghê sofa mà mình hay dùng dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Du Vãn, cảm thấy có chút quỷ dị, hơn nữa anh còn phát hiện vị trí thắt lưng mà cô ôm lúc nãy cũng vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cô. Thẩm Thanh Châu không thích ứng được loại cảm giác này, anh liền trầm mặc một hồi, cầm điều khiển điều hòa đem nhiệt độ trong phòng giảm thêm hai độ.

Đặt điều khiển điều hòa xuống bàn trà, đúng lúc Thẩm Thanh Châu nhìn thấy văn kiện mà Du Vãn đặt ở đó. Trang đầu văn kiện có hai từ rất nổi bật, tay anh liền mở ra, tùy tiện xem vài tờ. Trên tờ giấy, những vị trí sửa đổi được chú thích chi chít, có thể thấy được chủ nhân của nó rất dụng tâm và kỹ lưỡng.

Trầm Thanh Châu lật tới trang cuối cùng, chỉ thấy có duy nhất hai từ "Vị Vãn".

Vị Vãn, Du Vãn.

Trầm Thanh Châu nhìn về phía nhà bếp, hóa ra là cô.

"Ba món mặn một món canh, đã nấu xong rồi." Du Vãn tháo tạp dề ra, bưng ra thêm hai chén cơm.

Thẩm Thanh Châu ngồi ở trên ghế cầm bát cơm, nhìn thức ăn đặt trước mắt.

Thịt luộc, đậu cô ve xào thịt, cà chua xào trứng, canh nấm tiên thang. Bốn món ăn gia đình rất bình thường, nhưng được làm rất tinh xảo.

Du Vãn chống cằm nhìn anh: "Nếm thử một chút đi."

Thẩm Thanh Châu cầm đũa gắp lên một miếng.

"Cũng không tệ lắm phải không?" Không nói cái khác, Du Vãn đối với tài nấu nướng của chính mình vẫn rất tự tin.

Thẩm Thanh Châu gật đầu: "Ăn ngon."

"Đó là đương nhiên." Du Vãn nghe anh tán thưởng tâm tình liền rất tốt, từ trước đến nay chưa hề cảm thấy mình nấu cơm ngon bao nhiêu, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy cơm mình nấu vô cùng có ý nghĩa.

Du Vãn cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, thấy động tác này của cô, tay Thẩm Thanh Châu đang gắp đậu cô ve dừng lại một chút.

Anh ngước mắt nhìn Du Vãn một cái, chỉ thấy cô ăn cơm rất tự nhiên, không phát hiện có chỗ nào không ổn.

Anh dường như không có nói qua, cô và anh sẽ cùng ngồi ăn cơm với nhau?

Dựa theo phong cách bình thường, Thẩm Thanh Châu sẽ trực tiếp đem người đuổi thẳng ra ngoài, vậy mà hôm nay anh lại không chút hứng thú làm việc ấy.

Quên đi, nhỡ đâu trực tiếp đuổi cô ấy, cô ấy tức giận về sau không làm cơm cho anh thì sao?

Hai người yên tĩnh ăn cơm, Du Điểm Điểm cùng Đậu Đỏ cũng chạy tới đây tham gia náo nhiệt, Du Điểm Điểm ở bên trái Du Vãn kêu hai tiếng, Du Vãn buồn bực nói: "Mày làm gì thế, chẳng lẽ vẫn chưa ăn no?"

"Uông uông"

Lúc ở nhà, Du Điểm Điểm rất yêu thích cọ xát chân cô khi cô đang ăn tối, Du Vãn bất đắc dĩ đành phải đút cho nó một miếng thịt. Du Điểm Điểm liền hài lòng hưởng thụ, đúng lúc này Đậu Đỏ cũng đi tới bắt chước.

Du Vãn liền nhìn Thẩm Thanh Châu một cái: "Nó có thể ăn không?"

Bất quá cũng chỉ là thịt thôi, Thẩm Thanh Châu cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Du Vãn nhận được sự đồng ý thì liều đút cho Đậu Đỏ một miếng.

Đút tới đút lui, không nghĩ tới hai chúng nó vẫn không chịu đi, đút vài miếng vẫn đứng tại chỗ. Du Vãn Vãn giả bộ không vui: "Này hai người các ngươi ăn hết thịt thì Thẩm tiên sinh ăn cái gì hả?"

Thẩm Thanh Châu: "..."

"Điện hạ và Đậu Đỏ qua bên kia chơi đi, không cho phép đoạt cơm tối của người khác."

Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ liền chậm rãi bước đi, Du Vãn hài lòng nhìn chúng nó một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Châu: "Chúng nó nếu thích ăn như thế thì lần sau tôi sẽ làm nhiều thịt thêm một chút, như vậy mới đủ cho ba người ăn."

Thẩm Thanh Châu: "..."

Có phải hay không có chỗ nào là lạ?!

Cơm nước xong, Du Vãn đem bát đũa của mình đặt xuống bàn ăn, liền đi chơi cùng Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm. Thẩm Thanh Châu nhìn thấy cơm canh thừa với bát đũa trên bàn, liền nhấc chân đi về phía Du Vãn.

"Còn chưa có rửa bát."

Du Vãn đang nằm giữa Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm, liền kéo Du Điểm Điểm ra và thương lượng: "Vậy anh đi rửa đi."

Thẩm Thanh Châu ngẩn người, anh nhìn Du Vãn không thể tưởng tượng được: "Tôi rửa?"

Du Vãn gật đầu một cái: "Anh thuê tôi nấu cơm, cũng không có nói tôi phải rửa bát. Thẩm tiên sinh, tôi nấu cơm anh rửa bát, như vậy vô cùng hợp lý."

Thẩm Thanh Châu: "...."

Đời này anh chưa rửa chén bao giờ.

Du Vãn bị Du Điểm Điểm cùng với Đậu Đỏ trêu trọc liền cười không ngừng, cô vừa cười vừa dành chút ít thời gian để nói với Thẩm Thanh Châu.

"Ơ kìa, Đậu Đỏ buông ra, buông ra..."

Thẩm Thanh Châu nhìn một người hai chó đang chơi loạn thành một đoàn, hít sâu một hơi, yên lặng quay đầu đi về phía nhà bếp.

Anh không cho phép phòng bếp bừa bộn như vậy được, đó là lý do vì sao sau khi nhìn thấy cơm canh thừa trên bàn anh liền không chút do dự bắt đầu dọn dẹp.

Du Vãn cùng hai con náo loạn một hồi, liền chứng kiến Thẩm Thanh Châu ở trong bếp, cô liền đứng lên đi về phía phòng bếp.

Vừa nãy cô chỉ nói đùa một chút thôi, thật sự chưa hề nghĩ đến sẽ để anh đi rửa bát. Vốn lúc đầu nghĩ sẽ chờ đến khi về sẽ trực tiếp mang về cho vào máy rửa bát, thế nhưng không nghĩ tới Thẩm Thanh Châu vậy mà đang rửa bát.

Cô dựa ở cửa phòng bếp nhìn thân ảnh của anh, nhìn anh đang rửa từng cái bát, lại không quen tay, dáng dấp trông vừa hờ hững vừa chật vật.

"Thẩm tiên sinh, anh không biết rửa bát ư?"

Không trả lời lại cô, Thẩm Thanh Châu quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng: "Ngày mai tôi sẽ mua một cái máy rửa bát."

"....À."

Du Vãn đem đồ đạc của mình thu dọn xong liền mang Du Điểm Điểm về nhà, cô mở weibo ra, đột nhiên liền gõ 3 từ Thẩm Thanh Châu trên thanh tìm kiếm.

Quả nhiên có weibo có chữ V (đây giống như Facebook có dấu tích xanh chứng thực bên mình), Du Vãn hứng trí bừng bừng bấm vào xem, nhưng mà ngoại trừ tuyên truyền phim điện ảnh với phim truyền hình thì không có gì khác, cuộc sống bình thường cũng không đăng cái gì.

Mặc dù như thế, nhưng Du Vãn vẫn theo dõi weibo của Thẩm Thanh Châu. Vì vậy, weibo của cô vốn chỉ theo dõi Giản Vũ Nùng cùng Du Hoán nháy mắt tăng lên một người.

Làm bữa tối cho Thẩm Thanh Châu liên tục hai tuần lễ, cô thay đổi đa dạng các loại đồ ăn, mặc dù anh không nói gì nhưng Du Vãn nhìn ra được anh đối với tài nấu nướng của cô rất hài lòng.

Nhưng thái độ người này vẫn luôn lạnh lùng, cũng may Du Vãn sẽ không để ý, mỗi ngày cô đều được thưởng thức mỹ nam nên tâm trạng vẫn rất vui vẻ.

Mặt khác, Giản Vũ Nùng gần đây vẫn luôn gọi điện thoại cho cô, nội dung cuộc điện thoại vĩnh viễn không rời khỏi Thẩm Thanh Châu. Cô nàng ở đầu bên kia điện thoại thao thao bất tuyệt bày tỏ sùng bái Thẩm đạo nhiều như thế nào, lại liên tục không ngừng muốn Du Vãn đối với Thẩm đạo chăm sóc tận tụy, tới chết mới thôi, biết rõ Du Vãn làm bữa tối cho anh liền một bộ dạng ghen tỵ muốn chết, ngày ngày liền dụ dỗ cô chụp ảnh khi Thẩm Thanh Châu đang ăn cơm, đương nhiên, cô tuyệt đối không làm việc này, cũng không dám làm.

Buổi sáng nào đó, Du Vãn rời giường rửa mặt hết chuẩn bị đi gõ chương mới của .

Mới vừa ngồi trước máy vi tính, chuông cửa liền vang lên, Du Vãn đứng lên chậm rì rì đi ra mở cửa. Nhìn ở mắt mèo một cái, cô lập tức chấn động.

Nhanh chóng mở cửa, "Thẩm tiên sinh, sớm."

Thẩm Thanh Châu, "Không còn sớm, mười giờ."

"A."

Du Vãn lúng túng ho một tiếng, sau đó quan sát Thẩm Thanh Châu một cái, lúc này mới phát hiện anh hôm nay đang mặc quần áo rất nghiêm túc, áo sơ mi thắt cà vạt, trên cánh tay treo áo khoác tây trang, người đang đứng chỗ đó, nhìn vừa nghiêm cẩn vừa có chút cấm dục...

Du Vãn, "Anh tìm tôi?" Đây là lần thứ hai anh đứng ở cửa nhà cô, rất khó có thể thấy được, bởi vì bình thường có việc đều là trực tiếp liên lạc qua điện thoại.

Thẩm Thanh Châu nói, "Tôi có việc muốn đi ra ngoài vài ngày, Đậu Đỏ phiền toái cô chiếu cố."

Du Vãn cúi đầu nhìn Đậu Đỏ đang đứng hai bên, "Không thành vấn đề, bất quá... Khi nào anh trở về?"

"Không xác định."

"À, được rồi."

Thẩm Thanh Châu lại nói, "Cô chỉ cần chuẩn bị cơm cho nó, chạng vạng mang ra ngoài đi dạo là được, cái khác, có thể để cho nó ở trong nhà."

Du Vãn nhíu mày, "Để nó một mình ở nhà cũng không tốt, bằng không, vài ngày này để nó ở nhà tôi được không? Có Du Điểm Điểm chơi cùng, hơn nữa tôi cũng có thể quan tâm đến nó hơn."

Thẩm Thanh Châu trầm mặc một lúc, "Có thể."

"Ừ." Du Vãn cười cười, ngồi chồm hổm xuống, "Đậu Đỏ, vài ngày tới mày sẽ đến ở cùng tao, có vui không?"

"Uông uông!!"

Thẩm Thanh Châu, "Tôi đi trước."

Du Vãn ngẩng đầu nhìn anh, một tay nâng chân trước của Đậu Đỏ lên, "Cùng chủ nhân mày nói tạm biệt đi."

Thẩm Thanh Châu nhìn thấy Du Vãn đang cười sáng lạn, sau đó anh ngồi chồm hổm xuống sờ sờ đầu Đậu Đỏ, trầm giọng nói, "Phải ngoan ngoãn."

"Biết rồi."

Thẩm Thanh Châu dừng một chút, mắt nhìn người nào đang cướp câu trả lời của Đậu Đỏ, trong mắt hiện lên ý cười.

Du Vãn hậu tri hậu giác cảm thấy lời nói này có điểm quái dị, cô liền nghiêm nghị, "Đậu Đỏ sẽ rất ngoan ngoãn, có vấn đề gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."

Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, đứng lên xoay người rời đi. Đậu Đỏ nhìn bóng lưng anh kêu lên vài tiếng, sau đó dưới sự hướng dẫn của Du Vãn liền trở về phòng.

Thẩm Thanh Châu rời đi bốn ngày, mỗi ngày buổi tối đúng giờ gọi điện thoại đến đây, Du Vãn liền đem mọi chuyện của Đậu Đỏ xảy ra trong ngày báo lại cho anh.

Hôm nay, Du Vãn như bình thường mang Du Điểm Điểm cùng Đậu Đỏ ra ngoài tản bộ loanh quanh, cô đi theo sau lưng hai đứa nó, đến vườn hoa của tiểu khu dạo chơi.

Trong hoa viên có ba đứa trẻ tầm 12 – 13 tuổi, đại khái là con cái của hộ gia đình sống ở đây, bọn chúng thấy Du Điểm Điểm cùng Đậu Đỏ liền lập tức chạy tới chơi đùa.

Du Điểm Điểm từ trước đến nay dường như rất thoải mái, mà Đậu Đỏ trước mắt có chút nội liễm, vài đứa trẻ tựa hồ rất thích, ở bên cạnh chạm vào chúng vô cùng cao hứng.

Du Vãn đứng cách đó không xa, cười nhìn mấy đứa nhỏ vây quanh hai con chó. Tai cô theo thói quen đeo tai nghe, cô nhìn Đậu Đỏ cùng Du Điểm Điểm không đi liền ngồi xuống ghế ở công viên, nghe nhạc, nhìn vườn hoa bên cạnh hồ nhân tạo.

Du Vãn có một đoạn thời gian ngắn không chú ý đến hai con chó, cho nên lúc cô nghe được thanh âm kỳ quái của Du Điểm Điểm xuyên thấu qua tai nghe mơ hồ truyền đến cô liền nhìn sang hướng bên kia.

Mà chứng kiến một màn kia, đủ làm cho tim gan cô run sợ, tất cả máu cơ hồ đều muốn xông lêи đỉиɦ đầu.

"Các em làm gì vậy!!!" Du Vãn cảm thấy thanh âm chính mình chưa bao giờ lại đau lòng đến thế, cô vọt tới giữa đám trẻ với hai con chó, hai tay đều đang run rẩy.

Ba đứa nhỏ hiển nhiên không biết Du Vãn chính là chủ hai con chó, thấy cô xông qua đến mặt đều trắng bệch.

"Em, em không phải cố ý." Trong đó một đứa trẻ mặc áo xanh sợ hãi nói ra.

"Đúng đúng đúng, em trai em không phải cố ý, vừa rồi nó đột nhiên xông lên trước đến, em trai em sợ hãi mới quẹt làm bị thương nó!" Đứa bé gái liền đem em trai mình ra phía sau, ngước đầu lớn tiếng nói.

"Em nói hươu nói vượn cái gì! Đậu Đỏ ôn hòa như thế thì bổ nhào lên người em trai em làm gì!" Du Vãn tức giận vô cùng, cô hiểu rõ Đậu Đỏ, làm sao nó có thể đi tổn thương người khác.

"Chính là nó... Nó nhào tới, muốn cắn người..." Đứa bé gái chăm chú nhìn Du Vãn nói.

"Trên cổ nó có đeo sợi dây. Chị còn đang cầm dây nếu nó nhào lên thì chị phải biết chứ. " Du Vãn lạnh mặt nhìn bọn họ, tức giận càng sâu.

Nhưng là bây giờ cũng không phải là lúc tức giận, Du Vãn xoay người lại ngồi xổm người xuống đi xem vết thương của Đậu Đỏ, trên thân thể có một vết thương, cô không biết rõ nó sâu như thế nào, bởi vì máu với lông cơ hồ ở cùng một chỗ, không thể nhìn rõ.

Du Vãn chứng kiến trong tay đứa trẻ kia cầm một con dao mỹ thuật, huyệt thái dương nhảy dựng đau dữ dội, toàn bộ tâm can cô đều khó chịu, Du Điểm Điểm cũng đã từng sinh bệnh, thời điểm nó ngã bệnh Du Vãn đều rất sốt ruột. Bây giờ nhìn đến vết thương đầy máu tươi của Đậu Đỏ, cả người cô đều đau đớn.