Thiên Thu

Chương 14

Bình thường nếu bắt Thiện Lâm lau dọn ở hoa viên thì không nói, vậy mà hôm nay tên Tôn công công lại bắt nàng dọn ở Thái Cực Điện này.

Là chỗ ở của các Tài nữ, nàng cũng ở danh phận Tài Nữ mà phải ở đây lau dọn, đám Tài Nữ khác nhìn vào chắc chắn sẽ bàn tán. Như vậy xấu hổ chết!

Nhưng mặc kệ!

Chỉ cần đừng để bọn họ chú ý tới là được! Vả lại còn có An Ly ở bên cạnh giúp đỡ nàng nên công việc chắc sẽ xong nhanh hơn.

Mộc Lan ngồi bên cạnh quan sát Thiện Lâm, nói:“ tỷ đã phải làm lao dịch 5 ngày, vậy là chỉ còn mỗi 2 ngày nữa là không cần phải làm nữa rồi!”

Thiện Lâm ngồi xuống, than thở:“lưng của tỷ không chịu được nữa rồi! Tuy cha tỷ không phải là quan lớn gì nhưng chưa từng bắt tỷ phải làm mấy việc nặng nhọc này khi nào cả!”

An Ly cười:“ nô tỳ thấy Mộc Lan tiểu chủ nói rất đúng! Tiểu chủ cố lên đi! Cứ coi như là đang vận động cơ thể là được rồi!”

Thái Cực Điện có một hồ sen nhỏ, nàng phải bưng xô nước đến đó tưới cho mấy loại hoa rần đó. Đang chăm chú thì một nữ nhân bước tới đá chậu cây vỡ ra.

Thiện Lâm giật mình quay lại, hóa ra là Phương Chỉ Lôi!

“Này! Cô làm gì vậy?”

Phương Chỉ Lôi khoanh tay lại, cao ngạo nói:“ ta đi ngang qua đây, sơ ý đá trúng chậu cây này, không trị cô tội để đồ lung tung là may rồi còn ở đó mà chấp vấn tôi ư?”

Thiện Lâm nhăn mặt, biết ngay thể nào khi nàng tiếp xúc với cô ta là sẽ có chuyện, liền đáp:“sơ ý? Cô đá mạnh như vậy mà gọi là sơ ý à? Ta chưa nói đến việc lần trước cô đổi trắng thành đen là may lắm rồi!”

Phương Chỉ Lôi cười khinh:“ vậy thì sao? Cô định phạt ta à? Là do cô có một hảo tỷ muội quá nên mới bị kết cục này, nhưng mà tôi thấy cô đáng bị như vậy!”

Thiện Lâm bật cười:“ do thế lực nhà cô quá lớn mạnh nên không ai dám nói mà thôi! Ỷ thế hiếp người! Cô có giỏi thì đừng nên dựa dẫm vào Chung Quý Phi nữa đi! Chẳng qua chỉ là kẻ bám váy người khác thôi đâu có gì to tát?”

Phương Chỉ Lôi giận lên:“ cô... cô dám nói với tôi như vậy sao? Cô đừng quên mình chỉ là một Tài Nữ bị phạt mà thôi!”

Tất cả Tài Nữ của Thái Cực Điện này đều tụ tập lại xem nữ nhân nào có gan lớn mà dám cãi lại Phương Chỉ Lôi.

Tô Mộc Lan và Trần An Ly cũng hốt hoảng chạy đến cản lại nhưng hai người bọn chẳng ai chịu nhường ai cả!

“Đúng là bây giờ ta đang bị phạt nhưng ta vẫn là Tài Nữ, chúng ta địa vị ngang nhau, dù sao ta cũng tốt hơn cô! Kẻ chỉ biết đi bám lấy chân của tỷ tỷ mình!” Thiện Lâm nói.

Phương Chỉ Lôi giận quá đành lao tới túm lấy tóc của Anh Thiện Lâm. Còn Thiện Lâm cũng không hề nhường nhịn cô ta, nàng cũng nắm tóc của cô ta lại. Những người xung quanh cố kéo ra nhưng không được, họ túm đầu túm tóc, vật qua vật lại cuối cùng cả hai người họ ngã thẳng xuống hồ.Phương Chỉ Lôi bước lên bờ, toàn thân nàng ta ướt sũng, mũ mão trâm cài đều bung ra hết, liếc sang Thiện Lâm, quát:“ cô! Cô dám làm bản Tài Nữ bị ướt như vậy ư?”

Thiện Lâm bây giơ bị ướt cũng không kém cạnh gì nàng ta, nàng run người vì lạnh, cũng chẳng thèm quan tâm đến lời của nàng ta nữa!

Trương công công, chưởng quản của Thái Cực Điện chạy tới, nói:“ôi thần linh ơi ngó xuống mà xem! Đường đường là Tài Nữ mà các người lại đánh nhau như bọn dân đen ngoài chợ vậy!”

Phương Chỉ Lôi hừ to:“ là cô ta không biết tự lượng sức, dám cãi lại ta! Ta nói cho ông biết! Ta nhất định sẽ nói cho biểu tỷ của ta biết để tỷ ấy cho trên dưới Thái Cực Điện này của các người cùng nhau xuống mồ!”

Trương công công tái xanh mặt, quay sang Thiện Lâm, gằn giọng:“Tài nữ kia! Còn không mau thỉnh tội với Phương tiểu chủ?”

Thiện Lâm há hốc mồm:“ ông nói gì chứ? Rõ ràng là ả gây chuyện trước...”

“Ta bắt phải xin lỗi là xin lỗi! Cô còn muốn ở Thái Cực Điện này hay không?”

Anh Thiện Lâm nắm chặt tay lại, cố nhịn rồi cúi đầu:“ là ta không tốt, xin Phương Tài Nữ thứ lỗi!”

Phương Chỉ Lôi cười đắc thắng rồi đến rần Thiện Lâm:“ cô tức lắm có phải hay không chứ? Nói cho cô biết! Trong hậu cung này chỉ có thắng thua chứ không có đúng sai, đừng nghĩ rằng công lý sẽ thắng!”

Sau đó cô ta cũng bỏ đi.

Lúc này Trương công công mới thở phào sau đó nhìn Thiện Lâm, nhẹ nhàng khuyên bảo:“ tiểu chủ đừng giận nô tài, nếu nô tài cãi lại thì Phương tiểu chủ sẽ nói với Quý Phi nương nương đánh chết nô tài mất! Tiểu chủ đi nghỉ đi! Ở đây nô tài sẽ cho người dọn dẹp!”

Anh Thiện Lâm chỉ gật đầu, nàng cũng không chấp hắn, chỉ tại Phương Chỉ là kia ỷ thế hiếp người! Nhìn lại y phục bị ướt trên người mình,nàng đành cùng An Ly về lại điện rồi thay lại y phục mới.

Từ nãy đến giờ đã qua nửa canh mà mặt Thiện Lâm cứ hầm hầm ra đó, Mộc Lan và An Ly ngồi đó mà cũng thấy sợ, bèn nói:“ tỷ tỷ à! Hay là chúng ta đi dạo ở Ngự Hoa Viên để khoay khỏa một chút đi!”

Giờ phút này mà còn đi dạo, trong lòng Thiện Lâm bây giờ chỉ có hai chữ “bực tức” vô cùng lớn. Nàng chỉ gật đầu rồi mặc cho Mộc Lan lôi mình đi cùng.

------

Như mọi khi, Nam Hải Nghi vẫn ngồi ở chiếc đình nhỏ ở Hồ Sen.

Nàng nhẹ nhàng nhấc tay vào những sợi dây đàn, đánh lên những âm điệu ngân nga, đi vào lòng người.

Thiện Lâm và Mộc Lan ở cách đó không xa, nàng quay lại đẩy tay Mộc Lan:“ muội có nghe thấy gì không?”

Mộc Lan nói:“ có, hình như là tiếng đàn!”

Thiện Lâm vừa nghe đã nghĩ ngay đến Nam Hải Nghi, vội nắm lấy tay Mộc Lan chạy đến Hồ Sen.

“Là người đó!”------

Nam Hải Nghi hôm nay đàn khúc Thiên Địa Hữu Tình, tiếng đàn ôn nhu như tiếng nước chảy, trong lành như gió thoảng qua. Khiến người nghe vô cùng dễ chịu.

“Hay quá! Hay quá!” Tiếng vỗ tay vang lên, Hải Nghi ngước mắt lên thì thấy Anh Thiện Lâm và Tô Mộc Lan.

Nam Hải Nghi dừng động tác đánh đàn, gương mặt lạnh như băng của nàng nở ra một nụ cười:“ là muội à?”

Thiện Lâm cúi người thi lễ sau đó nói:“ đây là Mộc Lan, muội muội thân thiết nhất của ta.”

Mộc Lan liền thỉnh an:“ bái kiến Nam Tiệp Dư!”

Nam Hải Nghi gật nhẹ:“ ta chỉ là Tiệp Dư, không cần phải lễ như thế đâu. Cứ gọi ta là Nam tỷ tỷ được rồi.”

Vì còn xa lạ nên Mộc Lan vẫn hơi ngại, còn Thiện Lâm tuy chỉ mới tiếp xúc với Nam Hải Nghi một lần là hôm trước nhưng nàng vẫn xem là người quen, tính tình nàng hòa đồng nên chỉ muốn kết thân với toàn bộ người trong cung.

Anh Thiện Lâm nhìn vẻ suy tư của Nam Hải Nghi rồi hỏi:“ tỷ có chuyện buồn à?”

Buồn?

Anh Thiện Lâm cảm thấy mình đúng thật là ngớ ngẩn, nàng biết thừa là nàng ta vì cái hôn nhân chính trị này mà sầu lo, vậy mà bây giờ còn hỏi.

Nam Hải Nghi chỉ cười nhẹ. Từ khi đến đây ngày nào mà nàng không buồn chứ? Chỉ có những lúc ở nơi vắng người này, một mình ngồi gảy đàn thì nàng mới có cảm giác thanh tịnh.

“Ta không buồn!” Được một lúc thì Nam Hải Nghi mới chịu lên tiếng tiếp:“ chẳng qua là trong cung này nhàn rỗi vô sự quá nên mới ra đây đánh đàn mà thôi.”

------

Hiện giờ Anh Thiện Lâm và Tô Mộc Lan đã đi ra Hoa Viên, Phương Chỉ Lôi lợi dụng cơ hội này mà lẻn vào điện. Nàng ta còn đem theo bộ xiêm y mà hôm trước Chung Phi đưa cho.

Mở chiếc tủ đựng y phục ra, nàng đánh tráo cung y của Thiện Lâm với bộ này. Mọi chuyện xong xuôi, nàng phủi tay sau đó cười gian.

“Anh Thiện Lâm! Lần này ta sẽ cho ngươi chết!”

------

Từ sau việc Võ Tương Minh phán vô tội cho Chung Thái Úy, Hà Đức Phi gầu lo suốt ngày.

Cuối cùng nàng quyết định xuất cung quay về Hà phủ để thăm Hà Khắc Bảo.

Gầm!

Hà Khắc Bảo đập mạnh bản, hắn bực vô cùng! Đã dâng tấu sớ lên tố cáo Chung Tuấn, bằng chứng rõ ràng như thế vậy mà Võ Tương Minh lại... thật khiến hắn không thể nhịn được.

Hà Đức Phi vấn an:“ huynh đừng giận, muội sẽ tìm thật nhiều cách nói với Hoàng Thượng.”

Hà Khắc Bảo nhíu mày:“ không được! Hậu Cung không thể can chính! Muội làm vậy chẳng khác nào làm mất lòng Hoàng Thượng cả!”

Hà Đức Phi khẽ giọng:“ muội nghĩ rằng hoàng thượng chỉ đang e dè địa vị của Chung Tuấn mà thôi.”

Hà Khắc Bảo hớp một ngụm trà rồi đặt mạnh xuống:“ điều này huynh đương nhiên biết! Nhưng quốc có quốc pháp, không lẽ cứ để ông ta lộng hành sao?”

Đức Phi vội bụm miệng hắn lại:“những lời này huynh ngàn vạn không được nói ra! Nếu không sẽ bị mắc vào tội khi quân!”

“Ta biết rồi! Giai An! Muội là niềm hi vọng duy nhất của Hà gia,nhất định muội phải làm cho Hà gia chúng ta nở mày nở mặt! Tuy muội sinh ra hoàng trưởng tử nhưng chưa biết được có kẻ nào khác đang âm mưu ám hại.”

Thấy Hà Khắc Bảo quan tâm mình như vậy, Hà Đức Phi cũng thấy nhẹ lòng, nàng chỉ kiêng định gật đầu.

------

Hết chương 14.

14/10/2016