Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 3 - Chương 19: Đòn chí mạng

Thái độ của cô trước sau đều không chịu phối hợp.

Thậm chí phải nói là có chút đối địch.

Lệ Minh Vũ lười biếng nhếch miệng, "Cái hấp dẫn tôi không phải 'Midi', mà là người điều chế 'Midi'." Nói xong câu đó, anh liền đi vào phòng.

"Này, anh đừng vô." Trái tim cô bỗng đập mạnh, không biết là vì hành động hay là vì lời nói của anh. Nhưng khi nói lời này ra khỏi miệng thì đã chậm, anh đã đi vào từ lâu, dường như mọi cấm đoán nói với anh đều vô dụng.

Cô nhìn anh cầm đồ vô khuẩn lên mặc rồi đi vào phòng kính. Tô Nhiễm cau mày nhưng đành phải đi theo, cô mặc xong đồ vô khuẩn liền tiến lại giành lấy dụng cụ mà anh vừa cầm, cẩn thận đặt lên giá, coi thường cất giọng: "Đồ đạc ở đây anh không được đυ.ng lung tung."

Lệ Minh Vũ cười nhạt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, "Vậy còn người ở đây thì sao?"

Tô Nhiễm bỗng sợ hãi, quay đầu lại chăm chú nhìn anh.

Anh không đi lên trước, chỉ dựa vào mép bàn thí nghiệm, đôi mắt thâm thúy như bóng đêm nhìn cô không chớp mắt. Ngữ điệu anh nghe thờ ơ như vậy, nhưng Tô Nhiễm cứ cảm thấy có nguy hiểm chất chứa trong đó. Giây phút này, ánh mắt của anh làm cô nhớ lại đêm anh uống rượu say của bốn năm trước, trong bóng tối, anh cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô thế này, khiến cô ngạt thở.

"Hoàn cảnh ở đây anh Lệ đã thấy rồi. Có thể đi ra chưa?" Cô thu lại ánh mắt, ổn định cảm xúc rồi thản nhiên nói, cô bước lên mang chiết xuất hoa cỏ bị đổ vứt đi.

Cô không để ý đến lời nói của anh, tuy rằng anh nói khiến cô thấy không yên.

Như lời anh nói, cuộc đời có quá nhiều biến cố khiến con người bất an. Nhưng đối với cô bất an lớn nhất chính là gặp lại anh, cô có dự cảm, cuộc sống yên ổn của cô có thể đã đi tới tận cùng rồi.

"Không vội, tôi còn đang ngẫm nghĩ vài kiến thức liên quan đến điều chế hương." Lệ Minh Vũ cười nhẹ, nói, "Dù sao tôi cũng là nhà đầu tư, cần phải khiêm tốn thỉnh giáo người chuyên môn mới không bị lỗ nhiều tiền."

Tô Nhiễm nghe chói tai, lãnh đạm nhếch môi, "Anh Lệ cầm tiền của nhà họ Hòa tới đầu tư, dù cho lỗ vốn cũng là của nhà họ Hòa, liên quan gì tới anh Lệ."

"Tiền là vô tội mà em, nào có phân biệt dòng họ?" Phía sau, người đàn ông khẽ cong môi. Không sao, mồm miệng cô lanh lợi, nhưng có điều cái anh am hiểu nhất chính là vùi dập.

Tô Nhiễm lười phản ứng với anh.

"Đây là cái gì?" Lệ Minh Vũ không tiếp tục đề tài này, tiến lên cầm lấy một lọ trên giá. Dung dịch trong lọ đẹp đẽ, rực rỡ vô cùng.

"Là chiết xuất hoa cam vùng Grasse." Cô cẩn thận giựt lại từ tay anh, nhíu mày nói: "Tôi đã nói với anh đừng đυ.ng lung tung mà."

Lệ Minh Vũ dường như bị tính bướng bỉnh nho nhỏ của cô chọc cho bật cười, anh khẽ cong môi, rồi lại cố tình cầm một lọ khác, ra vẻ khiêm nhường chờ xin chỉ dạy, "Vậy còn cái này?"

Tô Nhiễm điên tới nơi rồi. Cô lại cướp trở về, lạnh lùng trả lời, "Đây là cỏ vetiver Bourbon."

"Tên nghe lạ quá." Anh cố ý phớt lờ vẻ mặt bực dọc của cô, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Thường để điều chế hương cuối của nước hoa."

Lệ Minh Vũ gật đầu, như là tiếp nhận chỉ bảo, xoay người lại thấy một hàng lọ đủ mọi màu sắc, "Đây là thành phẩm?" Anh mở ra ngửi thử, "Hơi quen."

"Anh Lệ bình thường hay lưu luyến 'bướm hoa', đương nhiên phải quen thuộc nước hoa này rồi." Lời nói lộ rõ châm chọc, "Đây là Madame Butterfly [1] nổi tiếng. Tuy nước hoa này được rất nhiều nhãn hiệu nước hoa phủ nhận, nhưng nhiều người trong tầng lớp thượng lưu vẫn yêu cầu điều chế nước hoa này."

[1] Madame Butterfly: là kiệt tác opera của Puccini, cốt truyện kể về sự đùa bỡn của thuyền trưởng hải quân người Anh với geisha người Nhật Mitsuko.

Đây là khi cô rãnh thì điều chế, chưa bao giờ bán trong cửa hàng.

Lệ Minh Vũ biết cô cố tình châm chọc mình, không màng chấp nhất, nhếch miệng nói, "Nước hoa này không thích hợp đặt ở đây. Dù sao, tôi không phải tên thuyền trưởng hải quân Anh, mà em..." Anh dừng một chút, im lặng bước lên, "cũng không phải geisha người Nhật Mitsuko."

Tô Nhiễm tự dưng bị anh trêu đùa nên lòng cô không vui. Cô quay đầu lại định trả đũa thì phát hiện không biết anh đã đứng sau cô từ lúc nào, vòm ngực rắn chắc khẽ áp sát vào lưng cô.

"Anh.."

"Vậy đây là cái gì?" Lệ Minh Vũ không cho cô cơ hội nói, cầm lấy một lọ trước mắt cô, còn tay kia lại hết sức tự nhiên mà khoác lên eo cô, chậm rãi ngửi thử, rồi chợt mỉm cười, "Xem ra không cần phải hỏi em rồi. Đây là ether."

"Anh tránh ra." Tô Nhiễm muốn giãy khỏi vòng ôm của anh.

"Em đoán, tôi có thể tìm thấy mùi hổ phách hay không?" Anh chẳng những không buông cô ra, mà bàn tay đang khoác eo cô lại tiện dịp siết chặt hơn, ôm trọn cô vào lòng. Anh cúi thấp đầu, môi anh khẽ cọ tới cọ lui lên vành tai cô.

Tô Nhiễm phát run, nhìn bàn tay anh lướt nhanh qua từng lọ để trên giá, rồi anh dừng lại ở lọ nằm cuối cùng, nói nhỏ vào tai cô, "Mùi hổ phách."

Ba chữ như dao nhỏ rơi vào lòng cô, kể cả lời nói và hơi thở của anh cũng ngã nhào theo.

Cô hết sức kinh ngạc với bản lĩnh có thể nhanh chóng phân biệt mùi hương của anh.

"Em vẫn chưa quên được tôi, không phải sao?" Hơi thở từ môi anh hạ xuống bên tai cô, ngón tay thon dài lướt dọc theo cánh tay cô, rồi dừng lại trên eo cô. Độ nóng từ tay anh cách một lớp vải mỏng ủi lên da thịt cô, khiến cô chỉ muốn chạy trốn ngay tức khắc.

Giọng nói anh khiến người ta say mê, hơi thở của anh khiến người ta hoang mang. Nếu là bốn năm trước, cô sẽ không nén nổi tình cảm mà ôm chầm lấy anh, hạnh phúc vô cùng mà nói với anh rằng anh là người đàn ông cả đời này cô bằng lòng đánh đổi mọi thứ để yêu. Nhưng bây giờ, đau xót đã từng trải qua, cô làm sao còn khả năng tin tưởng vào cảm giác này lần nữa?

Thương tổn một khi đã xảy ra thì không còn cách nào để bù đắp.

Cũng như bạn tự tay gϊếŧ chết một người, rồi nói xin lỗi với người đó, có ích không? Huống chi, anh căn bản không có ý xin lỗi cô.

"Anh Lệ, đi đâu cũng tưởng có người mê mệt mình thật là buồn cười. Vì vậy, có lẽ anh đừng chơi trò khiến người khác buồn cười nữa thì hơn." Cô cứng đờ người, cố sức không hô hấp hơi thở của anh.

Bốn năm trước, anh dùng hành động trực tiếp nhất để nói cô biết, người tự mình đa tình thì kết cục sẽ thảm đến nhường nào.

Lệ Minh Vũ chỉ cười, "Phải không em? Đừng quên, em còn nợ tôi một bữa ăn khuya."

"Chủ của cửa hàng này là Guerlain, chị ấy sẽ thay tôi mời anh." Cô dốc sức phản bác anh.

Người đàn ông phía sau càng ôm cô chặt hơn, anh cười nhẹ vào gò má cô, "Em nói Guerlain à? Lúc này, chưa chắc cô ta có thời gian."

Tô Nhiễm sửng sốt, có ý gì?

"Em hợp tác với Guerlain lâu như vậy, chẳng lẽ không biết chuyện gia đình cô ta sao?" Anh cúi đầu nói, "Cô ta đang tranh chấp giành quyền nuôi con."

Quyền nuôi con?

Tô Nhiễm giật nẩy người, Guerlain có con ư?

Đang sợ hãi, cửa phòng điều chế hương thoáng có người mở ra. Guerlain vội vã bước từ ngoài vào, thở hổn hển nói: "Tô Nhiễm, mẫu thử của 'Midi' xảy ra vấn đề khi xét duyệt. Ý kiến của ngành liên quan... A, anh Lệ?" Nói chưa hết câu, cô liền sợ hãi kêu to.

Lời nói như bát nước đổ đi, muốn thu về rất khó.

Cảm giác của Guerlain chính là như vậy. Bất kể thế nào cô cũng không nghĩ tới mình gặp phải Lệ Minh Vũ ở cửa hàng, hơn nữa cô còn nghe rành rọt câu nói kia của anh. Vì vậy, cô bất giác ngây người, nhanh chóng lâm vào buồn phiền.

Việc xét duyệt hàng mẫu xảy ra vấn đề cũng có nghĩa là việc bỏ vốn vào đầu tư rất bất lợi.

Tô Nhiễm cũng đờ người, nét mặt cô chợt biến sắc.

Trái ngược với hai người, Lệ Minh Vũ bình tĩnh vô cùng. Anh khẽ cong môi, không chút kiêng dè với sự có mặt của Guerlain, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai Tô Nhiễm: "Xem ra, tôi không cần làm gì, mọi người cũng tự gây họa rồi."

Tô Nhiễm nhìn anh chằm chằm, bất an mờ mịt lượn quanh đầu cô.

Anh không nói thêm gì, chỉ cởi đồ vô khuẩn đang mặc trên người ra, quay người rời khỏi phòng điều chế hương.

"Anh Lệ..." Guerlain thấy vậy càng sợ hãi, sốt ruột nhìn lướt qua Tô Nhiễm rồi vội vàng đuổi theo. Tô Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc, cũng cởi đồ vô khuẩn rồi đi ra ngoài.

Lệ Minh Vũ bước xuống lầu, Guerlain một mực theo sau, Tô Nhiễm đứng trên lầu, nhìn thấy cảnh này lòng cô nguội lạnh, thầm thở dài rồi cũng đi theo xuống lầu.

Trước giờ, cô chưa từng cho rằng thứ mà mình điều chế ra có vấn đề, trong này nhất định là có chuyện gì đó.

"Anh Lệ." Guerlain vội chắn trước mặt Lệ Minh Vũ, vẻ mặt cô tuy lúng túng nhưng vẫn cười nói: "Anh yên tâm đi ạ. Hàng mẫu sẽ tiếp nhận xét duyệt lần nữa, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây tổn thất cho việc đầu tư của anh."

"Yên tâm?" Lệ Minh Vũ buồn cười, hỏi vặn lại, đôi mắt đen thẳm lướt qua Tô Nhiễm đang ở phía sau Guerlain, thản nhiên lên tiếng, "Trong đầu tư của tôi không đề cập tới nội dung liên quan đến việc chi trả chi phí cho xét duyệt nước hoa của mọi người."

"Phải! Phải! Phải! Anh Lệ nói đúng. Tôi biết tin tức này rất bất lợi với quyết định đầu tư vào 'Midi' của anh, nhưng chất lượng nước hoa anh tuyệt đối yên tâm đi ạ. Thực ra, xét duyệt nước hoa lần này vấn đề không phải do nước hoa mà là quá trình đóng gói." Guerlain vội giải thích, nói đến vấn đề cụ thể, cô chợt chần chờ.

Tô Nhiễm vừa nghe liền đi lại, nhẹ giọng hói: "Chị có ý gì?"

Guerlain bối rối nhìn thoáng qua Lệ Minh Vũ, rồi nhìn Tô Nhiễm, trả lời một cách ngại ngùng, "Đều do chị không tốt. Sau khi đóng gói nước hoa, chị chưa kịp xem xét chỉ số bảo vệ môi trường, nên khi mang đi kiểm tra thì nhận thấy chỉ số bảo bảo vệ môi trường không hợp lệ." Nói đến đây, Guerlain khẩn trương giải thích với Lệ Minh Vũ, "Anh Lệ, chuyện này thật sự không liên quan đến chất lượng nước hoa. Chúng tôi có thể xin xét duyệt lần nữa, tôi sẽ giải quyết chuyện này ngay."

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Guerlain, Tô Nhiễm biết Guerlain rất nóng lòng nhận được vốn đầu tư này, ngực cô buồn phiền như bị người ta ném một cục đá bự vào, thấp thỏm lo âu dần lan rộng.

Cô chỉ sợ chuyện chật vật lần này thật sự liên quan đến Lệ Minh Vũ.

Quả nhiên, Lệ Minh Vũ không màng cảm kích sự cam đoan của Guerlain, ánh mắt anh thoáng trầm tư nhưng tĩnh lặng khiến người khác không thể nhìn thấu. "Cô Guerlain, tôi rất khó tin tưởng người gặp phải vấn đề ngay giai đoạn sau khi điều chế hoàn tất làm thêm một điều gì nữa. Tôi xin lỗi, chuyện đầu tư tôi phải cân nhắc thêm."

"Đừng! Đừng! Đừng! Anh Lệ, anh đừng cân nhắc lại, chúng ta không phải đã ký hợp đồng sao? Hơn nữa, không phải anh cũng thấy hứng thú với 'Midi' sao?" Sắc mặt Guerlain tái nhợt, thấy anh muốn đi, cô hoảng sợ, vội bước lên ngăn anh lần nữa.

Lệ Minh Vũ dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng thoáng chút thay đổi, "Nói thật lòng, hứng thú của tôi với 'Midi' chỉ ở mức bình thường không đáng kể. Về phần tôi thấy hứng thú với cái gì nhất, cô có thể hỏi rõ nhà điều chế hương của cửa hàng cô." Giọng nói anh trầm thấp hồn hậu, Tô Nhiễm nghe qua cảm thấy có ý ám chỉ.

Tô Nhiễm lạnh cả người, kinh hãi ngẩng đầu, ánh mắt cô vừa lúc chống lại đôi mắt tỏa sáng của Lệ Minh Vũ. Đôi mắt anh như đầm nước sâu, biến hóa kỳ lạ làm mê hoặc lòng người, anh không chút nào che giấu mà mải miết nhìn cô.

Bất an trong lòng cô đã được chứng minh là đúng, cô chỉ sợ anh sẽ nói mò hay ám chỉ gì đó trước mặt Guerlain.

Thế nhưng, Guerlain là người thông minh, chỉ e Guerlain đã hoài nghi từ lâu.

Guerlain đứng một bên cũng ngờ vực nhìn Lệ Minh vũ, cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn Tô Nhiễm, lòng cô dần hiểu rõ hơn. Hồi lâu sau, cô thanh giọng: "Anh Lệ, người làm xảy ra vấn đề lần này là tôi, không phải do việc điều chế của Tô Nhiễm. Xin anh suy nghĩ lần nữa về chuyện đầu tư này được không ạ?"

Guerlain đang nỗ lực lần cuối.

Tô Nhiễm không đành lòng nhìn Guerlain như vậy, cô kéo Guerlain qua khẽ nói: "Guerlain, chị đừng như vậy."

"Không, Tiểu Nhiễm, vấn đề lần này thật sự là do chị, là vài vấn đề trong sinh hoạt...của chị, nên chị mới sơ ý đến chuyện đóng gói." Guerlain nghẹn ngào nói.

Tô Nhiễm nghe vậy liền sửng sốt.

"Cô Guerlain, sở dĩ tôi đầu tư vào 'Midi' là vì mong muốn giành được lợi ích và hiệu quả lớn nhất trên thị trường. Nhưng vì vấn đề của cá nhân cô mà làm ảnh hưởng đến quá trình xét duyệt hàng mẫu. Cô cho rằng sẽ còn nhà đầu tư nào tiếp tục hùn vốn hợp tác với người sơ ý như vậy không?" Lệ Minh Vũ chất vấn, giọng nói anh lạnh đến mức cả Tô Nhiễm cũng không nhịn được mà run người.

Guerlain sắp bật khóc nhưng vẫn nén lại, tiến lên nói: "Anh Lệ, tôi cam đoan sẽ không có lần sau nữa. Tôi..."

"Cô Tô, có vẻ như hết thảy bạn bè xung quanh cô đều xảy ra chuyện. Thực sự rất kỳ quái." Lệ Minh Vũ không nhẫn nại nghe hết cam đoan và giải thích của Guerlain, ánh mắt anh rơi vào gương mặt Tô Nhiễm, vô hình chung mang đến áp lực chưa từng có cho cô. Những lời này như bâng quơ nhưng vừa vặn lọt hết vào tai cô...

"Chuyện đầu tư cũng không phải là không thể, cần phải xem thành ý của mọi người." Nói xong, anh xoay người mở cửa.

Tô Nhiễm cau chặt mày, ánh mắt anh như tảng đá lớn chồng chất lên lòng cô.

Anh mắt Guerlain vui mừng, ở sau lưng anh cẩn thẩn hỏi, "Anh Lệ, thật sự anh sẽ suy nghĩ lần nữa sao? Anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối có thành ý. Chúng ta..."

"Thành ý không phải dựa vào miệng mà nói. Cô hỏi thử nhà điều chế hương của mình xem, cô ấy biết tôi thích thành ý như thế nào." Anh không dừng chân, trong chớp mắt anh đóng cửa, giọng nói trầm thấp của anh như là âm thanh ma quỷ vang vọng khắp không gian.

Tô Nhiễm nhìn bóng lưng anh rời đi, cô vô thức nắm chặt tay, sắc mặt cô đã tái nhợt từ lâu.

Guerlain phát giác có chuyện, sau một lúc cô kéo Tô Nhiễm ngồi xuống, hỏi nhỏ: "Em nói thật với chị đi. Em và anh Lệ thật sự trước đây không biết nhau?"

Ánh mắt Tô Nhiễm dần yên ổn, lắc đầu, "Không biết."

"Hôm nay làm sao anh ta lại đột nhiên đến phòng điều chế hương? Hơn nữa, lời nói vừa rồi của anh ta làm chị thấy anh ta có ý đồ với em?" Guerlain lo lắng nhìn cô.

"Chị hiểu lầm rồi. Anh ta...hôm nay chỉ tiện đường đi ngang qua thôi." Tô Nhiễm hời hợt trả lời. Cô của bốn năm sau, cho tới bây giờ chưa từng muốn dính dáng đến người đàn ông này, dù chỉ là một chút. Nhưng số phận vì sao cứ hết lần này đến lần khác đưa đẩy cô và anh đến với nhau?

"Vừa rồi chị không mở cửa buôn bán là vì chuyện hàng mẫu phải không?" Không phải cô cố tình dời trọng tâm câu chuyện mà là cô vô tình nghĩ tới lời nói của Lệ Minh Vũ, rồi thấy sắc mặt tiều tụy của Guerlain, lòng cô không khỏi lo lắng.

Guerlain lắc đầu, thở dài một hơi, dựa người vào sofa, nhắm hai mắt, thần sắc Guerlain tiều tụy mệt mỏi vô cùng.

Tô Nhiễm không giục cô, chỉ lẳng lặng ngồi một bên.

Mãi lâu sau, khi cô cho rằng Guerlain sẽ không mở miệng giải thích lý do, Guerlain lại cất giọng, ngữ điệu cô yếu ớt như một đứa trẻ bất lực, "Tiểu Nhiễm, em biết không? Cả đời này cái chị quý trọng nhất không phải sự nghiệp, mà là con của chị." Nói đến đây, cô mở to mắt nhìn Tô Nhiễm, nặng nề thở dài, "Thực ra, chị có con."

Tô Nhiễm cũng không tỏ vẻ quá sức kinh ngạc và khó hiểu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đưa ly nước cho Guerlain, yên lặng nghe cô kể chuyện.

Guerlain và chồng cô gặp nhau trong một buổi vũ hội lãng mạn, do bạn bè hai bên tổ chức. Hai người quen biết rồi quý mến nhau, cuối cùng đi đến hôn nhân. Chồng của Guerlain là một nhϊếp ảnh gia nổi tiếng nên khi Guerlain nói tên anh ta, Tô Nhiễm cũng thấy quen tai. Khác với tính cách của Guerlain, anh ta là người đàn ông thích du lịch dã ngoại, nhiều linh cảm cho ảnh chụp của anh ta đều đến từ thiên nhiên, nhưng sâu thẳm nội tâm của Guerlain, cô vẫn thấy thiếu cảm giác an toàn. Thời gian sau, hai người bắt đầu bất đồng cãi vã nhau. Cho đến sau khi sinh con trai, một cô nàng người Pháp nhiệt tình phóng túng chen ngang vào mà hôn nhân của họ đã hoàn toàn chấm dứt.

Tới hôm nay, cô đều sống vì con trai, nhưng vốn không có ý định tái hôn nên Guerlain sợ con trai mình ở nhà mới sẽ chịu ấm ức. Vì lẽ đó, ngay khi chồng cô tranh giành quyền nuôi con, cô không chịu lùi bước. Hai người cũng không có khả năng tự dàn xếp với nhau nên chỉ có thể nhờ đến phán quyết của tòa án. Guerlain biết dựa vào điều kiện hiện tại của bản thân để giành quyền nuôi con trai là khó khăn vô cùng. Trong lúc tâm trạng cô rối loạn, cô đã làm ảnh hưởng đến vấn đề đóng gói nước hoa.

Nói đến đây, Guerlain khóc không thành lời, tay cô nắm chặt cốc nước, "Kẻ phụ tình đó, lẽ nào anh ta tìm lại vợ con là để cùng điên chung với anh ta sao?"

Tô Nhiễm thở dài, cầm khăn giấy lau nước mắt cho Guerlain. Cô nghĩ tới cuộc hôn nhân thất bại của bản thân, cũng nghĩ đến đứa con vẫn chưa ra đời thì đã mất. Nếu như con của cô vẫn còn, Lệ Minh Vũ có tranh giành quyền nuôi con với cô hay không?

Trái tim cô lại bắt đầu nghẹn ngào, nhẹ giọng an ủi Guerlain, "Mọi chuyện đều đã qua rồi, người đàn ông đó có đáng để chị khóc không? Chị phải nhớ kỹ, người đã thương tổn chị thì không đáng để chị phải làm như vậy. Quan trọng nhất bây giờ chính là quyền nuôi con."

"Phải rồi, chị bây giờ không muốn gì cả. Trước đây, trong lòng chị vẫn luôn thầm mong anh ta sẽ thay đổi, nhưng không ngờ anh ta lại quyết định kết hôn với con yêu tinh người Pháp kia. Chị chỉ muốn giành con chị lại thôi." Hốc mắt Guerlain đỏ hoe, kéo tay Tô Nhiễm qua, tủi thân nói: "Thế nhưng em biết không, nhiều năm rồi chị luôn chờ đợi anh ta, luôn chờ đợi. Nhưng anh ta ngay cả mặt mũi cũng không để chị thấy một lần..."

Tô Nhiễm nghe vậy cảm thấy trống trải vô cùng.

Làm sao cô lại chưa từng yêu một người đàn ông. Chỉ là tình yêu của cô đặt sai người. Guerlain dù khổ đau người đàn ông đó cũng đã từng yêu Guerlain, còn cô thì sao? Cuối cùng cũng chỉ do cô tự mình đa tình. Nhìn Guerlain, cô thật sự không hiểu, vì sao hai người yêu nhau mà lại đi đến kết cuộc này? Trước khi kết hôn đều có thề hẹn, dù cho sinh lão bệnh tử cũng gắn bó, nương tựa vào nhau đến trọn đời. Nhưng vì sao, trách nhiệm trong thề hẹn đó chỉ như hoa quỳnh chóng nở mau tàn?

Guerlain lau nước mắt, một lúc sau nhìn Tô Nhiễm, âu sầu hỏi, "Tiểu Nhiễm, em là tác giả viết sách, em có biết rốt cuộc tình yêu là gì không?"

Ánh mắt Tô Nhiễm buồn bã, cô ngẩng đầu lên, thần sắc cô đau buồn, "Em nghĩ, tình yêu thật sự là tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, loáng cái đã sâu đậm. Sống có thể chết, chết có thể sống. Cùng sống mà không thể cùng chết, chết mà không thể vì người còn sống mà sống lại thì cũng không phải tột đỉnh tình yêu."

Đây là câu nói cô thích nhất trong "Mẫu đơn đình" của Thang Hiển Tổ. Khi cô xem đến chương này, đọc được những lời này cô liền bật khóc. Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu. Một mối tình khắc cốt ghi tâm có thể sống vì người đã chết, chết mà có thể sống lại vì người còn sống. Nếu chỉ có thể cùng sống, không thể vì tình yêu mà chết, hoặc là chết nhưng không đặt người mình yêu trong lòng thì đó không phải là đỉnh cao của tình yêu thật sự.

Guerlain có lẽ không ngờ cô sẽ trả lời chính xác như vậy, môi Guerlain run rẩy, ánh mắt đau thương nhìn Tô Nhiễm nghẹn ngào hỏi, "Em đã từng trải qua chuyện này chưa?"

Tô Nhiễm nhướng mắt, ngăn chặn nỗi đau trong hồi ức của mình, khẽ lắc đầu, miệng cô thoáng trĩu xuống, "Chưa từng." Giọng nói cô nhàn nhạt.

Guerlain hít sâu một hơi, lau khô nước mắt, "Quên đi quên đi. Nghĩ đến mấy cái vô dụng này làm gì? Kiếm tiền mới là then chốt. Hiện tại chị đã quên hoàn toàn người đàn ông xấu xa kia rồi, chị phải cướp con trai mình về mới được."

Thấy Guerlain như vậy, Tô Nhiễm bật cười.

Phụ nữ rất dễ yêu ai đó sâu đậm. Khi cô mới gặp Lệ Minh Vũ, không biết tình yêu đã nảy nỡ từ khi nào, nhưng lại không có cách nào vì chết mà có thể sống. Nhưng anh lại khiến cô vì sống mà có thể chết. Khoảnh khắc đó cô mới biết, tình yêu chân thật với cô chẳng qua chỉ là mộng ảo hoang đường.

"Nhưng mà..." Guerlain lại thở dài, "Dù cho hàng mẫu đã qua thẩm tra, nếu anh Lệ vẫn không chịu thì cũng khó đưa ra thị trường, rõ ràng không thể xem nhẹ ý kiến của anh ta với 'Midi'."

Nói đến đây, cô như nhớ tới gì đó nhìn chằm chằm Tô Nhiễm, "Còn nữa, câu nói khi anh Lệ rời đi là có ý gì? Có phải anh ta thật sự có ý đồ với em không?"

Tô Nhiễm nhìn cô một lúc, cô cười bình thản, lắc đầu, "Chị suy nghĩ nhiều quá rồi. Anh ta không có ý đó đâu. Anh ta chỉ muốn em đem 'Midi' điều chế thành mùi hương mà anh ta thích, nhưng em không đồng ý."

"Thật không?" Guerlain nghi hoặc.

"Thật." Cô dịu dàng trả lời. Đối với cô mà nói chuyện đầu tư không quan trọng, dù sao cô cũng quen cuộc sống với thu nhập bình thường rồi, với chuyện tiền của dư dả cô chưa từng nghĩ tới. Nhưng Guerlain thì ngược lại, quyền nuôi con là mạng sống của Guerlain, có thể nhận được đầu tư hay không là một bước ngoặt chí mạng với Guerlain.

Lơ đãng nhớ tới lời nói của Lệ Minh Vũ, hoài nghi mờ mịt sản sinh trong lòng cô, anh làm sao có thể biết rõ chuyện của Guerlain như vậy?