Đảo Mộng Tưởng

Chương 28

Edit: Thỏ tâm tịnh lòng tịnh

Lưu ý:

Cảnh H không biếи ŧɦái, Phàm Triệt mới biếи ŧɦái

Trần Thiên số khổ, 36 tuổi đầu vẫn phải chơi trò cảm giác mạnh UwU

***

Trần Thiên chưa bao giờ có tư tưởng kỹ nữ phải lập đền thờ, đối với việc ân ái cũng không phải lần đầu tiên, dù có lần hai, lần ba hay lần thứ một trăm đi nữa thì vẫn như vậy. Khi đã phá tan ranh giới đạo đức thì y sẽ không tỏ ra phản kháng làm gì, Trần Thiên nghĩ nếu mình còn nuôi ý định chống cự đòi sống đòi chết nếu ngẫm lại chỉ thấy buồn nôn.

Chuyện gối chăn y không bài xích, chỉ cần Phàm Triệt làʍ t̠ìиɦ đừng quá thô bạo, dù sao quan hệ quá mức cũng rất đau. Tuy nhiên một trận tình ái cũng chẳng khiến y mất mát gì, y chỉ việc ngoan ngoãn nằm và dạng chân ra, việc còn lại phụ thuộc vào đối phương. Trên thực tế nếu y không phản kháng thì cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực.

Phàm Triệt nhẹ nhàng cởϊ áσ Trần Thiên xuống, cứ thế y trần trùi trụi. Bởi vì tiết trời giá rét nên Trần Thiên sởn cả da gà, y bất giác run lên, đôi tay ôm lấy ngực.

Phàm Triệt vừa ngắm Trần Thiên vừa tự cởϊ áσ và thắt lưng của mình, hắn chỉ mặc áo phông màu đen và một cái quần ngắn, đó là vật phẩm có sẵn trên thuyền, ngay cả lột ra cũng rất đơn giản. Hắn vẫn còn trẻ, tinh lực vẫn dồi dào, lại muốn ‘vận động’ ngay tức khắc nên nhiệt độ cơ thể càng nóng bỏng hơn. Làn da màu lúa mạch bởi vì phơi dưới ánh nắng một thời gian dài nay càng đậm đà hơn, cũng may dung mạo lẫn vóc dáng của hắn đều rất Tây nên nước da nâu chỉ làm tăng sự gợi cảm của hắn.

“Lạnh à?” Phàm Triệt thấy vợ mình run rẩy thì khẽ ôm lấy y.

Khi chạm vào cơ thể ấm nóng của Phàm Triệt khiến Trần Thiên thoải mái hơn rất nhiều, đúng là thân nhiệt của hắn vẫn ấm hơn y vài độ.

“Ôm chặt anh đi, vợ, ôm chặt, dùng sức ôm chặt lấy anh…” Hạ thể Phàm Triệt đã cứng lên, Phàm Triệt vốn cao hơn Trần Thiên rất nhiều và thứ nóng rẫy ấy đang cọ vào bụng y, bị ôm như thế nên cơ thể kẹp chặt thứ đó của hắn.

Y càng ôm chặt gã thanh niên thì cự vật giữa chân càng thêm cứng nóng, Phàm Triệt đã không chịu nổi nữa rồi, toàn thân hắn như run lên.

“Sướиɠ quá, chồng được vợ ôm thật sướиɠ…”

Phàm Triệt ngửa mặt lên trời hưởng thụ, mà Trần Thiên cũng có cảm giác bụng mình ngày càng dính nhớp. dương v*t của hắn như con cá chạch không ngừng chuyển động, Phàm Triệt càng va chạm nhanh hơn, bởi vì tiết ra chất lỏng quá nhiều nên thằng em hắn bị trượt sang một bên. Phàm Triệt buông lơi Trần Thiên rồi tự thủ da^ʍ cho mình, chất giọng vốn trầm nay lại càng trầm thấp: “Vợ ngoan, mau liếʍ cho anh, dùng cái miệng nhỏ của em ngậm lấy nó, liếʍ đại qυყ đầυ, anh muốn sướиɠ, nhanh đi…”

Những lúc Phàm Triệt rơi vào du͙© vọиɠ thường nói năng bậy bạ, muốn bao nhiêu thô lỗ có bấy nhiêu thô lỗ, muốn bao nhiêu phóng đãng có bấy nhiêu phóng đãng. Phàm Triệt ấn vợ mình ngồi xuống

và đẩy cự vật to nóng về phía Trần Thiên, y cũng bó tay, chỉ đành nuốt bước bọt ngồi xổm trên đất.

Thứ đó trông thật kiêu căng, nó vừa cương vừa nóng chỉa thẳng vào Trần Thiên tựa như vua chúa đang chờ y hầu hạ. Trần Thiên đưa tay ấn xuống rồi nó lại nảy lên như vô cùng tức giận, phía đầu nấm toát ra một mùi nam tính đặc trưng khiến Trần Thiên bất giác cúi đầu nhìn lại ‘cậu em’ của mình, nó co thành một cụm như… đã chết, trong phút giây bất chợt y có cảm giác mình đã đầu thai nhầm chỗ, không thì tại sao làm một người đàn ông nhưng lại bị liệt dương? Y vô cùng tội nghiệp cho bản thân…

Phàm Triệt thấy y ngẩn ngơ chỉ nắm lấy dương v*t mình thì mất kiên nhẫn đẩy đẩy vài cái, bấy giờ Trần Thiên mới hoàn hồn lại. Một năm qua hắn đã khai phá cơ thể Trần Thiên đến cực hạn rồi, mấy việc khẩu giao thế này y đã quá quen, hoặc có thể nói trời sinh vốn ‘lành nghề’ nên dù đối mặt với kích cỡ thô to như thế y vẫn có thể nuốt hết cự vật vào sâu trong khoang yết hầu từ gốc đến ngọn.

Trần Thiên hiểu rõ bản thân hơn ai hết, y rất sợ chết, bởi vì sinh tồn nên không từ thủ đoạn; nhưng y không cảm thấy mình sai, người ta sợ chết là lẽ thường tình. Trần Thiên thầm khinh bỉ bản thân, y chẳng hiểu tại sao mình không đủ dũng khí để đối mặt với tử vong – ngay khi mà Phàm Triệt gϊếŧ sạch những thuyền viên, dồn y đến đường cùng nhưng y vẫn không dám tự sát, hiện tại càng không.

Trần Thiên há miệng mυ'ŧ lấy cự vật của gã thanh niên, đầu lưỡi y không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chẳng biết do nước bọt hay dịch thể ứa ra mà Phàm Triệt sướиɠ đến rướn người, hắn gào lên khe khẽ: “Vợ, nhìn anh, vừa liếʍ vừa nhìn anh, nhanh đi!”

Phàm Triệt vội vàng đưa tay nâng mặt y lên, khiến y phải ngửa cổ nhìn hắn. Đây là hình ảnh dâʍ đãиɠ đến cỡ nào? Trần Thiên một bên vừa ngậm dương v*t đàn ông một bên nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội, Phàm Triệt quả thật bị y làm phát điên lên mất. Hắn ghìm lấy gáy Trần Thiên, phần hông vận động mãnh liệt tựa như một chiếc mô-tơ tốc độ cao.

“Vợ à, em thật đẹp, em thật đẹp, anh muốn em, cơ thể em đều thuộc về anh. Vợ anh chỉ có thể để anh chơi, bị của quý của chồng chơi chết!”

Phàm Triệt lại bắt đầu nói bậy, cho dù Trần Thiên đã có kinh nghiệm trong chuyện này nhưng mỗi khi Phàm Triệt thọc vào rút ra nhanh như thế y vẫn luôn cảm thấy buồn nôn, y lắc đầu muốn bỏ cuộc nhưng sau gáy vẫn bị giữ lấy làm y không thể động đậy tí nào. Trần Thiên khó chịu đến rơi nước mắt, nhưng không vì khổ tâm đến rơi lệ, nếu vì điều đó mà khóc thì y đã sớm khóc mù mắt rồi; chẳng qua thân thể khó chịu nên tiết ra nước mắt sinh lý. Phàm Triệt thấy y nước mắt lưng tròng thì càng mất khống chế hơn.

Tần suất đẩy đưa trong miệng ngày càng mạnh, y thật sự không chịu nổi bèn mạnh bạo hất Phàm Triệt ra, rốt cuộc cũng thoát khỏi sự trói buộc của hắn. Y ngửa cổ hít lấy hít để không khí bên ngoài.

Phàm Triệt sửng sốt một lúc rồi mới hoàn hồn, hắn nhận ra mình đã có hơi quá đáng nhưng vẫn không thể ngăn được du͙© vọиɠ đang dâng cao, hắn vội vàng ngồi xuống bế vợ lên, nhìn vợ khổ sở ứa nước mắt bèn cười bảo: “Em đẹp quá, đẹp ngứa cả tim anh…” Rồi hắn ôm y ngồi đối diện với mình.

Nhưng Trần Thiên hạ quyết tâm nhắm mắt.

“Nhìn anh, đừng nhắm mắt.” Giọng Phàm Triệt có phần ép buộc.

Bất đắc dĩ, Trần Thiên đành run rẩy hé mắt ra. Thấy y nghe lời mình như thế hắn vui vẻ sờ mặt người đối diện: “Ngoan, để chồng liếʍ liếʍ.” Phàm Triệt kề môi đến gần mắt trái của đối phương, sau đó hắn thè lưỡi liếʍ vào con ngươi vẫn rưng rưng nước mắt. Đầu lưỡi trơn trượt khiến Trần Thiên ngứa ngáy, y tỏ ra bất hợp tác bằng cách lắc đầu.

Bấy giờ Phàm Triệt mới lui đi, hắn tặc lưỡi, tựa như vẫn còn nhấm nháp hương vị ấy.

“Ừm, hơi mặn — — nhưng ngon.” Phàm Triệt nghiêm túc nhận xét rồi nhìn sang tròng mắt còn lại của đối phương, hắn khẽ cười: “Bên kia cũng đừng lãng phí.”

Trần Thiên không còn ý chí phản kháng, mặc hắn muốn chơi sao thì chơi.

Sau khi tận hưởng xong ‘mỹ vị’ thì Phàm Triệt mới bỏ qua, rồi hắn tham lam liếʍ vành tai, chiếc mũi của vợ, tựa như không bao giờ thấy đủ.

“Vợ anh là tốt nhất, tuyệt nhất — —”

Trần Thiên bị liếʍ mυ'ŧ ngứa ran người, tuy y sợ ngứa nhưng không dám chống cự Phàm Triệt. Khi nhấm nháp đủ rồi hắn mới đứng dậy, cự vật vẫn như cũ giương cao, bởi vì chưa được bắn tinh nên luôn trong trạng thái chào cờ, trước đầu nấm còn rỉ ra một tia chất lỏng, cũng không biết là dịch của tuyến tiền liệt hay nước bọt của Trần Thiên.

Vừa rồi Trần Thiên sợ hãi vô cùng, y sợ hắn ép mình phải khẩu giao nên sắc mặt trắng bệch, y lắc đầu khổ sở nói: “Đừng dùng miệng được không?”

Hiếm khi nghe Trần Thiên cầu xin nên hắn đương nhiên đồng ý rồi, đôi mắt hắn híp lại, ngữ khí nhẹ bâng: “Vậy dùng lỗ dưới của em nhé.”

Trần Thiên nghe hắn nói xong mới thở phào nhẹ nhõm, y ngoan ngoãn xoay người, nhấc mông để đối phương tiến vào.

Mà Phàm Triệt cũng chẳng muốn làm tư thế bình thường như vậy, hắn vung tay bế thốc Trần Thiên lên, để y đối diện với mình.

“Mặt đất lạnh lắm, sẽ bị cảm, chi bằng chúng ta đổi tư thế trên không.”

Trần Thiên nghe xong bèn nhíu mày lại, y biết đối phương rất gian xảo nhưng chỉ dám nghĩ trong bụng mà thôi, nào dám nói. Mặt khác Phàm Triệt tin rằng im lặng là chấp nhận.

“Đến đây ôm cổ anh, dùng hai chân kẹp chặt hông anh. Anh sẽ không giữ em đâu nên coi chừng ngã.”

Động tác của Trần Thiên lúc này như một chú khỉ bấu chặt nhánh cây, toàn bộ trọng lượng đều đè trên người hắn, mà tư thế này người bình thường không thể chịu được. Tuy Trần Thiên thấp bé nhưng vẫn là thể trạng nam giới, tuổi tác đã gần bốn mươi nên không được dẻo dai như xưa, hơn nữa cân nặng cũng hơn 50kg… Nếu người khác bị ôm như vậy chắc chắn sẽ lảo đảo ngay, nhưng may mắn đối phương là Phàm Triệt. Hắn đứng sừng sững tựa cây tùng, cây bách, không mảy may suy suyễn chút nào, trọng lượng của Trần Thiên đối với hắn cũng chẳng là bao. Thấy Trần Thiên hoàn thành động tác mà mình yêu cầu thì cảm thấy vui mừng quá đỗi, hắn bất giác mơn trớn giữa đùi y sau đó một phát đâm thẳng vào hậu huyệt.

Trần Thiên vì muốn chống đỡ thể trọng của mình nên cả người đều căng ra, đương nhiên phía dưới cũng càng thít chặt. Phàm Triệt thúc cự vật vào nơi vừa hẹp vừa nóng, kɧoáı ©ảʍ tăng vọt khiến gã trai suýt chút bắn rồi. Trần Thiên bị hắn đâm mạnh như vậy cũng buông lỏng tay, xém rơi xuống đất, tuy nhiên Phàm Triệt đã vội vàng bợ đỡ Trần Thiên, chuyện này làm hắn cảm thấy hài lòng: “Vợ ngoan, đừng nản chí. Mau ôm chặt cổ chồng, để chồng sướиɠ chết đi!”

Trần Thiên lần nữa nhắm mắt, chỉ đành quấn chặt lấy hắn ta.

Trước hết Phàm Triệt thong thả chuyển động để đôi bên có thể thích ứng nhau, khi cảm thấy mọi chuyện ổn bèn thô bạo gia tăng tần suất. Hắn bắt đầu điên cuồng giao hợp, thậm chí vừa đi vừa thúc liên tục vào trong chẳng khác nào một cỗ máy tìиɧ ɖu͙©.

“Vợ, em nóng quá, ấm quá, muốn chồng sao? Hửm? Nói đi, nói em muốn anh đi.”

Phàm Triệt càng lúc càng dập mạnh đến nỗi Trần Thiên cảm thấy hậu huyệt sắp trầy da rồi, nghe thấy Phàm Triệt thúc giục mình nói muốn nên cố hết sức để truyền đạt yêu cầu của đối phương, y thừa biết nói như vậy sẽ khiến hắn mau chóng kết thúc trận giao hoan này.

“Muốn… em muốn, cho em…”

“Cho cái gì?” Thanh niên cố tình hỏi.

Trần Thiên xấu hổ nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn phải nói: “Em muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng bắn vào cơ thể em, toàn bộ bắn hết vào trong.”

Lời này khiến hắn càng thêm cương cứng, khoải cảm ập đến từng cơn.

“Được, vợ ngoan, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng đều cho vợ cả, không cho ai, chỉ cho vợ thôi…”

Nói xong Phàm Triệt đâm thêm vài phát, hắn rít lên, cơ thể run run như bị điện giật. Trần Thiên chỉ cảm thấy bên trong hậu huyệt ngập tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, khoảnh khắc chất lỏng ấy xối vào như đã rút cạn đi sức lực của y. Phút chốc y buông lỏng toàn thân, cứ thế ngã xuống.

Phản ứng đầu tiên của Trần Thiên chính là ngày hôm nay đã kết thúc, đúng không?