Editor: Linh.
Lúc Hồng Nhị bưng bình trà ngon vừa pha đi vào Trường Nhạc cung, Ôn Ly đang đan tay chống đầu, dựa vào trên bàn chợp mắt.
Hồng Nhị ngước mắt nhìn nàng một cái rồi rón rén đi qua, rót đầy chén trà trống không.
Dòng nước chảy vào chén phát ra tiếng vang, Ôn Ly lông mi khẽ run hai cái, mở mắt liền thấy trên không trung khói trắng lượn lờ, gió thổi liền tản đi.
“Nương nương, nếu mệt mỏi thì vào trong nhà ngủ đi.” Hồng Nhị rót đầy chén trà rồi nhẹ nhàng đặt ấm trà qua một bên, sau đó đứng bên cạnh Ôn Ly.
Ôn Ly ngáp nhỏ một cái, cầm chén trà lên uống một ngụm nhỏ, rồi đứng dậy khỏi ghế ngồi khắc phượng.
[Cảnh cáo cảnh cáo! Lượng pin của vòng tay chỉ còn lại không đủ 20%, hệ thống sẽ tự tiến vào hình thức nạp điện. Nên dưới hình thức này hệ thống chỉ có thể giữ lại công năng trụ cột nhất. Nạp điện sẽ hoàn thành sau nửa tiếng nữa.]
Mày Ôn Ly không mấy nhận ra giật giật, tiến vào trò chơi hơn hai năm, nàng phát hiện vòng tay không sai lắm thì cách nửa năm sẽ sạc điện một lần, hơn nữa lần này tổng cộng là lần thứ năm.
[Tinh! Nhắc nhở của hệ thống, người chơi Hồng Nhị phát động khiêu chiến với bạn, xin nhấn nút xác nhận để tiến vào hình thức chiến đấu.]
[Cảnh cáo cảnh cáo! Hệ thống cưỡng chế rời khỏi hình thức nạp điện, tiến vào hình thức chiến đấu! Dưới hình thức chiến đấu không thể mở ra hình thức nạp điện, khi vòng tay hết điện là lúc người chơi sẽ tự động tiến vào trạng thái hôn mê!]
Ôn Ly còn chưa tiêu hóa xong một loạt đại chiêu hệ thống tung ra, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Cảnh tượng này nàng từng có may mắn gặp được một lần, chính là giáo trường xuất hiện khi nàng phát động khiêu chiến với Phạm Na Già.
[Tinh! Mời người chơi Ôn Ly lựa chọn vũ khí.]
Hàng loạt vũ khí lạnh bao quanh Ôn Ly, Ôn Ly vô cùng thuần thục cầm lấy một cây giáo dài, thanh âm ngàn năm như một của hệ thống lại truyền tới —
[Tinh! Người chơi đối phương ăn tu la hoàn, xin người chơi chú ý!]
Ôn Ly nhíu mày, có phải trước khi quyết đấu nhất định phải ăn một viên như vậy? Nàng nhớ lúc trước Phạm Na Già cũng ăn một viên. Có điều không sao, vật này nàng cũng có.
“Hệ thống, cũng cho ta một đi.”
[Cho cái gì?]
Ôn Ly thở dài, thật sự rất không lên được mặt bàn, “Tu la hoàn ấy.”
[…]
Tuy rằng hệ thống không nói gì, nhưng là trước mặt Ôn Ly đã tự động hiện lên một viên thuốc nhỏ màu đen, Ôn Ly cầm lấy viên thuốc bỏ vào trong miệng, một ngụm nuốt xuống.
[Tinh! Người chơi ăn tu la hoàn, sức chiến đấu nâng cao gấp ba, thời gian kéo dài là năm phú.]
“Cho dù ngươi ăn tu la hoàn cũng vô ích.” Thanh âm của Hồng Nhị đột nhiên từ đối điện truyền đến, Ôn Ly nghe tiếng nhìn lại, sau đó cả người đều không khỏe.
Mẹ đản vì sao nàng có khôi giáp ta không có!
[Tinh! Đó là người chơi đối phương hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống lấy được phần thưởng tương ứng.]
“Vì sao phần thưởng của nàng to như vậy, phần thưởng của ta thì lại là X cung đồ với X nữ tâm kinh?”
[…]
#Hệ thống ngươi không có liêm sỉ#
[Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại không đủ 15%, vòng tay hết điện là lúc người chơi tự động tiến vào trạng thái hôn mê!]
Tiếng cười khẽ của Hồng Nhị từ đối diện truyền đến, “Các ngươi còn có thể trò chuyện thêm một lát nữa, rất nhanh là nó có thể cúp điện.”
Ôn Ly nhướng mày, “Ngươi có thể nghe được tiếng của hệ thống của ta?”
Hồng Nhị lắc lắc đầu, “Không, ta là có thể nghe được tất cả các thanh âm hệ thống của tất cả người chơi.”
Ôn Ly ngẩn người, chân mày nhíu chặt hơn, “Vậy… Ngươi không cảm thấy ầm ĩ à?”
Hồng Nhị: “…”
Chỉ một hệ thống cũng đã ầm ĩ khiến Ôn Ly đau đầu, cùng lúc nghe được tiếng của nhiều hệ thống như vậy… Chẳng phải là cả ngày bên tai đều là tinh tinh tinh à!
[Tinh! Vòng tay lượng điện còn lại không đủ 10%!]
Xem đi.
Chờ Ôn Ly trong lòng châm chọc xong, rốt cuộc mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, “Sao lượng điện hao tổn nhanh như vậy?”
[Lượng điện không đủ 20% sẽ gia tốc lượng điện tiêu hao, mặt khác dưới hình thức chiến đấu cũng vô cùng tiêu hao điện.]
Ôn Ly nhìn về phía Hồng Nhị khóe miệng đang khẽ nhếch, cau mày. Xem ra Hồng Nhị là muốn chờ lượng điện của nàng dùng hết, tiến vào hình thức hôn mê liền không cần tốn nhiều sức xử lý nàng.
Khó trách Hồng Nhị đột nhiên chọn quyết đấu với nàng vào lúc này, nhưng nói đi thì phải nói lại, tại sao nàng ta có thể có năng lực nghe được thanh âm nhắc nhở người chơi khác của hệ thống nhỉ! Đây tuyệt đối là lỗi bug của trò chơi!
[Không phải! Là vì Hồng Nhị hack hệ thống của chính nàng!]
Ôn Ly: […]
Chết. Tiệt.
Lúc này chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt tâm tình phức tạp của Ôn Ly lúc này. Hóa ra trò chơi này cũng có thể chơi như vậy.
“Hệ thống, ta cũng có thể hack ngươi sao?”
[…]
Bây giờ Ôn Ly cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Hồng Nhị từ rất sớm đã biết nàng là người chơi, hóa ra là có bàn tay vàng lớn như vậy.
…
Thật ra Hồng Nhị mới là nữ chính đúng không.
Ôn Ly đột nhiên cảm thấy rất thất vọng, Hồng Nhị như thế nào mà có thể hack được hệ thống của chính mình vậy?
[Người chơi Hồng Nhị thân phận thật sự là tiến sĩ vật lý học của đại học T, từng phát biểu rất nhiều luận văn có lực ảnh hưởng quốc tế, người máy trí năng Last Queen thế hệ mới chính là xuất từ tay nàng.]
Ôn Ly: “…”
Hồng Nhị nàng… Thế nhưng là một nhà khoa học! Thế giới này thật sự quá huyền ảo!
Tất cả manh mối giống như đều được xâu chuỗi lại trong nháy mắt này. Phạm Na Già sở dĩ sẽ tin tưởng lời của Hồng Nhị là vì nàng ta đã từng gặp qua Hồng Nhị ở thế giới thật! Phạm Na Già là phóng viên đặc biệt của tạo chí khoa học NCC, Hồng Nhị là tiến sĩ khoa học, hai người các nàng từng gặp qua ở hội tuyên bố Last Queen! Đây là Last Queen mà Phạm Na Già nói lúc lâm chung, nàng sao lại không sớm nghĩ ra chứ!
Người máy trí năng thế hệ mới được nghiên cứu ra, Ôn Ly cũng từng đọc qua bài viết về vấn đề này trên tạp chí, khó trách lúc ấy nàng cảm thấy tên này quen tai.
Nhưng là, loại chuyện không tuân thủ theo quy định như hack hệ thống như vậy có được không! Sao lại không có ai để ý vậy!
[Sau khi hệ thống bị hack công ty game lập tức nhận được tình báo, nhưng bởi vì đây là trò chơi mới mở, năng lực của chính người chơi cũng là một nhân tố quan trọng để hoàn thành người chơi, hơn nữa do điều kiện giới hạn, người chơi Hồng Nhị chỉ có thể nghe được thanh âm hệ thống của người chơi khác, cho nên cao tầng đối vấn đề này lựa chọn thái độ để mặc.]
Ôn Ly: “…”
Hẹn cao tầng của các ngươi ra đây, chúng ta bàn luận luân sinh được không?
[Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại không đủ 5%!]
Ôn Ly: “…”
Mau mau ra đây chúng ta bàn luận nhân sinh!
Ôn Ly giơ giáo dài trong tay lên liền đâm về phía Hồng Nhị. Nàng phát hiện sau khi ăn tu la hoàn rồi liền không giống, tốc độ của nàng vυ't vυ't vυ't, bỗng chốc… Liền bay qua đầu.
Ôn Ly vụt xoay người lại, đâm một thế ngựa quay đầu. Khôi giáp trên người Hồng Nhị cực kỳ lợi hại, Ôn Ly rõ ràng đã dùng hết mười phần lực, mà chỉ mới đâm Hồng Nhị trầy một chút da.
Hồng Nhị cũng không biết võ công, muốn liều mạng nhất định không phải đối thủ của Ôn Ly. Cho nên nàng ta chỉ mặc khôi giáp tránh né, chỉ cần sống qua 5% lượng điện cuối cùng của vòng tay Ôn Ly, nàng ta liền có thể dễ dàng gϊếŧ Ôn Ly.
Tính toán trong lòng Hồng Nhị Ôn Ly tất nhiên là rõ ràng, vì thế lúc ra tay cũng càng thêm tàn nhẫn. Nhưng Hồng Nhị tuy không có võ, trốn tránh lại tương đối chuyên nghiệp, thân pháp cũng rất linh hoạt, Ôn Ly đánh đi đánh lại lại đều chỉ có thể cắt mất ít tóc của nàng ta, Ôn Ly cũng dần dần không có nhẫn nại.
[Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đã không đủ 3%!]
Đã biết đừng quấy rầy!
Ôn Ly tăng nhanh bước chân, Hồng Nhị chỉ cảm thấy gió nhẹ lướt qua mặt, Ôn Ly đã biến mất trước mắt mình. Theo bản năng nhíu nhíu mày, Hồng Nhị dựa vào sức quan sát bén nhạy của bản thân cảm giác sự thay đổi của không khí bốn phía xung quanh, do đó phán đoán phương hướng của Ôn Ly.
Nhưng là nàng ta còn chưa kịp cảm giác ra, trên vai trái đã truyền đến cảm giác đau tận xương. Nàng ta mím khóe môi cúi đầu, thấy một đầu giáo nhuộm rút ra khỏi ai trái mình.
Ôn Ly hai tay dùng sức rút đầu giáo ra khỏi người Hồng Nhị, Hồng Nhị kêu đau một tiếng, ôm vai trái nhanh chóng xoay người kéo dài khoảng cách với Ôn Ly, xoay người lại nhìn Ôn Ly.
[Cảnh cáo cảnh cáo! Vòng tay lượng điện còn lại đã không đủ 1%, người sẽ sắp tiến vào trạng thái hôn mê!]
Ôn Ly nhướng mày, giơ tay lên chuẩn bị đâm giáo dài về phía Hồng Nhị, vào lúc nàng định ra tay giáo dài lại biến thành một cây súng lục.
…
Không còn kịp suy nghĩ đây có phải áo giác của mình hay không, động tác bắn tựa hồ đã sớm thành bản năng của Ôn Ly, nàng nhắm thẳng mi tâm của Hồng Nhị, thuần thục bóp cò.
“Bịch!”
[Vòng tay lượng điện còn lại là 0! Người chơi tiến vào trạng thái hôn mê!]
Hai thanh âm này gần như là cùng lúc vang lên, cho nên Ôn Ly ngay cả phát súng kia của mình rốt cuộc có bắn trúng hay không cũng không kịp thấy rõ ràng, trước mắt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Bên tai liên tục có thanh âm ồn ào, có lúc là tiếng rống giận dữ, có lúc là tiếng đồ vật rơi xuống đất, có lúc là tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Ôn Ly giấc ngủ này mê mê trầm trầm, chưa từng được an ổn.
Không biết qua bao lâu, bên tai rốt cục dần yên tĩnh trở lại, một dòng nước ấm thuận theo lòng bàn tay nàng chảy ngược đến tim, trái tim vốn yên tĩnh lại của Ôn Ly cũng kịch liệt nhảy dựng lên.
Vốn tính toán ngủ một giấc thật ngon, Ôn Ly rốt cục chảy nước mắt tạm biệt Chu công, cố gắng nâng mí mắt… Nâng không lên.
Lại nâng!
Dưới sự kiên nhẫn không chịu từ bỏ của Ôn Ly, bản thân cuối cùng được như nguyện mở mắt.
“Ly nhi?!” Cảnh vật trước mắt vẫn mơ mơ hồ hồ, Ôn Ly vừa mới thấy rõ hình dáng trước mắt, một thanh âm vội vã đã vang lên bên tai, “Lập tức truyền thái y vào đây!”
Lại là một loạt tiếng bước chân nhốn nháo, Ôn Ly trước mắt hơn mấy bóng người, cùng cổ tay chợt lạnh, Ôn Ly theo bản năng rụt rụt.
“Thế nào rồi?” Bóng người trước mắt đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng mới đầu mạnh chen tiến vào, “Ly nhi, khó chịu chỗ nào?”
Ôn Ly hiện tại rốt cục thấy rõ, bóng dáng trước mắt kia không phải là Vệ Anh sao? “Vệ Anh…”
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, chính Ôn Ly cũng phát hoảng. Giọng nói của nàng khàn giống như một mảnh sa mạc khô khốc.
Vệ Anh nhìn người bên dưới, cầm lấy bàn tay bỗng dưng căng thẳng của nàng, sau một lúc lâu mới giống như thoát lực nằm xuống bên cạnh nàng, “Nàng kém chút hù chết ta, nàng biết không?”
Ôn Ly trong lòng không hiểu đau xót, nàng có chút cố hết sức nâng tay trính mình lên, chậm rãi ôm người bên cạnh, “Thật xin lỗi…”
Vệ Anh tựa đầu vào bả vai Ôn Ly, sau một lúc lâu không nói gì.
Các thái y lúng túng đứng một bên, ở lại cũng không được, đi cũng không xong.
“Hoàng thượng?” Vẫn là Văn thái y da mặt dày, thản nhiên gọi Hoàng thượng giống như đang ngủ một tiếng.
Vệ Anh đầu hơi động, sau đó chậm rãi từ bên người Ôn Ly đứng dậy, quay đầu lại liếc Văn thái y một cái.
Dù là Văn thái y da mặt dày như vậy, trái tim cũng theo bản năng run lên một cái, “Xin Hoàng thượng để cựu thần thay nương nương bắt mạch.”
Vệ Anh lại liếc Văn thái y cái nữa, thận trọng cầm lấy tay trái Ôn Ly đặt lên đầu gối mình, Văn thái y lông mày sun rẩy, cuối cùng vẫn dựa theo tư thế đó bắt mạch cho Hoàng hậu.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, độc tố trong cơ thể Hoàng hậu nương nương đã hết, không còn gì đáng ngại.”
Lời của Văn thái y làm Ôn Ly không hiểu ra sao, nàng khi nào thì lại trúng độc rồi?
Vệ Anh hướng Văn thái y gật đầu, ý bảo bọn họ có thể ra ngoài.
Mấy vị thái y như trút được gánh nặng đi ra ngoài sắc thuốc cho Hoàng hậu nương nương, để lại Hoàng thượng và Hoàng hậu đang nằm trên giường không chớp mắt, ngay cả nháy cũng không nháy một cái.
Ôn Ly mấp máy đôi môi khô khốc, hỏi Vệ Anh: “Ta bị sao vậy?”
Nàng vừa thốt ra lời kia, sắc mặt Vệ Anh liền đổi. Nhìn chằm chằm Ôn Ly nửa ngày không lên tiếng, Vệ Anh mới tối nghĩa nói: “Hồng Nhị bỏ độc vào trong nước trà của nàng.”
Cái gì — cơ –?
Ôn Ly kinh ngạc mở to hai mắt, “Vậy Hồng Nhị đâu?”
Khóe môi Vệ Anh mím thành một đường thẳng, “Đã bị ta xử chết.”
Theo độ lạnh trong giọng nói của Vệ Anh đến phán đoán, Hồng Nhị nhất định bị chết không thoải mái lắm. Xem ra, phát súng kia của nàng hẳn là bắn trúng?
Đúng rồi, vì sao giáo dài lại biến thành súng lục?
[Tinh! Đây nhất định là ảo giác của người chơi.”
Ôn Ly: “…”
Hệ thống, sẽ không phải là ngươi giúp ta ăn gian đấy chứ?
[Học tập Lôi Phong, tấm gương tốt.]
Những lời này của hệ thống là dùng tiếng hát hát ra ngoài. Trái tim Ôn Ly bị đả kích gấp mấy chục lần.
“Ly nhi, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?” Thấy Ôn Ly nhíu mày, trái tim Vệ Anh lại giật thót.
Ôn Ly lắc lắc đầu, đối Vệ Anh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Ta không sao.”
Vệ Anh ngực đau xót, lại cúi xuống ôm Ôn Ly vào trong lòng, “Ly nhi, nếu như nàng đã xảy ra chuyện gì… Ta thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Biết được Hồng Nhị cũng dám hạ độc với Ôn Ly, Vệ Anh thật hận không thể lột da Hồng Nhị ngay tại chỗ, Tuy rằng kết quả cuối cùng của nàng ta cũng không tốt hơn lột da là bao nhiêu.
May mắn Ôn Ly không sao, bằng không… Hai tay ôm ngang hông Ôn Ly nắm chặt lại, kịch liệt thở hổn hển mấy hơi.
“Chàng làm sao vậy?”
Ôn Ly thanh âm khàn khàn khiến Vệ Anh cảm thấy dị thường chói tai, hắn cau mày lệnh Phương Tiêu mang nước ấm tới, đỡ Ôn Ly ngồi dậy, “Ly nhi, há miệng.”
Ôn Ly nghe lời há miệng ra, Vệ Anh dè dặt cho Ôn Ly uống nước.
[Tinh! Người chơi Hồng Nhị bỏ mình!]
[Chúc mừng người chơi Ôn Ly hoàn thành nhiệm vụ hai! Hệ thống thưởng cho một bộ khôi giáp Hoàng Dung!]
Ôn Ly: “…”
Hệ thống, lúc này đưa đến khôi giáp căn bản là không cần dùng có được không?
[Tinh! Hệ thống thưởng cho [Thần tiên hoàn] một viên!]
…Đấy là cái gì?
[Có thần tiên hoàn, muốn sinh nam có thể sinh nam!]
Ôn Ly: “…”
[Không những có thể quyết định giới tính của đứa nhỏ, còn có thể quyết định số lượng đứa nhỏ!]
Ôn Ly: “…”
[Tinh! Người chơi Ôn Ly thuận lợi hoàn thành tất cả nhiệm vụ của hệ thống, xin hỏi là trực tiếp rời khỏi trò chơi, hay là tiếp tục trò chơi?]
Ôn Ly ngẩn người, còn có thể tiếp tục trò chơi?
[Đúng vậy, nếu người chơi lựa chọn tiếp tục trò chơi, sẽ có hệ thống nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ mới không có thời gian hạn chế, nhưng nếu như không hoàn thành được, sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong trò chơi! Mong người chơi suy nghĩ kỹ càng.]
Ôn Ly thận trọng suy xét một giây, “Tiếp tục trò chơi.”
[Tinh! Người chơi Ôn Ly mở ra hệ thống nhiệm vụ mới! Nhiệm vụ một, mất quyền lực tiểu Hoàng đế, chính mình lên làm Thái hậu!]
Ôn Ly: “…”
Thật ra, Thái hậu cũng là người chơi đúng không.