Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 23: Cậng anh đào

Editor: Linh

Ban đêm, trong điện Di Hoa Thái tử đang ôm Trình Lương đệ ngủ say sưa.

Một cơn đau bụng kịch liệt khiến Trình Lương đệ đang ngủ tỉnh dậy. Người trong lòng động kinh động Thái tử, thấy Trình Lương đệ đau đến mặt trắng bệch, Thái tử nôn nóng sốt ruột sai người đi truyền Thái y.

Chung thái y cảm thấy bản thân mình cực kỳ đen đủi. Quỳ gối trên nền đất lạnh băng trong điện Di Hoa, giọng Chung thái y nghe ra có chút run run, “Hồi, hồi bẩm Thái tử, nương nương ngài, ngài….”

“Nàng làm sao?” Đột nhiên cất cao giọng chứng tỏ tâm trạng Thái tử lúc này cực không tốt. Chung thái y rùng mình, run run nói: “Nương nương ngài…. Đẻ non rồi.”

Chung thái y cúi rạp người xuống, soi rõ bóng người trên sàn đá cẩm thạch, hình ảnh soi ngược hiện rõ khuôn mặt đau khổ của hắn.

Nếu có thể Chung thái y rất hi vọng mình có thể biến thành một chấm nhỏ, biến mất trước mặt Thái tử. Trên trán mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống, Chung thái y chỉ sợ Thái tử kích động, hét ra câu khí phách vô song “Tha ra ngoài chém!”

Trái tim bỗng nhảy dựng lên, thái y quả nhiên là chức nghiệp nguy hiểm nhất trong cung. Nếu cho hắn một cơ hội lần nữa vào nghề, hắn nhất định sẽ lựa chọn đến ngự thiện phòng làm đầu bếp.

Chung thái y bất an đợi nửa ngày, Thái tử rốt cục bạo phát, trên đầu một loạt tiếng đồ vỡ vang lên, ngay sau đó là tiếng Thái tử gầm gừ phẫn nộ, Chung thái y bi thương chảy ngược thành sông.

May mắn lúc này Trình lương đệ kéo lại Thái tử đang nổi giận, mềm giọng an ủi. Thái tử lửa giận được Trình Lương đệ trấn an dần dần biến mất, hắn nhìn thoáng qua Chung thái y đang quỳ trên mặt đất, giọng lạnh lùng: “Sao lại như vậy?”

Chung thái y nuốt nước miếng, dè dặt cẩn trọng ngẩng đầu lên, nhìn Trình Lương đệ nằm trên giường, “Xin hỏi nương nương, hôm nay đã ăn những gì?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Lương đệ, đôi lông mày lá liễu chạm vào nhau, “Từ khi có thai ta chỉ ăn đồ của Ngự thiện phòng của Thái tử mang đến, cái khác đều không dám ăn bậy.”

“Vậy, vậy….” Chung thái y thật khó xử, Tố Lan giống như nhớ đến gì đó, đột nhiên nói, “A, có phải là…”

“Tố Lan!” Tố Lan còn chưa nói xong đã bị Trình Lương đệ ngăn lại. Tố Lan vội quỳ xuống, Thái tử chân mày vừa động, nhìn Tố Lan hỏi: “Có phải cái gì? Tiếp tục nói!”

Tố Lan ấp úng không biết nên mở miệng thế nào, Trình Lương đệ yếu ớt cười cười, nói với Thái tử: “Tố Lan nói linh tinh thôi. Điện hạ ngàn vạn đừng để trong lòng.”

Thái tử nhìn Trình Lương đệ mặt mũi trắng bệch liền đau lòng, nghĩ đến đứa con bị mất đi của mình, tức giận lại có xu thế nổi dậy, “Tố Lan, bản cung lệnh ngươi nói, ngươi dám không nói?”

Tố Lan vội hướng Thái tử dập đầu mấy cái, vành mắt hồng hồng nói: “Nô tì không dám lừa gạt Thái tử điện hạ, hôm nay Thái tử phi nương nương có đến thăm nương nương, còn mang theo một ít điểm tâm. Nương nương trừ ăn đồ mà Thái tử đưa đến thì cũng chỉ ăn cái đó thôi.”

Thái tử mi phong vừa động, đứng lên nói: “Điểm tâm nàng đưa đến đâu?”

“Ở đây, ở trong này.” Tố Lan vội vàng đứng dậy, mang hộp đựng thức ăn qua. Thái tử mở ra thì thấy bên trong đều là điểm tâm ngày thường Trình Lương đệ thích ăn, làm cũng khá tinh xảo, còn thừa lại ít Ngọc Lan tô (dạng kiểu bánh xốp).

Thái tử đưa Ngọc Lan tô cho Chung thái y, phân phó nói: “Lập tức tra rõ điểm tâm này có vấn đề gì không?”

“Thần lĩnh chỉ!” Chung thái y nhận lấy Ngọc Lan tô, đang muốn nhấc chân chạy về hướng ngoài cửa thì bị Thái tử gọi lại, “Đợi đã! Việc này không được lộ ra, nếu có người hỏi đến thì cứ nói là thân mình Trình Lương đệ không tốt, tự nhiên đẻ non.”

“Vâng.” Chung thái y khúm núm đáp, liền rời đi.

Ôn Kỳ nghe tin Trình Lương đệ sảy thai xong liền mơ hồ có dự cảm không tốt. Quả nhiên, ngày hôm sau Thái tử nổi giận đùng đùng đến điện Minh Quang.

“Ngươi thật to gan, ngay cả đứa nhỏ của bổn cung cũng dám độc hại!” Ôn Kỳ bị rống sửng sốt, đến khi lấy lại được tinh thần, không phục nhìn về phía Thái tử: “Vệ Tuyên, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, ta hạ độc con ngươi khi nào hả?”

Thái tử thấy nàng đến giờ rồi mà vẫn còn dám đúng lí hợp tình như thế, lập tức tát nàng một cái. Một tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên, cung nữ thái giám trong điện Minh Quang đồng thời quỳ xuống.

Mặc Trúc quỳ gối bên chân Thái tử, khóc to: “Thái tử điện hạ bớt giận! Nương nương trên người vẫn còn bị thương chưa khỏi, mong Thái tử điện hạ thương tiếc!”

“Thương tiếc?” Thái tử cười nhạo, “Ta thương tiếc nàng, ai đến thương tiếc đứa nhỏ của ta?”

Ôn Kỳ ôm mặt mình, một đôi mắt tràn đầy nước mắt nhưng vẫn bất khuất không tha nhìn chằm chằm Thái tử, “Vệ Tuyên, ta nói cho ngươi, ta không làm gì hết!”

“Hừ.” Thái tử hừ lạnh, nhìn Ôn Kỳ nói: “Ngươi làm cái gì trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Ôn Kỳ, ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng có Ôn gia và Tần gia làm chỗ dựa là ngươi có thể muốn làm gì thì làm!”

Thái tử nhìn một lượt những người quỳ gối trong điện Minh Quang, lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, người trong điện Minh Quang không cho phép bước ra khỏi điện Minh Quang một bước!” Hắn đi về phía trước vài bước, nâng cằm Ôn Kỳ lên, “Đặc biệt là Thái tử phi, ở chỗ này dưỡng bệnh cho tốt cho ta!”

Bốn chữ dưỡng bệnh cho tốt bị Thái tử nhấn mạnh, Ôn Kỳ từ trong mắt hắn nhìn thấy hận ý rõ rệt.

Quẳng xuống những lời này Thái tử liền phất tay áo bỏ đi. Ôn Kỳ ngã ngồi xuống ghế quý phi đằng sau, một đôi mắt to nhưng vô thần.

Mặc Trúc quỳ gối dưới chân Ôn Kỳ, bất an hỏi: “Nương nương, ngài không sao chứ, nương nương?”

Ôn Kỳ gắt gao cắn chặt môi, không lên tiếng. Nàng đúng là rất muốn trừ bỏ đứa nhỏ trong bụng Trình Lương đệ, chỉ là, nàng còn chưa kịp xuống tay thì Trình Lương đệ đã đẻ non.

Nếu không phải nàng, vậy trong Đông cung này còn ai hận Trình Lương đệ như thế, còn thuận tay giá họa cho nàng?

Thật sự là kế tốt một hòn đá ném trúng hai con chim.

Ôn Kỳ cắn chặt răng, chuyện này, nàng nhất định phải tra ra manh mối.

Trong thư phòng phủ Khánh vương, Vệ Anh đang viết nháp tấu chương dâng lên Hoàng thượng.

Ôn Ly bưng một đĩa ngọc từ ngoài phòng đi vào, trên đĩa là anh đào quả nào quả nấy tròn mẩy.

Đây đều là anh đào mới hái từ vườn trái cây ở Tây Sơn xuống, chỉ cung ứng cho hoàng cung, quả nào cũng tròn to, óng ánh như trân châu mã não, nhìn qua đã thấy ngon vô cùng.

Nếu đổi là trước kia, Ôn Ly nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân cũng có một ngày được ăn đồ đặc biệt cung ứng.

Nhẹ nhàng đặt đĩa lên bàn, Ôn Lỳ tò mò nhìn vào tấu chương, “Chàng đang viết gì vậy?”

Vệ Anh thấy Ôn Ly tiến vào liền đặt bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Ôn Ly. Ôn Ly bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, định quay đầu tránh tầm mắt hắn thì thấy khóe miệng Vệ Anh nhếch lên, vươn tay về phía nàng, “Qua đây!”

Ôn Ly mím môi, ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Vệ Anh.

Vệ Anh từ phía sau ôm lấy Ôn Ly, đặt cằm lên vai nàng, ôn nhu nói: “Ta đang viết tấu chương khi lâm triều dâng cho phụ hoàng.”

Ôn Ly chớp chớp mắt, hỏi: “Là tấu xin đi biên quan ấy hả?”

“Ừ.” Vệ Anh cọ cọ vào gáy Ôn Ly, “Trước đây ta cũng từng cùng phụ hoàng thương lượng việc này, ngài cũng cảm thấy đó là một cái tai họa ngầm.”

“À.” Ôn Ly trước nay đều là đồng chí tốt nghe lời Vệ Anh an bày, nghe Vệ Anh nói như vậy, chuyện này hẳn đã như đinh đóng cột, nàng cũng không có gì phải quan tâm. Dù sao chỉ cần được ở cùng Vệ Anh, đi nơi nào cũng được.

Đẩy đĩa đến trước mặt Vệ Anh, Ôn Ly như hiến vật quý nói: “Đây là anh đào vườn trái cây mới đưa đến, Lý tổng quản phái người đưa hết đến viện Ngưng Hương. Ta bảo Hồng Nhị rửa một ít, chàng có muốn nếm thử không?”

Vệ Anh nhìn anh đào đỏ au trên bàn, mím môi cười nhẹ, “Lý tổng quản bây giờ làm việc đã trực tiếp vòng qua ta. Đây là ta chuẩn bị mất quyền rồi à?”

May mắn Lý tổng quản không có ở đây, bằng không nhất định sẽ sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống hướng Vệ Anh dập đầu ba ngày ba đêm, sau đó sẽ móc trái tim chân thành ra dâng cho Vương gia nhà hắn xem.

Ôn Ly trong lòng đổ mồ hôi lạnh thay Lý tổng quản, nàng cảm thấy Vệ Anh nói đúng không sai, làm như vậy hình như là có chút vượt quy củ. Nói thế nào thì Vệ Anh cũng mới là chủ nhân của vương phủ này, quý phủ có gì đưa đến, theo lý nên trình đến chỗ hắn trước.

Lưu luyến nhìn đĩa anh đào, Ôn Ly quay đầu nói với Vệ Anh: “Hay là ta bảo Lục La đem hết anh đào đưa đến chủ viện của chàng?”

Vệ Anh nghe vậy thì phì cười. Buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt thủy nộn của Ôn Ly, trong mắt Vệ Anh tràn đầy ý cười, “Ly nhi, nàng rõ là…. ngốc đáng yêu.”

Ôn Ly nhìn Vệ Anh cong khóe miệng, yên lặng xoa xoa khuôn mặt bị nhéo.

Vệ Anh bắt lấy tay Ôn Ly, hôn lên mặt nàng, “Bị đau à?”

“Không.” Ôn Ly lắc đầu. Vệ Anh lại hôn một cái lên mặt nàng, ánh mắt dừng trên đĩa anh đào trên bàn. Khóe miệng lại gợi lên một độ cong mờ, Vệ Anh cầm lấy một quả anh đào, giật cậng của nó ra, sau đó đặt quả anh đào lại trên đĩa.

Thấy người trong lòng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, môi Vệ Anh cong lên, “Ta nghe nói, người có thể dùng đầu lưỡi thắt cậng anh đào lại, hôn môi đều rất lợi hại.”

Ôn Ly: “….”

Đợi đã, đột nhiên đổi kênh là xảy ra chuyện gì vậy?

Vệ Anh nói xong, không nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Ôn Ly, đặt cậng anh đào vào trong miệng, lưỡi khẽ nhúc nhích. Lát sau, cậng anh đào dài bằng hai đốt ngón tay từ trong miệng đi ra, thế nhưng đã thắt một nút hoàn mĩ.

Ôn Ly: “….”

Nàng không có biện pháp nhìn thẳng cậng anh đào nữa rồi.

Vệ Anh giống như vô cùng hài lòng về kiệt tác của mình, hắn đặt cậng anh đào lên mặt bàn, lại lần nữa giật lấy một cậng, nói với Ôn Ly: “Nàng có muốn thử không?”

Ôn Ly: “….”

Gò má bốc lên hơi nóng, Ôn Ly đẩy bàn tay đang đặt trước ngực mình ra, nhỏ giọng nói: “……. Ta sẽ không.”

Vệ Anh ghé vào bên sườn tai Ôn Ly, hà hơi: “không sao, ta có thể dạy nàng.”

Ôn Ly: “….”

Nhìn lỗ tai Ôn Ly dần dần biến hồng, Vệ Anh cười hôn lên vành tai nàng. Ôn Ly mặt đỏ tai hồng cầm một quả anh đào đặt vào bên miệng Vệ Anh, “Ngọt không?”

Vệ Anh ngậm anh đào vào trong miệng, cúi xuống hôn lên môi nàng: “Sao nàng không tự mình nếm thử?”

Ôn Ly cảm nhận được vị anh đào ngọt ngào trong miệng Vệ Anh, chậm rãi khuếch tán trong miệng nàng, gò má càng thêm nóng.

Vệ Anh rời khỏi môi Ôn Ly, giọng nói mang theo chút khàn khàn, “Ngọt không?”

Ôn Ly đỏ mặt mấy không thể nhận ra gật đầu.

Vệ Anh tâm tình tốt lại lấy thêm một quả anh đào, “Vậy không bằng lại ăn thêm một quả?”

Ôn Ly: “…..”

Nàng liếc nhìn đĩa anh đào xếp như núi trên bàn, muốn ăn xong hết chỗ này, phỏng chừng là một hạng công trình to lớn.

Nhìn Ôn Ly gò má đỏ ửng, chọc người yêu thích như anh đào trên bàn, Vệ Anh kìm lòng không đậu ôm nàng lên hôn. Răng môi giao quấn, chút vị ngọt của anh đào còn sót lại làm Vệ Anh nhịn không được hung hăng mυ'ŧ vào.

Không khí trong phòng trở nên ái muội, nhiệt độ cơ thể hai người cũng càng ngày càng cao, tay Vệ Anh đặt trên lưng Ôn Ly dần dần mân về phía trước, phủ lên mềm mại trước ngực nàng.

Đang lúc hai người rơi vào cảnh đẹp thì tiếng nói sốt ruột của Lý tổng quản không thức thời từ ngoài cửa truyền vào, “Dụ thân vương, ngài thật sự không thể đi vào!”