“Thiên Hữu ca, huynh đừng bao giờ rời xa muội nhé!”
Tần Thục Phân dựa sát vào lòng ngực của Lăng Thiên Hữu nỉ non.
Lăng Thiên Hữu nhìn kĩ tiểu cô nương trước mặt, khuôn mặt phấn nộn, môi son đỏ hồng, mi thanh mục tú, dáng người tuy không đầy đặn nhưng lồi lõm rõ ràng, đặc biệt là cặp chân ngọc thon dài, da thịt mềm mại. Nàng khoác trên người một bộ thanh y càng tôn lên được khí tức thanh xuân, hoạt bác của một tiểu cô nương. Tần Thục Phân không tuy không phải là nữ tử đẹp nhất Lăng Thiên Hữu từng gặp, nhưng nàng là người hắn yêu nhất, không ai có thể thay thế.
“Không được, trừ phi....”
Lăng Thiên Hữu cố ý không nói hết câu. Tần Thục Phân thấy hắn úp mở vội vàng hỏi:
“Trừ phi như thế nào?”
Lăng Thiên Hữu trên mặt nở nụ cười hẹn mòn, bàn tay trên eo thon của Tần Thục Phân vuốt ve, lại nói:
“Trừ phi Phân nhi hôn ta một cái, không được một cái không đủ, phải hôn ta cả đời, đúng vậy ngày nào cũng phải hôn ta”.
“A...huynh xấu xa...dám chọc muội”
Tần Thục Phân đẩy Lăng Thiên Hữu ra muốn tránh thoát khỏi lang thủ của hắn, không ngờ Lăng Thiên Hữu lại bật ngửa về sau kêu lên đau đớn. Tần Thục Phân nghe hắn kêu to mới sực nhớ là mấy ngày trước hắn trong lúc vào Thiên Thú lâm hái thảo dược, gặp phải dị thú, khó khăn lắm mới đánh chết dị thú, thương thế không nhẹ. Vội vàng quay người lại để đỡ hắn dậy, không ngờ tay vừa chạm vào lưng hắn đã bị hắn ôm chặt, xoay một vòng đè ở dưới người. Kiều nhan ửng hồng, môi son mấp mái:
“Huynh...huynh không đứng đắn, dám gạt muội”
“Ai bảo ta gạt muội, vết thương của ta tuy đã bình phục, nhưng trái tim lại bị một tiên tử xinh đẹp lấy đi rồi, không có trái tim ta làm sao sống đây, cho nên...ta đành phải giữ vị tiên tử đó bên cạnh ta suốt cả đời thôi, nàng có đồng ý không, tiên tử của ta?”.
Tần Thục Phân nhìn vào Lăng Thiên Hữu, trước mắt nàng làng một thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt chính khí lại xen lẫn một chút phiêu dật, phóng khoáng, đôi mắt ôn nhu càng nhìn càng làm cho khuôn mặt tinh xảo, trắng như tuyết của nàng càng ngày càng đỏ, nghiêng đầu tránh đi không dám nhìn thẳng Lăng Thiên Hữu.
Lăng Thiên Hữu trong nội tâm cười “hắc hắc” thầm nghĩ: ta không tin muội còn không động tâm, bổn soái ca anh tuấn như vậy, cộng thêm kinh nghiệm lúc trước đối phó một tiểu cô nương như muội còn không đơn giản sao?.
Tần Thục Phân nào biết suy nghĩ xấu xa của Lăng Thiên Hữu trong nội tâm nàng giờ đây loạn hết cả rồi: Thiên Hữu ca sao lại thẳng thắn như vậy, mặt dù ta lớn lên có chút xinh đẹp, nhưng cũng không thể nào đẹp như tiên tử được, ân...miễn cưỡng xem như một tiểu tiên nữ đi, Thiên Hữu ca anh tuấn, tiêu soái như vậy, ta lại yêu huynh ấy như vậy nếu như huynh ấy muốn...ta có nên...không được, không được, sách có nói là phải giữ mình, chỉ khi nào thành thân mới được.”
Nhìn khuôn mặt e thẹn, ửng đỏ của Tần Thục Phân, Lăng Thiên Hữu sắc tâm đại động, thừa diệp Tần Thục Phân không để ý áp sát vào đặt lên môi nàng một nụ hôn, Tần Thục Phân “ư” một tiếng, giật mình vội vàng tránh né, Lăng Thiên Hữu không vội từ từ di chuyển theo miệng của Tần Thục Phân, Tần Thục Phân chống cự yếu ớt rồi thôi, Lăng Thiên Hữu thấy có cơ hội liền đem chiếc lưỡi như tiểu xà của mình chen vào trong miệng của Tần Thục Phân, vượt qua hàm răng trắng đều của Tần Thục Phân quấn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng, Tần Thục Phân lại “Ư” lên một tiếng, thở dốc.
Bàn tay của Lăng Thiên Hữu bắt đầu di chuyển, từ eo nhỏ của Tần Thục Phân di chuyển một vòng, rồi trực tiếp hướng lên trên mà đi, lướt qua cái bụng nhỏ không chút mỡ thừa của nàng ngang nhiên hướng lên trên, đến khi gặp trở ngại mới dừng lại, tại chân ngọc nữ phong của Tần Thục Phân bắt đầu xoa nắn, Tần Thục Phân thở dốc, nhiệt khí phả vào mặt Lăng Thiên Hữu càng làm cho hắn du͙© vọиɠ tăng cao, bàn tay trên bầu vυ' của Tần Thục Phân, cách lớp y phục ra sức nắn bóp, Tần Thục Phân làm sao chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bàn tay điêu luyện của Lăng Thiên Hữu, đôi thỏ trắng nhanh chóng săn cứng, nhủ phong do động tình mà đội lên một điểm nhỏ trên y phục. Lăng Thiên Hữu vạch ra y phục đã có chút nhăn nheo do bị hắn nắn bóp, dở lên cái yếm màu hồng phấn, xuất hiện trước mắt hắn là một bầu vυ' trắng tinh, không tì vết, thỉnh thoảng còn có mùi sữa non phà vào mũi, trên đỉnh núi là một hạt đậu hồng trong vô cùng dụ nhân, tay Lăng Thiên Hữu xoa nắn khắp bầu vυ' thỉnh thoảng lại trên nhủ phong của Tần Thục Phân xoe nhẹ một cái làm cho thân thể Tần Thục Phân run rẩy, cảm giác mát lạnh truyền đến từ bàn tay càng làm cho Lăng Thiên Hữu thêm sướиɠ khoái, môi hắn rời môi Tần Thục Phân di chuyển ra sau gáy ngọc của Tần Thục Phân, nhẹ nhàng hôn từ dưới lên trên, đến vành tai nàng hắn lại liếʍ một cái làm cho Tần Thục Phân cảm giác nữa sung sướиɠ nữa khó chịu, hai tay nàng đã vòng ra sau ôm lấy eo Lăng Thiên Hữu, hai mắt khép hờ hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.
Lăng Thiên Hữu rời vành tay của Tần Thục Phân bắt di chuyển đến cổ, rồi xuống tới hai bầu vυ' trước ngực của Tần Thục Phân, nhẹ nhàng liếʍ lấy, chuyển một vòng tại trên hạt đậu của nàng mυ'ŧ nhẹ một cái, toàn thân Tần Thục Phân run rẩy, miêng “A...” lên một tiếng, hơi thở ngày càng gấp rút ngắt quãng, trong mũi phát ra âm thanh “hư...hư”.
Tần Thục Phân lúc này toàn thân cảm thấy thư sướиɠ, giống như có dòng điện chạy khắp thân thể nàng làm nàng tê dại không thôi, nữa muốn nữa không. Lúc này tay của Lăng Thiên Hữu đã theo đường cũ quay về đi qua bụng, rồi tới eo của nàng, vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đi xuống đến khi chạm vào mật huyệt của nàng, một cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân Tần Thục Phân, nàng có cảm giác nữa mong chờ nữa lại lo sợ.
Tay Lăng Thiên Hữu luồn vào trong quần của Tần Thục Phân vượt qua tiểu khố, trên mật huyệt của nàng xoa lấy, chẳng mấy chốc từ trong u cốc của nàng đã có xuân thủy rỉ ra, thấm ướt đồng cỏ thưa thớt xung quanh, Tần Thục Phân mặt đỏ như trái ớt, không dám nhìn thẳng vào mặt Lăng Thiên Hữu, Lăng Thiên Hữu đánh bạo cỡ ra tiểu khố của Tần Thục Phân không ngờ nàng không phản đối, mà nói cũng phải thôi, sờ cũng đã cho ngươi sờ rồi, có gì phải ngăn cản nữa chứ. Cởi ra tiểu khổ làm tinh thần Lăng Thiên Hữu càng thêm rung động, miệng đắng lưỡi khô, xuất hiện trước mắt hắn là một tuyệt thế kì quan của thế giới, một hang động trắng nõn xuất hiện, bên trên được bao phủ bởi cỏ xanh tươi tốt, dù vậy vẫn không thể nào che đậy được hết vẽ mỹ lệ tuyệt luân của động tiên kia, cửa hang đóng chặt giống như là một hang động hoang sơ chưa bị ai khai phá, bên trong hang đá có dòng suối nhẹ rỉ nước, chảy ra, nước suối có màu trắng trong, thoang thoảng hương thơm kí©ɧ ŧìиɧ làm Lăng Thiên Hữu không kiềm chế được đưa miệng vào húp một cái “ hụt” cùng với đó là âm thanh rêи ɾỉ như tiên nhạc của Tần Thục Phân: “A...sướиɠ...ta không...không bẩn lắm”.
Lăng Thiên Hữu du͙© vọиɠ sôi trào không còn kiềm chế được nhanh chóng giải khai y phục của mình, nhục côn của hắn đã sớm cương cứng không chịu được rồi, dương v*t của hắn không to hơn người thường bao nhiêu, tuy nhiên nhờ vào bí pháp mà hắn thu được ở kiếp trước, có thể giúp cho nhục côn tăng lên kích thước cả chiều dài lẫn độ lớn, làm cho đối phương dục tiên dục tử, nhưng Tần Thục Phân vẫn còn là xử nữ hắn sợ nàng ăn không tiêu nên không dùng ngay bí pháp.
Lăng Thiên Hữu cầm lên nhục côn đặt ngay mật huyệt của nàng vẽ một vòng nhẹ nhàng đút vào, đột nhiên Tần Thục Phân toàn thân run rẩy, cảm giác nhói đau làm nàng thanh tỉnh một chút vội vàng đẩy Lăng Thiên Hữu ra run giọng nói:
“Không được...Thiên Hữu chúng ta bây...bây giờ không được”.
Lăng Thiên Hữu chuẩn bị xuất chiến lại bị nàng làm mất hứng cũng không cáu rất, hắn rất có kinh nghiệm trong việc này, nữ nhân ai cũng quan trọng lần đầu không thể làm bừa được. Trước tiên phải làm cho nàng cảm nhận được ngươi yêu thương, quan tâm nàng như thế nào, phải đối xử ôn nhu cưng chiều nàng, như vậy nàng mới tình nguyện mà khuất nhục dưới hán ngươi.
“Phân nhi, tin ta, Lăng Thiên Hữu ta xin thề sẽ trọn đời trọn kiếp yêu thương muội, che chở cho muội, không để ai ức hiệp muội”.
“Nhưng....”
Tần Thục Phân còn chưa nói xong đã bị Lăng Thiên Hữu cắt ngang.
“Muội không tin ta sao?”
“Muội tin...”
Tần Thục Phân trả lời như muỗi kêu, nói như không nói, cũng may Lăng Thiên Hữu còn nghe được, hắn biết Tần Thục Phân đã buông xuống rồi, vội đem môi mình quấn lấy môi nàng, lưỡi tìm lưỡi, lần này Tần Thục Phân do dự trong chốc lát cũng đã đáp lại, 2 người quấn cùng một chỗ truyền ra âm thanh “chụt...chụt”. Bên dưới hắc long thương của Lăng Thiên Hữu cũng đã không chịu nổi rồi, hướng về phía âm đ*o của Tần Thục Phân mà tiến tới, hắn không vội đút vào mà trên mu âm đ*o của nàng cà cà lấy, đợi đến khi xuân thủy tràn ra thấm ướt cả nhục côn hắn mới chậm rãi tiến vào khai phá hang động hoang sơ, cảm giác chặt cứng làm cho toàn thân Lăng Thiên Hữu thư sướиɠ, càng vào sâu bên trong càng nhỏ hẹp, tới gần cuối hang động lại gặp một bức tường mỏng, Lăng Thiên Hữu không trằn chừ mạnh mẽ xuyên phá, Tần Thục Phân “A...” lên một tiếng kêu đau, khuôn mặt phấn nộn, tái lại, hai giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, làm cho người ta thương tâm, chỉ muốn cả đời được bảo vệ, che chở cho nàng mà thôi, Lăng Thiên Hữu dừng lại động tác, ôn nhu hôn lên giọt nước mắt trên mặt nàng, thì thầm bên tai nàng.
“Phân nhi cả đời này ta sẽ luôn bên cạnh muội, cho dù muội có đuổi ta cũng sẽ không đi”.
Tần Thục Phân trong nội tâm đại hỉ, những đau đớn vừa rồi thoáng chốc đã bay mất, sau một lát lại chủ động nói:
“ Thiên Hữu huynh tới đi...ta...ta ngứa”.
Lăng Thiên Hữu cầu còn không được, lập tức hành động. Hắn cũng không dám thô bạo sợ Tần Thục Phân sẽ đau đớn, ra ra vào vào, chín cạn một sâu, mỗi lần vào sâu lại làm cho Tần Thục Phân toàn thân run rẩy, rên lên sung sướиɠ:
“A...sâu...sâu quá”
Tiên nhạc phát ra làm cho Lăng Thiên Hữu càng thêm hưng phấn ra sức trừu sáp.
Tần Thục Phân sau khi đau đớn ngắn ngủi qua đi giờ chỉ còn lại cảm giác thoải mái, toàn thân tê dại, ngứa ngái, da^ʍ khiếu ngày càng to:
“Nhanh Thiên Hư...Hữu..nhanh tới a...ta..sướиɠ...yêu huynh...chết...mâ..mất...ah”.
Lăng Thiên Hữu không ngờ tiểu cô nương này lúc nãy đau đớn khóc lóc, giờ lại như vậy, tâm tư thiên chuyển liền ngậm vành tai nàng nói:
“ Mau gọi ta là phu quân đi”
“A không gọi...không...huynh là người xấu...ah...ta sẽ không gọi...ah...đừng dừng lại...mà..ah”.
“ Tiểu nương tử mau gọi phu quân đi, nếu không ta dừng lại ah”
Nói xong lại ra sức thúc nhục côn một cái thật sâu vào trong hoa tâm của Tần Thục Phân rồi giữ, Tần Thục Phân thân thể chấn động, cái tự vị thư sướиɠ khó tả này lan tràn khắp ngọc thể, lại có cảm buồn tiểu ngày càng mãnh liệt thì thân thể ngày càng ham muốn, vội kêu lên:
“A...đừng..đừng dừng lại....ta gọi....phu qu...phu quân...mau chơi thϊếp đi..thật...ngứa..khó..chi...”.
Lăng Thiên Hữu nội tâm thỏa mãn không khỏi đắc ý, “còn không phải bị tiểu gia hỏa của ta chinh phục hay sao? Ta thật lợi hại ah.”.
Lăng Thiên Hữu trên thân thể Tần Thục Phân ra sức tàn phá, bàn tay không ngừng vuốt ve đôi bạch thỏ của Tần Thục Phân, thỉnh thoảng lại dòng miệng nút lấy núʍ ѵú của nàng, Tần Thục Phân hơi thở ngắt quãng, thanh âm không còn rõ ràng nữa, phát ra tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn.
“Thật sướg...ah...th..ật...sâu...nhanh...ta...mu..ốn..tiểu....ah..nhanh...chơi..thϊếp nhanh...lên...tiểu..ph..u..quân..cua..t..a...”.
Nhục côn của Lăng Thiên Hữu ra vào liên tục âm đ*o của Tần Thục Phân, bên trong từng thới thịt mềm mại không ngừng va chạm, xiết chặt lấy, như không muốn cho nhục côn của hắn thoát ra, khóm thịt đỏ hồng bên trong mềm mại ôm lấy hắc long thương cứng rắn của hắn, mỗi lần vào đều bị hoa tâm của nàng hút chặt lấy đầu thương cảm giác sung sướиɠ không nói nên lời, đặc biệt lúc này, hoa tâm cua nàng mở ra như một cái môi son mυ'ŧ chắt lấy qυყ đầυ của hắn, như muốn nuốt nó vào trong miệng làm hắn lâng lâng bay bổng khó tả, theo kinh nghiệm của hắn thì nàng sắp đạt được khoái họa cao nhất rồi hắn không chậm trễ, càng theo ra sức hẩy mông.
Tần Thục Phân lúc này tâm trí mơ hồ chỉ biết làm theo bản năng, hai chân nàng kẹp chặt lấy hông Lăng Thiên Hữu, ra sức phối hợp đưa đẩy cùng hắn, sâu bên trong âm đ*o từng thới thịt như có sinh mạng riêng tranh nhau ra sức giữ chặt lấy dương v*t của Lăng Thiên Hữu. Cuối cùng không thể giữ được, toàn thân nàng run rẩy kịch liệt “AAAAA” da^ʍ khiếu một tiếng, từ sâu bên trong hoa tâm một dòng âm tinh nóng hỏi phun ra bao lấy tiểu Thiên Hữu, cùng lúc này Lăng Thiên Hữu toàn thân xuất lực thút thật sâu vào bên trong hoa tâm của Tần Thục Phân, bờ mông ép chặt vào như muốn đút cả dương v*t vào trong mật huyệt của Tần Thục Phân, toàn thân run rẩy, một cổ dương tinh đặc nóng theo nhục côn bắn thật sâu vào trong ngọc thể của Tần Thục Phân. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể Tần Thục Phân chậm rãi giao hòa rồi chảy ra như muốn làm dịu đi hai con thú đang động tình. Lăng Thiên Hữu nghĩ ngơi một chút lại xoay người ôm Tần Thục Phân đi đến một tảng đá bên cạnh, Tần Thục Phân ngoan ngoãn nằm trong lòng của Lăng Thiên Hữu. Lăng Thiên Hữu đặt Tần Thục Phân xuống để nàng quay lưng lại, hai tai chóng lên tảng đá, kiều đồn vểnh cao. Tần Thục Phân tuy chỉ là một thiếu nữ nhưng kiều đồn lại nảy nở săn chắc giống như thiếu phụ, Lăng Thiên Hữu nhìn kiều đồn đang vểnh cao của nàng, thân dưới lại động, lập tức tiến lên kê miệng ngay mật huyệt của nàng le lưỡi liếʍ lấy, Tần Thục Phân yêu kiều kêu một tiếng, mị nhãn như tơ liếc nhìn Lăng Thiên Hữu.
Lăng Thiên Hữu thầm mắng “tiểu yêu tinh”, Tần Thục Phân sau khi trãi qua một lần phá thân, thân thể ửng hồng, tràn ngập phong vận thành thục, làm cho Lăng Thiên Hữu càng thêm khát vọng, hắn quyết phải hoàn toàn chinh phục tiểu yêu tinh này.
Lăng Thiên Hữu đầu lưỡi chen vào bên trong u cốc mê người của ltp ra sức khuấy động, bên trong mật huyệt thủy mật đã lan tràn, Tần Thục Phân thật sự không chịu được nữa, liếc nhìn Lăng Thiên Hữu thấy hắn không có ý định tiến vào, kiều thanh vang lên;
“Thiên Hữu mau đi, muội không chịu được, mau cho muội”
Lăng Thiên Hữu cười hắc hắc hỏi:
“ Cho muội cái gì nào?”
Tần Thục Phân hơn dỗi:
“ Hỗn đãn, mau a, mau cho muội”
Lăng Thiên Hữu quyết bắt nàng phải nghe lời, sau này trên giường đều phải nghe lời mình, mình bảo sao phải làm vậy.
“ Tiểu yêu tinh mau nói, muốn ta như thế nào?”
Tần Thục Phân thực sự chịu không được nữa toàn thân ngứa ngáy, cuối cùng cũng đầu hàng.
“ Mau chơi muội đi muội muốn, mau đút dương v*t của huynh vào âm đao muội đi, muội chịu không được nữa, sau này muội sẽ nghe huynh, huynh muốn chơi muội sao cũng được.”
Lăng Thiên Hữu haha cười, tại trên kiều đồn của nàng vỗ xuống một cái, nói:
“ Đây là muội nói, tiểu yêu tinh vểnh mông lên nào!”
Tần Thục Phân lập tức vểnh mông lên cao, trong lòng ấm ức nhưng cũng nhanh chóng thay bằng cảm giác thư sướиɠ khi dương v*t của Lăng Thiên Hữu chen vào lắp kính mật huyệt của nàng, chịu không được lại ỉ oi một tiếng:
“ Thiên Hữu...a...huynh thật lợi hại làm nhân gia...sung sướиɠ không chịu được..ah”
Lăng Thiên Hữu thật sung sướиɠ khi thấy tiểu mỹ nhân lại dưới hán mình rêи ɾỉ không ngừng, lại nghĩ đến khi mình vận dụng bí pháp nàng sẽ thành bộ dạng gì, vừa nghĩ làm làm, tụ khí ở đan điền truyền vào dương v*t lập tức dương v*t to lớn hơn một vòng.
Tần Thục Phân hoảng hốt, cảm giác chặt trội từ dưới âm đ*o truyền lên làm nàng tê dại, thật không ngờ dương v*t của Lăng Thiên Hữu còn có thể to lên như vậy, thật là bất đồng với cảm giác lúc trước, nội tâm nàng buông lỏng da^ʍ khiếu vang lên không ngừng:
“A sao to lên như vậy...ta chết mất..chật quá...mau chơi muội đi...chơi chết muội đi...thật sướиɠ...sao có thể sướиɠ như vậy...mau chơi nát âm đ*o muội”
“A...A...nhanh nhanh...muội yêu huynh chết mất, tới đây mau đâm muội đi Thiên Hữu”.
Lăng Thiên Hữu càng điên cuồng ra sức vũ động, một bàn tay tại trên nhủ phong của nàng xoa nắn, biến hình liên tục, một tay lại trên âm hạch của nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tần Thục Phân toàn thân run rẩy đi từ sung sướиɠ này sang sung sướиɠ khác. Lăng Thiên Hữu hai tay nắm vai Tần Thục Phân ra sức đẩy tới, Tần Thục Phân cũng ra sức đẩy ra sau nghênh hợp, Tần Thục Phân hơi thở ngày càng đức quảng, mồ hôi nhễ nhại.
Tần Thục Phân liếc nhìn Lăng Thiên Hữu mị nhãn như tơ, gương mặt da^ʍ quang đại tỏa, le lưỡi liếʍ môi một vòng, trong vô cùng da^ʍ mị, bổng nhiên nàng đẩy Lăng Thiên Hữu ngã xuống đất, chủ động tiến lên trên người Lăng Thiên Hữu, hôn lên môi Lăng Thiên Hữu một cái để hắn cảm thấy mâu thuẫn, mình đường đường một đại nam nhân từ khi nào để nữ nhân chủ động như vậy. Nếu không phải vết máu lúc giao hoan vừa rồi còn đó, Lăng Thiên Hữu nhìn động tác của Tần Thục Phân cứ nghĩ nàng là một thiếu phụ phong tình vạn chủng, đã có nhiều kinh nghiệm chăn gối với nam nhân rôi. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy tay ngọc của Tần Thục Phân hướng tới hắc long thương của mình cầm lên, bị ngón tay đinh hương của nàng nắm lấy, dương v*t của hắn càng trướng to, thật là xúc cảm vô hạn, rit lên một tiếngLăng Thiên Hữu cũng không biết Tần Thục Phân lúc này trong nội tâm cũng nghi vấn vô cùng, mình tại sao có thể dâʍ đãиɠ như vậy, động tác không hề cố kị, thành thạo vô cùng, mặc dù trước đây chưa thử qua bao giờ, cứ như là bản năng của mình vậy. Tay nàng cầm lấy dương v*t đứa tới trên mép âm đ*o, một cảm giác ham muốn mãnh liệt chiếm trọn tâm trí nàng, lập tức hạ thân từ từ ngồi xuống, dương v*t của Lăng Thiên Hữu lập tức như một trường thương cứng rắn đâm xuyên thân thể nàng, làm tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng không còn suy nghĩ được gì, theo bản năng bất đầu năng lên hạ xuống, sướиɠ khoái vô cùng, không ngừng rêи ɾỉ:
“A thật sâu, sướиɠ thật, chạm tới hoa tâm của nhân gia rồi, đâm chết nhân gia rồi...tiểu quỷ...yêu ngươi chết mất”
Lăng Thiên Hữu máu nóng sôi trào rồi, loại tư vị này hắn chưa bao giờ được nếm trải, một thiếu nữ thanh xuân, tươi trẻ lại tràn ngập phong vận của thiếu phụ, cộng thêm khả năng tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ, âm đ*o chặt hẹp tràn đầy xúc cảm, thật đúng là khắc tinh của nam nhân a, cũng may hắn có bí pháp có thể mạnh mẽ chống chọi, nếu là nam nhân khác đã giơ súng đầu hàng từ lâu rồi.
Âm thanh Tần Thục Phân ngày càng cao, càng ngắt quãng, Lăng Thiên Hữu biết nàng sắp tới cao trào rồi, hai tay bắt chặt vòng eo của nàng ra sức từ dưới thúc lên phối hợp với cơ thể Tần Thục Phân, miệng hướng tới trước ngực của Tần Thục Phân ngậm lấy bầu vυ' tuyết trắng của nàng, dùng lưỡi trên nhũ phong của nàng không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh khi nhục Tần Thục Phân càng tăng thêm kɧoáı ©ảʍ.
“ Tiểu da^ʍ phụ, hôm nay sẽ đam nát âm đ*o của muội, không ngờ muội lại lẳиɠ ɭơ như vậy, ta đâm....”
“ Mau chơi chết tiểu da^ʍ phụ thϊếp đi, phu quân đâm nát âm đ*o ta đi, chơi chết ta cũng được...ta yêu ngươi chết mất...đâm nát âm đ*o ta rồi...ah...ah”.
Cơ thể Tần Thục Phân nhẽ nhại mồ hôi, chạy dọc theo ngọc thể của nàng cùng với dịch nhờn hòa huyện cùng một chỗ, cảnh tượng da^ʍ mỹ vô cùng. Lăng Thiên Hữu lập tức vận dụng tầng thứ hai của bí pháp, kích thước dương v*t không của tăng lên, nhưng Tần Thục Phân lại thấy nhiệt đọ bên dưới âm đ*o nhanh chóng tăng lên, dương v*t càng gân guốc ma sát càng mãnh liệt hơn với mật huyệt của Tần Thục Phân, cảm giác ma sát mãnh kiệt từ trong âm đ*o truyền đến làm Tần Thục Phân thần hồn điên đảo, không còn biết mình là ai, mình đang ở đâu nữa rồi:
“ A thoải mái, thật nóng, chặt chết ta rồi, nát âm đ*o ta rồi....dừng dừng....a..đừng dừng...dừng ta chịu không được....ah AAAA ta ra, ta tiết...”.
Tần Thục Phân giờ phút này không còn nghĩ được gì nữa rồi, nàng hoàn toàn bị hắc long thương của Lăng Thiên Hữu cầm tù rồi, một cỗ xúc cảm không nói nên lời, toàn thân run rẫy, mắt trợn ngược lên, toàn thân cứng đờ, một cỗ âm tinh từ trong mật huyệt làn tràn cùng với đó là cảm giác hoa tâm như bị cổ dương tinh của Lăng Thiên Hữu bắn phá mạnh mẽ, cao trào liên tục. Lăng Thiên Hữu cũng thỏa mãn vô cùng, đây là đầu tiên hắn làʍ t̠ìиɦ thoải mái như vậy, kiếp trước chỉ toàn là hắn làm cho phụ nữ lêи đỉиɦ, hôm nay Tần Thục Phân lại chủ động làm hắn đạt cao trào, thật là có tư vị mới mẻ.
Lăng Thiên Hữu xoay người, nằm xuống, đem thân thể trần chuồng của Tần Thục Phân đặt trên ngực, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, nhẹ hôn lên mái tóc đen bóng, mượt mà của nàng.
Tần Thục Phân toàn thân vô lực, cảm giác dục tiên dục tử vừa rồi làm nàng bay bổng, chưa bao giờ nàng được thử qua cảm giác như vậy, hai mắt khép hời yên lặng hưởng thụ cảm giác yêu thương từ nam tử mà nàng yêu thương nhất, cũng là nam tử làm nàng khoái hoạt nhất.
“ Tiểu da^ʍ phụ thoải mái không”/
Tần Thục Phân mặt mày hàm xuân e thẹn, trả lời:
“ Không cho gọi muội là tiểu da^ʍ phụ, huynh sao lại xấu như vây?”
Ôm người ngọc trong lòng, cảm thấy nàng lúc này e thẹn so với lúc nãy phóng đãng rêи ɾỉ dưới thân mình thật là có tư vị bất đồng, hắc hắc cười nói:
“ Nha, ta xấu, không biết lúc nãy ai ở dưới thân ta rêи ɾỉ không ngừng kêu ta đâm nát....ah”.
Tần Thục Phân rút đầu trong lòng ngực Lăng Thiên Hữu xấu hỗ không có trả lời, nhớ đến cảnh tượng da^ʍ mỹ vừa rồi tự trách mình sao lại dâʍ đãиɠ như dậy được, nhưng mà tư vị vừa rồi thật là thoải mái, nội tâm cảm thấy mãi là không thể rời xa Lăng Thiên Hữu được, suy nghĩ miên man thϊếp đi lúc nào không hay khi tỉnh lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào ngọc thể của mình không chút cố kị, hai tay lại đang đặt trên kiều đồn săn chắc của mình nắn bóp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho d*m thủy lại từ động trào ra, trong thể nội như có vật gì đang nhanh chóng trướng to, lắp đầy cơ thể mình, gương mặt đỏ lên một mảng.
Nàng làm sao không biết là cái gì đang bành trướng trong cơ thể mình chứ, chính là cái tiểu gia hỏa đã làm nàng chết luôn chết xuống đang loạn động a. Vội vàng muốn đứng lên lại kiều hừ một tiếng, vô lực ngã xuống, cảm giác đau đớn lúc phá thân làm nàng không còn chút sức nào, Lăng Thiên Hữu thấy nàng đau đớn sắc tâm lập tức bị đè xuống, vội vàng rút tiểu gia hỏa ra, để nàng nằm xuống một bên, tận tình ngắm nhìn và vuốt ve thân thể hoàn mỹ của người ngọc, ôn nhu mỉm cười. Hắn đem thân thể của Tần Thục Phân lau chùi sạch sẽ lại mặc lại y phục cho nàng, rất ra dáng một hảo phu quân, Tần Thục Phân mặt nhanh chóng đỏ lên, nguyên lại hắn lo mặc vào y phục cho nàng toàn thân lại không mảnh vải che thân, tiểu gia hỏa kia lại vô tình nằm trong tầm mắt của mình, e thẹn quay đầu đi thầm nghĩ: “sao lại to như vậy, như vậy mà vẫn chui vào được còn làm mình sướиɠ như vậy, thật khủng khϊếp a”. Lúc nãy trong lúc giao hoan nàng không có cơ hội thấy nhục côn của Lăng Thiên Hữu, bây giờ không khỏi khϊếp sợ.
Lăng Thiên Hữu sau khi mặc vào y phục cho nàng cũng nhanh chóng mặc lại y phục cho mình, ôm nàng quay về căn nhà gỗ bên cạnh dòng suối ở hậu sơn. Trên đường đi hai người cười nói liên tục.