Tuế Hòa bị Cừ Chiêu ôm lên, hai người lùi đến vách tường, cô khóc nhiều đến nỗi đôi mắt đỏ ửng, dưới ánh đèn yếu ớt nhìn cực kỳ đáng thương, biểu tình hơi giống con thỏ đặt trên giường kia.
Cô hít hít mũi, giọng nức nở: “Lần trước anh xé váy của em, em vẫn luôn oán giận. Hôm nay mặc cho anh xé, em chắc chắn sẽ phối hợp.”
Cừ Chiêu hôn chóp mũi hồng hồng của cô, “Hào phóng vậy à?”
Tuế Hòa sụt sịt gật đầu, chủ động mơn chớm đôi môi hắn, không rảnh nói chuyện, trong lòng lại nhịn không được nói:
Cừ Chiêu, anh thật sự quá tốt, quá tốt mà…
Tốt đến mức làm cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi trừng phạt bản thân.
Cừ Chiêu vốn không nghe thấy Tuế Hòa khóc, nhưng hết lần này đến lần khác cô khóc lóc làm nũng. Hắn vừa mυ'ŧ môi dưới Tuế Hòa vừa dùng bàn tay nâng bắp đùi cô lên, xuyên qua lớp vải qυầи ɭóŧ mỏng manh, hắn sờ đến một mảng ướŧ áŧ nóng hầm hập.
Cô gái mẫn cảm này, nhất định là được sinh ra vì hắn.
Tuế Hòa nói tối nay mặc cho Cừ Chiêu xé váy. Thế nên Cừ Chiêu sẽ không xé, hắn cũng không cởi ra, cách vải lụa chộp lấy đầu v* hơi nhô lên.
Trong lòng bàn tay mềm mại như bông, đưa cả bầu ngực vào miệng, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức nữa thôi, hắn sẽ ăn được nước sữa.
Hông dưới không ngừng cọ cọ hoa huy*t ướŧ áŧ lầy lội, Tuế Hòa bị đâm có cảm giác hư không, đầu v* vừa tê vừa ngứa, như có con kiến đang bò, cô không chịu được nâng lên một chân ngoắc lấy eo Cừ Chiêu, muốn hắn nhanh chóng cắm vào, không thì qυầи ɭóŧ sắp ướt sũng rồi.
Cừ Chiêu bôi nước trong lòng bàn tay lên qυყ đầυ, cúi đầu, kéo ra qυầи ɭóŧ ẩm ướt, lại xoa xoa âm đế, nhìn mị thịt mấp máy, mới đẩy thắt lưng đi vào, “Phụt phụt…”
Xuân thủy trong hoa huy*t vừa nhiều lại ấm.
Ôm lấy một chân Tuế Hòa sắp trượt xuống, Cừ Chiêu cười với cô: “Bảo bảo, em cúi đầu nhìn này.”
Dây đai trượt xuống, xuân phong chợt tiết, xương quai xanh loang lổ vết đỏ, hình dáng đầu v* nổi bật trên tấm vải tơ lụa bóng loáng, trước ngực lộ ra càng nhiều theo sự va chạm, đáy lòng Tuế Hòa không muốn cúi đầu, cơ thể lại sớm hành động.
Cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cây trường côn khác xa diện mạo Cừ Chiêu, đẩy ra hai mảnh trai thịt, côn th*t cắm vào, rút ra, mang theo huyệt thịt, lại chen lấn đi vào, luôn có dịch trắng tràn ra, cũng văng d*m thủy ra khắp nơi.
May còn có tường để dựa, có Cừ Chiêu để ôm, nếu không cô đã mềm nhũn thành bùn lầy rồi.
Đường đi co rút lại, nước chảy ra ngày càng nhiều.
Cừ Chiêu đắc ý cười một tiếng, thọc vào rút ra càng dùng sức, l*иg ngực đè nặng lên bầu vυ' đầy đặn của cô, tháo đai lưng trên người cô nghe như xé rách vải.
Tuế Hòa nhịn không được nữa.
Cô muốn cởi váy.
Cừ Chiêu bắt lấy cổ tay cô, nâng lên, nhũ phong cao ngất dồn lại một chỗ, đáy mắt hắn lay động, “Gọi anh.” Tuế Hòa nghe lời nhỏ giọng gọi hắn: “… Cừ Chiêu.”
“Không đúng.” Cô gọi sai, Cừ Chiêu liền hung hăng chọc vào hoa tâm, trực tiếp đưa cô lêи đỉиɦ.
Toàn thân Tuế Hòa như mất hết khí lực, cô thật sự nóng, nửa người dưới không nhịn được co rút, “Cừ Chiêu… Cừ Chiêu…” Cừ Chiêu cắn cô, ngoài miệng lại dịu dàng dỗ dành: “Bà xã, gọi anh.”
Tuế Hòa thật vất vả mới hòa hoãn lại, tầm mắt cô mơ hồ, mật đạo vẫn run rẩy trào nước không ngừng.
Cô ôm Cừ Chiêu, liên tục thở gấp bên tai hắn, vốn dĩ côn th*t đã chậm lại, cô cắn răng thừa nhận hắn ra vào, rồi lại đứt quãng gọi.
“Ông xã…”
Eo Cừ Chiêu run lên, cứ như vậy phụt bắn.
Tuế Hòa nuốt nước miếng: “Xong… Xong rồi?”
Cừ Chiêu đen mặt, côn th*t chưa kịp mềm ra đã vội vàng cắm vào, bị hoa huy*t căng chặt chật hẹp bao lấy ma xát vài cái, lại khôi phục sức sống.
“Em nghĩ sao.”
Tuế Hòa khóc.
Cảm xúc khác với những lần làʍ t̠ìиɦ trước, lần này cô khóc thay tính mạng.
*
Ngày mai phải rời khỏi Hải Thành.
Tuế Hòa ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Cừ Chiêu đặt lại những hộp quà tặng cô vào vali, cô lầm bầm: “Khó trách anh không cho em xem vali của anh.”
Cừ Chiêu nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, “Mặc váy hẳn hoi.”
Nhìn thấy cả qυầи ɭóŧ rồi.
Tuế Hòa hậm hực kéo kéo làn váy che lại bắp đùi, cô nâng má nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tới Hải Thành sáu ngày, thời tiết ngày một đẹp hơn, đã thân quen và trò chuyện vui vẻ với hàng xóm láng giềng, giờ sắp phải đi, cô có chút luyến tiếc.
Cừ Chiêu đóng nắp vali, như con giun trong bụng cô, “Không nỡ?”
Tuế Hòa gật đầu.
“Nếu em thích, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây ở.”
Tuế Hòa nằm ngả sang một bên, “Năm nào vào thời gian này chúng ta cũng đến đây nhé.”
Cừ Chiêu bắt đầu thu dọn quần áo của cô, đáp: “Được.”
Trong phòng chỉ còn lại tiếng máy điều hòa hoạt động.
Tuế Hòa sực nhớ, hai hôm trước, cô từng nói, qua ngày sinh nhật, cô sẽ nói cho Cừ Chiêu mọi chuyện hắn muốn biết.
Cô liếʍ môi, nghiêng mặt nhìn Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu sợ cô nói xong sẽ chạy, vậy nên muốn chờ qua ngày sinh nhật cầu hôn mới bằng lòng nghe kết quả.
Sao cô có thể không sợ chứ?
Cô có bệnh.
Cô sợ Cừ Chiêu chán ghét cô.
“Ông xã.”
“Hửm?”