Edit: Mina
Cừ Chiêu là người đàn ông có tính nhẫn nại cực giỏi.
Sau khi dùng hai ngón tay đưa Tuế Hòa lêи đỉиɦ, hắn cũng không vội cắm ngay nam căn thô to vào mật huyệt dầm dề mà là mυ'ŧ đầu v* cô một cái lại một cái, cảm khái, "Sưng lên rồi."
Tuế Hòa còn đang run rẩy, trong miệng cắn một góc chăn mỏng, tiếng rêи ɾỉ thưa thớt bật ra từ kẽ răng, bả vai cô co rúm lại, du͙© vọиɠ trong cơ thể đang kịch liệt siết chặt rồi lại căng trướng, thủy triều trào dâng mãnh liệt nhắm ngay hạ thể ào ra.
Cô sắp bị từng đợt kɧoáı ©ảʍ bức điên lên rồi.
Mà Cừ Chiêu lại rất thích nhìn dáng vẻ cô bị mất kiểm soát dưới thân hắn.
Có thể nói là đẹp ngây ngất.
Hắn ngậm lấy một bên đầu v*, không nhả ra, mông bị nâng cao đồng thời vυ' bị kéo dài, Tuế Hòa thét lên một tiếng chói tai, hắn liền cắm côn th*t vào hoa huy*t nước chảy sắp thành lũ lụt.
Khoảng trống được lấp đầy trong nháy mắt, Tuế Hòa đột nhiên cắn cổ Cừ Chiêu.
"A." Cừ Chiêu không chịu được cất tiếng than, hắn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lúc hắn làʍ t̠ìиɦ không hề dịu dàng, thậm chí còn mạnh bạo, không có quá nhiều tiết tấu, hoàn toàn dựa theo tâm trạng, đâm đến nơi nào liền dùng sức nơi đó, nhưng Tuế Hòa không hề khó chịu, mà dường như kỹ xảo ấn chứa trong lỗ mãng, khiến cho người ta khó có thể nhịn nổi, cũng khiến cho người ta chảy nước không ngừng.
côn th*t đâm vào rút ra trong mật huyệt kéo theo nước sốt bám dính, lôi ra, đùn vào, huyệt thịt xung quanh ửng đỏ, thịt trai mấp máy bên ngoài cuốn vào trong, điên cuồng ma sát mỗi một tấc đường đi non mềm, chặt chẽ lại co giãn.
Giọt mồ hôi chảy dọc đường cong xương quai xanh, rơi trên mặt Tuế Hòa, cô nghiêng đầu, mồ hôi nóng hổi của Cừ Chiêu chảy vào tóc, lẫn vào mồ hôi trên cơ thể cô, một khắc kia, cô thật sự có ảo giác hòa làm một với Cừ Chiêu.
"Cừ Chiêu." Tuế Hòa ôm chặt Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu nhíu mày, vuốt ve mông cô, dùng lực lớn hơn nữa thao cô, cơ bắp cánh tay nổi cuồn cuộn, thắt lưng lúc lên lúc xuống, hắn bạnh quai hàm, ánh mắt bỗng trở nên nặng nề.
Hắn không biết tại sao Tuế Hòa gọi tên hắn, nhưng hắn biết bản thân không thể mở miệng đáp lại.
Bởi vì như vậy quá nguy hiểm.
Nắm đầu gối Tuế Hòa, dường như muốn xé cô ra làm đôi, hắn chọc vào hoa tâm chật hẹp ấm áp, đè ép ma sát khối mị thịt mềm mại nhất kia, qυყ đầυ chiếm cứ rãnh sâu đầy d*m thủy, hắn sảng khoái đến nỗi dương v*t không tự chủ được mà run lên vài cái trong nhục động.
"Như vậy có thoải mái hay không?" Hắn véo ngực cô hỏi.
"Không... A, không biết..." Cả người Tuế Hòa ửng hồng, dường như chỉ cần chạm nhẹ là có thể hiện lên màu hồng phấn, "Căng quá... Chậm một chút... Chậm... A..."
"Không biết?"
Cừ Chiêu không rút côn th*t ra mà là lật người cô lại, dương v*t vặn xoắn cọ xát một vòng trong hang động, kɧoáı ©ảʍ mất hết, mông cô phát run, phần lớn chất lỏng đều chảy ra từ khe hở giao hợp chật như nêm.
Đường cong sống lưng mượt mà, Cừ Chiêu giữa chặt eo nhỏ của cô điên cuồng ra vào, túi đập lên cánh hoa, bạch bạch vang dội, hắn hỏi: "Bây giờ đã biết chưa?"
Tuế Hòa đâu thể nghe thấy gì nữa, chỉ thiếu ngất đi thôi.
hoa huy*t càng ngày càng hẹp, Cừ Chiêu bị kẹp đau, liên tục đánh mông cô vài cái, vết đánh ngang dọc đan xen chồng chất hằn trên mông cô, "Có đau không?"
Đánh cô còn hỏi cô có đau không?
Tuế Hòa rên nhiều khàn giọng, cô quay đầu lại nhìn Cừ Chiêu, con ngươi hờn dỗi, vô cùng gợi cảm, "Đau!"
Cừ Chiêu cười rộ lên, côn th*t cắm thật sâu trong cơ thể Tuế Hòa theo đó chuyển động, "Biết đau là tốt rồi."
Lại thao lần nữa.
Mị hoặc tràn lan.
Một hồi làʍ t̠ìиɦ Tuế Hòa tiết ra rất nhiều lần, Cừ Chiêu không kiên trì được nữa, hắn bẻ rộng hai đùi Tuế Hòa, động tác cắm rút càng lúc càng nhanh, bọt trắng văng khắp nơi, ngay khi côn th*t run mạnh hắn bỗng nhiên rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn lên lưng Tuế Hòa.
Cừ Chiêu ngã trên người Tuế Hòa ổn định du͙© vọиɠ, rồi sau đó hít xương bướm của cô một hơi thật sâu.
Sớm muộn gì cũng có ngày hắn bắt hết vào trong cơ thể cô.
...
Vịt quay nguội.
Nhưng Tuế Hòa lại ăn rất ngon.
Cô mυ'ŧ nước sốt trên đầu ngón tay, "Quán này làm vịt quay thật ngon."
Vốn dĩ Cừ Chiêu không định ăn, nhưng nhìn cô ăn ngon miệng như vậy, không hề nhếch nhác, gợi lên cơn thèm ăn của hắn.
"Đút cho tôi."
Tuế Hòa biết hắn chỉ ăn thịt nạc, dính chút mỡ cũng không thích, cô chọn riêng một miếng thịt vịt quay không có mỡ, vừa giơ ra lại thu tay về, "Cậu để ý ngón tay bạn gái dính đầy dầu mỡ không?"
"Không ngại."
Tuế Hòa cười, ngoan ngoãn đưa thịt đến bên miệng hắn, "A..."
Cừ Chiêu há mồm, khẽ cắn, ăn một nửa miếng thịt, mùi vị quả thực không tồi, nhưng nước sốt dính trên đầu ngón tay Tuế Hòa càng ăn ngon hơn.
Hắn mυ'ŧ mυ'ŧ.
Trái tim Tuế Hòa run lên, nửa cánh tay tê rần, cô theo bản năng nâng chân bắt chéo, rút tay về, cúi đầu ăn vịt quay, không nói chuyện.
"Cậu chê tôi?" Cừ Chiêu không vui.
Tuế Hòa nghe vậy, trực tiếp đút miếng thịt vịt quay vào trong miệng, còn chăm chút liếʍ ngón tay một lần, "Có người nào giống tớ chê như thế sao?"
Nói xong, cô lập tức cười ngất tới ngất lui, "Cặp tình nhân khác cũng sẽ đầy dầu mỡ giống chúng ta sao?"
Tại sao có thể cười to lại không chút đột ngột mà còn gãi đúng chỗ ngứa? Là điệu cười rất tự nhiên, không gây ồn ào, không câu nệ, nhìn rất thoải mái.
Không thể phủ nhận, nhà Tuế Hòa giáo dục cực tốt.
Vẻ mặt Cừ Chiêu bất giác nhu hòa, "Nếu cậu thích ăn, ngày mai tôi lại mua cho cậu."
Tuế Hòa lắc đầu nói: "Không cần."
Cô nhếch môi cười, hàm răng trắng tinh đều đặn, "Tớ mua cho cậu ăn."
Cừ Chiêu chỉ nhìn cô, nét mặt dịu dàng, ngực ê ẩm chua xót.
Hắn nghĩ, chắc chắn có thứ gì đó không giống.
Đó là thứ mà hắn không chịu thừa nhận.