Hằng Năm Có Ngày Này

Chương 24: Thuần thịt. [H]

Edit: Mina

Tuế Hòa bị ném lên giường, đùi mở ra, hoa huy*t kiều diễm ẩn giấu trong rừng cây thưa thớt mềm mảnh, cô theo bản năng kéo chăn che người.

"Che cái gì?" Cừ Chiêu cởϊ áσ choàng tắm không vừa người ra, "Bạn gái."

Hắn không mặc qυầи ɭóŧ.

Áo choàng tắm vừa cởi, Tuế Hòa liền thấy ngay côn th*t cương cứng giữa hai chân Cừ Chiêu.

Thô to, dài mà mập, trông quái dị, mấy gân xanh nhô lên rất dữ tợn, toàn thân khô ráo, qυყ đầυ màu hồng nhạt cùng với lỗ sáo rất sâu, tràn ra ánh sáng trong suốt.

Sạch sẽ. Tuế Hòa chỉ có thể nghĩ ra được từ này.

Vì thế cô không kìm được mà nuốt nước bọt.

Sao năm đó gậy th*t sạch sẽ này thọc mở phía dưới cô được chứ?

Động tác cô nuốt nước bọt quá rõ, Cừ Chiêu cười nhạo, lên giường đè lên người cô rồi vuốt mái tóc mượt mà, hắn hôn chóp mũi xinh xắn tinh xảo của cô, "Sợ không?"

Rốt cuộc từ lần đầu tiên bọn họ xa cách đến bây giờ đã là bốn năm.

"Không sợ." Chóp mũi bị hơi thở của hắn phả ra hơi ngứa, Tuế Hòa rụt cổ, "Lại hôn cái nữa."

Cô không sợ.

Cừ Chiêu giận tái mặt, không cho Tuế Hòa nhìn thấy đáy mắt hắn cuộn trào gió lốc. Lúc này đây, hắn không hôn mũi cô nữa, mà là hung hăng ngậm lấy cánh môi cô, cắи ʍút̼, lôi kéo...

Hắn sẽ không tin tưởng mỗi một vẻ mặt đơn thuần khi cô đòi hôn nữa.

Trong không khí quanh quẩn tiếng nước bọt hòa lẫn vào nhau, giống như âm thanh dùng tay bóp nát thịt quả vậy, có chất lỏng chảy ra từ kẽ hở ngón tay, dinh dính ẩm ướt, liếʍ một hớp, rất ngọt.

Cừ Chiêu điều chỉnh động tác, dùng chân chế trụ Tuế Hòa, không cho cô có cơ hội nhúc nhích. Tay hắn nắm núʍ ѵú màu hồng nhạt, bầu ngực trắng nõn bị hắn xoa tới xoa lui, loang lổ vết đỏ nhìn ghê người.

Vốn dĩ đầu v* chỉ lớn hơn hạt quả quýt lại bị xoa thành lớn như hạt đậu nành, nhưng Tuế Hòa lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy sảng khoái, sảng khoái đến đầu ngón chân cuộn tròn lại.

Tuế Hòa dùng chân trái kẹp lấy đùi phải, hoa huy*t chen chúc bên trong, cô vừa hóp bụng nhỏ, trong cơ thể như có lục bình chứa nước giống lúc làʍ t̠ìиɦ vậy, tiết ra lượng chất lỏng lớn. Lại mở chân ra, trên môi âʍ ɦộ đã dính ẩm ướt trong suốt.

Tay Cừ Chiêu còn chưa sờ lên khe thịt đã cảm giác nóng hổi hơi ẩm. "Ướt nhanh như vậy?"

Tuế Hòa vừa mới há mồm, lời nói lại bởi vì Cừ Chiêu đột nhiên cắm ngón tay vào mà hóa thành rêи ɾỉ.

"A."

Một ngón tay đã cảm thấy hơi bị đè ép, Cừ Chiêu thọc vào bên trong một lát mới cho thêm ngón thứ hai vào, quả thực một bước cũng khó đi.

"Thật chặt."

Cừ Chiêu cong ngón tay moi vách thịt mềm mại, tay hắn không niết vυ' nữa mà kéo một cái gối đầu chống cao mông Tuế Hòa lên, rồi sau đó lại dùng lực mở rộng không gian hoa huy*t, chờ dòng nước chảy ra ngày càng nhiều, hắn mới ma sát qυყ đầυ sưng to bên ngoài mị thịt.

Môi âʍ ɦộ mềm mại non nớt ướt nóng dán lên nấm đầu nóng hầm hập, Cừ Chiêu thoải mái đến nỗi giật mình một cái, suýt nữa không kiềm chế được tiết ra.

Hắn có bao nhiêu phấn khởi cũng chỉ mình hắn rõ.

Mộng xuân đã từng đối với hắn mà nói không khác gì ác mộng. Mà khi mộng xuân biến thành sự thật, hắn cùng Tuế Hòa trần trụi giao triền, chỉ còn một bước là lại có thể đưa bọn họ trở về điểm ban đầu — biến ác mộng thành mộng đẹp.

Nhưng Tuế Hòa lại sinh ra nhút nhát.

"Chờ... Chờ một chút, chờ thêm một chút..."

Tên đã trên dây, không thể không bắn.

Cừ Chiêu ôm chặt Tuế Hòa, "Đừng sợ." Duỗi thẳng eo thọc về phía trước, phụt một tiếng, cắm vào.

"Ưm a..." Năm ngón tay Tuế Hòa đột nhiên cấu da thịt Cừ Chiêu, đùi cô siết cực chặt, nước ào ào chảy ra ngoài, hoa tâm vừa hút liền trực tiếp đạt đến cao trào.

Thật là chặt đến đáng sợ, còn chặt hơn cả lần đầu.

hoa huy*t Tuế Hòa vốn dĩ đã chặt hẹp, lại có thêm cao trào mang đến run rẩy co rút, Cừ Chiêu cắn răng đẩy đưa, mỗi lần cắm đều bị kẹp khiến hắn hít thở dồn dập.

Hắn vỗ mông cô, "Thả lỏng chút."

Tuế Hòa kẹp càng chặt.

Cừ Chiêu: "..."

Hắn định trả thù chà đạp nhũ thịt Tuế Hòa để phân tán lực chú ý của bản thân.

Phát hiện vẫn không thể, dứt khoát gập một chân Tuế Hòa đè lên vυ' cô lắc lư, hoa huy*t lộ toàn bộ ra ngoài, côn th*t thọc vào rất nhanh, gần như chưa từng dừng lại, không có bất cứ quy luật nào, thao ra d*m thủy bay tứ tung văng khắp nơi.

Cừ Chiêu bạnh cằm, ánh mắt ngập tràn sắc dục, có thể là do ánh đèn quá ái muội, Tuế Hòa nhìn không thấu tâm tư của hắn, cô không nhìn nữa, nghiêng đầu nhắm mắt lại bị hắn bóp cằm.

Nhìn tôi.

Hắn hung hăng cắm, nhiều lần đánh trúng mị thịt mẫn cảm nhất của Tuế Hòa, nếu không phải không thể kiềm chế tiếng thở dốc nặng nề, Tuế Hòa còn tưởng rằng không phải cô đang làʍ t̠ìиɦ, mà là đang bị cưỡng bức.

Cô không muốn nhìn hắn, hắn quá hung dữ.

"Nhìn tôi!" Cừ Chiêu lại nói.

Tuế Hòa tức giận, nhấc chân quặp lấy eo thon của hắn, ngay sau đó nhắm thẳng đập vào miệng hắn!

Mùi máu tươi lan tỏa trong bầu không khí hai người giao triền, Tuế Hòa hôn môi hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không có bất kì kỹ xảo nào, cô biết đó không phải máu của cô.

Là của Cừ Chiêu.

Vừa rồi hàm răng cô đập trúng lợi hắn.

Đáng đời!

Thể xác và tinh thần bị kɧoáı ©ảʍ làm cho mỗi tấc thịt dần dần thích ứng dị vật xâm lấn khó chịu, Tuế Hòa tìm được tư vị tìиɧ ɖu͙©, cô bất mãn vặn vẹo eo nhỏ, Cừ Chiêu lại không cho cô động, siết chặt eo cô dừng một lát rồi đột nhiên điên cuồng cắm vào rút ra!

"A! Chậm một chút!"

Một tay Cừ Chiêu chống giường, một tay cố định eo cô, mồ hôi trút như mưa, "Không."

côn th*t quá thô dài, động tác của Cừ Chiêu lại quá nhanh, Tuế Hòa rất sợ mình cứ như vậy bị thao chết ở trên giường, cô ra sức xoắn chặt nam căn thao cô đến dục tiên dục tử, nghênh đón lại là một đợt va chạm khác.

Bìu đang run rẩy, Cừ Chiêu biết hắn sắp bắn, hắn thả chậm tốc độ, "Nói, cậu phục chưa?"

Tuế Hòa bị hắn ma sát nửa vời, hiện tại hắn nói cái gì cô cũng sẽ gật đầu, "Phục, phục, nhanh cho tớ a!"

Nghe được đáp án bản thân mong muốn, Cừ Chiêu cười một tiếng, khuôn mặt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© tăng thêm một phần hư hỏng.

"Tôi muốn cậu sau này chỉ để cho một mình tôi thao."

Những lời này Tuế Hòa nghe cũng chưa nghe rõ đã gật đầu, "Được, được... Cho tớ đi..."

Giống như người bệnh đang lên cơn nghiện.

"Cậu đồng ý rồi đó."

Cừ Chiêu bẻ chân cô ra, nâng lên rồi thao, điều hòa phả ra khí lạnh cũng không đẩy lui được cơn nóng trên người bọn họ.

Năm phút trôi qua, Tuế Hòa thét lên một tiếng chói tai, ra sức thở hổn hển.

Thật là làʍ t̠ìиɦ gây chết người mà.