Dịch giả: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Hạ Hầu Minh rốt cuộc dần dần từ trong bối rối thanh tỉnh lại.
Vào lúc này gã mới có tâm tư quan sát tình cảnh của mình.
Mà nói thật, gã cảm thấy tình cảnh của mình lúc này cũng thực sự không tốt. Chung quanh gã là một mảnh bóng đêm bao la bát ngát, trong bóng tối nơi xa dường như có đồ vật gì đó đang bắt đầu khởi động, phình ra co lại, có quy luật vô cùng. Nhưng gã vẫn không thể thấy được rõ ràng, bởi vậy hiển nhiên cũng không có cách nào xác định vậy kia rốt cuộc là thứ gì.
"Đây là nơi nào?" Gã cao giọng hô bốn phía xung quanh, thanh âm quanh quẩn qua lại, không ngừng truyền tới phía phương xa, rồi dần dần biến mất, Hạ Hầu Minh cũng không nhận được một chút đáp lại.
Gã có chút hoảng sợ.
Gã dù sao cũng chỉ mười sáu tuổi mà thôi, lúc Tô Trường An ở vào tuổi của gã vẫn còn sống ở dưới sự bảo hộ của Ngọc Hành, không hiểu sự đời. Huống chi Hạ Hầu Minh đây?
Gã nhớ kỹ dường như mình bị rắn lớn nuốt vào trong miệng, tiếp theo chính là một hồi trời đất quay cuồng, sau đó gã đã đi tới nơi này.
Đây là trong bụng con rắn lớn kia?
Ý nghĩ như vậy khó tránh khỏi lơ lửng trong đầu Hạ Hầu Minh lúc này, điều này khiến cho gã cảm thấy có chút sợ hãi. Tô Trường An đã từng nói với gã chuyến này hung hiểm vô cùng, nhưng cứ vùi thân trong bụng rắn như vậy, Hạ Hầu Minh lại không cam lòng.
Gã rất nghi hoặc mình cuối cùng sẽ sắm vai nhân vật gì trong việc gọi là đúc Chân Long này? Chỉ là lương thực để rắn lớn nhét đầy cái bao tử sao? Hạ Hầu Minh không tin Tô Trường An sẽ làm như thế, nhưng gã hoàn toàn không thể hiểu được.
"Có ai không?" Bởi vậy, gã lại ngoảnh mặt về bốn phía la lớn.
Thanh âm của gã vẫn phiêu đãng trong bóng tối như trước, sau đó dần dần trôi về phương xa, nhưng cũng giống như lần trước, vẫn không có người đáp lại gã.
Gã có chút tuyệt vọng, đầu vào lúc đó đã cúi thấp xuống.
Gã không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng gã thực sự bị vây ở nơi đây.
"Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!" Đúng lúc này, một tiếng mắng mỏ tức giận không kiên nhẫn từ bốn phương tám hướng vang lên.
Thanh âm kia cực kỳ vang dội, giống như sấm rền, lại từ bốn phương tám hướng truyền đến khiến cho màng nhĩ Hạ Hầu Minh đau nhức từng đợt, nhưng gã vẫn không có chút khó chịu nào, ngược lại trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
"Nơi này là nơi nào? Ta vì sao..." Dường như gã sợ thanh âm này đột nhiên biến mất, vội vàng ngoảnh về bóng tối lớn tiếng hỏi.
Nhưng gã vẫn chưa nói xong vấn đề của mình, thanh âm không kiên nhẫn kia lại vang lên lần nữa.
"Nơi này là mệnh hồn của ta, tiểu tử ngươi không cần nói nhiều, nghe Xà gia gia nói chuyện với ngươi." Thanh âm kia nói.
Hạ Hầu Minh nghe vậy, lúc này mới phản ứng tới người nói chuyện với gã chính là con rắn lớn đến mức khó có thể dùng bút mực để hình dung trước kia.
"Ngươi chính là con của Chân Long, vận số Thiên Đạo đã định là Đế Vương nhân gian, tuy rằng số mệnh bị Tư Mã Hủ quấy rối tinh rối mù, nhưng long mạch vẫn như cũ ở trên người ngươi, chỉ cần sống qua một kiếp này, triều Ngụy vẫn như cũ số mệnh còn có tám trăm năm, đây là số trời."
"Hôm nay ta muốn độ kiếp hóa rồng, ngươi lại là con của Chân Long, mặc dù gầy yếu, nhưng được Thiên Đạo nhận thức, hôm nay ngươi nấp bên trong mệnh hồn của ta, khí cơ cùng ta nối thành một mảnh, giúp ta độ kiếp, đợi cho kiếp hết ta trở thành Chân Long, ngươi là Tinh Vẫn, thành đạo Tử Vi. Nếu như không thể chịu đựng nổi, thần hồn của ta và ngươi câu diệt, trên đường hoàng tuyền liền làm một đôi quỷ chết oan!"
Tô Trường An đã sớm nói qua với gã những chuyện này, hôm nay nghe trong giọng điệu của con rắn lớn ngưng trọng như thế, gã hầu như không dám tưởng tượng được thứ có thể làm cho vật này sợ hãi như vậy. Nhưng gã đã trải qua đủ chuyện, hôm nay lại tới đây, đã sớm hạ tất cả quyết tâm, cũng không hề có ý lùi bước, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói: "tiền bối yên tâm, vãn bối hiển nhiên sẽ không níu chân tiền bối, nhưng vãn bối lại không biết làm cách nào trợ giúp tiền bối, kính xin chỉ giáo!"
Hạ Hầu Minh dũng cảm quả quyết thực sự khiến Đằng xà bất ngờ, thanh âm của lão dừng một chút mới nói: "không cần làm nhiều việc, phóng thích tinh thần của ngươi, tương liên với mệnh hồn của ta, những chuyện còn lại liền giao cho Xà gia gia đi!"
Có lẽ vì thái độ của Hạ Hầu Minh khơi dậy ngạo khí của Đằng xà, bên trong thanh tuyến của lão cũng nhiều hơn một phần kiêu ngạo.
Một cái tiểu bối còn như thế, lão đường đường Yêu Quân nghìn năm sao có thể tầm thường như vậy?
Hạ Hầu Minh nghe vậy, lập tức liền khoanh chân ngồi xuống, phóng thích tâm thần trống rỗng, trong bóng tối liền có vô số sợi tơ ám kim vọt tới, bao bọc thân thể gã, mà khi đó, gã cũng tiến vào một trạng thái huyền diệu nào đó, dường như cùng Đằng xà hòa thành một thể.
Mà lúc này, Đằng xà dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Trường An cùng Quách Tước, rốt cuộc bay tới chân trời.
Thân thể khổng lồ của lão đảo quanh một hồi trên không, rồi sau đó ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Dường như phương thế giới này cũng đã cảm nhận được, bầu trời vừa rồi còn quang đãng không mây chợt vọt tới từng đám mây đen cực lớn không biết từ chỗ nào, dần dần che hào quang ở trong phương thiên địa này.
"Ta chính là Yêu Quân Đằng xà, thành đạo nghìn năm, hôm nay muốn gọi Thiên Lôi, độ kiếp thành rồng!" Miệng rắn của lão đột nhiên mở ra, thanh tuyến giống như sấm rền mang theo ý chí vững chắc vang vọng trong thiên địa.
Thiên địa dường như vào lúc đó yên tĩnh lại, chỉ có thanh âm của Đằng xà rung động.
Bên trong tối tăm dường như có chút tồn tại nhận lấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ do Đằng xà gào thét, mây đen phía trên bầu trời càng dày đặc từ đằng xa vọt tới, chỉ trong chốc lát, mặt trời rực rỡ vừa rồi còn treo cao liền bị bao phủ hoàn toàn dưới mây đen.
Sắc trời tối xuống, tầng mây màu đen giống như binh lính từ trên trời giáng xuống, đông nghịt một mảnh, thẳng tắp đè xuống đất, giống như muốn đè con rắn lớn phía chân trời kia xuống sát mặt đất.
"Hặc hặc! Tức giận sao?"
Đằng xà giống như nhìn thấy cảnh tượng buồn cười nhất trên đời này, lớn tiếng đùa cợt nói.
Thân thể của lão bắt đầu điên cuồng đung đưa, giống như một con thú dữ bị nhốt, muốn thoát khỏi lao l*иg trói buộc nó.
"Đến đi! Đến đi!"
Lão lớn tiếng quát ầm lên, bên trong thanh tuyến đã có nồng đậm phẫn nộ, cũng có hưng phấn không thể che lấp, thậm chí mơ hồ còn có vẻ mong đợi.
Điện mãng màu tím bắt đầu cuồn cuộn ở trong tầng mây đông nghịt, bọn chúng giống như thú dữ ẩn núp trong rừng rậm, trốn ở đám mây, chuẩn bị tùy lúc có thể cho con mồi trước mắt một kích trí mạng.
Ầm!
Trong thiên địa vang lên một tiếng sấm.
Giống như tiếng kèn trước khi hai quân đánh nhau, bi tráng lại lâu dài.
Dường như cảm ứng được trận quyết chiến mà lão chờ đợi nghìn năm đã đến, hai mắt Đằng xà bắt đầu trở nên ửng đỏ, dung mạo của lão vốn dữ tợn vào lúc đó trở nên có chút vặn vẹo.
"Đến đây!"
"Đến đây!"
Lão vẫn đang gào rú, thân thể cuồn cuộn càng kịch liệt.
Lão ngước nhìn bầu trời kêu gào, giống như muốn trút ra tất cả áp lực buồn khổ trong nghìn năm qua.
Tô Trường An cùng Quách Tước trầm mặc nhìn cảnh tượng phía trên bầu trời, thần sắc nghiêm nghị.
Bọn hắn biết được.
Trống trận đã gõ vang, chiến đấu giữa người và trời cũng theo đó kéo ra màn che.
Mà tất cả những thứ này, cũng chỉ mới là khởi đầu.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên, như là kinh trập sau tiếng sấm xuân lần đầu, vang dội, tráng lệ, rung động lòng người. (kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba)
Lôi xà rộng gần năm trượng từ đám mây đánh xuống, như là kỵ sĩ công kích, mạnh mẽ đánh trên thân thể Đằng xà, thế lớn lực trầm lại mạnh mẽ như hổ.
"Hống!"
Đằng xà phát ra một tiếng kêu đau, thân thể của lão bị lôi xà đánh trúng da thịt ngay lập tức nổ tung, máu tươi rơi như mưa xuân.
Nhưng điều này cũng không khiến cho lão sinh ra một chút thoái ý --chỉ cần lôi kiếp bắt đầu, đã không còn có khả năng dừng lại.
Thần sắc trên mặt lão trở nên điên cuồng.
"Sảng khoái! Sảng khoái!"
Lão càn rỡ rống giận, cực kỳ giống người liều chết khi không còn lối thoát.
"Ngươi chỉ có bổn sự như thế này?"
Lời này dường như chọc giận quân vương ngồi trên đám mây cao, lôi xà điện mãng như kiếm sắc bắn xuống, thoáng qua đã hơn mười đường giống như lôi kiếp vừa rồi đánh xuống, phân ra đập vào thân thể Đằng xà.
Thân thể không ai bì nổi của lão vào lúc đó chấn động, hiển nhiên chịu thương thế rất nặng, thân rắn cực lớn lại càng trở nên máu thịt mơ hồ, hiện đầy đường vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng cái này lại khơi dậy vẻ hung ác của Yêu Quân Đằng xà.
"Lại đến a! Đây là ngươi gãi ngứa cho Xà gia gia..." Lão còn chưa kịp nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ xong, lại thêm trăm đường thiên lôi đánh xuống.
Thân thể cực lớn của Đằng xà càng run rẩy kịch liệt, trên khuôn mặt con rắn máu thịt mơ hồ.
"Thoải mái! Thoải mái!"
Đằng xà vẫn kêu gào, nhưng khí tức quanh người rõ ràng uể oải rất nhiều so với trước kia.
"Tiếp tục như vậy Đằng xà sẽ không thể chịu được, Thiên kiếp này giờ mới bắt đầu."
Hoa Phi Tạc ở dưới mặt đất nhìn Đằng xà phía trên vòm trời cau mày nói ra, lão đã đánh giá thấp uy lực của Thiên kiếp hóa rồng.
"Ừ." Thần sắc trên mặt Tô Trường An đồng dạng ngưng trọng.
"Sư thúc không cần nhìn nữa, là lúc ra tay!" Tô Trường An nghiêm mặt nói, bất kể xuất phát từ góc độ cân nhắc nào, Đằng xà trong kế hoạch của bọn hắn đều là một khâu cực kỳ quan trọng, bởi vậy, bọn hắn nhất định không thể nhìn Đằng xà thất bại như vậy.
Bởi vậy Quách Tước sau khi hơi hơi gật đầu, sắc mặt ngay lập tức bắt đầu nghiêm túc.
Hắn đột nhiên chắp hai tay trước ngực, một cỗ lực lượng tràn đầy như thủy triều từ trong cơ thể của hắn tuôn ra.
Tô Trường An ở bên cạnh cảm thấy một cơn gió mạnh kéo tới, hắn không thể không triệu tập linh lực, mới có thể ổn định thân hình, mà trên mặt vẫn khó tránh khỏi hiện lên một vẻ khác thường.
Lúc trước hắn có chút nghi vấn với lời nói có thể ngăn chặn được Tư Mã Hủ của Quách Tước, nhưng hôm nay cảm nhận lực lượng tràn ra từ trên người Quách Tước, mới biết y cũng không nói láo.
Đó là lực lượng mà một vị Tinh Vẫn chính thức mới có thể có được.
Tô Trường An cũng không biết Quách Tước làm cách nào để thoát khỏi trói buộc lực lượng nhân quả của phương thiên địa này, nhưng trên thực tế, lúc này y hoàn toàn chính xác đã làm được điểm này, điều này khiến cho Tô Trường An rất kinh ngạc.
Mà chuyện càng kinh ngạc, vẫn còn ở phía sau.
Một trận đồ bát quái màu lam chợt hiện lên ở sau lưng Quách Tước, sợi tóc trên đầu y bay bổng, hai con ngươi như sao, trong tay kết ấn, lại lấy tốc độ nhanh đến mức người bình thường hoàn toàn khó có thể thấy rõ biến ảo qua lại.
"Nhân quả mệnh lý, quỷ thần khó lường!"
Thanh tuyến uy nghiêm giống như Thần Chích vào lúc đó từ trong miệng y phun ra, một ngôi sao không biết cách mấy vạn dặm từ bên ngoài Tinh Hải chạy đến, xuyên qua tầng tầng mây đen, rơi vãi ra một đường ánh sao sáng lạn chiếu trên người Quách Tước.
"Thiên Đạo tuần hoàn, ta mượn một lần!"
Y tiếp tục nói, một cỗ lực lượng cuồn cuộn lại khó có thể đoán được tuôn ra từ trong cơ thể y.
Thân thể Đằng xà chấn động, từng sợi tơ hiện lên từ trong cơ thể y, chằng chịt lại riêng phần mình kết nối đến phương xa.
Đó là mệnh tuyến của Đằng xà.
Cũng là xiềng xích nhốt Chân Long.
---o0o---