Dịch giả: phuongkta1
Hầu như cùng một thời gian Đồng Mộc Ấm chuyển giao xong binh mã, Tô Trường An liền triệu tập tướng lĩnh khắp nơi đến bên trong đại doanh bàn bạc đối sách bước tiếp theo.
Mà ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Tô Trường An để cho Hạ Hầu Minh là Hoàng đế con rối xưa nay không cách nào tham dự những chuyện quân chính quan trọng cùng nhau đi vào đại doanh.
Không biết cử động như vậy là vì trấn an Đồng Mộc Ấm vừa mới quy hàng hay lại có nguyên nhân khác, mọi người không thể biết được.
Nhưng đống lửa trong đại doanh chiếu đến khuôn mặt non nớt của Hạ Hầu Minh, làm cho mọi người không thể không sinh ra chút lòng trắc ẩn. Mà đối với tất cả hành động của Tô Trường An, cho dù là đám người Mục Quy Vân cực kỳ thân cận hắn cũng dần dần có chút chỉ trích.
Đương nhiên tâm tình như vậy rơi vào trong mắt Tô Trường An, hắn vẫn như cũ làm như không thấy chuyện này, chỉ đợi cho mọi người đến đông đủ, liền nhìn về phía Ôn Tử Ngọc ở bên cạnh, nói: "Tử Ngọc, đem tin tức thám tử mang về nói với chư vị tướng quân."
Ôn Tử Ngọc gật đầu, trầm giọng nói ra: "như chư vị tướng quân chứng kiến, lúc này quân ta đã đi tới quan Hổ Đầu, phía trước chính là trấn Bạch Mã."
"Trấn này tuy là thị trấn nhỏ, nhưng cũng là địa phương phải qua nếu như muốn vào đất Thục. Thác Bạt Nguyên Vũ lúc này một mình xâm nhập đất Thục, nhìn bộ dạng là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyện tàn quân của Tả Ngọc Thành, hiển nhiên trấn Bạch Mã liền trở thành đầu mối tiếp tế then chốt của đại quân Thác Bạt Nguyên Vũ."
"Thác Bạt Nguyên Vũ có được trăm vạn đại quân, thanh thế to lớn, tất nhiên lương thảo tiêu hao cũng cực lớn, vì vậy nơi đây cực kỳ quan trọng với quân Man."
"Nói như vậy trong trấn Bạch Mã trấn chắc chắn có trọng binh canh gác?" Mục Quy Vân ở bên cạnh cau mày nói tiếp.
Chuyến đi này của bọn hắn là để gấp rút tiếp viện đất Thục, trên đường đi công thành đoạt đất, cực kỳ vội vàng, cũng bởi vì tình thế của đất Thục không quá lạc quan, nhưng nghe lời ấy của Ôn Tử Ngọc, có lẽ lại mất một chút thời gian ở trấn Bạch Mã này. Dù sao quân Man là ngoại tộc, hai tộc Nhân Man đã trở mặt từ lâu, muốn khiến cho bọn chúng quy hàng giống như quân đội tầm thường của triều đình là chuyện gần như không thể.
Chư vị tướng lĩnh chung quanh sau khi nghe được lời ấy, vẻ mặt cũng bắt đầu có chút khó coi.
Nhưng vào lúc đó. một thanh âm lại chợt vang lên.
"Hoàn toàn ngược lại."
Thanh âm kia cực kỳ đột ngột, khiến cho mọi người đều sững sờ, nhao nhao quay đầu nhìn về phía chủ nhân thanh âm đó.
Mà ánh vào mắt họ lại là một gò má sạch sẽ lạnh lùng của Tô Trường An.
"Quân coi giữ trấn Bạch Mã chẳng qua chỉ mấy trăm người, phòng thủ thành hầu như bằng không, nếu như muốn chiếm đoạt, chẳng qua chỉ mà một khắc thời gian."
"Hả?" Mọi người nghe vậy lại sững sờ, theo lý đây hẳn là chuyện tốt, nhưng bất kể là Tô Trường An hay Ôn Tử Ngọc vẻ mặt lại cực kỳ khó coi, bọn hắn không chỉ có chút nghi hoặc.
"Trường An, ngươi đang lo sợ Thác Bạt Nguyên Vũ sắp xếp nghi binh trong Bạch Mã? Dẫn chúng ta vào vò gốm?" Hoa Phi Tạc mở miệng hỏi.
Mọi người nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, quả thực, trấn Bạch Mã đối với Thác Bạt Nguyên Vũ quan trọng như vậy nhưng lại không có trọng binh gác, rất có khả năng đây là một cái bẫy.
"Ừ." Tô Trường An khẽ gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
"Thế nhưng, chúng ta cũng không có thời gian tiếp tục trì hoãn, vì vậy, thành này chúng ta chắc chắn phải công, những cần nghĩ kỹ sách lược vẹn toàn, để ngừa gian kế của Thác Bạt Nguyên Vũ."
Vẻ mặt của mọi người cùng lúc đó trở nên khó coi.
Muốn vào đất Thục phải qua trấn Bạch Mã, bọn hắn nếu muốn tiến vào Thục, chắc chắn phải chiếm được trấn Bạch Mã, mà chiêu thức không thành kế của Thác Bạt Nguyên Vũ thực sự khiến cho bọn hắn khó có thể đoán được.
Mặc dù đã dự liệu từ sớm chuyến này không thể tránh được sẽ ác chiến một phen, nhưng lại không nghĩ tới trận chiến đầu tiên ở đất Thục lại tới nhanh như vậy.
"Ta nghe được bệ hạ đọc thuộc lòng binh thư từ nhỏ, vì chính mình lập nên niên hiệu - Trục Man, chắc chắn có thể nghĩ ra cho chúng ta một cái sách lược vẹn toàn." Mà lúc mọi người đang tận lực nghĩ kế sách đối địch, Tô Trường An lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Minh ở một bên hỏi.
Hạ Hầu Minh vốn đang còn sững sờ, trên mặt trồi lên một vẻ hốt hoảng.
Thời gian gã vào Giang Đông đã gần được một năm, gã mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể không làm một con rối chỉ có thể nhìn và nghe, lại không thể nói.
Lần này bị Tô Trường An gọi tới đại doanh, trong lòng gã đã nghi ngờ, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới Tô Trường An sẽ hỏi ý của gã về việc quân cơ đại sự như thế.
Dù sao gã vẫn đang còn nhỏ, trong lúc nhất thời không thể đoán được tâm tư của Tô Trường An, trên trán lập tức hiện ra mồ hôi chằng chịt.
Rất nhiều ý niệm vào lúc đó hiện lên trong đầu gã.
Câu hỏi lần này của Tô Trường An rốt cuộc có mục đích gì?
Gã biết rõ, Tô Trường An cũng là quyền thần không thua kém gì Tư Mã Hủ.
Mà quyền thần như vậy, từ xưa đến nay, nói chung có một điểm giống nhau.
Hy vọng con rối của bọn chúng, ngu dốt, nghe lời như ý muốn của mình.
Dù sao toàn bộ ý nghĩa để con rối tồn tại, nếu như lanh lợi quá mức, khó tránh khỏi tìm đến họa sát thân.
Bởi vậy, gã vào lúc đó cúi đầu, trong miệng liền phải nói ra chút ít cự tuyệt hoặc là thừa nhận bản thân không thể nói, điều này hiển nhiên không thể tránh được bị làm nhục, có thể cùng so sánh với bảo toàn tính mạng mới là việc lớn.
Nhưng ngay lúc lời nói của gã đến bên miệng sẽ phải thoát ra ngoài, khóe mắt gã lại chợt thoáng nhìn ánh mắt mọi người trông lại.
Đó là ánh mắt cực kỳ phức tạp, có thương cảm, có không đành lòng, đương nhiên cũng có đùa cợt.
Ta là Hoàng đế Đại Ngụy đấy!
Thanh âm như vậy chẳng biết vì sao thoáng hiện trong đầu gã.
Dù sao gã mới mười hai mười ba tuổi, suy nghĩ của thiếu niên.
Nhớ lại vị Hoàng đế tiền triều kia, tình cảnh của bọn gã sao mà giống nhau, nhưng rốt cuộc lại giống như cũ khó tránh khỏi bị quyền thần sát hại, cướp lấy vận mệnh vương triều.
So với việc như vậy, chẳng bằng hiên ngang chết đi, vẫn cảm thấy sảng khoái nhiều lắm.
Ý nghĩ như vậy, một khi đã nổi lên, tựa như một ngọn lửa lãnh liệt thiêu đốt trong l*иg ngực của gã, rốt cuộc không thể áp chế.
Gã mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Trường An.
Lần thứ nhất thẳng tắp nhìn chăm chú ánh mắt của nam tử như sói dữ kia, mặc dù khó tránh khỏi một vẻ bối rối như cũ, nhưng nhiều hơn một phần nghiêm túc kiên định.
Một cỗ khí thế không thể nói rõ cùng lúc đó từ trên người gã bay lên, thân thể nhỏ nhắn của gã đứng thẳng, tựa như một vị quân vương thực sự đang nhìn chăm chú bề tôi chính mình.
"Ái khanh nếu muốn cứu viện đất Thục, trấn Bạch Mã trấn chính là chỗ cần phải chiếm, không nói."
"Thác Bạt Nguyên Vũ làm người cẩn thận, hiển nhiên không có khả năng không để lại quân tốt ở trấn Bạch Mã, theo ý nghĩ của trẫm, ái khanh chỉ cần để Vệ tướng quân Sở Giang Nam lĩnh ba nghìn tinh binh đánh trấn Bạch Mã, lại lĩnh Thái úy cùng hai vạn binh mã tiếp ứng phía sau, binh mã còn lại từ những bộ còn thừa từ hai cánh vây kín, hình thành thế gọng kìm với trấn Bạch Mã, địch có phục binh, bên ta liền bao vây xông lên, tương kế tựu kế, dùng đạo của người trả lại cho người, đồng dạng tới bắt rùa trong hũ. Còn nếu như trấn Bạch Mã chỉ là một chỗ không thành kế của Thác Bạt Nguyên Vũ, như vậy cũng có thể chiếm lĩnh hoàn toàn trấn Bạch Mã, cắt đứt con đường lương thực của lão, cùng phản quân đất Thục hình thành thế gọng kìm, trực kích vào trung tâm Thác Bạt Nguyên Vũ."
Hạ Hầu Minh lông mày vững vàng chậm rãi nói, ánh mắt mọi người từ kinh ngạc dần dần biến thành khϊếp sợ.
Bọn hắn cũng chưa từng nghĩ tới Tô Trường An sẽ hỏi Hạ Hầu Minh vấn đề này, cũng giống như vẻ mặt Hạ Hầu Minh ngay từ đầu, có lẽ cũng không ngờ tới Tô Trường An sẽ hỏi cái này, bởi vậy, câu trả lời lần này hiển nhiên là gã nói ra sau thời gian suy nghĩ rất ngắn.
Khách quan mà nói kế này không thể nói là không ổn.
Mà rốt cuộc thần kỳ là, Hạ Hầu Minh dám ở dưới tình huống như vậy nói tới từng cái thật rõ nét.
Vị Hoàng đế nhỏ tuổi này, gã gan dạ sáng suốt cùng với mưu lược dường như vượt xa dự liệu của mọi người ở đây.
Ngay cả sắc mặt Tô Trường An lúc đó cũng hơi đổi, hiển nhiên cũng không đoán trước biến hóa như vậy.
Chờ lời nói của Hạ Hầu Minh dứt, trong doanh trướng lớn bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều lưu chuyển qua lại trên người Tô Trường An cùng Hạ Hầu Minh.
Tuy Hạ Hầu Minh biểu hiện ra trí tuệ vượt qua người thường, nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt.
Suy cho cùng, vị Hoàng đế như gã cũng chỉ là con rối trong tay Tô Trường An, gã biểu hiện ra mưu kế ứng biến không thể mang đến bất cứ thay đổi nào cho tình cảnh của gã, còn có thể khiến cho Tô Trường An sinh ra cảnh giác với gã, những điều gã gặp phải sau này, chỉ sợ cũng không lạc quan.
Nhưng Hạ Hầu Minh dường như đã có giác ngộ nào đó, gã nhìn thẳng hai con ngươi Tô Trường An, trên mặt non nớt mà một chút kiên quyết không rời.
Gã hỏi: "ái khanh cảm thấy kế này của Quả nhân như thế nào?"
Con mắt của gã vào lúc đó chớp động lên vẻ lạnh lùng không phù hợp với tuổi của gã, giống như một con sói nhỏ rốt cuộc lần đầu tiên ở trong rừng rậm bốn bề sát cơ biểu hiện ra răng nanh sắc bén của mình cho người ngoài thấy.
Như là tuyết đọng muôn đời không thay đổi, cực kỳ lạnh lẽo.
Hoặc giống như ngọn lửa chính vượng, đốt cháy hết mọi thứ trên thế gian, đương nhiên cũng bao gồm cả chính mình.
Ánh mắt của Tô Trường An vào lúc đó bắt đầu híp lại, trên mặt mang theo ý cười khó hiểu.
Đây tình cảnh cực kỳ giống, hắn cũng giống như thiếu niên trước mặt này trong rừng rậm ở Trường An, mặc cho xung quanh quỷ khóc sói gào, lại cố chấp đứng thẳng lưng mình, biểu hiện ra cho người ngoài thấy chính mình trẻ con nhưng cũng có răng nanh sắc bén.
Suy cho cùng, bọn hắn thực ra là một loại người.
Ừ, ít nhất đã từng như vậy.
Hắn quay đầu nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt của nhiều người vào lúc đó rơi trên người hắn.
Hắn cười cười, nói: "kế này của bệ hạ rất hay, chư vị tướng quân theo kế mà làm, sau nửa canh giờ, ta muốn xem thấy cờ chữ Tô dựng ở đầu tường trấn Bạch Mã."
Khi nói xong lời này, ngữ khí của hắn cực kỳ nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên người Hạ Hầu Minh, chưa từng có một chút di chuyển.
Mọi người nghe vậy sững sờ, cũng ngửi ra có chút mùi vị khác biệt, bọn họ không dám lãnh đạm, nhao nhao lĩnh mệnh mà đi, lúc rời đi ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Minh lại không khỏi có chút đồng cảm.
Chỉ qua một chốc, trong doanh trướng lớn chỉ còn lại Tô Trường An, Hạ Hầu Minh cùng với người từ đầu đến cuối đi theo bên người Hạ Hầu Minh - Thái Bạch đạo nhân.
Ọt ọt.
Hạ Hầu Minh nuốt xuống một miếng nước bọt, gã còn nhỏ vừa rồi nói như vậy chỉ là xuất phát từ nhất nhiệt huyết trong đầu mà thôi, giờ phút này phục hồi tinh thần lại mới biết lỗ mãng. Nếu như tráo đổi thân phận, gã chắc chắn cũng sẽ không yên tâm con rối của mình là người cơ trí như vậy.
Gã theo bản năng nhích lại gần Thái Bạch đạo nhân ở sau lưng, trong bá quan văn võ Giang Đông, trong lòng của gã chỉ có lão giả này là đáng giá phó thác đấy.
Mà linh lực quanh người Thái Bạch đạo nhân vào lúc đó bắt đầu chuyển động, dù cho Tô Trường An mạnh mẽ trở lại, nhưng dù sao hắn không phải là Tinh Vẫn.
Thái Bạch đạo nhân lão đến cảnh giới Tinh Vẫn đã gần trăm năm, thực sự đánh nhau, thắng bại cũng chưa thể biết được.
Nhìn thấy hai người chủ tớ như lâm đại địch, nụ cười trên mặt Tô Trường An càng lớn.
Hắn há miệng nói ra: "đại đạo của ta sắp thành, có thể sắp đạt tới cảnh giới Tinh Vẫn."
Lời này có chút đột ngột, làm cho Thái Bạch đạo nhân vốn đã chuẩn bị ra tay cũng sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Tô Trường An có chút nghi hoặc.
Hạ Hầu Minh cũng khó hiểu, không hiểu lời nói của Tô Trường An có ý gì, nhưng nói chung nhìn ra Tô Trường An giờ phút này dường như cũng không có ý lấy đi tính mạng của gã, bởi vậy trong lòng hơi hơi buông lỏng một ít.
"Nhưng một thân tu vi, rốt cuộc thiếu đi một tên truyền nhân."
"Không bằng chờ một ngày ta tu thành Tinh Vẫn, bệ hạ liền nhập vào trong môn chúng ta, làm đệ tử của ta."
Nói xong, hắn hoàn toàn không chờ bất kỳ lời đáp lại của Hạ Hầu Minh, đã quay người đi ra đại doanh này, chỉ còn lại Hạ Hầu Minh cùng Thái Bạch đạo nhân hai mặt nhìn nhau.
---o0o---