Dịch giả: Phuongkta1
Sắc trời đã bắt đầu mờ sáng.
Quân tàn tướng bại Tây Lương, mang theo trăm vạn dân chạy nạn đã đi suốt cả đêm.
Trước đó nửa canh giờ. Ngôi sao màu đỏ sậm kia nương theo ánh rạng đông bình minh, dần dần dập tắt, cùng nhau dập tắt còn có mệnh tinh của Nam Phá Thính - Đại Vu Hàm của Cộng Công nhất tộc.
Từ Nhượng chết rồi.
Tin tức này được truyền chính xác tới tâm tư mọi người, bọn họ đều vào lúc này nhìn về phía Tô Trường An, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Nhưng làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là, con mắt của thiếu niên này lại giống như một bãi nước đọng, sóng lớn không kinh động.
"Trường An. Ngừng lại đi." Ngô Đồng đi lên trước khuyên bảo.
Nhưng lông mày Tô Trường An nhíu lại, hắn nói: "không được, đại quân của Thác Bạt Nguyên ở ngay sau lưng. Chúng ta còn phải tăng thêm tốc độ."
"Ngươi chịu đựng được, nhưng một ít dân chúng kia không chịu được a! Tiếp tục như vậy còn chưa đi đến Tây Lương, bọn họ sẽ mệt mỏi mà chết!" Ngô Đồng nói, có lẽ là bởi vì lo lắng trạng thái Tô Trường An lúc này, thanh âm của nàng cũng đành phải lớn thêm vài phần.
"..." Tô Trường An sững sờ, sau một lúc do dự, rốt cuộc vẫn phải ngừng bước chân, hắn nhìn hướng nha tướng trước người, nói: "đi, truyền lệnh, toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, sau một canh giờ, lại tiếp tục đi!"
Vị nha tướng vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt kia nghe vậy sắc mặt vui vẻ, vội vàng mang theo thủ hạ bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh của Tô Trường An ra toàn quân.
...
Bóng tối, bóng tối bao la bát ngát.
Đó là một mảnh không gian ngoại trừ bóng tối thì không còn gì nữa.
Trên dưới bị đảo lộn, trái phải bị xoay ngược, ngay cả ý khái niệm cái không gian này giờ đây cũng trở nên vặn vẹo.
Mà bên trong bóng tối như vậy, một bóng người đang dùng một loại tốc độ nhanh đến mức khiến người khác hoa mắt bay về phía phương xa.
Ánh sao ở khắp nơi quanh người nàng, là ánh sáng duy nhất trong bóng tối này.
Đó là một cô gái, chuẩn xác mà nói là một cô bé.
Nàng giống như tên của nàng, nhật nguyệt nhô cao, chiếu sáng toàn bộ chung quanh.
Hiển nhiên, nàng đã bay thật lâu, trên trán nàng đã dần dần tràn ngập từng đường mồ hôi lạnh.
Tinh Hải, rốt cuộc có xa lắm không, nàng không biết, bởi vì không có ai đi qua, nàng có thể tìm đường tới Tinh Hải, bởi vì những người trở về từ Tinh Hải đã từng nói với nàng con đường này.
Chân mày của nàng cau lại, chính như vừa mới nói, nàng đã bay thật lâu, theo lý, có lẽ đã sắp đến cái chỗ kia rồi.
Nhưng ở trong bóng tối bao la bát ngát này, nàng không nhìn thấy bất cứ không gian Tinh Hải nào.
Ngay lúc nàng không nhịn được hoài nghi ý tưởng trong lòng mình, bóng đêm ở phương xa đột nhiên sáng lên một điểm sáng.
Trong lòng cô bé chấn động, nàng biết mình đã không tìm nhầm, ở chỗ đó là Tinh Hải.
Tốc độ của nàng bỗng nhiên nhanh thêm vài phần, hầu như đã đến tình trạng người bình thường khó có thể nhìn thấy.
Cuối cùng, sau khi xuyên qua tầng tầng bóng đêm, cảnh sắc trước mặt nàng bỗng nhiên sáng sủa, rất nhiều ngôi sao lóe sáng xuất hiện ở trước mắt nàng, bao bọc thân thể của nàng.
"Ở đây chính là Tinh Hải?" Cô bé bị rung động bởi chỗ sáng lạn trước mặt, trong miệng không nhịn được nỉ non nói.
"Trăm ngàn năm qua chưa hề có người nào còn sống đi đến Tinh Hải." Lúc đó một thanh âm già nua vang lên, một ngôi sao sáng ngời gạt mọi người bước ra, đi tới trước người cô bé. "Sao ngươi lại có thể làm được?"
"Người là Ngọc Hành?" Cô bé sững sờ, sau đó mấy hơi thở nàng mới nhận ra những ngôi sao này, nàng không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngữ khí mang theo hưng phấn nào đó không thể biết được.
Tựa như ý thức được chính mình thất lễ, cô bé che miệng, trên mặt hiếm thấy lộ ra nụ cười ngượng ngùng, sau đó còn nói thêm: "là người nói cho ta biết đấy."
"Hả?" Vì sao kia sững sờ, hào quang quanh người nó bắt đầu lập lòe không theo bất cứ quy luật nào, giống như đánh giá cô bé trước mặt này.
Rồi sau đó tia sáng kia lay động lại càng trở nên kịch liệt, thanh tuyến già nua truyền ra cũng mất đi thong dong như lúc bình thường, thanh âm của nó có chút rung động nói: "ngươi không thuộc về nơi này!"
"Ừm." Cô bé cực kỳ thản nhiên thừa nhận sự thật này, dường như nàng có đầy đủ tín nhiệm đối với vì sao kia.
"..." Thanh âm của những ngôi sao kia rơi vào trầm mặc. Rồi sau đó thật lâu, lão mới lại hỏi: "vậy vì sao ngươi lại đi tới nơi này?"
"Ta không thích thế giới ở chỗ ta, ta nghĩ muốn thay đổi chút gì đó." Cô bé trả lời như vậy, nàng cố ý không nói rõ ràng mục đích của mình. Bởi vì nàng cũng hiểu rõ hơn ai khác, chỗ gần nơi này nhất, có một số người đang giám thị cái thế giới này. Mà nàng hiện tại chính là biến số lớn nhất của cái thế giới này, bọn chúng đương nhiên không thể cho phép nàng tồn tại.
"Vậy sao?" Thanh âm của những ngôi sao kia ngừng lại, trở nên có chút đắng chát. "Chúng ta tính sai thứ gì đó sao?"
"Rất nhiều." Cô bé đáp lại. Dường như nàng nhớ tới đủ chuyện phát sinh trong tương lai kia, thanh âm của nàng vào lúc đó bắt đầu trở nên trầm thấp.
"..." Thanh âm của những ngôi sao kia lại im lặng một hồi, sau đó thật lâu mới nói thêm: "đối với chúng ta đã không có đường lui."
"Vì vậy ta tới, ta là biến số, là ngược dòng, cũng là chìa khoá." Cô bé nói, thần sắc trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng không phù hợp với độ tuổi của nàng.
"Ta cho rằng hắn mới là biến số, là chìa khóa của chúng ta." Thanh âm của những ngôi sao kia lại vang lên lần nữa.
"Hắn đã từng như vậy, nhưng hắn đã bị cừu hận che hai mắt... ta..." Nói đến đây, cô bé dừng một chút, hào quang trong mắt trở nên phức tạp: "ta không thích hắn."
"Ngươi phải làm như thế nào?" Thanh âm của những ngôi sao nói.
"Đương nhiên muốn tìm một người có thể giáo huấn hắn." Khóe miệng của cô bé bỗng nhiên vẽ ra một ý cười.
"Ý ngươi là thuyết phục hắn? Nhưng Tinh Hải là một cái l*иg giam, chúng ta không thể quay về, ít nhất lúc này không thể trở về." Thanh âm của ánh sao có chút nghi hoặc.
"Không sao, ta có nó đây!" Cô bé bỗng nhiên nở nụ cười, nàng từ trong lòng lấy ra một vật, lẳng lặng treo trên đỉnh đầu nàng. Vật đó là một cái lệnh bài màu đồng cổ, tạo hình cũng không thần kỳ, nhưng quanh thân có ánh sao nhàn nhạt lưu chuyển.
"Tinh Thần lệnh! Tại sao lại rơi vào tay ngươi?" Ánh sao vang lên một tiếng sợ hãi thán phục.
"..." Nụ cười trên mặt cô bé bỗng nhiên ngưng kết, dường như không muốn nói thêm về nguồn gốc cái lệnh bài này.
Thanh âm bên trong ánh sao dường như cũng ý thức được một chút điểm này, nó cũng không hỏi nhiều, sau một lúc do dự cuối cùng nói: "đi chỗ đó đi, mang y trở về, Trường An quá khổ rồi, rốt cuộc khó trách hắn, là chúng ta áp đặt những thứ này vào trên người của hắn."
"Ừm." Nữ hài khẽ trùng trùng điệp điệp gật đầu.
Lệnh bài trên đỉnh đầu nàng bất thình lình phát ra một đường hào quang sáng ngời, gần như chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.
"Ta đi đây, Ngọc Hành tổ gia gia." Nàng phát ra một hồi thanh âm giống như chuông bạc, thân thể ngừng lại, liền muốn bay về phía phương xa.
Mà thanh âm của ánh sao kia vào lúc đó giống như nhớ tới điều gì, nó chợt hỏi: "đứa bé, ngươi tên là gì?"
---o0o---