Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Dưới trướng Bắc Thông Huyền có thật nhiều tướng sĩ, bên trong không thiếu người thiện chiến có thể xuất chinh, dù sao Tây Lương trong mười năm này loạn lạc tới tấp, có thể sống đến bây giờ dù chỉ là một gã binh bộ, đương nhiên cũng có chỗ không tầm thường.
Mà chi binh bộ này, nhất được người ta gọi, cũng nhất được Bắc Thông Huyền coi trọng liền là tám nghìn Huyết Y Vệ đi theo gã lâu nhất.
Huyết Y Vệ đương nhiên lúc đầu tiên cũng không được gọi là Huyết Y Vệ.
Đến cuối cùng họ có tên gì, đã không có cách nào biết được. Nhưng trước kia bọn họ đi theo Bắc Thông Huyền còn chưa phải là Thần tướng xuất thân nhập tử, thường thường sau một trận chiến, máu thấu quần áo, dần dà liền được người ta gọi là Huyết Y Vệ.
Huyết Y Vệ này, chính là chỗ dựa lớn nhất để Bắc Thông Huyền tung hoành Tây Lương.
Lúc này gã giao cho Tô Trường An ba nghìn người, đây là lần đầu tiên, Bắc Thông Huyền giao ra thân vệ của chính mình.
Theo tầm mắt mà nói, lúc Tô Trường An đại náo hôn lễ của Bắc Thông Huyền, đã đánh nhau với một nắm binh lính Huyết Y Vệ, lúc đó chính hắn cũng không thích những đồ tể toàn thân tản ra mùi máu tươi này.
Đúng vậy, hắn không thích gϊếŧ người.
Chưa bao giờ ưa thích.
Mà khi có người uy hϊếp tính mạng của ngươi, vậy thì đừng nói tới rồi.
So với lúc này, quân Man chi chít ngoài cửa thành.
Vì vậy, Tô Trường An trong giây phút nhận được quân lệnh, hắn liền thu hồi trong lòng mình một vòng ngây thơ cũng được, thiện lương cũng tốt kia.
Từ giờ trở đi, hắn phải gϊếŧ người.
Gϊếŧ rất nhiều người!
Hắn cùng Hoa Phi Tạc dẫn theo ba nghìn Huyết Y Vệ đi tới chỗ cửa thành dưới quan.
Hắn mặc áo gai bình thường, Hoa Phi Tạc một bộ áo bào hồng, phía sau lưng là ba nghìn Huyết Y Vệ trường sam* như máu, khí thế lạnh lùng.
*trường sam: áo dài nam
Lại nói tiếp Huyết Y Vệ hẳn là đội quân duy nhất trong Đại Ngụy không mặc áo giáp, giống như tướng quân của bọn họ.
Áo trắng tới sa trường, máu thấm ống tay áo.
Ầm ầm!
Cửa thành cực lớn trước mặt quan Vĩnh Ninh bắt đầu từ từ mở ra, phát ra một hồi âm thanh cực kỳ trầm trọng lại chói tai.
Ngoài cửa, là năm nghìn hùng binh quân Man nhìn chằm chằm.
Dáng người bọn chúng cường tráng như hổ, cơ bắp trên hai tay nổi lên cao cao giống như ngọn núi nhỏ.
Dưới háng bọn chúng là mãnh thú phun ra sát khí, không chỉ có ngựa, còn có thật nhiều hung thú giống như sói như hổ giương nanh múa vuốt.
Từ lúc cửa lớn được mở ra, một đạo sát cơ lặng liệt liền bất thình lình đập vào mặt.
Cái này không liên quan đến tu vi, sát cơ này chỉ có đồ tể thân kinh bách chiến, ăn uống no qua máu tươi mới có thể phát ra.
Rất rõ ràng, năm nghìn quân Man trước mặt theo sau mấy vị tướng lĩnh của bọn chúng, hẳn cũng là loại đồ tể này. Giống như Huyết Y Vệ là tinh nhuệ của quan Vĩnh Ninh này, năm nghìn quân Man này cũng là tinh nhuệ Man tộc, nếu không cũng sẽ không đươc Thác Bạt Nguyên phái ra đánh cái trận đầu rất trọng yếu này.
"Đi thôi." Tô Trường An cảm nhận được, giọng nói có chút hơi khô chát.
Đây cũng không phải là sợ, mà bởi vì căng thẳng, bất kể như thế nào đây là lần thứ nhất hắn chân chân chính chính đối mặt sa trường.
Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc mang theo ba nghìn Huyết Y Vệ chậm rãi đi ra khỏi cửa thành, cửa lớn phía sau lưng hắn vào lúc đó phát ra một tiếng ầm ầm nổ mạnh, liền đóng lại một lần nữa.
Bọn hắn dừng lại ở một chỗ cách quân Man trăm trượng.
Tô Trường An bắt đầu dò xét Hoàn Nhan Liêm, vị tướng lĩnh quân Man vừa mới khiêu chiến, mà Hoàn Nhan Liêm lúc này cũng đánh giá Tô Trường An.
Đó thực sự là một tên nam nhân rất cao lớn, cho dù như Ma Hải Da người đã cao gần đến một trượng nếu so sánh cũng thấp hơn một cái đầu, mà Tô Trường An mười tám tuổi đứng ở trước mặt của gã càng giống như một vị hài đồng đang đối mặt với một đầu sư tử hùng dũng.
Hoàn Nhan Liêm hiển nhiên không hề nghĩ đến tướng lĩnh Nhân tộc dẫn quân ra khỏi thành nghênh chiến thế nhưng là một vị thiếu niên nhìn qua còn có chút trẻ con, gã vốn kinh ngạc một trận, sau đó trong lòng cảnh giác dò xét Tô Trường An, chờ lúc gã khẳng định chính mình cũng không có nhìn nhầm tu vi của Tô Trường An, khóe miệng của gã bỗng nhiên trồi lên một ý cười cổ quái.
"Họ Bắc bảo ngươi đánh nhau với ta?" Hoàn Nhan Liêm có chút không thể tin hỏi.
"Ừ. Chính là ta đánh với ngươi!" Tô Trường An gật đầu, ngữ khí bình tĩnh mà thong dong.
"Ha ha ha!" Sau khi đạt được câu trả lời thuyết phục do Tô Trường An khẳng định, nụ cười trên mặt Hoàn Nhan Liêm trong nháy mắt liền lan tràn ra, gã giống như đã nghe được truyện cười khó tin nhất trên đời này, cười đến cực kỳ láo xược.
Tô Trường An đối mặt tiếng cười hung hăng ngang ngược như vậy, thần sắc trên mặt lại không có chút biến hóa nào, hắn chỉ là lẳng lặng ngửa đầu nhìn Hoàn Nhan Liêm, dường như đang chờ gã dừng lại.
Rất nhanh, Hoàn Nhan Liêm thực sự thu hồi tiếng cười của mình, nhưng trên mặt gã vẫn là vẻ đùa cợt ngạo mạn.
"Trước khi ta đến đây, đã nghe Thác Bạt Viêm nói rằng, Nhân tộc bây giờ hèn nhát không thể tả, từ sau khi Ngọc Hành chết lại càng không tiếp tục xuất hiện thêm cao thủ nào, mới đầu ta cũng không tin, vẫn gửi thư nói cho y biết chớ có khinh địch, hôm nay được thấy, mới biết lời nói của Thác Bạt Viêm không giả."
Hoàn Nhan Liêm nhìn Tô Trường An chậm rãi nói, ánh mắt của gã luôn luôn rơi trên người hắn, dường như muốn trông thấy một chút vẻ phẫn hận trên mặt hắn mà gã luôn kỳ vọng. Nhưng làm gã thất vọng chính là trên mặt Tô Trường An lúc này dường như một cái giếng cạn vạn năm, bất kể Hoàn Nhan Liêm nói hay làm điều gì cũng khó có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ nửa phần rung động ở trên mặt hắn.
"Tu sĩ chỉ Thiên Thính cảnh cũng dám giao đấu với Hoàn Nhan Liêm ta? Ngươi đúng là không sợ chết!" Hoàn Nhan Liêm cũng bất mãn với biểu hiện như vậy của Tô Trường An, gã tiếp tục mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ngươi nói Thác Bạt Viêm." Lúc này, Tô Trường An rốt cuộc nói chuyện. Thanh tuyến của hắn cực kỳ lạnh nhạt, giống như đứng trước mặt hắn không phải là một vị đại năng nửa bước Tinh Vẫn, mà chỉ giống như một loại chó sủa không ngừng mà thôi. "Vậy y lúc này ở đâu?"
Dứt lời, Tô Trường An còn dò xét phía sau lưng Hoàng Nhan Liêm, dường như muốn tìm được thân ảnh vị tướng Man mà hắn nhắc đến trong miệng.
Hoàn Nhan Liêm nghe vậy thần sắc trên mặt trì trệ, trước đó vài ngày Thác Bạt Viêm bị trọng thương, mặc dù có Thánh vật do Thánh tử ban thưởng hộ thể, nhưng khó tránh khỏi bị bệnh liệt giường như trước, hôm nay cũng chưa thấy chuyển biến tốt đẹp.
"Là ngươi làm y bị tổn thương?" Nụ cười trên mặt Hoàn Nhan Liêm trong một khắc này tản đi, gã âm tình bất định lại đánh giá thiếu niên trước mắt lần nữa, trong lòng bắt đầu ngầm cân nhắc mình có nhìn lầm tu vi thiếu niên này hay không.
Ai ngờ Tô Trường An vào lúc này lại lắc đầu, nói: "không phải."
Thần sắc trên mặt Hoàn Nhan Liêm lại ngưng kết một lần nữa, gã cảm giác mình dường như bị thiếu niên này sắp đặt một đường, gã chợt cảm thấy trên mặt u ám, phẫn nộ cùng căm tức trong lòng dâng lên tựa như giếng phun, đầu người to lớn của gã cũng do đó mà trở nên đỏ bừng.
"Mao đầu tiểu tử, ăn nói bậy bạ! Ăn một đao của gia gia ngươi!" Gã nổi giận gầm lên một tiếng, hung thú bộ dáng hổ báo ở dưới người dường như cũng cảm nhận được phẫn nộ trong lòng chủ nhân nó, phát ra một tiếng gầm thét rung trời chở Hoàn Nhan Liêm một đường lao đến.
Đầu hung thú kia mặc dù nhìn có vẻ cực kỳ cồng kềnh, nhưng tốc độ lại nhanh không ngờ.
Dọc đường nó tóe lên cát bụi hầu như che hết ánh mắt mọi người ở đây, thậm chí mỗi một lần nó rơi xuống đất, Tô Trường An cũng có thể cảm nhận được mệnh tuyến chỗ mặt đất này đang run rẩy.
Nhưng chỉ mất thời gian mấy hơi thở, một người một thú kia mang theo một đường ánh đao sáng loáng đã tới trước người Tô Trường An.
Con mắt Tô Trường An vào lúc đó hiện lên một đường hàn quang, thanh thần đao tên là Cửu Nạn được hắn rút ra nắm trong tay.
Hắn lắc đầu, nỉ non giống như thở dài nói.
"Thực ra ta muốn nói cho ngươi biết."
"Nếu như là ta ra tay, Thác Bạt Viêm đã không còn cơ hội tỉnh lại."
---o0o---