Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 137: Thiên cơ Thiên Cơ

Dịch giả: Phuongkta1

Thân phận của Tư Mã Hủ?

Tô Trường An không nhịn được có chút nghi hoặc, trong lòng của hắn Tư Mã Hủ chính là Tư Mã Hủ, thứ gọi là thân phận rốt cuộc là gì?

Thần tộc? Hay là cái khác?

"Triều đình Ngụy tặc lúc bấy giờ, người nắm quyền bên trong trên thực tế chính là Tư Mã Hủ, ta đương nhiên cần phải điều tra một phen thật tốt lai lịch của lão." Tả Ngọc Thành dường như nhìn ra nghi hoặc của Tô Trường An, y nói: "con người này thật kỳ quái."

Lông mày Tả Ngọc Thành cùng lúc nhíu lại.

"Lão giống như từ trống rỗng xuất hiện, bỗng nhiên được Hạ Hầu Hạo Ngọc bổ nhiệm làm Thừa tướng. Về trước kia lão là người phương nào, đã từng làm những chuyện gì, đều không thể biết được."

"Cái này ta cũng biết." Tô Trường An gật đầu, về điều này hắn không chỉ một lần nghe người ta nói đến.

"Ngươi không cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ quái sao?" Tả Ngọc Thành hỏi ngược lại, "lấy tính cách của Hạ Hầu Hạo Ngọc, sao có thể có tín nhiệm lớn như vậy đối với một người hoàn toàn không biết lai lịch?"

Tô Trường An sững sờ, vấn đề này hắn quả thật chưa bao giờ nghĩ tới.

Thánh Hoàng là người đa nghi từ xưa đến nay, cho dù đối với Thiên Lam viện trong lòng cũng có đề phòng, nếu như Tư Mã Hủ đúng như Tả Ngọc Thành nói, sao có thể yên tâm ủy nhiệm trọng trách Thừa tướng Đại Ngụy cho người mà lão hoàn toàn không biết gì cả?

Trừ khi từ lúc mới bắt đầu, Thánh Hoàng đã biết rõ thân phận của Tư Mã Hủ, thậm chí còn giúp lão che giấu, lúc này mới khiến người khác khó có thể tra được quá khứ của Tư Mã Hủ.

Phóng mắt nhìn toàn bộ Đại Ngụy, chỉ sợ cũng chỉ Thánh Hoàng mới có thể làm được điều này.

Lại liên tưởng đến Trấn Tây Thần Hậu đột nhiên ở thành Lai Vân sống lại, cùng với Thần Huyết luôn luôn ẩn núp ở trong cơ thể gã, đồng tử Tô Trường An bỗng nhiên phóng đại.

Tư Mã Hủ và Thần tộc chắc chắn có chút liên hệ, mà những thứ liên hệ này lại bám vào trên người Trấn Tây Thần Hậu và Thánh Hoàng, điều này khiến cho một chút chuyện mà Tô Trường An luôn luôn không hiểu bỗng nhiên trở nên sáng tỏ.

Hắn bắt đầu thử cắt tỉa rất nhiều chuyện.

Ví dụ như Tư Mã Hủ có liên hệ với Thần tộc, Thánh Hoàng giúp đỡ Tư Mã Hủ che dấu quá khứ, anh linh của Thánh Hoàng chạy trốn, một ngôi sao Tử Vi lại mang theo hai đường mệnh tuyến, Trấn Tây Thần Hậu bắt lấy Thần Huyết giả chết, thậm chí dựa vào Thần Huyết đạt được năng lực đủ để chống lại Thái Thượng.

Tất cả những điều này, đan xen vào một chỗ, Tô Trường An cảm thấy trước mắt của mình dường như bị kéo ra một khoảng cách rất lớn, một âm mưu càng thêm lớn hơn so với trong tưởng tượng của hắn dường như bắt đầu dần dần rõ ràng.

Nhưng hắn vẫn có nghi hoặc.

Ví dụ như Trích Tinh lâu đến tột cùng là thứ gì?

Ví dụ như đã từng là Thất Sát Tinh Quân cũng chính là Hoàng Đế Hiếu Minh của Thục Hán, rốt cuộc vì cái gì đất Thục xinh đẹp không muốn, hết lần này tới lần khác nương nhờ tổ chức thần bí kia?

Lại ví như Thần Mộ mà sư thúc tổ của mình muốn mở ra lại rốt cuộc là vật gì?

Dường như những người này cũng có tính toán của riêng mình, mà những tính toán này sâu xa lại chỉ một vật duy nhất, nhưng vật như vậy rốt cuộc là thứ gì? Tô Trường An cũng không thể hiểu được.

Tất cả âm mưu tựa như muốn công bố, nhưng càng tiếp cận chân tướng sự tình, nghi hoặc trong lòng Tô Trường An càng nhiều.

"Tả tiền bối, trước khi ta đi đến đất Thục, từng nghe kể lại, nói ngươi cùng các vị Tinh Vẫn đất Thục được ngươi phục sinh đều là người đã chết, theo ta biết được, Tinh Vẫn sau khi chết, anh linh trở về Tinh Hải, thân thể chôn cất ở dưới đất. Muốn triệu hồi anh linh từ Tinh Hải, chuyện như vậy tại hạ mới được nghe lần đầu? Không biết tiền bối có thể nói một vài điều về chuyện này?"

Tô Trường An đầu mày vững vàng nói như vậy.

Tả Ngọc Thành cùng các vị Tinh Vẫn đất Thục bỗng nhiên sống lại, từ góc độ trên mà nói cùng Trấn Tây Quan rất có chỗ tương tự, Tô Trường An đã từng nghi ngờ y có lẽ có quan hệ với Thần tộc, nhưng qua mấy lần tiếp xúc trước kia, Tô Trường An cố ý quan sát cơ thể Tả Ngọc Thành, cũng không thấy dấu vết của Thần Huyết.

Vì vậy hắn có nghi vấn rất nhiều với việc Tả Ngọc Thành và những người chung quanh bỗng nhiên sống lại.

"Ha ha." Tả Ngọc Thành cười cười, nói: "Tinh Hải là l*иg giam, anh linh đã đi đến, đương nhiên không thể trở về, chúng ta có thể từ trong ngủ say tỉnh lại, là bởi vì chúng ta căn bản chưa hề chết đi, chỉ là dùng phương pháp giả chết giấu giếm tai mắt của Tinh Thần các."

"Giả chết?" Tô Trường An nghe vậy nghi hoặc trong lòng càng nhiều, năm ấy Hán - Ngụy đại chiến, Thục Hán cũng không lộ ra quá nhiều tình thế không thuận lợi, nhưng vì đám Tinh Vẫn một người tiếp theo một người chết đi, mới khiến Đại Ngụy có thời cơ lợi dụng, Thánh Hoàng cũng vì vậy mới có thể ngồi trên ghế thủ lĩnh chính thống. Tô Trường An thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, vì cái gì không muốn thế cuộc tốt đẹp lúc ấy, mà phải đợi đến trăm năm sau, thực hiện một lần nữa?

"Số trời không thể làm trái." Tả Ngọc Thành dường như nhìn ra nghi hoặc của Tô Trường An, y đứng dậy, quạt lông trên tay nhẹ nhàng lay động, phát ra một tiếng thở dài.

"Hạ Hầu Hạo Ngọc đã có được thiên mệnh, nếu tiếp tục đánh chỉ có thể tử thương." Thanh âm của Tả Ngọc Thành tựa như mang theo một chút không cam lòng, nhưng không cam lòng như vậy chỉ thoáng qua trong phút chốc.

"Ta dùng phương pháp bát quái đo đạc được dòng họ Hạ Hầu có vận mệnh quốc gia tám trăm năm. Nghịch thiên mà đi rốt cuộc không có kết quả tốt lành, cùng lão chống lại ý trời chẳng bằng đợi tám trăm năm sau Đại Ngụy quốc sổ sắp hết sẽ làm một cuộc chiến, xây dựng giang sơn Đại Hán ta một lần nữa."

"Vận mệnh quốc gia tám trăm năm?" Tô Trường An sững sờ, "Đại Ngụy lúc này đã là mưa gió lung lay, chớ nói đến tám trăm năm, có thể tồn tại được mười năm hay không đã khó có thể biết được."

"Đúng vậy a." Tả Ngọc Thành gật đầu, lông mày cũng nhíu lại. "Ta vốn định sau tám trăm năm mới tỉnh lại, nhưng lúc này mới chỉ hơn trăm năm, ta đã cảm nhận được thiên cơ biến đổi, vận mệnh quốc gia của Đại Ngụy sắp hết, cho nên tỉnh lại, mưu đồ việc lớn."

"Chỉ là, lại không rõ rốt cuộc là người phương nào phá hỏng vận mệnh quốc gia to lớn của dòng họ Hạ Hầu, vận mệnh quốc gia tám trăm năm của đế quốc, hơn mười năm đã bị phá hủy không còn gì cả."

"Cần biết vận mệnh chính là ý trời. Muốn phá hỏng vận mệnh của một người, tuy khó lại không phải là điều không thể, nhưng muốn phá hỏng vận mệnh của một quốc gia, điều này chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng. Trừ phi..."

Nói đến đây, sắc mặt của Tả Ngọc Thành trầm xuống, dường như có chút lo sợ không biết làm thế nào.

"Trừ phi cái gì?" Tô Trường An truy vấn.

"Sau khi ta tỉnh lại, liền nhìn lại những chuyện đã xảy ra ngoài thiên hạ trong thời gian trăm năm này, Hạ Hầu Hạo Ngọc trong năm mươi năm đầu, tuy rằng tràn đầy dã tâm, chinh chiến khắp nơi, nhưng biết tiến thối, chưa bao giờ làm ra sách lược sai lầm, duy nhất ở ba mươi năm sau, lại dùng binh cẩu thả, tính tình biến đổi thật lớn, mà ba mươi năm này, chính là ba mươi năm Tư Mã Hủ cầm quyền."

"Ý ngươi là vận mệnh quốc gia của Đại Ngụy bị Tư Mã Hủ phá hoại?" Tô Trường An nói.

"Có lẽ là như vậy." Lông mày Tả Ngọc Thành vẫn nhăn rất sâu như cũ. "Nhưng muốn phá hỏng vận mệnh của một quốc gia là một chuyện cực kỳ khó khăn, trừ phi... Người này là người cực kỳ tinh thông số trời."

"Tinh thông số trời? Ngươi nói chính là Quan Tinh Thai - Thái Bạch chân nhân?" Tô Trường An cả kinh, Thái Bạch chân nhân từ trước đến nay có danh xưng là người hiểu thiên văn, chẳng nhẽ Tư Mã Hủ chính là Thái Bạch chân nhân?

"Cũng không phải." Nào ngờ Tả Ngọc Thành lại cùng lúc này lắc đầu, "Thái Bạch chân nhân mặc dù có thể xem số trời, nhưng nói về cảnh giới, không thể phá hỏng được vận mệnh quốc gia của dòng họ Hạ Hầu."

"Đó là ai?" Tô Trường An càng nghi hoặc.

"Người giỏi số trời, trên đời này, không ngoài hai người Thiên Cơ Nam Đẩu và Thiên Cơ Bắc Đẩu." Tả Ngọc Thành vào lúc này bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, trong con ngươi một đường hàn quang hiện ra.

"Thiên Cơ Nam Đẩu là người ở đâu, ta nghĩ Tô công tử đã gặp được từ lâu, ngươi cảm thấy y có khả năng là Tư Mã hủ sao?"

---o0o---