Dịch giả: Phuongkta1
chiếu thư bằng máu của vua
Thanh âm của y vừa mới vang lên, những sinh linh thuộc lĩnh vực của y dường như cảm nhận được, bọn họ ngửa đầu nhìn tình hình trên không trung.
Lúc đó, thời gian ngưng đọng dường như đã bắt đầu dịch chuyển.
Một tiếng kiếm minh vang lên, trầm thấp, rất nhỏ, nhưng truyền vào trong tai mỗi người ở đây rất rõ ràng.
Tiếp theo lại là một tiếng kiếm minh không kém bao nhiêu so với một tiếng vừa rồi.
Nhưng ngay sau đó tiếng kiếm minh giống như măng sau mưa mùa xuân, một tiếng tiếp lấy một tiếng, một hồi tiếp một hồi vang lên.
Trong nháy mắt kiếm minh tụ tập thành biển, đinh tai nhức óc, đã trở thành tiếng động vang dội nhất phương thiên địa này, cũng là thanh âm duy nhất.
Rất dễ nhận thấy những tiếng kiếm minh này đều đến từ những thanh trường kiếm khác nhau, Tô Trường An trong lòng nghi ngờ, không thể biết được những thanh kiếm phát ra tiếng kêu cuối cùng ở nơi nào.
Hắn theo tiếng nhìn lại, trong lòng lại chấn động, hắn nhìn thấy những sinh linh trong lĩnh vực của Bắc Thông Huyền hiện tại cũng ngửa đầu nhìn chân trời, ánh mắt của bọn họ trở nên đờ đẫn, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, những tiếng kiếm minh kia là từ thân thể những sinh linh này phát ra.
"Ta lấy muôn dân trăm họ làm kiếm, bảo hộ muôn dân trăm họ!" Tiếng nói của Bắc Thông Huyền vào lúc này vang lên.
Những sinh linh thuộc lĩnh vực của y cũng ngay lúc đó như nhận được mệnh lệnh, trên người lóe lên hào quang, lại đều hóa thành từng thanh trường kiếm lóe hàn mang.
Sau đó, chỉ thấy từng đường ánh sáng hiện lên, những bảo kiếm kia theo tiếng mà động, ùn ùn kéo đến đánh tới chỗ bốn người Thác Bạt Viêm.
Lúc đó kiếm minh như rồng, tiến nhanh ngàn dặm.
Kiếm quang như tuyết, sáng thông trời đất.
Kiếm ý như biển, sóng lớn vỗ bờ.
Bốn người Thác Bạt Viêm mới vừa công kích vô cùng mạnh mẽ, ở dưới biển kiếm che khuất bầu trời, có vẻ như không có ý nghĩa.
Chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau đó mấy hơi thở, kể cả lĩnh vực của Bắc Thông Huyền tản đi, kiếm ảnh đầy trời cũng theo đó tán loạn.
Sau một khắc thân ảnh toàn thân đẫm máu của bốn người Thác Bạt Viêm nằm trên mặt đất xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, những quân Man kia thấy thế nhao nhao phát ra một hồi kinh hô, bốn người này tính cả lão giả lúc trước bị Tô Trường An chém gϊếŧ, hầu như chính là tất cả nhân vật cấp thủ lĩnh của năm mươi vạn đại quân, hôm nay một người đã chết dưới đao của Tô Trường An, còn lại bốn người không biết sống chết, bây giờ như rắn mất đầu, những quân Man này sao có thể không sợ hãi.
Bắc Thông Huyền không chút nào để trong lòng đối với sự kinh ngạc của mọi người, y cùng lúc đó xoay người qua, lần đầu tiên nhìn về phía vị Tống Táng giả kia, nói: "ta nghĩ, ngươi hẳn là không có nhiều thời gian để tiếp tục chờ đợi như vậy đi?"
Nam tử sững sờ, bỗng nhiên trên mặt hiện ra một ý cười nghiền ngẫm.
"Thú vị, ngươi vậy mà lại giúp một cái Tinh Vẫn Man tộc trở về Tinh Hải." Nam tử nói như vậy, thế nhưng gã lại giơ tay mình lên một lần nữa.
Gã quả thực nhận được mệnh lệnh của Các chủ Tinh Thần các, khiến gã phối hợp làm việc với mấy vị gọi là Thánh tử kia, nhưng trước mắt thủ hạ của mấy vị Thánh tử cũng bị đánh bại, hiển nhiên trong thời gian ngắn chắc là sẽ không tỉnh lại. Gã hiển nhiên không có lý do gì đánh cược sống chết của bản thân để tiếp tục chờ đợi.
Vì vậy, vào lúc này tiếng tiêu trầm thấp vang lên trên chiến trường lặng im.
...
Trường An, điện Thái Hòa.
Sắc trời vừa mới qua buổi trưa, thời gian còn sớm, tuy có tuyết nhưng cũng không quấy nhiễu người, ngược lại là có một phong vị khác.
Theo lý dưới cảnh sắc như vậy, uống một ly thanh tửu, cùng người đàm luận một chút gió trăng, là một chuyện cực kỳ thoải mái.
Thế nhưng vị nam tử bên trong điện Thái Hòa, dường như cũng không có nhã hứng như vậy.
Cửa lớn điện Thái Hòa, bị đóng lại thật chặt.
Điện Thái Hòa cùng bên ngoài giống như là hai cái thế giới, gió tuyết không thể thổi vào đại điện, ánh mặt trời cũng không thể chiếu tới đại điện.
Tuy rằng có chút ánh nến, nhưng bên trong điện Thái Hòa không thể sáng sủa thêm chút nào, ngược lại những ánh nến chiếu cả cái đại điện lúc sáng lúc tối, có vẻ cực kỳ âm u.
Một vị nam tử trung niên, hiện tại đang ngồi trên ghế rồng, chỗ tượng trưng cho quyền lực cao nhất trên đời này.
Chỉ là, tóc của y tán loạn, hai mắt cực kỳ trống rỗng, áo bào màu vàng trên người lại tùy ý, thậm chí có thể nói là qua loa khoác lên.
Y đang nhìn một tờ giấy vàng đã bị vuốt ve qua, phía trên hiện lên chi chít chữ viết.
Nam tử đọc kỹ từng cái chữ viết phía trên kia, y giống như cực kỳ để trong lòng chuyện được đề cập trên tờ giấy vàng kia, đọc rất là cẩn thận, từng con chữ, mỗi một câu đều muốn nhìn rất lâu.
Đây cũng coi là từ lúc y đăng cơ đến nay, chính thức lần thứ nhất nhìn thấy tấu chương, tất nhiên kỳ thật cũng không thể gọi là tấu chương, dù sao Tư Mã Hủ đã nắm giữ triều đình, y tuy là Đế Vương Đại Ngụy, nhưng trên thực tế, đối với những chuyện bên ngoài, y hoàn toàn không biết gì cả.
Phần này tạm thời xưng là giấy vàng mật báo chính là Thái úy Mục Lương Sơn nhờ cậy thái giám chịu trách nhiệm mua sắm thường xuyên lui tới cung mang vào, qua tay thân cận cùng khó khăn trắc trở, mới có thể tránh được trùng trùng điệp điệp tai mắt của Tư Mã Hủ, đưa đến tay y.
Thân thể của y đột nhiên bắt đầu khẽ run rẫy, đồng tử cũng theo đó phóng đại, trong con ngươi màu đen kịt gần như chiếm cứ toàn bộ tròng trắng mắt của y.
Y lại cẩn thận nhìn nội dung tờ giấy vàng kia một lần nữa, tựa như muốn xác định hay là mình đã nhìn nhầm.
Nhưng sau khi y xác định là không sai, thân thể của y càng kịch liệt run rẩy, y giống như đã thấy một chút sự tình làm y cực kỳ sợ hãi, thần sắc trên mặt một hồi biến hóa.
Từ khϊếp sợ đến ngạc nhiên, từ ngạc nhiên đến e ngại, cuối cùng từ e ngại biến thành hoảng hốt.
Ước chừng sau phút chốc, tựa như bởi vì bàn tay của y quá run rẩy, tờ giấy vàng kia bỗng từ trên tay của y rơi xuống.
Két!
Một tiếng động khàn khàn từ cửa lớn điện Thái Hòa truyền đến.
Nam tử liền chầm chậm phục hồi tinh thần lại, y như là con thỏ bị kinh hãi, theo bản năng liền muốn núp đi.
Thế nhưng khe hở cửa lớn bị mở ra lướt vào một bóng người, gã nhanh chóng khép cửa lớn lại một lần nữa, dường như cũng rất sợ bị người khác phát hiện tung tích của mình.
Gã nhìn lên phía trên đại điện, liếc qua liền phát hiện tiếng động dưới án đài mà vị nam tử đang định ẩn núp phát ra.
"Phụ vương." Bóng người kia hô như vậy.
Thân thể của nam tử ngừng lại, y cẩn thận lộ đầu ra, nhìn về phía bóng người kia, đợi đến lúc y xác định được thân phận người đến, mới như trút được gánh nặng, lần nữa ngồi dậy.
"Minh nhi, sao con lại tới đây?" Nam tử ở trên đài nói, vẻ mặt có mừng rỡ, cũng có lo lắng.
Bóng người kia bước nhanh lên trước, đón lấy ánh nến trước người nam tử, tướng mạo của người đến rốt cuộc trở nên rõ ràng.
Lại là một vị thiếu niên nhìn qua vừa mới mười lăm mười sáu tuổi.
Gã có một đôi mày rậm mắt to, mũi thẳng và đôi môi màu đỏ, mặc dù mang theo chút ngây thơ, nhưng cũng có chút anh tuấn.
Có lẽ bởi vì tuổi tác còn nhỏ, xem ra còn có chút gầy yếu, nhưng khuyết điểm không thể che lấp được ưu điểm, một cỗ khí chất không giống với người thường, lúc nói hiển lộ không sót chút nào.
"Nhi thần Hạ Hầu Minh bái kiến phụ vương." Thần sắc trên mặt gã cũng có chút kích động, nhìn dáng điệu tựa như rất lâu không được gặp vị nam tử trước mặt mình.
Mà trên thực tế cũng đúng như vậy, từ khi y lên ngôi đến nay, Tư Mã Hủ lợi dụng đủ loại lý do giam cầm y, với bên ngoài tuyên bố y nhiễm phong hàn đang dưỡng bệnh, quá trình này đã mất thời gian gần một năm, không nói những đại thần kia, ngay cả đứa con trai trước mặt muốn gặp y đều là ngàn vạn khó khăn.
"Không cần đa lễ!" Nam tử vội tiến lên phía trước đỡ thiếu niên dậy, thanh âm của y có chút run rẩy mà hỏi: "những ngày này trôi qua tốt chứ?"
Câu hỏi này, hiển nhiên là nói nhảm.
Với tư cách là Hoàng Thượng y còn phải như thế, bởi vậy có thể tưởng tượng được con của y phải trải qua khó khăn như thế nào để tồn tại.
Nhưng thiếu niên dường như rất thông cảm với tình cảnh của cha mình, gã lắc đầu, nói: "phụ vương yên tâm, tuy rằng thiếu đi một chút tự do, nhưng không ai dám để hài nhi chịu nửa phần uất ức."
"Vậy là tốt rồi." Nam tử nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong đầu, y duỗi hai tay ra nắm lấy hai vai thiếu niên trước mắt, cẩn thận đánh giá một phen từ trên xuống dưới.
So sánh với trước khi y đăng cơ, đứa bé này tuy rằng bộ dáng cũng không có quá nhiều thay đổi, nhưng nét ngây thơ trên mặt lại vơi đi rất nhiều. Y không khỏi cảm thán nói: "ngươi đã trưởng thành."
Vừa nói xong, y giống như nhớ tới chuyện gì đó, lại vội vàng hỏi: "đoạn đường này gián điệp rất nhiều, á phụ... Tư Mã Hủ lại không cho phép người ngoài cùng trẫm gặp mặt, ngươi làm như thế nào vào được?"
"Chuyện này may mắn có Tông chính đại nhân giúp đỡ điều đình, lúc này mới tránh được những kẻ gián điệp kia, có thể cùng phụ vương gặp mặt." Thiếu niên nói đến đây, thanh âm cũng nhỏ đi.
Bọn họ một người chính là Hoàng đế, một người chính là Thái tử, đang bị một vị Thừa tướng kìm hãm, ngay cả muốn gặp mặt nhau cũng cần giấu giấu diếm diếm. Nghĩ đến chuyện này không khỏi luôn luôn đau buồn.
Vẻ mặt của thiếu niên hiển nhiên không thể chạy thoát ánh mắt của nam tử, trong lòng của y càng áy náy, nhịn không được tự trách mình: "đều do Quả Nhân bất lực..."
"Phụ vương chớ có tự trách mình!" Thiếu niên thấy thế vội vàng khuyên nhủ, rồi gã từ trong lòng ngực móc ra một vật đưa đến trước mặt nam tử.
Nam tử sững sờ, theo bản năng đưa tay nhận lấy, lại thấy vật ấy là một lá thư đang được xếp lại. Trong lòng y tuy rằng nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn dùng tay mở ra.
"Hôm nay quân Man áp sát, dân chúng Tây Lương khổ không thể tả, phụ vương nên chăm lo việc nước, loại bỏ gian tà, giúp cuộc sống của người dân ngày càng sáng lạng, cho muôn dân trăm họ một cái nhân gian thái bình."
Thiếu niên cũng cùng lúc đó khom người cực kỳ cung kính nói.
Nam tử đọc xong từng đoạn nội dung trên tờ giấy kia, thần sắc trên mặt y càng xấu xí.
"Ngươi từ chỗ nào lấy được vật này?" Y hỏi.
Thiếu niên khẽ giật mình, nhưng trong miệng còn theo bản năng đáp lại: "cái này là Long Hống Thần tướng Bắc Thông Huyền nhờ cậy tướng quân Quan Thương Hải đưa vào Trường An đấy, sau khi qua tay nhiều người rốt cuộc tới tay nhi thần, nhi thần được sự trợ giúp của Tông Chính đại nhân mới có thể đưa tới cho phụ vương."
Hiển nhiên, thiếu niên đối với cha của mình cực kỳ tín nhiệm, bỗng chốc nói ra toàn bộ chuyện kia.
"Bắc Thông Huyền?" Nam tử nhíu mày.
Y thế nhưng vẫn nhớ rõ năm đó Bắc Thông Huyền chính là dựa vào việc làm con rể Tư Mã Hủ mới có thể ngồi lên vị trí Thần tướng Đại Ngụy, đến nỗi trên phố còn có tin đồn là vì chuyện này, Bắc Thông Huyền thậm chí đã gϊếŧ cả người mà gã cho là hồng nhan tri kỷ.
Theo lý, gã nên là người của Tư Mã Hủ, vì cớ gì lúc này lại bắt đầu muốn lấy lòng mình, trên điểm này y không khỏi có chút ngờ vực.
"Thật đúng như vậy?" Y nhìn con mình để tìm cách chứng thực.
"Có Vương Phù Tam Thiên đứng ra bảo đảm." Thiếu niên trả lời.
Vương Phù Tam Thiên? Nam tử nghe đến cái tên này, thần sắc trên mặt vui vẻ, nhưng qua trong chốc lát giống như nhớ tới thứ gì đó, sắc mặt lại lập tức trầm xuống.
Y uể oải khép lá thư kia lại, lắc đầu.
"Không thể." Y nói như vậy.
"Vì sao?" Thiếu niên nghe vậy biến sắc, có chút kích động hỏi.
Y đã đọc qua tin tức của Bắc Thông Huyền, hôm nay năm mươi vạn quân Man áp sát, quan Vĩnh Ninh sắp không giữ được, chờ đến lúc Tây Lương rơi vào tay giặc, chỉ còn lá chắn duy nhất là quan Tây Lĩnh cũng sẽ bại lộ dưới móng sắt của quan Man. Chỗ đó tuy có Vương Phù Tam Thiên trấn thủ, thế nhưng danh tiếng sợ địch của Phù Tam Thiên lại là chuyện mà mỗi người Đại Ngụy đều biết, một khi Tây Lĩnh thất thủ, toàn bộ Đại Ngụy chỉ sợ nguy rồi.
Nam tử cũng không thèm để ý với hành động không vừa ý của thiếu niên, y chẳng qua là cầm lấy tờ giấy vàng lúc nãy đặt ở trước án đài đưa tới trong tay thiếu niên.
Thiếu niên sững sờ, nghi hoặc nhận lấy tờ giấy vàng kia, cúi đầu xuống nhìn lại.
Nội dung phía trên này làm trong lòng gã chấn động.
Khi gã ngẩng đầu nhìn nam tử một lần nữa, sự sợ hãi trên mặt không kém một chút so với cha gã.
"Đất Thục tập kết ba mươi vạn đại quân ở Hán? Dưới trướng có hơn mười vị Tinh Vẫn?" Thiếu niên nói.
Gã nhớ rất rõ tất cả Tinh Vẫn toàn bộ Đại Ngụy mà mình biết được cùng chung vào một chỗ cũng không quá bảy tám người thế thôi. Đất Thục ngoài vị Thục Sơn Kiếm Tiên Nhạn Quy Thu kia, cùng với Thanh Ngọc phu nhân những ngày này bỗng nhiên quật khởi, nơi nào lại xuất hiện nhiều Tinh Vẫn đến như vậy?
Đây chính là Tinh Vẫn. Là lực lượng đỉnh cao trên đời này, sao có thể đột nhiên nhiều ra đến như vậy?
Thiếu niên sau khi nhìn lại tin tức này phản ứng đầu tiên chính là không tin, đất Thục có lẽ liền tâm hệ tiền triều, chuyện này mọi người đều biết, nhưng cũng chính bởi vậy, nếu đất Thục có được số lượng Tinh Vẫn nhiều như thế, sao phải một mực ẩn nhẫn đến tận bây giờ.
"Mục Thái úy không cần gạt ta." Nam tử lắc đầu, ý nghĩ lúc đầu của y cũng không có nhiều khác biệt với con trai y, thế nhưng bây giờ y chẳng qua là một vị Hoàng đế bù nhìn, trên tay không có một chút thực quyền, y thực sự không hiểu được, Mục Lương Sơn bí quá hoá liều đưa đến một cái tin tức giả như vậy, đối với lão có thể có chỗ tốt gì? Bởi vậy, y cho rằng tin tức này chắc chắn là thật.
Tâm tư của thiếu niên rất nhanh nhẹn, gã rất nhanh từ trong lời nói của nam tử nghĩ thông suốt tầng quan hệ này.
Hiển nhiên, sắc mặt của gã càng khó coi.
"Bây giờ Tư Mã Hủ hiển nhiên đã dùng tất cả tinh lực để chống lại quân phản loạn đất Thục, muốn mời lão phát binh cứu viện Tây Lương, tuyệt đối không thực hiện được." Nam tử lắc đầu nói.
Thiếu niên gật đầu, gã nghĩ đến binh mã của Thần tướng triều đình mấy ngày gần đây bị điều đi về phía nam rất nhiều, Tư Mã Hủ có lẽ cũng đã biết rõ chuyện này, nhưng vì không muốn khiến cho triều đình đại loạn nên bị lão dồn dép xuống.
"Thế nhưng... Bên phía Tây Lương chính là quân Man a!" Thiếu niên lại nói, trước giờ gã đã nghe thấy sự tàn bạo của quân Man, người dân bị bọn chúng bắt được có thể giữ được mạng sống đã ít càng thêm ít.
Nam tử nghe vậy, thở dài một hơi, y đương nhiên biết rõ nặng nhẹ.
Quân phản loạn ở đất Thục tất nhiên không thể xem nhẹ, thế nhưng ít nhất có thể sử dụng một chút thủ đoạn dây dưa, nhưng Man tộc cùng Nhân tộc lại là kẻ thù không đội trời chung, bất kể nhìn từ góc độ nào, loạn lạc ở Tây Lương vẫn lớn hơn hỗn loạn trên đất Thục.
Chỉ là, bây giờ y không thể lên triều, dù cho tấu chương cũng bị Tư Mã Hủ chặn lại hoàn toàn, y làm Hoàng đế, suy cho cùng cũng chỉ là con rối trong tay Tư Mã Hủ.
"Ta cũng hiểu được chuyện này, nhưng có lẽ Tư Mã Hủ làm việc theo ý của mình, mà ta..." Nam tử cúi đầu xuống thở dài nói.
"..." Thiếu niên cũng trầm mặc lại, tự giễu nói: "tướng quân Bắc Thông Huyền nghĩ hết biện pháp đưa mật thư đến tay ta, lại không ngờ, chúng ta không có thân phận Hoàng tộc. Sức nặng trong lời nói lại không thể sánh bằng một cái đầy tớ bên người Tư Mã Hủ."
"Thân phận Hoàng tộc?" Nam tử nghe tới đây bỗng dừng lại, y giống như nghĩ tới chuyện gì đó, mãnh liệt nhìn về phía con mình, "Hoàng nhi ta lại hỏi ngươi, ngươi bây giờ có thể xuất cung chứ?"
Thiếu niên sững sờ, ngay sau đó nói: "Tư Mã Hủ chỉ không cho ta cùng với phụ vương gặp nhau, đi ra ngoài trái lại chưa từng ngăn cản."
Trên mặt nam tử lập tức nổi lên một vẻ vui mừng, y vội vàng vòng về phía án đài, cầm lấy bút mực, liền muốn ghi cái gì đó, nhưng đầu bút lông chưa điểm xuống, dường như cảm thấy không thích hợp. Y lại cắn răng một cái, dồn sức xé xuống một mảnh góc áo, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên. Y cắn nát đầu ngón tay của mình, bắt đầu phấn khích điên cuồng viết lên trên góc áo kia.
---o0o---