Dịch giả: alreii
Đợi đến khi chín bóng người đến gần, Cố Nha Lãng quay đầu liếc nhìn một hộ vệ nào đó phía sau, sắc mặt hộ vệ kia khó coi gật gật đầu với gã.
"Không ngờ Nam lão đệ đã sớm chuẩn bị, cũng là Cố mỗ ta nhiều chuyện." Âm thanh khó nghe của Cố Nha Lãng gần như là rít ra từ trong kẽ răng.
"Đã như vậy, nếu không còn chuyện gì khác, mời Cố tướng quân trở về đi! Ta còn có việc!" Tô Trường An ngược lại cũng không có chút ý tứ nào sẽ cho gã thể diện, trực tiếp mở miệng tiễn khách.
Mặt Cố Nha Lãng sung huyết đến đỏ bừng, nhưng lại không có chỗ phát tác, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người xám xịt mang mọi người rời đi.
Doanh địa của Hãm Trận doanh vào lúc này cũng yên tĩnh trở lại.
Bọn họ hiển nhiên biết ba tên đào binh này, đều là binh lính của Hãm Trận doanh bọn họ.
Phần lớn người trong đám binh lính của Hãm Trận doanh, dù nhiều dù ít cũng đã từng nổi lên ý nghĩ chạy trốn, mà hôm qua không có một binh lính tuần tra nào tất nhiên là cơ hội tốt ngàn năm có một, nhưng càng như vậy, phần lớn người trong số bọn họ càng do dự, cũng không dám có chút hành động nào.
Đương nhiên, vẫn có người bí quá hóa liều, giờ đây lại là thần sắc uể oải quỳ trước mặt bọn họ.
Bọn họ thầm kinh hãi, không biết Tô Trường An làm sao phát hiện ra bọn hắn hơn nữa bắt được ba người này. Đương nhiên, vào lúc này trong lòng bọn họ không thể tránh khỏi vẫn sinh ra chút vui mừng, thầm than bản thân may mắn vì hôm qua đã không hành động lỗ mãng.
Nhưng một màn phát sinh tiếp theo, lại hoàn toàn đánh tan ý nghĩ chạy trốn của bọn họ.
"Kéo người cùng doanh với bọn họ ra." Tô Trường An liếc nhìn Hồ Tử, phân phó nói.
Mặc dù không biết Tô Trường An rốt cuộc muốn làm gì, nhưng thời gian một ngày này Tô Trường An đã xây nên uy tín từ tận đáy lòng bọn họ rồi, Hồ Tử gần như không chút do dự đã chiếu theo lời nói của Tô Trường An, tìm ra chín người trong đám người.
Doanh trướng của Hãm Trận doanh không lớn, phía trước chỉ có thể chen chúc được bốn người, tuy rằng có chút chật chội, nhưng so với hoàn cảnh ở trong đại lao thì cũng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt Tô Trường An quét lên trên người chín người kia, trong đó có một người nhìn tuổi tác còn khá nhỏ, dáng vẻ ước chừng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, cũng không biết thiếu niên tuổi tác như thế rốt cuộc đã phạm tội vào lúc nào, lại bị xem như tử tù, sung quân đến Hãm Trận doanh.
Nhưng Tô Trường An cũng không có chút ý nghĩ nào là sẽ đi nghe ngóng thân thế của y.
Bởi vì, những thứ này, đối với một người chết cũng không quan trọng.
Một khắc sau đó, mọi người chỉ cảm thấy một tia sáng sắc bén chợt lóe qua trước mắt bọn họ, sau đó huyết quang hiện ra.
Mười hai cái đầu người, cứ như vậy, phốc một tiếng rơi xuống.
Đó là một kiếm rất đột ngột, giống như là mười hai cái đầu người bình thường kia đột nhiên chia lìa với thân thể của mình vậy.
Trong doanh trại Hãm Trận doanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cho dù là tiếng hít thở rất nhẹ cũng giống như ngừng lại.
Cho đến lúc lâu, hoặc là sau khi trải qua rất lâu trong cảm giác của mọi người, mới dần dần vang lên từng tiếng kinh hô.
Ngay cả Hồ Tử đã nhìn quen xác chết trên chiến trường cũng biến sắc mặt, tuy tối qua đã hiểu biết được thủ đoạn thiết huyết* của vị Thiên Phu trưởng đại nhân này, nhưng vẫn không ngờ, hắn còn nhỏ tuổi, lúc gϊếŧ người lại quyết đoán như vậy.
*:ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Thân thể gầy yếu của Lưu Trường Ngọc ở bên cạnh run lên, thậm chí bắt đầu không tự chủ được run lẩy bẩy.
Chỉ có sắc mặt Thanh Loan vẫn như thường, theo nàng thì Tô Trường An làm bất kỳ chuyện gì đều có đạo lý của hắn.
"Ta từng nói! Ta coi các ngươi là người!" Con ngươi lạnh lẽo của Tô Trường An liếc nhìn đám người đang câm như hến, lạnh giọng nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi phải coi các ngươi là người!"
"Biết tại sao ta lại trở thành Thiên Phu trưởng ở Hãm Trận doanh không?" Tô Trường An hỏi.
Đương nhiên, cũng không có ai trả lời vấn đề của hắn.
"Bởi vì ta giống với các ngươi, đều không phải người. Đều là ác quỷ sống dưới bóng tối của Đại Ngụy này. Chỉ cần bước ra khỏi doanh trại này thì sẽ có người truy bắt ta, săn gϊếŧ ta. Cho nên ta phải đến Tây Lương, phòng thủ Lai Vân, như vậy ta mới có thể rửa đi tội danh của ta, mới có thể lần nữa sống như một con người ở trên đời này, mới có thể không cần mai danh ẩn tích sợ hãi không chịu nổi dù chỉ một ngày!" Đoạn lời nói này của Tô Trường An nửa thật nửa giả, nhưng cũng đâm thẳng nội tâm của mọi người ở đây.
"Các ngươi muốn trốn! Có thể thử xem, bọn họ chính là kết cục của các ngươi!" Tô Trường An chỉ chỉ một hàng thi thể sau lưng, "Mà người cùng trướng nếu giấu giếm không báo việc này, tội cũng giống nhau!"
"Đương nhiên trong các ngươi có lẽ sẽ có người may mắn chạy thoát được. Nhưng các ngươi có thể thử nghĩ một chút cuộc sống sau này đi, tử tù cộng thêm đào binh, từ Tây Lương đến U Châu, từ Bắc Địa đến Giang Nam, mỗi một thành trì đều sẽ có dán chân dung của các ngươi, dù chỉ là đi ra ngoài uống rượu ăn cơm, đều không thể không che giấu dung mạo của mình, sợ bị người khác nhận ra! Đây chính là cuộc sống của các người sau này!"
"Nhưng mà đi đến Tây Lương! Tất nhiên nơi đó rất nguy hiểm, vó sắc của đám Man tử vô tình, Thần Tướng chết ở nơi đó cũng đã hơn hai bàn tay, nhưng ít nhất các ngươi có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, sống giống như một con người vậy."
"Mà ta cũng có thể bảo đảm với các ngươi, chỉ cần ta còn sống một ngày thì sẽ đối đãi với các ngươi như huynh đệ một ngày. Nếu làm trái lời thề này, ngũ lôi oanh đỉnh, nhân thần cộng gϊếŧ!"
"Ta sẽ quý trọng tính mạng của mỗi một người các ngươi, cố gắng mang các người từ Tây Lương trở về. Sau đó là đi hay ở, đều do bản thân các ngươi lựa chọn!" Âm thanh to lớn của Tô Trường An như tiếng chuông, truyền vào trong tai mỗi một người ở đây rõ ràng lại rung động.
Ở trong mắt của những binh lính kia cũng vào thời khắc này dấy lên từng trận lửa nóng, mắt thấy biến hóa từ đêm qua đến hiện tại, trong lòng bọn họ không thể không thể phủ nhận đã sinh ra tín nhiệm với Tô Trường An, đương nhiên còn có sợ hãi.
"Bây giờ nói cho ta biết lựa chọn của các ngươi!" Tô Trường An nói lại lần nữa.
Đây cũng là một vấn đề không tốt lắm, bởi vì bọn họ không có lựa chọn.
Nhưng mọi người như cũ vẫn có chút chần chừ, không có người nào nguyện ý tùy tiện giao mạng của mình vào trong tay một người mới quen biết không đến một ngày.
Nhưng may mà Hồ Tử là một người rất biết trộn lẫn, gã đảo mắt nhìn mọi người, tiếp lời của Tô Trường An: "Ta không biết lời của Nam tướng quân rốt cuộc có mấy phần đáng tin. Nhưng Hồ Tử ta lại là người có con mắt tốt, không có Nam tướng quân, chúng ta bây giờ vẫn còn đang ngủ ở trong nhà tù giống như chuồng chó kia, còn đang ăn nước vo gạo không bằng cả thức ăn cho heo! So sánh với Trấn Tây Quan, so sánh với loại như Vưu Thanh, Cố Nha Lãng, Hồ Tử ta càng nguyện ý tin tưởng Nam tướng quân!"
Nói xong, gã thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, quỳ một chân xuống, nói: "Xin Nam tướng quân dẫn dắt chúng ta!"
Lưu Trường Ngọc bên cạnh vào lúc này cũng quỳ xuống phụ họa nói: "Xin Nam tướng quân dẫn dắt chúng ta!"
Đám binh lính kia thấy vậy cũng biết đã không còn đường lui nào, mặc kệ là xuất phát từ thật lòng hay là giả ý, vào giờ phút này bọn họ đều quỳ xuống, trong miệng hô lớn: "Xin Nam tướng quân dẫn dắt chúng ta!"
---o0o---