Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong
*: hoàn cảnh khó khăn.
Đây là một trảm rất bất ngờ.
Là sát chiêu khi phơi bày chân tướng.
Sau thời gian giằng co dài như vậy, bọn họ không ai có thể đoán trước được, Tô Trường An vẫn còn thừa sức mạnh chém ra một đao lăng lệ ác liệt như vậy.
Lúc trong lòng đang bối rối, bọn họ cũng vội vàng vận chuyển linh lực ý định ngăn cản.
Nhưng uy lực một trảm này hiển nhiên mạnh mẽ hơn một chiêu Liên Hoa Trán nhiều, mà bọn họ lại vội vàng ứng chiến. Bởi vì cái gọi là có lòng tính kế kẻ vô ý. Chỉ đối mặt một đao này chém xuống liền có mấy người chết bất đắc kỳ tử.
Sau đó có mấy người bị đao khí gây thương tích, thân chịu trọng thương, vô lực tái chiến, mà cho đến lúc này, cây bảo đao Cửu Nạn phát ra một tiếng đao minh, từ không trung trở về.
Phanh!
Lúc này một tiếng động như lưu ly nát vụn chợt vang lên.
Vì vậy vẻ mặt Tô Trường An thay đổi có chút uể oải, hắn cũng không còn đủ lực lượng chống đỡ lĩnh vực của mình nữa.
Ở một khắc này màn che màu đen bao phủ mọi người ầm ầm vỡ vụn.
Ánh mặt trời chiếu xuống mắt bọn họ lần nữa, theo đó còn có mùi máu tươi nồng đậm bên ngoài Thiên Lam viện. Mà lúc này bọn họ rốt cuộc cũng thấy rõ tình hình chiến đấu bên ngoài Thiên Lam viện, những người bên ngoài lĩnh vực, vào lúc này rốt cuộc cũng thấy rõ tình hình ở bên trong lĩnh vực.
Sau mấy hơi thở hai tiếng kinh hoảng một trước một sau vang lên.
Giờ phút này, mười vị Thiên Thính, tám vị Hồn Thủ bao vây Tô Trường An, còn có thể đứng chỉ có năm sáu vị, vả lại đều đã bị thương, hiển nhiên đã không còn lực tái chiến. Mà người ngã trên mặt đất, càng vô cùng thê thảm, thậm chí có mấy vị đã chết.
Trái lại Tô Trường An chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tình hình của hắn cũng không thể nói bao nhiêu lạc quan, tinh thần uể oải, khóe miệng tràn đầy máu. Trận đại chiến này tất nhiên là dùng sức quá độ, ảnh hưởng thương thế bên trong cơ thể.
Vốn lấy tu vi Địa Linh cảnh của hắn, có thể làm được trình độ như vậy, cũng đủ khiến cho người tự xưng thiên tài yêu nghiệt trong thiên hạ chịu khϊếp sợ rồi.
Mà chiến sự bên ngoài Thiên Lam viện cũng khiến những người may mắn sống sót dưới một đao của Tô Trường An càng thêm lo lắng.
Ba người Ân Thiên Thương, Cổ Tiễn Quân, Hạ Hầu Túc Ngọc không biết từ khi nào đã gia nhập chiến trường.
Kiếm ảnh của bọn họ bay qua bay lại, thân hình giao thoa, từ trong đám người tách ra một con đường máu. Mà trên đường đá xanh cũng chất đầy thi thể thiếu tay thiếu chân.
Gần nghìn giáp sĩ tinh nhuệ trùng trùng điệp điệp, cùng với năm trăm học viên ưu tú của từng học viện được lựa ra, sau một phen đại chiến, chỉ còn lại chưa đủ năm trăm.
Mà Thần Tướng Sơn Lực Hành cũng bất chấp thể diện tham gia quần chiến với ba người La Ngọc Nhi.
Y thành tựu Vấn Đạo cảnh đã nhiều năm, ở nhiều lần sát phạt trước kia trong lĩnh vực cũng có sở ngộ. Ẩn chứa trong sát ý ngập trời là tiếng kim qua thiết mã. Có thể quấy nhiễu lòng người và rung động tâm hồn.
Vốn dùng cảnh giới của ba người La Ngọc Nhi ở trong lĩnh vực kia, hẳn là không quá ba chiêu.
Mà tính ra bọn họ bị Tô Trường An vây khốn ở bên trong lĩnh vực của hắn đến bây giờ cũng có một khắc đồng hồ. Nhưng mấy người La Ngọc Nhi cùng Sơn Lực Hành quần chiến ở một chỗ như trước, mặc dù phần lớn thời gian bọn họ cũng chỉ là bị động ngăn cản, nhưng tạm thời Sơn Lực Hành lại bị bọn họ cầm chân không biết làm thế nào.
Mọi người đều từng trải chút ít việc đời, sau một phen sợ hãi thán phục, rốt cuộc phát hiện chỗ kỳ lạ của việc này. Chỗ ba người La Ngọc Nhi đứng, hình như trong khi thu chiêu xuất chiêu ngấm ngầm tuân theo một quy luật nào đó mà bọn họ nói không rõ, nhưng có thể cảm giác được.
Đây là trận pháp!
Giờ phút này mọi người rút cuộc tỉnh ngộ, tuy dựa vào trận pháp nhưng ba người tu vi Thiên Thính cảnh có thể giữ chân một vị Vấn Đạo cảnh thành danh đã lâu như thế cũng là một việc cực kỳ giỏi.
Nhưng chuyện làm bọn họ hoảng sợ lại không chỉ như vậy.
Tuy nói tu vi Liêm Bán Thành không kém bao nhiêu so với Sơn Lực Hành, nhưng gã thành tựu Vấn Đạo lâu hơn, có tin đồn trong lúc mơ hồ gã đã chạm tới cánh cửa cảnh giới trong truyền thuyết kia, cho nên bên ngoài lại xưng hô gã là nửa bước Tinh Vẫn, dùng cách xưng hô này làm nổi lên thực lực gã vượt xa tu sĩ Vấn Đạo bình thường.
Bởi vì người xưa nói danh tiếng vang lừng không hư nhược sĩ (sĩ trong sĩ nông công thương). Đương nhiên chiến lực của Liêm Bán Thanh bọn họ đã gặp qua, dù vậy vẫn như cũ không nắm bát được song thương của Từ Nhượng dù y chỉ mới Thiên Thính cảnh.
Đương nhiên tình hình của Từ Nhượng thật sự không thể lạc quan, trên người y đã bị không dưới năm vết thương lớn nhỏ, nhìn thần sắc cũng chống đỡ không được bao lâu.
Vốn dùng không tới mười người Thiên Lam viện, tu vi thực lực mạnh nhất chỉ là Thiên Thính cảnh.
Lại có thế còn sống dưới gần một nghìn năm trăm tu sĩ Phồn Thần cảnh, với thêm hơn mười cao thủ Thiên Thính và Hồn Thủ cảnh, thậm chí còn ép hai vị đại năng Vấn Đạo cảnh vào tình cảnh như thế.
Khí thế mạnh mẽ như vậy, nhìn khắp thiên hạ Đại Ngụy chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Lam viện bọn họ mới có thể làm được.
Nhưng ngoài run sợ trong lòng, thì những trưởng lão học viện cùng các tướng lĩnh quân đội đã từng không ai bì nổi lại cảm thấy may mắn trong lòng.
Tuy Thiên Lam viện có thể làm đến tình trạng khiến người ta sợ hãi như vậy, nhưng nhìn tình hình những đệ tử Thiên Lam, thì đây cũng là cực hạn của bọn hắn rồi. Không nói đến bốn người Từ Nhượng đối kháng Vấn Đạo cảnh chỉ có chống đỡ thế công lại không còn sức đánh trả, cũng không nói ba người Cổ Tiễn Quân còn bị hơn năm trăm tu sĩ đánh tới tràn ngập nguy cơ, chỉ là Tô Trường An vừa rồi đại phát thần uy, đưa bọn họ suýt chút nữa đẩy vào tuyệt cảnh, giờ phút này cho dù bọn họ thân chịu trọng thương khó có thể tái chiến, thì vị thiếu niên này cũng không cách nào có thể vận khởi linh lực, hay gϊếŧ họ.
Bọn họ biết rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì Thiên Lam viện bị thua chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu như không xuất hiện gì ngoài ý muốn, có lẽ khoảng thời gian này, cũng sẽ không quá lâu.
Nhưng thế sự khó đoán trước, mọi chuyện luôn như ý muốn chính mình sao?
Ngay lúc Sơn Lực Hành cùng Liêm Bán Thành thống lĩnh đại quân bao vây Thiên Lam viện, khi bọn họ không biết tình hình cụ thể, có một số việc phát sinh ở trong thành Trường An.
Chuyện này nói đến cũng không rung động lòng người, thậm chí có thể nói nghiêng về một phía để hình dung, nhưng nó lại thật sự ảnh hưởng đến thành Trường An, thậm chí toàn bộ thế cục Đại Ngụy.
Giờ Dần đêm đen như màu mực còn bao phủ trong thành Trường An.
Chu Chính là quan coi ngục Thiên Lao Đại Ngụy, cũng đã sớm thay ca cùng một vị sĩ quan phụ tá khác.
Thiên Lao không giống lao ngục bình thường, người bị giam giữ bên trong đều có chút ít liên quan đến huyết mạch Đại Ngụy. Từ Vương Công Hầu Tước đến Thần Tướng hào hiệp, không có ngoại lệ. Mà những người này đã từng quyền cao chức trọng, thân phận hiển hách, đương nhiên quan hệ ở trong triều Đại Ngụy cũng rắc rối phức tạp. Không biết chính xác lúc nào sẽ có chút tùy tùng liều chết đến đây cướp ngục.
Chu Chính ở vị trí này nhiều năm, biết rõ muốn ngồi vững vàng công việc béo bở này, thì phải cẩn thận từng li từng tí không được phép qua loa chút nào.
Vì vậy, cho dù ở giờ Dần phạm nhân đang ngủ, gã cũng chỉ dùng không đến nửa khắc đồng hồ, điều chỉnh tốt tinh thần, gọi thủ hạ chính là đám lính canh ngục tuần tra qua lại.
Gần đây Thiên Lao lại càng không yên ổn so với thường ngày.
Đầu tiên là vị gian tế Yêu Tộc, do Tô Trường An viện trưởng Thiên Lam viện bắt được.
Sau lại tới Ngũ hoàng tử quyền thế che trời bị nhốt vào Đông cung.
Như vậy lúc đứng mũi chịu sào, đương nhiên là không được phép qua loa nửa điểm, vì vậy Chu Chính gọi tất cả lính canh ngục còn nghỉ ngơi, tuần tra trong Thiên Lao này ngày đêm không nghỉ.
Lúc gã đang quát mắng những lính canh ngục mệt rã rời kia, một tiếng kêu thảm thiết chợt truyền đến, gã giật mình chợt đứng lên, vừa muốn gọi những lính canh ngục đi điều tra trước, thì ở một khắc này cửa lớn Thiên Lao dùng huyền thiết đúc thành bị ngoại lực cường hãn ầm vang mở ra.
Sau đó một cỗ thi thể lính canh ngục bị ném đến dưới chân của gã.
Ở một khắc này, sắc mặt Chu Chính trở nên cực kỳ khó coi, từ khi gã tiếp nhận Thiên Lao đến nay, đã xuất hiện quá nhiều việc tử sĩ cướp ngục. Nhưng phần lớn đều là lựa chọn lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong Thiên Lao, nghĩ biện pháp lặng yên không một tiếng động mang người đi.
Trắng trợn tiến vào cướp như thế lại là lần đầu tiên.
Đương nhiên lính canh ngục trông coi Thiên Lao cũng không phải lính canh ngục bình thường có thể so sánh.
Ở một khắc dị biến phát sinh, liền có mấy vị lính canh ngục nhanh chóng rút đao kiếm bên hông ra, lúc này từng đạo linh lực cường hãn từ trên người bọn họ tuôn ra.
Lúc này Chu Chính rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, ngẩng đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía những người xâm nhập Thiên Lao kia.
Gã lại muốn nhìn một chút đến tột cùng là hung thần ác sát nơi nào dám đến địa bàn của gã giương oai.
Làm Chu Chính kinh hãi chính là hình như người đến đối với tình hình Thiên Lao rõ như lòng bàn tay, thậm chí đối với những đám lính cai ngục nhìn như bình thường đột nhiên bộc phát thực lực cường đại cũng không có chút ngạc nhiên nào.
Chỉ thấy hơn mười vị hộ vệ áo đen nối đuôi nhau vào, tự tách ra hai bên, trong tay cầm đao kiếm như nhau giằng co cùng đám lính canh ngục. Sau đó có mấy bóng người từ ngoài cửa đi vào.
Hai vị nam tử đi ở phía trước.
Trong đó một vị nam tử khuôn mặt "xinh đẹp", lại mang theo khí tức âm nhu khiến người ta không thích. Mặc dù trời rét đậm nhưng y cầm một cái chiết phiến trong tay quạt tùy ý rất là cổ quái.
Một vị nam tử khác, sắc mặt lạnh lùng, đang mặc cẩm y màu đen, lưng đeo trường thương toàn thân màu đỏ tươi. Y đứng ở đó, lại như cùng trường thương sau lưng hòa thành một thể.
Mà phía sau bọn họ còn đứng hai mẹ con đang sợ hãi rụt rè, nhìn giống như là bị cưỡng bức đến đây.
Tuy Chu Chính ở trong Thiên Lao quanh năm, ít liên hệ cùng ngoại giới, nhưng liếc nhìn vẫn nhận ra hai người đến này.
Mặt gã trầm xuống, một cỗ linh áp mênh mông như biển từ cơ thể tràn ra, giọng gã lạnh lẽo hỏi: "Không biết Mục công tử, Long công tử nửa đêm đến Thiên Lao ta chơi có chuyện gì chăng?"
Lúc này vị nam tử khuôn mặt xinh đẹp bước tới một bước, mỉm cười nói: "Chu giám ngục đừng tức giận, chúng ta phụng lệnh bệ hạ đến đây áp giải nghịch tặc Lữ Kiến Bách vào cung thẩm tra, do thời gian gấp rút mà ra tay nặng một chút, mong giám ngục thứ lỗi.
Nói xong, nam tử khom người chắp tay vái, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Chỉ là giọng y âm nhu không cách nào khiến mọi người ở đây sinh ra nửa phần thiện cảm.
"Hừ!" Nội tâm Chu Chính không nhúc nhích chút nào với việc nam tử lấy lòng, gã khẽ động, một cỗ linh áp mênh mông chợt bao phủ mọi người, đó là lĩnh vực của gã một Vấn Đạo cảnh. "Nếu như muốn áp giải người đi, thì phải có thánh dụ của bệ hạ."
"Nếu nhị vị có thể lấy ra, Chu Chính ta tự nhiên thả người, nhưng nếu không cầm ra được, việc này cũng đừng trách ta làm theo phép công, trị tội đám người các ngươi mạnh mẽ xông tới Thiên Lao!"
Nói xong, toàn thân Chu Chính hàn ý càng sâu, hình như chỉ cần hai vị trước mặt không xuất ra vật như lời gã, thì gã sẽ không chút lưu tình động thủ bắt bọn họ.
Lúc này, bỗng nhiên một cỗ linh áp cường hãn hơn gã ập tới, gã từng khoe khoang dưới Tinh Vẫn lĩnh vực vô địch thủ nhưng dưới cỗ linh áp cường hãn đáng sợ này phút chốc như lưu ly tan vỡ.
Gã còn không kịp sợ hãi thán phục việc này, ở đằng kia một giọng thâm trầm nặng nề từ bốn phương tám hướng truyền đến.
"Nếu ta nhất định phải mang người này đi thì sao?"
---o0o---