Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 141: Cùng nhau đào hố

(hố ở đây là lừa bịp người ta ý)

Nam tử áo đen: "..."

Hà Nghiêm lặng lẽ lau mặt, "Thuộc hạ sẽ đi tìm ngay."

"Không cần phiền toái thế." Cổ đại không có thủ lạnh, món ăn như tiết vịt không tiện bảo quản, đến lúc này rất khó mua được.

Làm một đứa nhỏ hiền lành chất phát, chắc chắn Ngư Ngư sẽ không giày vò Hà Nghiêm vì một bát tiết vịt mà chạy khắp nơi, cho nên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn nam tử áo đen, "Đây không phải có sẵn rồi sao."

Nam tử áo đen & Hà Nghiêm: "..."

Phản ứng của Ngư Ngư hiển nhiên không ở trong dự liệu của hắn, khóe môi nam tử hắc y giật giật hai cái, mới lạnh lùng hỏi, "Ý của Cửu tiểu thư, là muốn dùng máu của ta làm canh?"

"Sao tôi phải dùng máu của anh?" Ngư Ngư cực kì buồn bực, giống như tự lẩm bẩm nói, "Chắc hẳn kém hơn cả tiết vịt nhỉ?"

Giọng điệu ghét bỏ này, dường như hắn cảm thấy mình còn kém hơn cả con vịt, khiến gân xanh trên trán của nam tử hắc y cũng sắp nhô ra.

Nhưng Ngư Ngư vẫn cực kỳ hào hứng, "Không phải anh nói anh là sát thủ sao? Là lúc để anh bày ra giá trị cá nhân rồi đấy!"

Nàng cực kì hăng hái chỉ vào phòng bếp, "Đi, gϊếŧ con vịt đi."

Nam tử áo đen: "..."

Hắn đã sớm đoán chắc hai người Hách Liên Dạ sẽ xuất hiện, cũng là kế hoạch được nhìn thấy hai người bọn họ, hắn muốn nói cái gì đó.

Nhưng hắn chuẩn bị nhiều hơn nữa, cũng không bao giờ nghĩ tới, Ngư Ngư có phản ứng khảo nghiệm thần kinh người như thế.

Thế nhưng phản ứng vô lương này của Ngư Ngư, nhìn trong mắt Hách Liên Dạ y lại cảm thấy đáng yêu, cho nên y vô cùng lạnh nhạt ung dung mang nam tử áo đen tiến vào phòng bếp, để hắn "bày ra giá trị cá nhân của hắn"...

Sau đó y cười cười cúi đầu hỏi Ngư Ngư, "Tại sao không cướp bánh hoa hòe của hắn?"

Ngư Ngư rất nghi hoặc khó hiểu, "Sao tôi có thể cướp đồ ăn của anh ta chứ?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lợi tràn đầy vô tội, nhìn vào thật sự cực kỳ hiền lành đàng hoàng, "Nguội rồi, ăn không ngon."

Hà Nghiêm: "..." (┬_┬) Vương phi ngài để cho ta làm mặt nạ dịch dung được không? Muốn được thành thật như ngài vậy! Ta rất nhớ cảm giác lĩnh hội khuôn mặt lừa bịp kia!

Trong lúc Hà Nghiêm yên lặng rơi lệ, Hách Liên Dạ bật cười vỗ vỗ đầu Ngư Ngư, "Lập tức có thể dọn cơm ăn rồi." Sau đó hết sức tự nhiên vén tay áo lên, cũng không ngại bộ dạng chử phu* "hiền lành" này làm mất mặt,

bình tĩnh đi vào phòng bếp.

(* chữ phu: chữ là nấu, đun, luôc; phu là chồng => có thể hiểu là ông chồng nhà bếp)

Tựa như hoàn toàn quên mục đích nam tử áo đen tiếp cận bọn họ vậy, hiện tại nhìn vào ánh mắt của Hách Liên Dạ, nó hết sức thân thiện lễ độ, đầu tiên là khiêm tốn thỉnh giáo cách làm bánh hoa hòe và cháo hoa hòe, sau đó lại hỏi rõ hắn thời kỳ ra hoa của hoa hòe, rồi làm thế nào hắn lấy được hoa hòe tươi mới.

Có lẽ đã hỏi tới công việc hắn thích, giọng điệu của nam tử áo đen cũng không lạnh lùng sắc bén chích người nữa, vươn tay chỉ vào hậu viện, "Ta vẫn luôn thích gọt giũa những thứ này."

Theo phương hướng hắn chỉ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy hậu viện trồng một cây hòe, tháng bốn đến tháng năm hằng năm hoa hòe mới nở hoa, thời kỳ ra hoa không quá nửa tháng, nhưng bây giờ là tháng sáu, hoa trên cây vẫn chưa nở nụ, chính là trạng thái tốt nhất để dùng làm thức ăn.

Đồ ăn theo mùa như bánh hoa hòe cháo hoa hòe, một năm chỉ có những ngày này mới có thể ăn, có thèm ăn cũng không ăn được mấy lần.

Cho nên cây này là một bảo bối.

Hách Liên Dạ vẫn cười đến mức thân thiết, "Ý của huynh đài, là cây hoa hòe này đã qua cải tiến hòa toàn, không cần chăm sóc đặc biệt cũng có thể nở hoa bốn mùa?"

"Đúng vậy."

Hách Liên Dạ hài lòng gật đầu, bình tĩnh phân phó, "Hà Nghiêm, đào ra, mang về phủ."

"Vâng." Lúc nên lão luyện, Hà Nghiêm tuyệt đối không động kinh không rơi lệ, không nói không rằng nhảy đến bên cạnh tìm công cụ, chuẩn bị đóng vai cường đạo.

Cho dù người có tính tình tốt hơn nữa, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành động cướp bóc trắng trợn như vậy...

Đặc biệt là vị nam tử áo đen này, thoạt nhìn thật đúng là không có liên quan đến tính tình tốt.

Cho nên sắc mặt nam tử áo đen biến hóa, sát khí toàn thân cũng bỗng nhiên nồng đậm, "Tĩnh Vương có ý gì?"

Yêu nghiệt nào đó bình tĩnh cười một tiếng, liếc nhìn hắn một cái, "Chờ ta nướng xong bánh hoa hòe sẽ nói cho ngươi biết."

Có cảm giác truy cầu, có trách nhiệm! Trong lòng hết sức đồng ý tán thưởng một tiếng, bưng đĩa lên, ánh mắt trong chờ đợi ở bên cạnh.

Chờ bánh và cháo hoa hòe ra nồi, Ngư Ngư thỏa mãn múc bát cháo hoa hòe, ngồi ở một bên, vừa ăn vừa nhìn trò hay.

Hương trứng, hương mì còn có hương hoa thấm vào ruột gan, cộng thêm cảm giác ngoài xốp trong mềm, Ngư Ngư ăn mà hai mắt sáng long lanh cả lên.

Đương nhiên, trong lòng nàng vẫn còn thương nhớ canh tiết vịt của nàng.

Nhưng... Đông tiết vịt cần có thời gian, vẫn nên để lại làm thức ăn khuya ha~

Không ăn bữa này thì dành cho bữa sau, cũng ngại nói mình là một sành ăn...

Ngư Ngư vui vẻ, nam tử áo đen thảm hại trầm trọng, trong lòng không sao tốt lên nổi, "Tĩnh Vương đối xử với người mật báo tin tức cho ngươi như vậy sao? Truyền ra ngoài, không sợ có người nói ngươi lấy oán trả ơn à?"

Lúc này không cần Hách Liên Dạ trả lời, Hà Nghiêm đang đào cây ở ngoài sân kinh hãi, thò đầu vào, "Cái gì? Chủ tử trong lời đồn thiện lương như vậy?"

Nam tử áo đen: "..."

Ngư Ngư vô cùng thông cảm hắn, cái này không thể trách Hà Nghiêm được, phần lớn thời gian Hà Nghiêm đều là người thành thật, chỉ có chủ tử của hắn là quá mức biếи ŧɦái, nghe lời nói thật mới sét đánh chết người.

Nam tử áo đen ổn định tinh thần, quyết định đổi một chủ đề an toàn khác, "Xem ra, Tĩnh Vương thật sự có đủ tự tin bảo vệ Cửu tiểu thư chu toàn. Nhưng Tĩnh Vương đừng quên, dưới trọng thưởng tất có dũng phu, cho dù biết Cửu tiểu thư ở bên cạnh ngươi, nhưng tiền thưởng giá trên trời này quá mê người, lần này không phải chỉ có mình ta hành động."

Kết quả hắn lại thất sách...

Vừa dứt lời, Hách Liên Dạ và Ngư Ngư cùng nở nụ cười.

"Rất tốt, lại thêm một nhóm người nuôi heo." Hách Liên Dạ hết sức hài lòng.

Heo con có thân hình mini lại có bản lĩnh thần kỳ kia vẫn hết sức soi mói, hiện nay muốn để cho nó ăn bình thường, chỉ có thể dùng phương pháp vừa dỗ vừa lừa, hết sức hao phí nhân lực.

Ngư Ngư cũng cực kỳ vui thích, "Thật tốt quá! Vừa vặn mấy ngày nay tôi muốn ăn bánh đả!" (đả có nghĩa là đánh, đập)

"Đó là cái gì?"

"Chính là chưng chín gạo gếp, rồi dùng một chùy gỗ lớn đập liên tục, như vậy nó sẽ nát ra, so với dùng bột gạo nếp có cảm giác tốt hơn nhiều! Làm xong có thể bọc đủ loại nhân bánh hoặc cắt thành miếng nhúng bột đậu hỗn hợp hoặc nhúng đường nhúng mật ong nhúm sữa đặc," Ngư Ngư giới thiệu xong xuôi, cực kì hướng về nó làm tổng kết, "Làm cái gì ăn cũng ngon cả."

Hà Nghiêm bị ánh mắt của nàng cuốn hút, cũng ngẩn người mê mẩn theo...

Vì vậy Ngư Ngư bình tĩnh làm cho hắn trở lại hiện thực, "Nhưng nghe nói phải đập hơn nửa canh giờ. Hơn nữa không có được dùng đến võ công, không thể dùng xảo kình, chỉ có thể ngoan ngoãn vung mạnh chùy. Chùy gỗ kia có lẽ dài bằng cánh tay, hết sức nặng."

Hà Nghiêm: "..."

Làm bánh này rất mệt người, ở hiện đại rất khó mua được bánh chính tông của nó, cho nên mặc dù Ngư Ngư muốn ăn nhưng vẫn luôn không nói ra, miễn cho Hách Liên Dạ thật sự làm cu li.

Chỉ là bây giờ vấn đề được giải quyết rồi! Sẽ có một nhóm người lao động... Không đúng, là một nhóm động sát thủ tìm đến nàng!

Ngư Ngư quả thật muốn hoan hô một tiếng.

Nhìn tâm trạng hai người trước mặt quả thật hết sức tốt, nam tử áo đen: "..."

Hiển nhiên hắn quá ngây thơ rồi, lại trông cậy vào hai người một biếи ŧɦái một vô lương có phản ứng bình thường...

Nhưng nam tử áo đen vẫn không từ bỏ, "Ta biết võ công Tĩnh Vương cao cường, thế nhưng bàn về bản lĩnh ám sát, Vương gia không thể hơn sát thủ được."

Hách Liên Dạ cười cười, "Quả thật bổn vương không biết ám sát, bổn vương lớn như vậy, vẫn chưa từng gϊếŧ người đâu." Giọng nói kia hết sức hiền lành.

Hà Nghiêm nghe xong yên lặng rơi lệ, chủ tử, ngài biết mỗi ngày có bao nhiêu người ngóng trông ngài gϊếŧ bọn họ không... Trên tay ngài quả thật không dính máu tanh, ngài cũng chưa bao giờ dụng hình với người... Nhưng ngài, ngài biếи ŧɦái đó!

Chủ tử ngài hoàn toàn không cần ra tay, nói mấy câu là có thể dọa cho người ta tâm lực mệt nhọc, hận không thể đâm đầu chết đi cầu được giải thoát...

Trong phòng bếp, Hách Liên Dạ vẫn bình tĩnh nói tiếp, "Nhưng ngươi nói, người có võ công cao cường bình thường mới có thể đối mặt với tình huống như thế, mạnh mẽ đến mức độ này như bổn vương hoàn toàn không cần e ngại bất cứ ai."

Ngư Ngư cực kì rối rắm dừng đũa lại, chân thành hỏi, "Vương gia, hôm nay lúc ra cửa, ngài đã quen mang theo mặt ra ngoài sao?"

"Có lẽ thế," Yêu nghiệt nào đó vẫn nghiêm túc trả lời, "Kể từ khi đặt trái tim lên người tiểu nha đầu nàng, chuyện khác bổn vương đều không quan tâm."

Ngư Ngư nhíu mày, "Ngay cả ăn cũng không để ý sao?"

"Không để ý."

"Mới có vậy mà không coi trọng đồ ăn!" Ngư Ngư rất bất mãn, "Đạo bất đồng tương bất vi mưu*! Tôi và Vương gia không có tiếng nói chung, hẹn gặp lại!"

(* Người không cùng phương hướng và mục tiêu phát triển chắc chắn sẽ không thể cùng xử lý cùng một công việc)

Hách Liên Dạ nín cười kéo người đến bên cạnh, thân làm một người phúc hắc siêu cấp, dĩ nhiên y cũng không lấy lý do gì để giải thích, mà là khẽ thở dài, hết sức bất đắc dĩ hỏi, "Nhưng bổn vương rất thích nàng, trong lòng thật sự không chứa được những cái khác, phải làm sao bây giờ?"

Hà Nghiêm rơi lệ lần nữa, chủ tử, ở đây còn có sát thủ đấy... Ngài, ngài chú ý trường hợp a a!

Nhưng quả thật Hách Liên Dạ không cần trông nom tên sát thủ kia, bởi vì hắn đã sớm bị ý nghĩ quỷ dị của đối thoại kia làm cho cả kinh hóa đá.

Người thường, thật đúng là không có thần kinh mạnh mẽ như vậy...

Hách Liên Dạ không thích ăn giống Ngư Ngư, nhưng y cũng phải ăn cơm.

Hà Nghiêm đã đào gốc cây hoa hòe ở hậu viện ra, gọi thủ hạ của Phong Minh ở huyện Đào tới bảo bọn họ cẩn thận vận chuyển về Tĩnh vương phủ ở kinh thành.

Cho nên đợi đến lúc chuẩn bị cơm tối xong, Hách Liên Dạ hoàn toàn không đếm xỉa đến sát thủ áo đen tuyên bố lấy máu Ngư Ngư, ngồi xuống ăn cơm.

Từ nhỏ Hà Nghiêm đã đi theo Hách Liên Dạ, giao tình gần hai mươi năm sớm đã không còn những quy tắc dài dòng kia nữa, sau khi trở lại cũng ngồi xuống, ngồi cùng bàn với bọn họ ăn cơm.

Xưa nay Hách Liên Dạ cẩn thận lại kín đáo, nhưng hôm nay dường như y đã quên một chuyện.

Heo con ghét mùi thức ăn trong bếp, sớm đã chạy ra ngoài chơi, trước khi ăn cơm, Hách Liên Dạ đi vào trong sân đút cho nó một cây thảo dược, lúc trở lại cũng thuận tay ôm nó trở về.

Cho nên vừa nghe thấy mùi thức ăn, heo con nào đó liền không vui, đáng ghét, lại mang đồ ăn không dễ ăn đến làm phiền ta!

Tiểu gia hỏa duỗi chân ra, nhảy ra khỏi ngực Hách Liên Dạ, lại muốn tự mình chạy ra ngoài chơi.

Thế nhưng trước mặt Hách Liên Dạ bày đầy chén dĩa, nó vừa nhảy ra, không thể tránh khỏi đạp trúng một dĩa sứ nhỏ, một cọng rau trong dĩa sứ bay ra, bắn đến trên đầu heo con.

Chân ngắn ưu thương... Có nhanh hơn cũng chỉ có thể nhảy khoảng cách xa như vậy.

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!

Heo con tức giận tới mức hừ hừ, bất đắc dĩ móng quá ngắn, không sờ tới trên đỉnh đầu...

Đều là khốn kiếp!

Lung lay đầu nhỏ mấy cái, mới thành công hất rớt cọng rau kia, cọng rau bị hất này bay về phía Hách Liên Dạ, lập tức có thể dính vào quần áo y.

Hách Liên Dạ khẽ chau mày, dường như rất không vui, vung tay áo lên, muốn hất cọng rau này đi.

Nhìn tình thế này, rau cỏ bay trở về nhất định sẽ bắn trúng heo con.

Y vung tay áo lại thêm nội lực, tiểu tử kia hình thể rất nhỏ, bị thương là điều không thể tránh được.

Ngư Ngư là người chủ tốt, không thể trơ mắt nhìn tiểu tử kia bị thương, lập tức đứng lên, vươn tay ra cản lại, muốn giúp heo con đỡ một kích này.

Lúc ở hiện đại, Ngư Ngư đi theo anh họ nhỏ của nàng học thuật phòng thân rất lâu, sau khi nàng xuyên qua đây vẫn luôn không ngừng rèn luyện, mặc dù không thể sánh với cao thủ võ công, nhưng động tác nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều.

Cho nên ngăn một kích này, cũng là xảy ra ở trong một cái nháy mắt.

Nhưng có một người lại còn phản ứng kịch liệt hơn so với bọn họ, có thể nói, động tác của người đó nhanh hơn bọn họ gấp hai lần.

Hoàn toàn không thấy người đó di chuyển, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Ngư Ngư, mạnh mẽ kéo về phía sau, để nàng tránh khỏi một kích kia của Hách Liên Dạ.

Di chuyển quá nhanh, lực cản quả thật chính là cấp bậc cuồng phong, thậm chí Ngư Ngư cảm thấy mặt có chút đau.

Cho nên sau khi đợi nàng đứng vững, nàng cực kì lo lắng, "Không biết thức ăn có bị thổi nguội không..."

Người thích ăn chính là truy cầu điểm này đấy.

Nói xong, tiện tay thả heo con vừa mới "tranh cứu" lên mặt đất.

Hai cái chân ngắn chuyển động rất nhanh, tiểu tử thích sạch sẽ kia xoẹt xoẹt xoẹt chạy đi, tự mình tìm nước sạch rửa mặt.

Hách Liên Dạ giống như người không liên quan, sờ sờ đáy đĩa, bình tĩnh nói với Ngư Ngư, "Không nguội."

Ngư Ngư yên tâm, ngồi xuống lần nữa, cầm đũa lên ăn.

Đương nhiên, nàng vừa ăn vừa nhìn trò hay.

Hách Liên Dạ cười nhìn nam tử áo đen, trên mặt hoàn toàn không có vẻ ngoài ý muốn, "Nhìn khinh công rất quen mắt, dùng xuất thần nhập hóa để hình dung, không hề khoa trương chút nào."

Đúng vậy! Tốc độ quỷ dị này, không cùng con đường với nam tử áo trắng còn có sư đệ của hắn.

Đến lúc này, Hà Nghiêm mới phản ứng lại, giống thường ngày, chủ tử nhà hắn cùng Vương phi tiếp tục phối hợp ăn ý cùng diễn một vở kịch mà không cần thương lượng trước, vì cái gì, chính là dò xét thân phận thật sự của nam tử áo đen này.

Hắn nói tại sao chủ tử đột nhiên đại biến tính tình, so đo với heo nhỏ có tính khí đại gia kia.

Thế nhưng... Suy nghĩ lại, Hà Nghiêm yên lặng rơi lệ trong lòng.

Ngay cả heo nhỏ cũng ở trong kế hoạch của chủ tử ra sân, hơn nữa còn là nhân vật quan trọng.

Nhưng tại sao chủ tử không nghĩ tới hắn... Sự thông minh của hắn, có phải bị khinh bỉ không...

Thật ra suy nghĩ của Hách Liên Dạ, xa hơn chuyện này rất nhiều.

"Vừa rồi bổn vương vung tay áo đánh qua, nếu Nghiên Nghiên tránh không được, phần lớn cánh tay sẽ gãy xương. Nhưng ngươi khẩn trương cái gì?"

"Ngươi rất sợ nàng ấy bị thương?"

"Sư đệ của Dung công tử từng nói, thật ra trên núi cũng chỉ có hai người bọn họ muốn vứt bỏ kế hoạch của sư phụ bọn họ, những người khác đều hết sức điên cuồng với kế hoạch này."

"Cho nên Nghiên Nghiên đột nhiên muốn rút lui, thậm chí lúc muốn mật báo cho Phong Ngự Vũ, bọn họ đều nổi lên sát niệm với Nghiên Nghiên. Đám người kia, thấy nàng bị thương nhất định sẽ không khẩn trương."

"Bọn Tần Phấn ngược lại vẫn luôn trung thành và tận tâm với chủ tử, vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh của ông ta, bảo vệ Nghiên Nghiên, nhưng bọn họ cũng không cần thiết phải bịa đặt một thân phận giả với chúng tôi."