Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 130: Đây mới là phúc hắc chân chính

Ngư Ngư chỉ tò mò, còn tâm phúc của Phong Ngự Vũ thì đã có chút bất mãn.

Ở trấn cực nhỏ này, chỉ có khách điếm này không nói, các hộ gia đình trấn trên cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa suốt chặng đường đi này của bọn họ, trên trấn này dường như không có hộ gia đình nào lớn cả.

Bởi vậy, nếu bọn họ muốn vào nhà dân ở nhờ thì nhất định phải tách ra, hơn nữa dựa theo số người của bọn họ, e rằng phải phân vào ba bốn hộ gia đình mới ở được, như thế rất không an toàn.

"Người nào có mặt mũi lớn như vậy, chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích sao?" Một người giả vờ hỏi.

Nếu thật sự hoàng thân quốc thích, vậy là người quen rồi.

Không nghĩ tới chưởng quầy chợt nhíu mày, thậm chí trên mặt còn có chút đắc ý, "Thực không dám dấu diếm, vị gia này chính là..."

Giọng điệu này rõ ràng có là hoàng thân quốc thích so ra cũng kém tôn quý hơn vị này.

Người này rốt cuộc là ai?

Mọi người đang tò mò chờ đáp án, trên lầu thấp thoáng có tiếng bước chân vang lên, sắc mặt chưởng quầy chợt thay đổi thành vừa kính sợ lại sùng bái, vui vẻ chạy tới nghênh đón, "Tĩnh Vương gia."

Mọi người: "..."

Quả nhiên là người quen.

Phong Ngự Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra Hách Liên Dạ vẫn luôn đuổi theo.

Nhưng khi bọn họ vừa quay đầu lại

Nam nhân bước từ lầu hai xuống mặc áo bào màu xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản, vật liệu may mặc đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn khiêm nhường mà vẫn xa hoa, nhưng không mấy tương xứng với phong cách của Hách Liên Dạ.

Y luôn biết mình là yêu nghiệt, mặc cho nước miếng người khác cứ chảy xuống...

Ngư Ngư nhớ lại hình ảnh mỗi lần Hách Liên Dạ lên sân khấu, luôn khiến cho lòng ngưỡng mộ của nàng bị bóp chết.

Ngư Ngư đã sớm có chuẩn bị, về phần những người khác...

Đợi nam nhân ở trên lầu hai đi xuống thêm mấy bước lộ ra khuôn mặt, bọn họ mới khϊếp sợ trừng lớn mắt.

Người này có một đôi mắt đào hoa giống như đang cười, môi hồng răng trắng, lại phối với làn da trắng nõn lộ ra vẻ hồng thuận, quả thật là một nam nhân rất rất đẹp mắt.

Đúng, chính là người.

Nhưng so với yêu nghiệt Hách Liên Dạ thì y vẫn là đẹp nhất…

Vậy mà có người dám giả mạo Hách Liên Dạ!

Chẳng lẽ thật sự có người muốn biết biếи ŧɦái được luyện thành như thế nào?

Tất cả mọi người nhìn mà choáng váng.

Chỉ có Ngư Ngư dường như rất cao hứng, nàng không muốn nhìn mặt trời tính thời gian, liền hỏi Phong Ngự Vũ, "Hiện tại là giờ nào rồi?"

"... Còn nửa canh giờ nữa là ăn cơm chiều." Phong Ngự Vũ trả lời mà khóe miệng co quắp.

Suốt dọc đường đi, hắn càng ngày càng quen thuộc tác phong của Ngư Ngư, biết lúc Ngư Ngư hỏi thời gian, thật ra chỉ quan tâm có chậm trễ thời gian ăn cơm của nàng hay không thôi...

Quả nhiên, Ngư Ngư yên tâm, "Muội tìm hắn chơi đùa."

Nói xong, nàng hưng trí bừng bừng đi đến trước mặt Vương gia giả, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên," Tĩnh Vương gia của Nguyệt Loan quốc làm sao có thể tới nơi này, công tử, anh là giả mạo à?"

Nàng hỏi rất hiếu kỳ, ánh mắt mờ mịt lại vô tội, vừa thấy là biết người rất thành thật, không biết che giấu tâm tư, mới hỏi trực tiếp như vậy...

Đám người Phong Ngự Vũ vô cùng rối rắm nhìn về phương xa.

Vương gia giả bị nàng hỏi nghẹn lời.

Tục ngữ nói có tật giật mình, nếu là người bình thường hỏi như vậy, Vương gia giả này nhất định sẽ động sát niệm, nhưng trước mặt lại là cô nương đơn thuần nhu thuận như vậy...

Chẳng những không phòng bị, Vương gia giả còn nổi lên một chút sắc tâm.

Cho nên Vương gia giả cười đến mặt mày thong dong, "Cô nương nói đùa, trên đời này có ai dám giả mạo bổn vương?"

"Nhưng tôi nghe nói, Tĩnh Vương gia vô cùng cường đại, cái gì y cũng làm được, cái gì cũng đều biết đến."

"Bổn vương quả thật như thế."

Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, "Thật là cái gì cũng biết?"

"Thật."

Ánh mắt Ngư Ngư càng vô tội, "Nếu trả lời không được, Vương gia sẽ nhường khách điếm này lại chứ?"

"Được." Cũng chỉ là chút tiền đặt cược râu ria, lúc này Vương gia giả càng cho rằng Ngư Ngư là một tiểu cô nương ngây thơ khờ khạo, người đơn thuần như vậy, sẽ hỏi ra vấn đề hoàn toàn không khó.

Vương gia giả tràn đầy lòng tin, sau đó nghe thấy Ngư Ngư rất chờ mong hỏi hắn.

"Mẹ của tôi tên gì?"

Vương gia giả: "..."

Năm phút sau, Vương gia giả nguyện thua cuộc, mọi người thoải mái dễ chịu vào ở khách điếm, chưởng quầy lại cứng ngắc ở lầu một, nhìn Ngư Ngư đến hóa đá.

Hiện tại Ngư Ngư cảm thấy thực sự vô tội, "Tôi đã rất thu liễm rồi."

Nàng cảm thấy Vương gia giả kia có chút kỳ lạ, còn muốn tiếp tục quan sát cho nên không muốn bại lộ thân phận, vấn đề này đã là vấn đề thiện lương nhất nàng có thể nghĩ rồi.

Vì sao chưởng quầy vẫn cứ hỗn độn vậy?

Tâm phúc Phong Ngự Vũ tạm dừng việc chuyển hành lý, "Vậy cô nương muốn hỏi... ?"

"Rất nhiều," Vẻ mặt Ngư Ngư thuần lương theo sát hắn giới thiệu, "Ví dụ như hắn nói bản thân cái gì cũng làm được, tôi có thể để hắn đẻ trứng cho tôi xem."

"..." Tâm phúc yên lặng lau mặt, giúp chủ tử dọn dẹp phòng.

Phong Ngự Vũ ho khan mấy tiếng mới khiến cho bản thân thoạt nhìn bình thường chút, nín cười hỏi Ngư Ngư, "Thật ra cho dù là Tĩnh Vương thật, cũng không chắc trả lời được vấn đề vừa rồi của muội."

Phong Ngự Vũ không biết Ngư Ngư là người xuyên không, hắn cho rằng "mẹ" trong lời Ngư Ngư, chính là chỉ Trình phu nhân.

Nhưng cổ đại không thể so với hiện đại, khuê danh nữ tử không được xưng hô trực tiếp, mạo muội hỏi thăm cũng là loại hành vi cực kì mạo phạm, bình thường mà nói, Hách Liên Dạ hẳn là quả thật không biết tên của Trình phu nhân.

Hách Liên Dạ quả thật không biết.

Điểm ấy Ngư Ngư cũng thừa nhận.

Nhưng vấn đề này, cũng tuyệt đối không làm khó được cái tên đại phúc hắc kia...

Ngư Ngư rối rắm xa nhìn về phương xa, "Y sẽ đáp..."

"Ta không thể gọi thẳng tên húy của nhạc mẫu đại nhân."

Phía sau mọi người, đột nhiên có một âm thanh lễ phép tao nhã bình tĩnh tiếp lời.

Ngư ngư: "..."

Bị đoạt lời kịch, Ngư Ngư không hề muốn quay đầu nhìn xem người nói chuyện là ai, bởi vì âm thanh này nàng rất quen thuộc.

Huống hồ đáp án có phong cách cá nhân như vậy, người bình thường đều không nói ra được.

Bởi vì người bình thường không phải là phúc hắc cấp biếи ŧɦái...

Đây là sự thật!

Trong lòng Phong Ngự Vũ vui vẻ, lập tức đối với đáp án khinh bỉ của yêu nghiệt này cũng không để ý, vui mừng quay đầu lại, "Hách Liên huynh! Ngươi tới lúc nào vậy?"

"Vẫn luôn không đi." Yêu nghiệt nào đấy cười đến mức vô cùng bình tĩnh.

Phong Ngự Vũ: "..."

Khóe miệng run rẩy hồi lâu, Phong Ngự Vũ mới tìm lại được giọng của mình, "Ngươi luôn đi theo chúng ta? Vậy sao không lộ diện?"

"Âm thầm quan sát, tiện thể xem có bao nhiêu người theo dõi."

Phong Ngự Vũ ngẩn người, "Bao nhiêu người?"

Hách Liên Dạ vốn đang cười nhìn Ngư Ngư, bị hỏi thì sa sầm mặt, giống như không mấy cao hứng.

Tất cả mọi người đều rét lạnh trong lòng, có thể làm cho mặt Hách Liên Dạ biến sắc... chẳng lẽ số lượng người theo dõi bọn họ rất nhiều, hơn nữa rất khó đối phó?

Đến cả Phong Ngự Vũ cũng bắt đầu khẩn trương, Hách Liên Dạ lại nói cho bọn họ biết

"Chỉ có một nhóm."

Giọng điệu có chút tiếc nuối này là sao?

Nghi ngờ vừa mới nổi lên trong lòng, Hách Liên Dạ liền giúp bọn họ trả lời

"Rất dễ dàng đối phó, không có tính khiêu chiến."

Mọi người: "..."

Phong Ngự Vũ bóp bóp ấn đường, mới có thể làm cho giọng nói trở nên bình thường hỏi, "Nhưng với thực lực của ngươi, ngay cả có lộ diện cũng có thể phát hiện có người theo dõi hay không mà?"

Hách Liên Dạ lạnh nhạt lắc đầu, "Nếu ta xuất hiện, trong lòng bọn họ có kiêng kị, rõ ràng không dám đi theo nữa rồi."

"..." Ý của ngươi là thực lực của ta quá kém, người bọn họ không sợ là ta!

Lúc này, đột nhiên Phong Ngự Vũ rất muốn trao đổi với Trình đại nhân một chút...

Nể mặt Phong Ngự Vũ đối xử rất tốt với Ngư Ngư, hiếm khi Hách Liên Dạ tốt bụng an ủi hắn, "Người bình thường, lấy trình độ như ngươi cũng đã là cao thủ tuyệt đỉnh rồi."

"Hóa ra Vương gia cũng biết bản thân không bình thường!" Ngư Ngư cảm thấy rất vui mừng, rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại nhìn y.

Hách Liên Dạ cười nhìn nàng, giọng điệu thâm tình khẩn thiết lại có chút bùi ngùi, "Người bình thường, cũng sẽ không giống ta thích một người như vậy."

Ngư Ngư: "..."

Nhìn khuôn mặt Ngư Ngư dần dần hồng lên, Hách Liên Dạ lại không tiếp tục, cười cười vỗ đầu nàng, "Buổi tối muốn ăn gì? Ta làm cho nàng."

Xuống, xuống bếp? Biết Hách Liên Dạ rất cưng chiều Ngư Ngư, nhưng lại không biết y có thể chiều đến mức này, đám Phong Ngự Vũ kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống.

Hai mắt Ngư Ngư lại sáng lên, "Vương gia anh tốt quá đi!"

"Ta chỉ tốt với mình nàng thôi." Yêu nghiệt nào đó cực kỳ bình tĩnh.

"..." Nể mặt bữa tối mĩ vị này, Ngư Ngư quyết định nhịn, hào hứng đi theo Hách Liên Dạ đến phòng bếp nhìn xem có nguyên liệu gì, chuẩn bị gọi món.

Nhưng...

Lúc đi ngang qua cửa chính lầu một, Ngư Ngư nhìn thấy Hà Nghiêm đang đứng ở cửa, đấu tranh tư tưởng nhìn cánh cửa trước mặt, nâng một chân rất lâu cũng không bỏ xuống được.

"Hà Nghiêm, sao anh không tiến vào?"

Hà Nghiêm giãy dụa nhìn Ngư Ngư, trong mắt có lệ.

Hắn... Hắn muốn làm người đàng hoàng. (┬_┬)

Mấy ngày nay, Hà Nghiêm tiến hành tư tưởng sâu sắc, càng ngày càng cảm thấy bản thân giống một người động kinh chạy tới chạy lui trên đường, kéo cũng kéo không được.

Hơn nữa hắn cảm thấy, nếu bước vào khách điếm này, tiếp tục nhìn Vương gia Vương phi nhà mình hằng ngày ở chung, hắn thật sự phải đi trên con đường không có lối về rồi...

"Vương phi, ta... ta vẫn chưa có thành thân đâu..." Hà Nghiêm lệ rơi đầy mặt hỏi Ngư Ngư, "Người xem ta còn có hi vọng không..."

Thật sự có cô nương nguyện ý gả cho người không bình thường như hắn sao?

Ngư Ngư nghĩ nghĩ, "Chỉ cần có thể thành thân là được?"

"Ta không kén chọn..."

Ngư Ngư nhẹ nhàng thở ra thay hắn, "Vậy anh có thể đi theo Tiểu Dạ tỷ tỷ, làm nha hoàn hồi môn đi."

"..." Hà Nghiêm bi phẫn chạy đi.

Nhưng hắn chạy là chạy đi tìm chưởng quầy khách điếm...

Rất dễ nhận thấy, hắn muốn hóa bi phẫn thành động lực, nỗ lực học tập theo Ngư Ngư, làm một kẻ bịp bợm vô lương...

Bẫy hố Hà Nghiêm xong, Ngư Ngư quay đầu, rất hiền lành nhìn Hách Liên Dạ, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ có cục cưng, không nên chạy loạn như vậy."

"Ai nói mang thai không thể chạy loạn?" Người nào đó không hề có ý định tranh cãi với Ngư Ngư về giới tính của y, làm bộ nghiêm túc nói với nàng, "Chờ khi nương tử ta mang thai, ta còn đồng ý cho nàng đi khắp nơi chơi đùa, bởi vì người ta thích là tiểu nha đầu tính tình hoạt bát, hoàn toàn không chịu ngồi yên."

Nói xong còn tự nhiên cam đoan, "Dù sao cũng có ta ở bên người nàng, nhất định sẽ không để nàng gặp nguy hiểm."

"..." Ngư Ngư cảm thấy mình thua thật thảm.

Bởi vì đoạn đối thoại vừa rồi, đổi lại là nàng, nhất định sẽ không tìm thấy cơ hội thổ lộ, hơn nữa đề tài này còn có thể chuyển đổi tự nhiên như vậy...

Mấu chốt nhất chính là, trước kia bên cạnh yêu nghiệt này không có phụ nữ, y cũng không động tâm với ai cả.

Nói cách khác, y hoàn toàn không có cơ hội luyện tập hoặc học tập trước.

Cho dù cuộc sống biếи ŧɦái không cần giải thích, y cũng không cần nghịch thiên như vậy chứ...

Ngư Ngư cực kỳ rối rắm, thành khẩn thương lượng với y, "Vương gia, chuyện thổ lộ này, ngài có thể thỉnh thoảng bớt một lần hay không..."

"Không thể."

"... Vậy thật sự bất cứ lúc nào, anh cũng có thể tìm được cơ hội thổ lộ?"

Hách Liên Dạ nhìn bộ dáng rối rắm của Ngư Ngư, đột nhiên hơi rũ mắt xuống, cười nói, "Thật ra cũng không phải."

Hả? "Lúc nào thì không thể?"

"... Nàng thật sự muốn biết?" Giọng điệu của Hách Liên Dạ tràn đầy dung túng và yêu thương, tựa như hoàn toàn hết cách với nàng, cho dù vấn đề này làm y có chút khó xử, nhưng vì Ngư Ngư, y cũng sẽ thành thật trả lời.

Đáng tiếc Ngư Ngư đã sớm quen các loại hình thức thâm tình khẩn thiết của y, không ý thức được "nguy hiểm" tới gần.

"Muốn biết!" Hiếm khi thái độ của Ngư Ngư thành khẩn như vậy.

Hách Liên Dạ yêu chiều cười với nàng, rất ôn nhu nói:

"Thời điểm nàng chủ động hôn ta."

"..." Đại phúc hắc này!

Ngư Ngư vung ra một đống ngân châm, đằng đằng sát khí vọt vào phòng bếp.

Nhưng yêu nghiệt nào đấy trở thành con nhím dường như không hề cảm thấy hình tượng của mình rất dọa người, đi theo phía sau Ngư Ngư vào phòng bếp, chọn mấy thứ Ngư Ngư thích ăn, sau đó phân phó Hà Nghiêm đi ra ngoài mua thịt tươi về.

Cũng không quản Hà Nghiêm thấy "tạo hình" mới của y đang ở trong trạng thái hỗn độn trong gió, Hách Liên Dạ cúi đầu bắt đầu rửa rau, bộ dáng này... cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ chịu khó, cực kỳ giống... cô vợ nhỏ.

Hà Nghiêm sụp đổ chạy đi.

Ngư Ngư mài răng, không để ý đến Hách Liên Dạ, nàng ngồi xổm trước lò thuốc nấu thuốc của nàng, chờ đưa cho đại phúc hắc nào đấy "hưởng dụng" .

Bất quá nàng không để ý đến Hách Liên Dạ, không có nghĩa là tất cả mọi người đều không để ý.

Chưởng quầy đáng thương cuối cùng cũng hoàn hồn, nhớ tới nên đi qua tiếp đãi khách.

Thật ra hắn cũng không biết rõ "Tĩnh Vương gia" trước đó rốt cuộc là thật hay giả, nhưng hiện tại vương gia này tự động đi tới, đương nhiên chính là vị khách lợi hại hơn.

Cho nên chưởng quầy vui vẻ chạy tới, nở ra nụ cười thân mật nhất chạy tới cửa phòng bếp, sau đó... kém chút ngã ra trên mặt đất.

Hách Liên Dạ mặc áo choàng xuất hiện, sau khi đi vào cũng không lấy mũ xuống, cho nên chưởng quỹ không thấy được khuôn mặt khuynh thành của y, chỉ nhìn thấy trên người y có một đống ngân châm giống như con nhím...

Điều này cũng thôi đi, có lẽ vị gia này đang châm cứu chữa bệnh, nhưng...

Tầm mắt chưởng quầy run run, dừng ở trên đầu Hách Liên Dạ.

Ở trên đỉnh đầu y, một trái một phải cắm hai cây ngân châm dài bằng ngón tay, ở giữa ngân châm có một tranh thư có thể tích cũng không lớn lắm, trên mặt tranh thư dùng huỳnh quang nhấp nhánh viết bốn chữ to “Ta là biếи ŧɦái”.

Lạc khoản* là một khuôn mặt khóc nhỏ vô cùng đau đớn. (* nơi đề tên người viết thư)

Chưởng quầy run rẩy nhiều lần, không biết là vì khuôn mặt khóc khoa trương này, hay là vì chữ viết này quá mức tinh tế, khiến cho ông ta cảm thấy bốn chữ này thoạt nhìn cực kỳ thành khẩn, cực kỳ nghiêm cẩn...

"Vị gia này... ngài đây là..." làm loạn sao! Chưởng quầy cũng gia nhập đội quân không muốn sống.

Hách Liên Dạ vừa để đồ ăn vừa mới rửa sạch qua một bên, vừa than nhẹ một tiếng, "Chọc nương tử tương lai mất hứng."

Trong nháy mắt chưởng quầy đã bị làm cảm động. Nam nhân tốt!

Vì dỗ nương tử vui vẻ, có thể hy sinh lớn như vậy!

Trong lòng đang cảm khái, Hà Nghiêm vội vội vàng vàng chạy về, "Chủ tử, trên chợ không có thịt."

Đây là thôn trấn nhỏ, ngày thường có rất ít khách lạ ngủ lại, mỗi ngày bán bao nhiêu thịt đều có thể biết trước, hiện giờ đã trễ thế này, đương nhiên là cái gì cũng bán hết rồi.

"Không có thịt hả ?" Hách Liên Dạ bình tĩnh nhìn nhìn đồ ăn đã rửa sạch, phân phó Hà Nghiêm, "Bắt nam nhân vừa rồi trở về đây."

Hách Liên Dạ nói, chính là cái người dám giả mạo y kia.

Nhưng chưởng quầy không quan tâm y nói tới ai, trong nháy mắt liền rơi lệ.

Lúc này đột nhiên nói như vậy, nghe rất giống muốn ăn thịt người...

Vị gia này, ngài không cần tích cực phối hợp với tranh thư trên đầu ngài như vậy đâu...