Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 120: Chương 65: Người thích nàng

Rốt cuộc là thứ gì?

Dù sao Ngư Ngư cũng không có võ công, nhĩ lực không tốt, dùng ánh mắt dò hỏi chuyển sang Hách Liên Dạ.

Hách Liên Dạ cũng không trả lời nàng, chỉ đột nhiên ôm lấy nàng nhảy lên một đại thụ bên cạnh, ẩn thân ở trong nhánh cây rậm rạp.

Ngư Ngư buồn bực.

Nàng không có khinh công, ở trên độ cao gần ba tầng này chỉ có thể dựa vào Hách Liên Dạ mới ngồi yên được.

Cái ôm sau lưng kiên định mà ấm áp, hô hấp của Hách Liên Dạ cực kỳ chậm, nhưng Ngư Ngư vẫn cảm thấy hơi thở của y từng chút từng chút phả ở bên tai nàng, làm cho toàn thân nàng đều không được tự nhiên.

Còn tâm tình hiện giờ của Hách Liên Dạ rất tốt, nhìn hai lỗ tai gần trong gang tấc càng lúc càng đỏ, cực kỳ không khách khí ôm nàng chặt hơn.

Nếu không có chuyện quan trọng phải làm, hiện tại y thật muốn ôm người về thẳng nhà.

So với nắm cổ tay thì lúc tốt đẹp nhất chính là được ôm người trong lòng vào ngực thế này, nhưng y chẳng có bao nhiêu thời gian nghiêm túc hưởng thụ.

Bởi vì...

Ngư Ngư cực kỳ ngoài ý muốn nheo mắt lại, nhìn bầu trời cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một mảng màu đen thật lớn.

Không ngờ là người.

Số người đến rất đông, tốc độ di chuyển lại rất nhanh, mới có thể tạo ra tiếng xé gió mạnh mẽ như vậy.

Hơn nữa trước đó Ngư Ngư cũng không nghe nhầm, nhóm người này quả thật chạy thẳng đến chỗ bọn họ.

Có người muốn ám sát Hách Liên Dạ?

Ngư Ngư tính toán số người áo đen, lấy từ trong túi áo ra hai viên thuốc cỡ nhỏ bằng trứng chim, nắm ở trên đầu ngón tay.

Nếu đúng là tìm bọn họ, vậy thì không cần nói nhiều, trực tiếp phóng ra.

Ngư Ngư nâng cao toàn bộ tinh thần cảnh giác, nhưng Hách Liên Dạ ở đằng sau lại không làm cái gì hết.

Không đúng, thực ra y vẫn có chút "bận rộn".

Ban đêm gió mát, trước đó Ngư Ngư đi tham gia cung yến nên không mặc nhiều quần áo, hiện giờ tay lộ ra ngoài tay áo bị gió thổi lạnh băng.

Hách Liên Dạ lập tức nắm lấy bàn tay lạnh băng kia ở trong lòng bàn tay mình, giúp nàng làm ấm tay.

Khinh công của những hắc y nhân kia thật sự rất cao, xem ra võ công cũng không kém, Ngư Ngư sợ bọn họ phát hiện ra nên không dám dùng lực giẫy giụa, chỉ có thể quay đầu trừng mắt yêu nghiệt nào đó.

Thực lực của những hắc y nhân kia vừa nhìn đã biết không phải là hạng tầm thường, y không có chút lo lắng gì sao?

Hách Liên Dạ cười, dùng khẩu hình trả lời nàng, bổn vương biếи ŧɦái.

Tôi nhìn ra được! Ngư Ngư lập tức thay đổi thành vẻ mặt sùng bái, lộ ra ánh mắt rất tán đồng hợp lòng người.

Vậy nàng có nhìn ra bổn vương rất thích nàng không?

Yêu nghiệt nào đó tiếp tục dùng ánh mắt hỏi...

Nàng chỉ nhìn ra hiện tại bản thân rất muốn thay trời hành đạo, gϊếŧ chết tên yêu nghiệt này...

Trên mặt Ngư Ngư lại đỏ lên, vội vàng quay đầu đi, không để ý tới y nữa.

Trong khoảng thời gian bọn họ dùng ánh mắt trao đổi, đám hắc y nhân kia đã đến gần bọn họ.

Cách gần đó, Ngư Ngư cẩn thận quan sát, không đến vài giây thì kinh ngạc mở to mắt.

Tại sao người dẫn đầu dường như... là Tiểu Trần Tử?

Tuy người nọ dùng khăn đen che mặt, nhưng nàng và Tiểu Trần Tử cũng coi như rất quen thuộc, còn từng giằng co với Tiểu Trần Tử che mặt ở trong thạch động của Tĩnh Vương phủ, cho nên liếc mắt một cái là nhận ra được.

Tiểu Trần Tử muốn gϊếŧ Hách Liên Dạ, cho nên dẫn người đuổi tới đây?

Nhưng rất nhanh Ngư Ngư lại phát hiện, nàng đã đoán sai.

Tiểu Trần Tử và đám hắc y nhân kia rõ ràng là đề phòng lẫn nhau, chỉ giống như đang vội vàng đi làm chuyện gì đó, không muốn rước lấy rắc rối khác, nên mới không động thủ tiêu diệt đối phương.

Khi còn cách cây đại thụ bọn họ ẩn thân không quá một trăm thước, đám hắc y nhân lặng lẽ ngừng lại.

Dường như Tiểu Trần Tử cũng sửng sốt, không ngờ mục đích của bọn họ đều ở trên con phố bình thường, hắn hơi ngừng lại một chút nhưng cũng không quản nhiều, tiếp tục lao nhanh đi tìm kiếm mục đích của mình.

Nhìn thời gian, hiện tại cung yến hẳn là mới kết thúc, Tiểu Trần Tử che mặt là muốn đi đâu?

Ngư Ngư cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, hiện giờ đám người hắc y nhân kia đều ngừng lại, Ngư Ngư mới thấy rõ, thật ra những người kia cao thấp mập ốm đều có, thân hình không ai giống ai, chỉ đều thống nhất là mặc áo đen mang khăn che mặt màu đen, còn có sát khí khát máu quanh thân kia nữa, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy bọn họ quả thực được khắc một khuôn mà ra.

Rốt cuộc những người này là ai?

Đang nghĩ ngợi, có một người trong đám áo đen đứng ra làm một thế tay.

“Ta ngửi thấy mùi Huyền Cơ đan trên người hắn, tuyệt đối không sai.”

“Hắn bị thương nặng chưa lành, lại một mình xuống núi, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, dù có phải trả giá bằng tính mạng của mọi người, nhất định phải gϊếŧ chết hắn!”

Ngư Ngư và Hách Liên Dạ nghe xong đều ngẩn người, sao lại là Huyền Cơ đan?

Hơn nữa... bị thương nặng chưa lành, một mình xuống núi, chẳng lẽ mục tiêu của bọn hắn là nam tử áo trắng kia?

Nhưng cho dù lợi hại như Hách Liên Dạ, cũng phải ngửi thấy mùi máu của Ngư Ngư mới có thể phát hiện ra nàng từng dùng Huyền Cơ đan, nhưng lúc này không ai chảy máu, sao bọn họ có thể nghe thấy mùi đó?

Nhưng… cho dù bị thương cũng có thể khiến nhiều cao thủ kiêng kị như vậy, võ công của nam tử áo trang kia thật sự thâm sâu khó lường.

Đúng lúc đám người Ngư Ngư cũng muốn biết rốt cuộc nam tử áo trắng kia có thân phận gì, hiện tại đều không lên tiếng mà ngồi yên trên nhánh cây đợi nam tử áo trắng xuất hiện.

Nhưng đợi hơn mười phút, cũng không thấy nửa bóng người, không biết đám hắc y nhân bên dưới nghĩ cái gì, rõ ràng là bọn họ che mặt như muốn giấu hành tung, nhưng lại không che đậy thân hình, cứ như vậy mà đứng ở giữa ngã tư đường.

Trừ khi nam tử áo trắng bị váng đầu, nếu không nhìn thấy đám người này, tuyệt nhiên sẽ không đến gần.

Mấy phút đồng hồ sau, bên dưới nhỏ giọng nói chuyện mới giải được nghi vấn trong lòng Ngư Ngư.

“Có phải thiếu chủ hoài nghi chúng ta hay không?”

“Không thể!” Có người quả quyết phủ nhận, “Hắn vốn không hỏi chuyện vặt vãnh, huống hồ xưa nay uy tín cực cao, hoàn toàn sẽ không nghĩ tới có người dám làm phản.”

“Nhưng vài ngày trước Tam sư huynh dẫn người đi gϊếŧ tiểu sư muội, đến nay vẫn chưa về... Có thể bị thiếu chủ biết hay không?”

Một hắc y nhân trong số đó hừ lạnh một tiếng, “Chưa về thì chưa về, không chừng lão Tam bị mỹ nữ kia mê hoặc không thích trở về, nếu không chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện rắc rối gì? Võ công của Trình Ti Nghiên có cao tới đâu nhưng trời sinh nàng ta có thân thể yếu, sức chịu đựng cực kém, lão Tam dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, nguyên một đám người tập kích đánh, nàng ta muốn trốn cũng không trốn được, về phần bọn Tần Phấn bên cạnh nàng ta... Hừ, phế vật Mê Tung đường thì có gì đáng sợ chứ!”

Tin tức đến nhanh như lũ bão, Ngư Ngư nghe xong thì há hốc mồm.

Không ngờ đêm nay lại thu hoạch ngoài ý muốn nhiều như vậy.

Cuối cùng nàng cũng biết quan hệ của người đàn ông áo trắng kia với Trình Ti Nghiên, hai người này không ngờ là sư huynh muội, còn người đàn ông áo trắng chính là thiếu chủ của đám người này, chỉ là không biết trong môn phái đã xảy ra chuyện gì, những người này muốn diệt trừ Trình Ti Nghiên, thậm chí còn muốn gϊếŧ chết người đàn ông áo trắng mà bọn họ cực kỳ e ngại kia.

Hơn nữa... nói như vậy, quan hệ của người đàn ông áo trắng kia và Trình Ti Nghiên không tệ? Nếu không cũng sẽ không cùng lúc trở thành cái đinh trong mắt của những người này.

Nói không chừng... chính là quan hệ yêu đương. Ngư Ngư đột nhiên nhớ tới tiểu nha hoàn Tiểu Đào từng nói một câu, Trình Ti Nghiên muốn tìm một tướng công “đẹp mắt lại dùng tốt”.

Xem ra đàn ông áo trắng kia hoàn toàn hợp tiêu chuẩn.

Nhưng lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy người đàn ông áo trắng đó thì hoàn toàn không nhận ra hắn, lần này ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, bí mật hoàn toàn bị tiết lộ rồi.