Edit: Hanayang
Diệp Phong vẫn nằm không nhúc nhích, thân thể mệt nhọc đến cả khí lực xoay người cũng không có, cô ước gì có thể thật nhanh chìm vào giấc ngủ, nhưng mà thần kinh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng không chịu phối hợp, còn đang ở độ cao mất mát mờ mịt chưa chịu hạ xuống. Mạch đập nhảy so với bình thường cũng nhanh hơn.
Khi cùng Biên Thành chia tay, cô đã khóc đến không còn sức lực, không biết rằng không có Biên Thành thì ngày mai nên trải qua như thế nào. Giờ phút này, ánh mắt nhức nhói, lại không tiết ra một giọt nước mắt, đây là cái giá của trưởng thành, cô rất tinh tường, tình yêu cũng không phải là mục đích duy nhất trong cuộc sống.
Chia tay rất đau, là điều khó tránh khỏi, nhưng đó không phải một vết thương mà sẽ mãi không khép miệng.
Ở Tây Đường, hay ở Thanh Đài ban đêm, mỗi khi nhắm mắt lại, cô đều đã tưởng tượng chính mình nằm ở trong lòng Hạ Dịch Dương, hai tay của anh từ phía sau vòng tới, ôm lấy thắt lưng của cô, cứ như vậy, cô sẽ ngủ an ổn hơn. Tuy rằng cùng anh xa cách, nhưng ở trong lòng của cô, vẫn luôn có anh, tươi cười ôn hòa, yêu thương cô.
Không vào giấc ngủ, không phải suy nghĩ ôm ấp của anh. Có chờ mong mới có thể tưởng tượng, đối mặt với thực tế, tâm tình cô đã bình tĩnh lại.
Cô quen cái giường này, đầu Ngả Lỵ to hơn, đưa cho cô áo ngủ bằng lụa rộng thùng thình như trường bào, áo dính vào làn da, thanh thanh mát lạnh, thực không thoải mái. Phòng ngủ đóng cửa, đèn cũng đã tắt, có thể là bởi vì rất im lặng, cho nên một chút tiếng động bên ngoài cũng không lọt khỏi tai cô.
"Kịch", cửa phòng ngủ bị Ngả Lỵ từ bên ngoài đá bay ra, ngay sau đó, ánh sáng đèn đâm vào mắt, cô trùm chăn lại, đem chính mình quần thành một cái kén.
"Nha bộ muội, mình biết cậu không ngủ, mau ngồi dậy, nếm thử tay nghề của mình, mình thật sự rất vất vả mới làm ra vài cái bán thành phẩm nè." Ngả Lỵ không khỏi phân trần kéo chăn ra, dùng dấu tay ướt đẫm quẹt mặt của cô.
"Lấy ra, mình dậy đây!" Ngay cả không gian ưu thương cũng không có, cô nhận mệnh ngồi dậy, xem xét hai cái bát đặt ở trên tủ đầu giường, cảm thấy mình kết lầm bạn.
"Hình dáng mặc dù không được đẹp lắm, nhưng hương vị tạm thông qua, mình ăn rồi." Ngả Lỵ thấy cô vẻ mặt nhíu mi sầu khổ, ha ha cười, thuận tay cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi.
Nói thật, tay nghề Ngả Lỵ thật sự rất bình thường, cái gọi là hai cái bánh trứng thành công, ăn vào so với trứng gà chưng cũng không khác mấy, chẳng qua dầu nhiều hơn thôi. Diệp Phong cố gắng dùng đầu lưỡi liếʍ một chút, rồi đặt bát trở lại.
Ngả Lỵ cũng vừa tắm xong, trên đầu quấn thành cái mũ, vừa lau tóc vừa nhìn màn hình, cười khanh khách.
"Tiết mục gì, cười thành như vậy chứ?" Cô dựa vào lưng giường, hữu khí vô lực nâng mắt lên.
"Tiết mục mai mối của đài Vệ thị Giang Tô , bây giờ ở trong nước rất hot." Khi nói chuyện, ánh mắt Ngả Lỵ cũng không rời được màn hình một cái, "Mỗi tuần thứ Bảy, Chủ nhật đều có, mình một kỳ cũng không bỏ lỡ."
Cô biết tiết mục này, người chủ trì là Mạnh Phi, nói chuyện cơ trí mà lại hài hước, người cùng hợp tác là chuyên gia tình cảm Nhạc Gia, hiện tại danh tiếng của hai người này cứ vùn vụt mà thẳng tiến. Tổ tiết mục 《 Đêm khuya khuynh tình 》 cũng từng thảo luận qua tiết mục này, phân tích xem chỗ hấp dẫn khán giả là ở nơi đâu, là nhờ tác dụng người chủ trì hay là chọn khách mời tốt?
"Mình có một đồng nghiệp có đứa con muốn chỉnh hình răng khểnh, sợ đau, chết sống không chịu đi bệnh viện. Mẹ nó lôi kéo nó cùng đến xem 《 Không thành chớ quấy》, chỉ vào một nam khách mời vừa lên đài đã bị toàn trường diệt mà nói, nếu con không chỉnh răng khểnh, vận mệnh sau này sẽ giống như người này, vừa lên đài đã bị vây sát. Thằng nhóc kia nghe thấy mặt liền tái mét, ngày hôm sau không rên một tiếng theo mẹ nó đi bệnh viện, ha ha!"
Diệp Phong không cười. Trong tiết mục có người bộ dạng gọi là mỹ nam sau khi qua một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng cũng không có thể thành công dắt tay nhau, trong tiếng nhạc《 Đáng tiếc không phải anh》 của Lương Tĩnh Như ảm đạm phát lên, Mạnh Phi kinh ngạc hỏi tại sao có thể là kết cục như vậy, nữ khách quý nói người đàn ông này không tạo cho cô cảm giác an toàn.
Ngả Lỵ đã tiếc hận.
"Cậu nói xem cặp đôi dắt tay nhau thành công, về sau sẽ cùng bên nhau sao?" Tiết mục phát quảng cáo, Ngả Lỵ quay đầu nhìn cô.
"Nếu tình yêu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi." Cô cảm thán.
Ngả Lỵ nhìn cô, lại quay đầu nhìn nhìn màn hình, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói ra, "Vừa mới rồi Hạ Dịch Dương gọi điện thoại đến, hỏi cậu có ăn cái gì không?"
Cô chỉ ờ một tiếng, liền đem xoay mặt đi, đáy lòng tức thì hỗn độn cảm xúc. Tính anh ôn hòa, bản tính săn sóc, làm việc này rất tự nhiên. Chỉ là bây giờ sẽ không cảm thấy ấm áp giống như trước kia.
"Nha bộ muội, trước đó vài ngày cậu không phải nghỉ phép, mà là xảy ra chuyện gì?" Ngả Lỵ lớn mật đoán.
Cô nhắm mắt lại, không biết bắt đầu nói từ đâu, đông một câu, tây một câu, Ngả Lỵ cư nhiên cũng nghe hiểu. Nghe xong, Ngả Lỵ hơn nữa ngày không nói gì.
"Mình cảm thấy cậu rất may mắn, cũng rất bất hạnh." Hồi lâu, mới nghe được Ngả Lỵ hít vào một hơi thật dài.
Cô hai tay bụm mặt, đằng sau mấy kẽ tay sâu kín phun ra một cái từ cảm thán.
"Một cô gái cư nhiên có thể gặp được hai người đàn ông vĩ đại như vậy, vận mệnh bất hạnh sao? Nhưng vì sao lại là hai chứ, lựa chọn rất thống khổ!"
"Ở đây có lựa chọn sao?" Cô đưa tay, không phải không có tự giễu.
Ngả Lỵ cũng không để ý cô, cố nói: "Nếu mình là cậu, mình sẽ trở lại bên cạnh Biên Thành. Tuy rằng cậu nói cậu đã yêu Hạ Dịch Dương, nhưng mà trong lòng cậu cũng không không bỏ mặc Biên Thành được? Đó không phải yêu thì lại là cái gì? Mối tình đầu của cậu là Biên Thành, sáu năm trôi qua, người cậu yêu là anh ta, cho nên cậu mới về nước. Chẳng qua Biên Thành rất kiêu ngạo, làm cho cậu cảm thấy không an toàn, làm cậu cảm thấy sầu lo, cậu mới bị sự theo đuổi của Hạ Dịch Dương đánh động. Đó không thể xem như tình yêu. Hiện tại, sinh mệnh của cậu, sự trong sạch của cậu, đều là Biên Thành cho cậu, chúng ta qúa rõ Biên Thành, cứng đầu ngoan cố, dù là sắp va vào tường cũng không có khả năng chịu quay đầu lại, chỉ có cậu mới có thể làm cho anh ta cúi đầu. Nếu anh ta đối với cậu không có yêu, tối hôm đó anh ta không tới nhìn cậu, cậu có nghĩ tới kết quả sẽ thế nào không? Huống chi... Ai, Hạ Dịch Dương có người nhà, có sự nghiệp, bên cạnh còn có mỹ nữ khác theo đuổi. Cái cô Kha An Di kia cùng với anh ta sớm chiều bên nhau, thường xuyên đi công tác, động tình là tự nhiên, sau khi anh ta cùng cậu chia tay, cuộc sống của anh ta không có gì thay đổi. Cậu xem trong lúc cậu đang dưỡng bệnh, anh ta không phải cũng tham gia thi tài bình thường sao, tin tức đều chiếu. Mà cậu hiện tại là duy nhất với Biên Thành, là toàn bộ của Biên Thành. Không nói chuyện lúc trước, chỉ bằng Biên Thành cứu cậu lần này, cậu cũng nên lấy thân báo đáp."
Cô yên lặng nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của Ngả Lỵ, bật cười."Biên Thành hối lộ cho cậu sao?"
"Anh ta? Năm đó mình ra mặt thay cho cậu, mình và anh ta liền thành kẻ thù. Mình nói lời này, không mang theo thành kiến gì, tự cậu cẩn thận suy nghĩ đi!"
"Mình biết, mình sẽ xử lý tốt. Ngả Lỵ, mặc kệ mình thành cái dạng gì, cậu cũng không cần đi nói cái gì với Hạ Dịch Dương, bằng không chúng ta tuyệt giao."
"Đi, mới luời quản việc vặt nhà cậu. Cậu... cũng không cần quản chuyện của mình."
Cô nhíu mày, "Cậu cùng Vương Vĩ có tốt không?"
"Tốt, bản giáo trình kia đã muốn gần xong rồi, lập tức in ấn, xuất bản, mùa thu bình chọn danh hiệu, anh ấy nhất định có thể lên chức."
"Mình là hỏi quan hệ của cậu và anh ta."
Ngả Lỵ thần sắc hơi do dự chút, sau đó, ấp úng nói: "Cả một kì nghỉ này, mình chỉ nhận được hai phong bưu kiện của anh ấy, khác... không có liên hệ."
"Mình sớm nói rồi, là hắn ta lợi dụng cậu."
"Được rồi, được rồi, mình lên mạng mua sắm đây, cậu muốn tiếp tục xem tivi sao?" Ngả Lỵ không kiên nhẫn cắt ngang cô.
"Ngả Lỵ..."
"Chúng ta đã thỏa thuận xong xuôi rồi mà, lẫn nhau không hỏi chuyện đối phương. Hạ Dịch Dương còn gọi điện tới hỏi tình huống của cậu, mình cũng vậy nói không biết."
Cô thấy Ngả Lỵ dồn dập che giấu ưu thương, trong lòng căng thẳng, nắm lấy tay Ngả Lỵ, bất đắc dĩ gật đầu, "Được rồi!"
Hương vị được người khác yêu cùng yêu người khác, đều là thống khổ.
Bên trong phòng lại trở về với bóng tối, cô một lần nữa nằm xuống, trong đầu vang vọng lời nói của Ngả Lỵ. Dường như, tất cả mọi người đều không tán thành cô cùng Hạ Dịch Dương bên nhau. Trước khi Hạ Dịch Dương đi Thanh Đài, cô còn từng nói qua với Hạ Dịch Dương, rằng anh là mẫu người cha mẹ cô thích, thành tâm, cầu tiến, chức nghiệp lại cao, thành thục ổn trọng.
Chẳng lẽ là cô đã sai sao?
Kỳ thật cô nói đều là thật, cô chưa bao giờ đem Hạ Dịch Dương và Biên Thành ra đặt trên cùng một cái cân để xem xét, cũng không phải từ giữa hai người họ mà lựa chọn một cái. Tuy rằng quen biết họ là cùng một ngày, nhưng thời gian yêu cũng là bất đồng.
Năm mới ở Edinburgh, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, thời gian đoàn du lịch sắp xếp vô cùng chặt chẽ, cũng không bởi vì thời tiết biến hóa mà thay đổi hành trình. Lâu Tình bị cảm, vô cùng nghiêm trọng, truyền dịch hai ngày, bệnh tình khá hơn một chút, miệng vô vị, nói muốn ăn cháo gạo. Cô đưa Lâu Tình về nhà trọ của mình, nấu loạn xạ, còn đến nhà hàng Trung Quốc mua đồ ăn sáng.
Buổi chiều đó vẫn còn sáng, ánh mặt trời thản nhiên dìu dịu, nhìn thực lười nhát, quyến rũ. Lâu Tình ăn hai chén cháo, ra một thân mồ hôi, ngồi ở bên bàn học thở một hơi. Nhìn thấy trên bàn cô có giáo trình phương diện phát thanh, rất ngạc nhiên, cô cười nói, tôi tốt nghiệp ở Quảng viện.
Lâu Tình lập tức trở nên kích động, lải nhải kể câu chuyện tình yêu của chính mình cùng ông xã, còn nói quen biết người bên ngành truyền thông, cuối cùng, Lâu Tình nói đến Hạ Dịch Dương.
Vừa nghe đến cái tên kia, tim cô đột nhiên đập mạnh, cái bát trong tay rơi vào bồn rửa, cô lau khô tay, kéo ghế dựa lại, ngồi trước mặt Lâu Tình.
Lâu Tình không phát hiện ra sự khác thường của cô, vẫn nói không ngừng, cô lẳng lặng lắng nghe, hô hấp giống như đình chỉ.
Lâu Tình khi nào thì chào ra về, cô không nhớ rõ, khi cô đứng lên, ngoài cửa sổ đã là nắng sớm bình minh. Rất kỳ quái, đã cách sáu năm, nhưng mà trong một tuần kia, mỗi một cái chi tiết khi sống cùng một chỗ với anh, cô đều nhớ rõ. Bộ dáng anh nấu cơm, vẻ mặt khi anh viết luận văn, giọng điệu thâm tình khi anh ôm cô, trong mắt anh lóe sáng lên gì đó... Này sáu năm trôi qua, lòng của cô không có một khắc nào là vui vẻ mà lại thư thái, nhìn phương đông hiện lên ánh bình minh, cô hít sâu một hơi, lần đầu tiên, cô cảm thấy ngày mai là đáng chờ mong như vậy.
Trong lòng của cô có một gốc cây đại thụ, bộ dạng um tùm xanh tươi, cho dù ở mùa đông, lá cây cũng không chút tàn tạ, gốc cây kia lại còn chiếm vị trí to như vậy. Nhưng là, không biết một ngày nào đó, có một hạt mầm đậu lại ở trong lòng cô, không hay biết, mầm non cũng lớn thành đại thụ, che khuất bóng dáng lúc ban đầu kia.
Tình yêu không phải là duy nhất, và cũng không phải là hoàn toàn không thể thay thế.
Ở bên anh sáu năm trước, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Lâu Tình về nước không lâu sau, cô liền điện thoại cho Tô Hiểu Sầm, nói cô chuẩn bị về nước. Đặt xong vé máy bay, cô đi trả nhà trọ. Viên quản lý cười cười hỏi cô chuyển đến nơi nào. Cô vui vẻ nói: tôi muốn về nhà, tôi muốn kết hôn.
Đêm rời nơi đó là một đêm mưa, cô quay đầu lại nhìn Edinburgh ở phía sau mưa bụi mịt mờ, nhớ tới kết thúc của《 When Harry met Shary》. Đêm giao thừa, tất cả mọi người đang đắm chìm trong không khí chúc mừng năm mới, Bill Chris chạy hướng tới chỗ Meg Ryan, anh nói: khi mà em biết chính mình đã yêu một người nào đó, ngay cả 1 phút em cũng không muốn trải qua mà không có cô.
Cô khẩn cấp muốn nhìn thấy anh.
Cô trở về không phải tìm kiếm tình yêu đã mất đi, mà vì có một tình yêu ấm áp đang chờ cô.
Tiểu khu anh ở đã không còn nhà trống cho thuê, cô kiên trì tìm đến cửa nhà đối diện nhà anh, dùng miệng lưỡi đã luyện được khi làm việc ở ngân hàng cùng khách hàng giao tiếp để thương lương với người thuê kia có thể cho cô thuê lại hay không, cô đồng ý trả tiền thuê gấp hai. Khách trọ nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc nhưng cuối cùng vẫn cùng cô ký hợp đồng, không có ai mà nhân dân tệ không qua được.
Tiếp theo đó, cô lại bắt đầu tìm việc. Cô biết thời gian nghỉ ngơi của anh vào ban đêm, vì theo kịp hành trình đi lại của anh, cô đến Thành Đô radio phỏng vấn.
Cô muốn ở trong trạng thái tốt nhất cùng anh không hẹn mà gặp, sau đó chậm rãi ở chung, tự nhiên dung hợp.
Tình yêu phát triển hầu như rất thuận lợi, thật không ngờ Biên Thành vẫn còn đứng ở tại chỗ, còn bên cạnh anh đã có thêm một Kha An Di...
Đúng là vẫn còn yếu ớt không chịu nổi một kích.
Yêu, chính là làm xiếc trên dây, dù cho tài nghệ cao siêu, cũng sẽ không có trăm phần trăm an toàn.