Ban đêm, trong nồi đất trên bếp lò sôi sùng sục bốc hơi nóng, một mùi thuốc đông y nồng đậm tràn ngập trong phòng nhỏ, bà tử trông coi nghe nói Dương ma ma phải chiếu cố lão phu nhân bệnh cũ tái phát, không biết bao giờ mới đến kiểm tra, liền chống đỡ lắc đầu, mí mắt đánh nhau, bị hơi nóng từ bếp lò phả vào khiến khuôn mặt hồng lên càng thêm mệt mỏi, trong chốc lát thế nhưng ngủ say.
Phúc chốc, tại đêm tối yên tĩnh nhảy ra một bóng đen, khẽ đến gần, thấy người ngủ say, mới cẩn thận từ trong ngực lấy ra một bọc giấy nhỏ, rất nhanh rắc vào trong nồi, đêm bọc giấy không thu vào trong tay nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát liền biến mất.
“Ba” một tiếng, quạt nan để quạt lửa từ trong tay bà tử rơi xuống đất, bà tử cả kinh, mở mắt tỉnh ngủ, theo bản năng nhìn ra ngoài tìm tòi, bên ngoài chỉ có gió lạnh gào thét, yên tĩnh không tiếng động, không khỏi lấy tay áo lau nước miếng chảy ra khóe miệng, lúc này mới đứng dậy mở nắp nồi ra xem xét thuốc, gặp độ nóng vừa đủ, liền giữ nắp nồi rót thuốc ra bát.
“Thuốc của Vinh Xuân di nương đã được chưa?” Tôn ma ma
mang theo hộp khắc hoa văn vừa vặn tới.
Bà tử vội vàng tiến ra cười đón “Vẫn trông chừng, lúc này vừa mới nấu tốt, thật đúng lúc.”
Tôn ma ma vừa lòng gật đầu, đêm bát thuốc để vào trong hộp, làm như vậy vào mùa đông cũng không sợ lạnh, liền quay người về Thiên viện trong Minh Nhứ Uyển.
Gần đây thân mình Vinh Xuân di nương vẫn không quá tốt, nôn ọe càng ngày càng nhiều, có đôi khi ngay cả cơm đều không có hơi sức ăn, lúc này lão phu nhân bị bệnh, không rảnh bận tâm Thiên viện này, lại hàng ngày sợ hãi, khúc mắc không hóa giải, trước mỗi ngày uống hai lần thuốc, lúc này cũng tăng thành mỗi ngày ba lần uống thuốc.
Cửa bị đẩy ra, Vinh Xuân di nương đang nghiêng thân mình dựa vào gối mềm, đại khái là ngủ không an ổn, còn không phải là bị tiếng bước chân nhỏ nhẹ làm tỉnh, nha hoàn hầu hạ nhìn Tôn ma ma tiến vào liền lui đến một bên. Con ngươi đen của Vinh Xuân di nương lộ ra mệt mỏi, liếc mắt nhìn hộp đựng đồ ăn, chỉ biết là đến lúc uống thuốc, từ từ ngồi dậy.
Tôn ma ma cười cười “Lão nô vừa rồi đi phòng bếp một chuyến, bưng cho di nương một chén cháo ngọt, thuốc này vừa vặn nguội năm phần, vừa lúc thích hợp di nương uống.” Nàng đem bát thuốc đen lấy ra, dâng lên Vinh Xuân di nương, Vinh Xuân di nương vẫn chưa nhận lấy ngửa đầu uống ngay giống như bình thường, ngược lại cầm trong tay dừng một chút.
Tôn ma ma hơi lo lắng, nhìn bát thuốc, con ngươi hơi vẩn đυ.c ẩn ẩn tia đen tối không rõ suy nghĩ, mở miệng khuyên nhủ “Vì tốt cho đứa nhỏ, ngài vẫn là nhanh uống hết thuốc đi thôi, lúc này thuốc vừa vặn ấm, để nguội sẽ mất công hiệu, mà vừa đắng vừa chát, di nương uống cảm giác cũng không tốt. Chờ uống xong, ăn chút cháo ngọt lại chậm rãi ngủ một giấc.”
Vinh Xuân di nương vẫn bưng bát thuốc không uống, nhíu lông mày, một bộ thần sắc ai oán “Ma ma, ta đi Trúc Tương Phi Uyển liên tiếp mấy ngày đều bị Tuyết Nhạn tìm lý do chắn ở bên ngoài, tiếp cận không được người, lúc này làm sao mới tốt? Đại tiểu thư có phải có ý trốn ta hay không?”
“Di nương chớ nghĩ nhiều, suy nghĩ ưu sầu không tốt cho đứa nhỏ, Đại tiểu thư đang êm đẹp trốn ngài làm cái gì, đoán rằng có chuyện thật mà thôi, không ngài
lại đi nhiều lần nữa, khiến người ta nhìn nghị lực của Vinh Xuân di nương ngài.”
“Thật sao?”
“Thật.” Tôn ma ma rất có kiên nhẫn bắt đầu trấn an, lại đẩy thuốc kia “Di nương nhanh chóng uống ngay đi, lập tức sẽ bị nguội.”
Vinh Xuân di nương gật gật đầu, đang cầm thuốc gian nan đưa lên miệng một hơi uống cạn, chỉ uống một hớp liền tạm dừng “Thuốc này…” Nàng muốn nói lại thôi, mày nhíu thật chặt, liếc mắt nhìn nước thuốc đen thui,chỉ chiếu ra đôi con ngươi hoảng sợ.
Tôn ma ma quan tâm hỏi “Làm sao vậy?”
Vinh Xuân di nương lắc lắc đầu, ngửa đầu đem thuốc một hơi uống hết, đem bát không đưa cho Tôn ma ma. Người sau liếc mắt chén thuốc thấy đáy, khóe môi thật dày nhếch lên một độ cong, thuận tay đưa bát cháo ngọt, Vinh Xuân di nương mặc dù không ăn uống, vẫn là đơn giản ăn mấy thìa, liền đưa cho Tôn ma ma mang xuống.
Tôn ma ma điều chỉnh góc chăn, tắt nến liền lui ra ngoài.
Bốn bề im ắng, bầu trời chìm vào màu đen, phảng phất một đoàn chướng khí màu đen đè nén đánh tới, nửa đêm Triệu Văn Uyển đang ngủ, bỗng nhiên nghe bên ngoài lộn xộn, gọi Kim Linh đang làm nhiệm vụ canh giữ tiến vào, choàng áo ngoài ngồi trên giường, hỏi “Bên ngoài làm sao vậy?”
Kim Linh lúc tiến vào mang theo một luồng sương lạnh bên ngoài, hiển nhiên là vừa mới đi ra ngoài, nghe Triệu Văn Uyển hỏi liền lập tức trả lời “Nghe nói Vinh Xuân di nương ở Thiên viện bị chảy máu đẻ non, trên đệm nhiễm không ít máu, vô cùng đáng sợ, nguy hiểm khiến người sợ hãi, lúc này kinh động các phòng mọi người đều đi xem, lão phu nhân cũng đi, tiểu thư có muốn…?”
Đẻ non?
Triệu Văn Uyển dựa vào gối, như có điều suy nghĩ, con ngươi đen dần dần sâu lắng, chậm rãi nói “Ngươi đi kêu Tuyết Nhạn đến đây chuẩn bị y phục cho ta, ta đây phải đi Minh Nhứ Uyển nhìn xem một chút.” Tổ mẫu tuổi tác đã cao, sợ là không chịu nổi đả kích.
“Dạ” Kim Linh lên tiếng trả lời.
Đến Minh Nhứ Uyển, trong nhà nhỏ không tính rộng lớn chật ních người, lão phu nhân ngồi ở bên giường Vinh Xuân di nương lo lắng nhìn, thỉnh thoảng nhịn không được ho khan hai tiếng, nguyên đại phu ngồi ở một bên bắt mạch.
Diệp thị hơi có chuyển biến tốt chút dẫn dầu đến, theo sau còn có Từ thị, Lãnh thị, còn có Văn Hi, Văn Huyên hơi lớn chút đều vào phòng, người hầu các phòng chen chúc, châu đầu ghé tai kêu loạn. Nha hoàn bà tử bưng nước ấm ra ra vào vào, thần sắc trên mặt đều là lo lắng, nhìn một chậu một chậu máu loãng lần lượt mang ra khiến người nhìn sợ hãi.
Triệu Văn Uyển tiến vào đi đến phía sau trấn an tổ mẫu, vốn là một cái di nương nho nhỏ như vậy chủ tử các phòng cũng không cần phải tự mình đến xem, chỉ vì lão phu nhân còn bị bệnh lo lắng an nguy con nối dòng, đều đến đây nhìn, các phòng còn lại cũng làm bộ đến, có người thực lo lắng cho lão phu nhân, cũng có người muốn mượn việc này lấy được niềm vui của lão phu nhân, tâm tư không giống nhau, người thờ ơ lạnh nhạt chiếm đa số.
Trong chốc lát hỏi rõ tình huống, mới biết tình trạng của Vinh Xuân di nương là dấu hiệu của đẻ non, cũng may phát hiện đúng lúc, bảo vệ được đứa nhỏ. Triệu Văn Uyển nhìn đệm giường nhiễm máu, có thể đoán được tình huống nguy hiểm đáng sợ như thế nào.
Nửa đêm ban đầu Vinh Xuân kêu đau thảm thiết, thê lương khác thường, khiến nha hoàn đang canh giữ sợ hãi, nhìn thấy máu chảy trên giường, nghĩ đến đứa bé không còn, đem đẻ non truyền ra ngoài. Lúc này nghe lời nói chắc chắn của đại phu, đứa nhỏ may mắn được bảo vệ, chỉ là người lớn thân mình quá yếu, mấy ngày sau mới là quan trọng, có thể ở lại thì sẽ giữ được, không ở lại được đứa bé kia liền thật sự không giữ được.
Nguyên đại phu thu châm, Vinh Xuân di nương giống như bắt đầu có hơi sức, đột nhiên tỉnh lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ cùng tơ máu mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch dọa người, môi khô nứt rung rung một chút, Dương ma ma hầu hạ bên người lão phu nhân được ý bảo của lão phu nhân, để tai gần sát Vinh Xuân di nương, một bên nghe thần sắc đột nhiên cả kinh.
Dương ma ma lập tức bám vào bên tai lão phu nhân một trận nói nhỏ nhẹ, mọi người trong phòng một mặt tò mò nhìn. Diệp thị hiểu được chính mình còn bị bệnh, để tránh va chạm, lui ở thật xa, tầm mắt rất nhanh xẹt qua gian phòng sau đó liền không nói một lời. Từ thị như là gắng lên tinh thần, trên mặt ẩn một tia hoang mang, Lãnh thị giống như họ của nàng, trên mặt không thấy gợn sóng, Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên nháy nháy mắt, một bộ không biết làm sao, chỉ là hai người cũng không thân thiết như trước, đều tự đứng một bên, Triệu Văn Uyển cũng đứng ở một bên bất động thanh sắc quan sát.
Vinh Xuân di nương đã có thể tỉnh lại, sau khi Dương ma ma ở bên tai nói gì đó, mấy người biểu tình khác nhau, Triệu Văn Uyển tâm tư tinh tế, nhìn như vậy ngược lại bắt đầu có chút hoài nghi. Vinh Xuân di nương đẻ non chắc chắn…
Nếu tạm thời không xảy ra chuyện gì, lão phu nhân cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, làm cho đoàn người rời khỏi phòng ở, lưu lại Dương ma ma tự mình chiếu cố, Tôn ma ma vốn định lưu lại, lão phu nhân lại uy nghiêm nói “Tôn ma ma đi theo ta, Nguyên đại phu cũng cùng đi.”
Tôn ma ma trên mặt cả kinh, mắt hơi hơi liếc Diệp thị, Diệp thị trong lòng lộp bộp một chút, cũng rất nhanh bình ổn nỗi lòng. Tiếng nói vừa hạ xuống, vẻ mặt Từ thị cũng đột nhiên thay đổi, mang theo một tia kinh hoảng mà trộm liếc nhìn lão phu nhân.
Tới đại đường Minh Nhứ Uyển, lão phu nhân ngồi ở trên ghế chủ vị, ánh mắt quét về phía Tôn ma ma đi sau Nguyên đại phu, thanh âm trầm xuống nói “Vừa rồi di nương nói thuốc nàng uống tối hôm qua mùi vị có chút khác ngày thường, sau đó liền có dấu hiệu đẻ non, các ngươi nói xem rốt cuộc là vì cái gì.”
Tôn ma ma bị lão phu nhân nhìn như vậy, lộ ra khϊếp sợ, vội quỳ trên mặt đất kêu oan nói “Lão phu nhân minh xét, Vinh Xuân di nương nói miệng đắng, cả ngày không ăn uống, lão nô ở trong chén thuốc cho chút mật, hai ngày trước cũng chưa xảy ra chuyện gì, không hiểu vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện, cùng lão nô không có liên quan a! Vinh Xuân di nương nếu có xảy ra chuyện gì, lão nô đứng đầu cũng sẽ bị hỏi tội, lại nói lão nô chỉ sợ là người đầu tiên trong phủ mong ngóng Vinh Xuân di nương được tốt, tuyệt đối sẽ không hại nàng!” Lời này nói rất có kỹ xảo, chỉ hơi nói lý do thoái thác, khiến người ở chỗ này không khỏi nhìn về phía người được lợi nhất khi Vinh Xuân không tốt.
Từ thị kinh hãi đứng lên chỉ trích “Đồ vô liêm sỉ này, ngươi nói cái gì, ra tay không thành công còn muốn kéo theo chúng ta liên quan đến việc thân thể nàng gần đây không tốt sao?”
Diệp thị nghe vậy kéo Từ thị một phen, vê khăn tay che miệng nhẹ nhàng ho khan một tiếng “Đệ muội chớ kích động, lại không phải là ngươi làm.”
Rõ ràng là giọng mềm mại, nhưng Từ thị chống lại vẻ mặt nhìn trò hay của Diệp thị, lúc này giống như giẫm phải đuôi, không chút khách khí mà bỏ tay nàng ra, đầu óc nóng lên, nói mà không suy nghĩ, nói “Nhất định là ngươi giở trò quỷ!”
Diệp thị làm như ủy khuât nói “Khụ khụ, đệ muội nói cái gì, ta nhiều ngày nay thân mình tốt hơn chút một lòng sao chép kinh phật vì nguyên tấn cầu phúc, sớm nhận rõ sai lầm, lại nói một câu không tốt nghe, con nối dòng tam phòng ngươi cùng ta lại không…”
“Đủ chưa. Việc này còn chưa điều tra rõ ràng, chỉ biết nghi kỵ lung tung. Ta đã sai người đi gọi người canh giữ thuốc, tí nữa để Nguyên đại phu nhìn một chút xem có vấn đề gì không, sự tình đến đột ngột, lão bà tử cũng không muốn oan uổng người.”
Trong phòng lúc này mới an tĩnh lại, không khí nhất thời trầm trọng.
Chỉ chốc lát sau tiểu sự phụ cầm bã thuốc lại đây, Nguyên đại phu bốc lên ngửi, lại dùng ngón tay lật từng cái từng cái, cuối cùng kết luận “Lão phu nhân, thuốc này không có vấn đề.” Lập tức lại có người bưng đến ít nước thuốc Vinh Xuân di nương đã dùng, Nguyên đại phu chấm một chút “Thuốc này cũng không có vấn đề, quả thật thêm chút mật, sẽ không khiến đẻ non, đoán rằng ngoài ý muốn.”
Con ngươi lão phu nhân tỉ mỉ đảo qua mấy người, lại nhịn không được ho khan, sai đoàn người lui, Triệu Văn Uyển cùng Triệu Văn Hi lo lắng, khẩn cầu lưu lại bồi lão phu nhân, người sau tươi cười, lên tiếng đáp tốt, lưu lại hai người cùng nhau nói chuyện.
Nha hoàn bên người chiếu cố Thụy Ca Nhi ở lúc chuyện này xảy ra liền ngăn đón Thụy Ca Nhi, không cho hắn đi qua nhìn, sợ bị hù dọa, lúc này đang ầm ĩ không ngừng, biết được lão phu nhân trở về liền đem người dẫn đến.
“Tổ mẫu, cháu muốn nhìn tiểu đệ đệ.” Thụy Ca Nhi lon ton chạy lên trước phe phẩy ống tay áo lão phu nhân, vẻ mặt chờ mong nói, hiển nhiên là không biết chuyện ban đêm hôm nay, lòng tràn đầy nhớ thương tiểu oa nhi trong bụng Vinh Xuân di nương.
“Thụy Ca Nhi muộn như vậy còn không ngủ, tiểu đệ đệ đang đi ngủ, ngày mai tổ mẫu mang ngươi đi nhìn.” Lão phu nhân cũng là một lòng ngóng trông tôn nhi Tam phòng, gặp dọa một lần như vậy, buông mắt xuống, trấn an mà xoa đầu Thụy Ca Nhi, sau khi đồng ý thỏa đáng xong sai người đem Thụy Ca Nhi đi ngủ.
Triệu Văn Uyển nhìn thần sắc tràn đầy từ ái trên mặt lão phu nhân vì Thụy Ca Nhi rời đi mà dần dần tiêu tan, vòng vo trầm tư, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm nay, cũng hiểu được sợ không chỉ là ngoài ý muốn thôi.
“Vinh Xuân di nương xuất thân từ nha hoàn, thân mình cũng không quá yếu, nhất định có thể chịu được, tổ mẫu bớt buồn.” Triệu Văn Uyển trấn an nói.
Triệu Văn Hi cũng gật gật đầu phụ họa, chợt nghe Triệu Văn Uyển nói tiếp “Chỉ là cùng là nha hoàn, Vinh Xuân
liền được lên làm di nương, khó trách khỏi khiến hạ nhân không phục, mượn chuyện hôm nay mà nói, nếu hầu hạ chu đáo, sao có thể nháo thành như vậy, trong viện kia vẫn là dạy dỗ lại thật tốt.”
Lão phu nhân nghe vậy con ngươi nheo lại, đáy lòng tương đối đồng ý, còn có vài phần lời nói không thể nói ra, theo tính tình tam phòng, không chừng còn có thể làm ra chuyện thiêu thân, đơn giản phòng họa trước, trước tiên nhắc nhở.
“Hàn Xuân, đi mời tam lão gia qua đây.”