Triệu Thị Quý Nữ

Chương 16: Thọ yến (2)

Triệu đại lão gia đã bốn mươi tuổi, Hoàng thượng ưu ái, lão phu nhân lại yêu thích náo nhiệt, lần này thọ yến bốn mươi tuổi cực kỳ náo nhiệt. Định quốc công phủ, đêm qua liền treo đèn l*иg đỏ dán chữ thọ ở trước cửa phủ, trên dường đã sớm an bài người tiếp đón xe ngựa của tân khách, cánh cửa giữa mở rộng, trống nhạc sắp xếp chờ biểu diễn, sáu mươi sáu vạn quả pháo trên dây đã được đốt vang bên cánh cổng.

Từ giữa cánh cửa đến sân chính, trên đường cứ hai trượng lại có một một người hầu đứng nghênh đón khách, khoảng cách giữa hai người hầu đặt một bình hoa bạch ngọc cao bốn thước, bên trên vẽ bức họa trường thọ, ông tiên bên cây trúc, cây thông trên núi phía nam, rùa thọ tinh… nhiều vật có biểu tượng may mắn.

Triệu lão phu nhân được Dương ma ma giúp búi tóc kiểu phúc kế đoan trang chín chắn, phía trên phúc kế, rớt xuống ba dây xích trân châu, bên cạnh lại cắm ba cây trâm như ý giống nhau cùng kiểu dáng, vật liệu và màu sắc, lộ ra hơi thở cao quý, khi còn chờ Dương ma ma cắm đóa hoa chỗ thái dương thì lão phu nhân kêu người dừng lại.

“Làm như vậy là đủ rồi, ta một cái lão bà tử không nên quá sặc sỡ như vậy.” Khi nói chuyện, phu nhân Tây Bình Hầu bước vào phòng, đi theo bên cạnh là Tây Bình Hầu toàn thân nghiêm túc trầm tĩnh cùng một thiếu niên tuấn tú, ba người cùng nhau cấp lão phu nhân thỉnh an.

Triệu lão phu nhân sai Dương ma ma mang lên lễ vật gặp mặt sáng sớm đã chuẩn bị tốt, cho thiếu niên, lôi kéo tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, thiếu niên mi thanh mục tú được di truyền điểm tốt từ phụ mẫu, nghe nói từ nhỏ theo Tây Bình Hầu ra vào quân doanh, ngấm dần khí phách của tướng sĩ, là một binh sĩ thật là tuổi trẻ tài cao.

Cháu ngoại trai của tiểu cửu, lão phu nhân nghĩ đến người con thứ hai là tướng quân tuổi trẻ khí phách hăng hái cuối cùng cũng là hi sinh nơi chiến trường, ngực đau xót, ánh mắt ảm đạm xuống.

Phu nhân Tây Bình Hầu cẩn thận, tự nhiên biết nỗi đau thầm kín của lão phu nhân, túm đứa con trai sang một bên, chính mình tiến lên trấn an nói “Nhị đệ thời điểm đi không yên lòng nhất cũng là mẫu thân, hiện giờ thoáng cái đã hơn mười năm, mẫu thân cũng đừng làm cho Nhị đệ ở trên trời cũng không yên lòng.”

“Hoành Viễn cùng ta thân như huynh đệ, lão phu nhân cứ xem ta như hắn, thay Hoành Viễn phụng dưỡng lão nhân gia ngài” Sau khi an ủi xong Tây Bình Hầu đi đến bên cạnh phu nhân của mình, ôm đầu vai của nàng, vỗ nhẹ an ủi, biểu cảm trong mắt hai người đều là đau xót, nói lời nói thành khẩn.

Triệu lão phu nhân lau khóe mắt, trong lòng càng thêm áy náy “Văn Phương cùng Hoành Viễn đã ra đi, để lại một đứa nhỏ gào khóc đòi ăn, nhưng ngay cả đứa nhỏ này ta cũng không coi trừng được, trải qua nhiều năm như vậy cũng không biết là sống hay chết, mỗi khi nhớ tới chuyện này cũng không biết ngày sau khi xuống cửu tuyền, cùng Hoành Viễn ăn nói như thế nào.”

Đứa nhỏ trong miệng lão phu nhân là Triệu Văn Hi con gái duy nhất của Triệu Hoành Viễn, Nhị đệ mất không đến một năm, mùa đông năm ấy đệ muội cũng đi theo, tiểu hài tử vẫn nuôi dưỡng bên người lão phu nhân, một chuyến trở về nhà mẹ đẻ đệ muội một thời gian, trên đường dân lưu lạc làm loạn, vυ' em ôm đứa nhỏ cùng đội ngũ hộ tống bị thất lạc. Lúc ấy sau khi thu được tin tức, Định Quốc Công phủ cùng Tây Bình Hầu phủ đem quãng đường đã đi qua lục tung hết lên, lại làm sao đều cũng không tìm thấy người, dựa vào tình huống xảy ra khi đó, vυ' nuôi cùng đứa nhỏ kia hơn nửa là không giữ được tính mạng, lão phu nhân trong lòng là hiểu rõ, chẳng qua là dù như thế nào cũng không muốn thừa nhận thôi.

“Hôm nay là sinh nhật đại ca, chúng ta không nên đề cập đến chuyện này, thời gian không sai biệt lắm.” phu nhân Tây Bình Hầu sợ lão phu nhân buốn bực, lôi kéo nói nói.

Lão phu nhân âm thanh nghẹn ngào đáp ứng, thu thập tâm tình một phen, tùy theo Tây Bình Hầu phu nhân nâng dậy chậm rãi đi ra ngoài, gần đi tới cửa, nhìn bên ngoài cảnh tượng náo nhiệt, vẫn nhịn không được buông tiếng thở dài “Lão tứ năm nay vẫn là không về, đây là vẫn trách móc, nhà này a, sau khi ta chết đi liền có thể hay không người quay về tập hợp đông đủ.”

“Phi phi phi, hôm nay là ngày đại cát đại lợi, mẫu thân nói lời xui xẻo gì vậy, Lão tứ bên ngoài bận việc buôn bán cản lại không về được, lễ vật cũng là không ít, ta xem thấy có một hàng các rương, hôm qua liền đưa tới.” Tây Bình Hầu phu nhân vội vàng lên tiếng.

Triệu lão phu nhân lắc lắc đầu, nhưng vẫn là không nói gì thêm nữa.

Canh giờ không sai biệt lắm, vài tên sai vặt phụ trách phân phát kẹo đường, phân phát hà bao mừng thọ. Đám con nít vây quanh kêu lên vui mừng, theo kẹo đường rơi xuống đất ào ào chạy tới thành một đống ra sức cướp kẹo đường, nhét trong tay áo, trong l*иg ngực quần áo, túi tiền, ra sức nhét. Bọn họ một bên ăn kẹo đường, một bên hi hi ha ha cười đùa, thỉnh thoảng lại lớn tiếng hô “Chúc Triệu đại lão gia phúc thọ vô cương!”

Triệu Hoành Thịnh trùng hợp đi ra đón khách, nhóm hài tử đang cướp kẹo đường nhìn thấy lão gia đi ra. Vài đứa thoạt nhìn thông minh chạy tới bao quanh trước mặt Triệu lão gia, quỳ ngối trước bậc thêm dập đầu liên tục, miệng cùng nhau nói ra lời nói may mắn có trật tự.

Đây là mấy đứa dẫn đầu, những đứa trẻ còn lại cũng liền nhanh chóng chạy tới, đi theo phía sau bọn họ dập đầu. Dân chúng nông dân vây xem xung quanh cũng không chậm trễ, cùng nhau chắp tay thi lễ chúc mừng, trong lúc đó nhất thời xung quanh đều là âm thanh chúc mừng, pha lẫn âm thanh tiếng pháo, tuy rằng lộn xộn, nhưng không khí lại thập phần vui mừng.

Vừa vặn lúc này ba dây đại pháo toàn bộ phóng xong, người hầu trong nhà thu lại gậy trúc hành lễ lui ra, quan viên ngày thường qua lại thân thiết đều đi vào, cùng Triệu lão gia chào hỏi, sai gia đinh đi theo dâng lên quà mừng, mọi người chào hỏi một hồi, Triệu lão gia đem người dẫn vào trong phủ.

Trần đại nhân vừa chịu ân huệ của Triệu lão gia, đem theo một phần lễ vật rất phong phú đến chúc thọ, thuận đường nói về mấy vị công tử Triệu gia, biết được Triệu Nguyên Tấn lần này tham gia thi Hương, nói không ít lời khen tặng, tán tụng làm Triệu Hoành Thịnh trong lòng tương đối vừa lòng, trong lòng nổi lên suy nghĩ Triệu Nguyên Tấn thi Hương đạt được công danh.

Đang đón khách, Đinh quản gia bên người Triêu lão gia tinh mắt, nhìn thấy trên đường không xa xe ngựa trên nắp nạm ngọc ấn màu xanh rèm tua bằng châu ngọc, nhắc nhở lão gia nhà mình một tiếng. Chờ xe ngựa dừng lại, Triệu Hoành Thịnh đứng lên đón chào cẩn thận, một nam tử tuấn mĩ khoác áo dài tơ tằm màu xanh đen thêu hoa văn bước xuống xe ngựa, hướng Triệu Hoành Thịnh chắp tay vái chào nói “Triệu lão gia.”

Nhìn thấy người tới Triệu Hoành Thịnh hơi quá mức ngoài ý muốn, vốn nghe được Lục vương gia không thích giao thiệp, trước kia cũng chưa bao giờ qua lại, dù thế cũng chỉ dám suy nghĩ ở trong đầu, chậm trễ chỉ chốc lát liền đều không gánh chịu nổi, hai người chào hỏi hai câu, Triệu Hoành Thịnh liền tự mình dẫn người vào phủ.

Bên này Triệu Hoành Thịnh chân trước vừa vào cửa, trên đường bên ngoài lại vang lên một trận âm thanh tiếng pháo nổ, đội ngũ lễ vật đi theo nối đươi nhau thật dài mà vào,ngay sau đó liền sai một đội nhân mã nâng hòm rương lễ vật lớn nhỏ đi vào cửa, hắn đây là mang thân phận Hoàng gia tham gia thọ yến. Về phần những năm trước xem thường việc này, ngày hôm nay liền đột ngột nguyện ý đi như thế, Lục vương gia tỏ vẻ… .Hắn cao hứng.

Giờ ngọ một khắc, thọ yến bắt đầu, Đinh quản sự chào hỏi những tân khách ngồi vào vị trí. Chỗ ngồi trên đài cao không xa dựng lều cho đoàn kịch, trước khi thọ yến bắt đầu liền gõ gõ đánh đánh giúp vui, lúc này người mặc quần áo xanh dương quăng tay áo,cất giọng ngâm nga ê a, đào kép vừa xưng tên, trên sân khấu nhất thời yên lặng, sau lúc đó là âm thanh vỗ tay khen ngợi không ngừng.

Một bên đại sảnh, sáu tấm bình phong ngăn cách một khoảng không gian lớn. bên trong toàn người di chuyển, trang phục đẹp đẽ các loại tràn đầy một phòng, nhóm nữ khách vốn đã vào chỗ ngồi, ở giữa tự nhiên là Triệu lão phu nhân và Tây Bình Hầu phu nhân, tiếp đó hai bên mở ra, lại một loạt sắp xếp xuống dưới, sắp xếp một loạt ghế dựa, bày ra mấy bàn vuông trạm khắc hoa hải đường như ý, xen kẽ bảy tám người nha hoàn áo ngoài màu màu xanh lam thêu hoa văn tươi đẹp, giúp nhóm nữ khách thêm trà hoặc thêm điểm tâm và trái cây.

Khi thọ yến bắt đầu, bọn nha hoàn thu lại trà bánh, bắt đầu mang thức ăn lên. Ruốc nấm khỉ,canh cá mực, gà bọc lá sen, thịt bò xào nấm trắng, thịt chân dò nướng, cá viên, chim nướng vừa chin, thịt cua cùng măng thái chỉ…từng món ăn tinh xảo được đặt lên bàn, đày đủ cả sắc hương vị, khiến cho người ta muốn ăn.

“Lão phu nhân vốn ăn vị nhạt, Tây Bình Hầu phu nhân thường không ăn hải sản… hai bàn thức ăn này ta sai đầu bếp biến đổi, các ngài nếu như có cái gì không hợp khẩu vị, cứ phân phó.” Hạ di nương đứng ở một bên hầu hạ, tuy rằng chuyện lớn nhỏ trong ngày thọ yến này đều là Diệp thị nắm giữ, loại chuyện nhỏ để lấy lòng này nàng vẫn là nắm giữ được, có cơ hội làm cho cho mình lộ diện cũng là không sai biệt lắm.

Bên ngoài ăn uống linh đình, các nam nhân lấy rượu bàn công việc, uống rượu không ngừng. Triệu Hoành Thịnh liên tiếp đi qua mấy bàn, dù cho tửu lượng tốt thế nào cũng có cảm giác say, chờ quay lại phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, Hạ thị sớm đã cầm trà giải rượi hầu hạ, một bên thay hắn day day thái dương, một bên thường thường nhìn về phía ngoài cửa.

Không bao lâu, Triệu Văn Huyên cầm một hộp dài dẹt tương đối quý giá đi đến, đưa đến trước mặt phụ thân, chính mình đứng ở bên dưới, nhu thuận chúc thọ nói “Phụ thân đại thọ, Văn Huyên tự mình thêu một bức tranh, chúc phụ thân phúc như Đông Hải , thọ tỷ Nam Sơn.”

Triệu Hoành Thịnh hôm nay cực kì cao hứng, lễ vật chẳng phân biệt quý giá, quý ở tấm lòng, Triệu Văn Huyên tự tay thêu đã đả động lòng hắn, lập tức vội vã mở ra nhìn, chính là sau khi nhìn đến, ý cười khóe miệng cứng lại, thần sắc như có việc gì.

“Phụ thân làm cho ta nhìn xem một phen tâm ý của muội muội.” Triệu Văn Uyển theo sau mà vào, đi sau cũng có không ít người Triệu gia.

Thời điểm Hạ di nương muốn đạy lại nắp hòm, Triệu Văn Uyển nhanh tay nhanh mắt lấy đi ra, bức tranh thêu dấu vết màu vàng loang lổ trên tấm vải thêu, nhìn cực kì bẩn và cũ.

“Chậc chậc, tay nghề thêu của muội muội thật cao, này cò trắng cùng hoa sen thêu được cực kì tốt, cực kì giống, đáng tiếc quả là đáng tiếc,muội muội không nên tham rẻ mà dùng loại vải này, bị hủy cũng là tấm tranh thêu, liền cái này còn lấy ra thêu?” Triệu Văn Uyển không khách khí mà trào phúng nói.

Triệu Văn Huyên trên mặt lúc trắng lúc xanh, không thể tin mà nhìn chằm chằm bức tranh thêu, trên mặt ngạc nhiên cùng nghi ngờ, sáng sớm còn xem xét một lần, sao hiện giờ lại thành bộ dạng này, cái gì mà vải rẻ, nàng dùng đến đều là loại tốt nhất! Triệu Văn Huyên tầm mắt dừng ở trên người Triệu Văn Uyển, nhìn thấy trong mắt đối phương ý đạt được mục đích, nhớ tới chuyện tình giữa trưa hôm qua nàng (Triệu Văn Uyển ) đến nói muốn nhìn bức tranh thêu một cái.

“Đúng là ngươi, hôm qua ngươi đến xem qua, nhất định là ngươi động tay động chân!”

Triệu Văn Uyển nghe vậy lúc này sắc mặt trầm xuống “Hừ, lúc ấy ta muốn nhìn, muội muội thế nhưng coi như bảo bối, chỉ cho liếc mắt một cái liền mang vào trong hộp, phòng ta như phòng kẻ trộm, Văn Tuyết cũng có thể làm chứng, lúc này lại đến đổ tội cho ta!”

Đột nhiên bị điểm danh, Triệu Văn Tuyết vẻ mặt mờ mịt, nghe xong lời nói của Triệu Văn Uyển, đi theo gật gật đẩu “ Tỷ tỷ không có làm.”

“Ngươi…” Triệu Văn Huyên hận nghiến răng, lại cứ không tìm được ra chứng cứ xác đáng, chống lại thần sắc thất vọng của phụ thân cùng tầm mắt trào phúng của mọi người, đỏ mặt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát. Nghĩ đến hết ngày hôm qua cũng không nghe nói Triệu Văn Uyển chuẩn bị hạ lễ, làm giống như không cam lòng nói “Dù sao so với ngươi một chút cũng không để tâm ngày sinh của phụ thân tốt hơn!”

Triệu Văn Uyển khóe miệng giương lên, hỏi vặn lại “Ai nói…Ta không có chuẩn bị.”