Lúc này toàn trường đã có người tâm phục khẩu phục, Họ bắt đầu xì xào, Ngô diệm biểu hiện ra thực lực này quả là có thể được xếp vào dạng đệ tử tinh anh rồi. Thường ngày vẫn cho rằng bắn bình thường, không có gì đặc biệt, Vậy mà trong thời gian ngắn, Thực lực của hắn đã tiến bộ vượt bậc
“Ta không phục”
Một nữ tử hồng y nhảy vụt lên lôi đài, dáng bộ thật tiếp đất thật nhẹ nhàng nha. Nội khí của người này không yếu như vẻ bề ngoài của nàng a. Đúng là đệ nhất mỹ nữ của Hắc Hổ Phủ, chưa nói đến dung mạo, chỉ riêng thân pháp của nàng cũng làm lòng ta xao xuyến rồi
Vô số lời ái mộ của đám người phía dưới, họ không cần biết nàng có tu vi thế nào nhưng mặc định nàng đã là số một rồi, so đấu với nàng không cần bàn cãi, Tên Ngô Diệm phải xuống đài thôi, Tam tiểu Thư ra tay rồi…
Ngô Diệm và Tam Tiểu Thư trước nay chưa từng giao thủ với nhau, nàng là con gái bang chủ nếu có giao chiến, cũng không có tung hết sức a, hắn đang nghĩ cách làm sao để thua một cách tự nhiên nhất.
“Ngươi không được nhường ta đâu đấy!”
Tiêu Dật Hồng, mặt lạnh như thường ngày, làm hắn có chút khó chịu, đã nghiêm túc vậy thì hắn cũng không có giữ sức a, cùng lắm câu giờ một lúc rồi ra tay vậy
“Được thôi, Tam tiểu Thư… mời”
Bên dưới tiếng hò reo phát lên, cổ vũ cho Tiêu Dật Hồng, không biết nếu thua thì sẽ có biểu cảm gì đây
Tiêu Dật Hồng thủ thể, xoay kiếm, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển làm đối thủ sinh ra ảo giác, Cứ như có muôn ngàn bông hoa đang rơi vậy
“ Là Mạn Hoa Kiếm Vũ”
Trong đám đông có ngươi hô lên, bộ công pháp này rất ít người đủ tiêu chuẩn để học, chỉ có những người thân phận cao quý mới học loại này, khi phát động sẽ sinh ra ảo cảnh làm rối loạn địch nhân, từ đó chiếm được tiên cơ
Đây cũng là lần đầu Ngô Diệm đối mặt với loại kiếm pháp có thể sinh ảo cảnh, chỉ thấy toàn hoa rơi không thấy địch nhân. Như vậy sao có thể phản kích, Lúc này xung quanh hắn, da thịt bắt đầu có chút đau rát, Bốn phía xung quanh đều bị công kích. Hăn phải thoát ra hiểm cảnh này. Tung người lên cao, rồi bất ngờ xoay thân mình xử ra một đao khí đỏ rực xuống dưới lôi đài
“Liệt Hỏa Phi Vân Trảm”
Đao khí chém xuống, cánh hoa xung quanh dần dần biến mất, bóng dáng nữ nhân lại hiện ra, dáng vẻ có chút tức giận, Ngay khi Ngô Diệm tiếp đất, kiếm chiêu của nàng đã tấn công tới trước mặt hắn, Đổ người ra sau né khỏi công kích, Kiếm đang từ thế đâm, lại rất nhanh bổ xuống người hắn, ra đòn có chút hiểm độc a. Hắn vội xoay người sang hướng khác, rồi rất nhanh thối lui vài bước, ra hiệu không đánh nữa
“Tiểu thư, ta đánh không có lại”
Rất nhanh hắn khấu đầu lui xuống võ đài, thử qua vài chiêu là được rồi, hắn bị trúng vài chiêu kiếm, lại khá chật vật, người ngoài cũng không có nghi ngờ gì a.
Mà chỉ còn tiểu thư trên lôi đài ai, có thể lên tỷ thí cơ chứ, nhỡ đâu lại mất lòng người đẹp. Tiêu Dật Lôi thấy không ai lên nữa bèn đi ra lôi đài
“ Nhiều đệ tử như vậy mà chỉ có 6 người dám lên đài, chỉ như vậy thôi đã biết các ngươi bạc nhược như thế nào”
Toàn trường đang xôn xao bỗng nhiên im bặt
“Lần này bỏ qua, lần sau không chịu khó tu luyện thì tự giác cút khỏi bang hội”
“Sáu người hôm nay lên lôi đài từ này đi theo ta, khổ tu!”
Mọi người lại giải tán, không ngờ tập trung chỉ có vậy thôi à, mà cũng nhờ đó mới thấy thực lực mình kém a,cũng không biết Tiểu thư và Ngô Diệm lại lợi hại như vậy. Nhưng thiếu chủ hung dữ quá làm người ta có cảm giác ớn lạnh, Mà không biết khổ tu sẽ như thế nào, chẳng biết là họa hay phúc nữa, may quá hôm nay ta không có lên lôi đài, không thì cũng bị đi khổ tu a…
…
Tiểu Thất nhìn màn so đấu cũng khá thú vị đấy chứ, Ngô Diệm tiến bộ không ít kể từ lần cuối ta gặp hắn, chưa hết lúc nãy Hăn vẫn chưa có tung sát chiêu lợi hại nhất. Dù sao cũng là ngươi trong Phủ, chẳng có lý do để dùng sat chiêu với một nữ tử xinh đẹp như tam tiểu thư cả. Kiếm pháp cũng có thể tạo ra ảo cảnh nữa sao, đây là lần đầu hắn biết đến công pháp như vậy. Nếu vị tam tiểu thư kia dùng sát chiêu từ đầu, Ngô diệm cũng thua từ lâu a.
Còn vị Thiếu chủ tóc hung đỏ nữa chứ, đây là lần đầu hắn thấy người này, mỗi khi nhìn vào đều có cảm giác ớn lạnh, không biết cái đó có phải là sat khí không nữa, nếu là như vậy người này đã gϊếŧ người không ít.
Trời cũng tối rồi ha, đến Nội vụ đường gặp Nhị Thiếu gia thôi
Nội vụ buổi tối vắng vẻ hơn, chỉ có 2 hộ pháp bên trong là Mục Trưởng Lão và Nhị thiếu gia đang bàn luận gì đó. Mà kể cũng lạ lần nào vào cũng thấy hai người nói chuyện như vậy, không phải bị gay chứ, có thể nói chuyện thân mật cả ngày như vậy. Nghĩ có chút sởn gai ốc
“ Bái kiến nhị thiếu gia, bái kiến trưởng lão”
Hai ngươi gật đầu với nhau cái gì đó rồi nhìn sang Tiểu Thất,
“Ngươi tới rồi à,..
“… sắp tới Đại trưởng lão có đi Thiên Phổ Thành, là đi áp tiêu với cả mua chút đồ chuẩn bị cho Võ Hội, Ta thấy ngươi có thể lực rất tốt, ngươi đi theo giúp Đại trưởng lão, đến Thiên Phổ thành. Đồng thời lấy cho ta một thứ đồ, đó mới chính là nhiệm vụ của ngươi”
Tiểu Thất có chút khó hiểu
“Giúp đại trưởng lão thì không có vấn đề gì, nhưng sao người không nhờ trưởng lão lấy luôn đồ mà phải nhờ thuộc hạ”
Nhị Thiếu gia liếc qua Mục Trưởng Lão rồi quay sang nhìn Tiểu Thất cười cười
“Cái này là một vị bằng hữu của ta có người quen ở Thiên Phổ Thành, nhờ chuyển đồ từ đó về thôi mà. Đại trưởng lão còn nhiều việc nên ta không muốn quấy rầy, đành nhờ ngươi vậy"
“Đó là đồ gì, có to hay nặng gì không,?”
Nhị thiếu gia lại phe phẩy chiếc quạt, đứng dậy tiến lại gần Tiểu Thất, ghé sat mặt vào hắn, hơi thở có chút mát lạnh phả vào người hắn, nói nhỏ
“Thật ngại quá, đó là một nữ nhân ở Như Ý Lâu nhờ ta việc này, ta cũng chưa biết đó là đồ gì,..
Như vậy đi, ngươi tới Như Ý Lâu tìm gặp vị cô nương tên” Phụng Nhi”, nàng ta sẽ nói cho ngươi cần lấy.”
Như ý Lâu sao? Đó chính là khách làng chơi ghé đến a, không tin vị Thiếu gia này cũng đến những nơi phong nguyệt như vậy, Thấy Tiểu Thất có ve ngây ra đó, Tiếu Dật Phong đưa cho hắn một miếng ngọc
“Ngươi cầm lấy miếng ngọc này, thấy nó sẽ không ai ngăn cản ngươi”
Hắn cầm lấy miếng ngọc có chút suy tư, Tiêu Dật Phong lại thêm
“Ta và mục trưởng lão có việc phải bàn… ngươi đến đó luôn đi…Nghe nói Đại Trưởng lão ngày mai sẽ khởi hành rồi”
“thuộc hạ cáo lui”
Nhìn bộ dạng của hắn rời đi, Mục Trưởng Lão và Tiêu Dật Phong đồng thời cười lớn, cứ như họ vừa thành công việc gì đó vậy
“Sao Thiếu gia lại có vẻ tin tưởng hắn vậy?”
Tiêu Dật Phong vẻ mắt có chút đắc ý
“Ta không có tin hắn, một khi hắn gặp Phụng Nghi thì coi như đã là một tế phẩm ta dành cho Huyết Diện Hắc Y đường rồi, kết quả chuyến đi này ta không có gì quá chờ mong, về được thì tốt, mà không về cũng chẳng sao”
“Liệu Đường chủ có hài lòng với tế phẩm không? Ta sợ... xảy ra bất trắc sẽ bại lộ kế hoạch mất”
“Mục trưởng lão đừng quá lo, nhục thể tên này rất tốt tôi luyện qua vài lần là có thể cấy tâm mạch mà thú vào người hắn, nhưng bọn họ chưa dùng đến hắn ngay lúc này đâu, cho nên mọi việc ta vẫn kiểm soát được”
Lão giả vẫn có cảm giác bất an
“Chúng ta bắt tay với Huyết Diện Hắc Y đường, không biết việc tái sinh ma thú mà thành công, liệu họ có gây khó dễ cho Bạch thành không, nếu như vậy có được Bạch Thành cũng đâu có được làm chủ hoàn toàn. Những lời ma đạo nói không có đáng tin đâu thiếu gia”
“ta cũng không tin chắc nữa, chỉ đánh cược với số mệnh thôi”
“Không ngờ thiếu gia cũng có lúc đánh cược với số mệnh”
Tiêu Dật Phong cầm cốc nước nhìn một hồi lâu rồi uống cạn
“Nếu quả thật bội ước, ta cũng không để cho chúng yên ổ đâu"