Hiên Viên Khiếu cầm lấy một khối ám đoạn hoa thong thả chà lên cổ tay, ánh mắt trầm ngâm một lát, tiếp theo lại nóng như lửa nhớ tới thân thể mềm mại của nàng mà đánh giá, như đang suy nghĩ nên bắt đầu như thế nào?
“ Đến ngồi trên giường.” hắn nhẹ giọng.
Hải Đường nhún nhún vai, biết lúc này rụt rè cũng vô dụng, nàng nhẹ nhàng ngổi lên giường đá, xếp bằng nghiêng đầu nhìn hắn, “ Thϊếp đến đây, hiện tại làm gì?”
“ Đem áo khoát thoát ra.” Hiên Viên Khiếu hạ mệnh lệnh, ánh mắt khóa nàng….
Hiên Viên Khiếu cầm lấy một khối ám đoạn hoa thong thả chà lên cổ tay, ánh mắt trầm ngâm một lát, tiếp theo lại nóng như lửa nhớ tới thân thể mềm mại của nàng mà đánh giá, như đang suy nghĩ nên bắt đầu như thế nào?
“ Đến ngồi trên giường.” hắn nhẹ giọng.
Hải Đường nhún nhún vai, biết lúc này rụt rè cũng vô dụng, nàng nhẹ nhàng ngổi lên giường đá, xếp bằng nghiêng đầu nhìn hắn, “ Thϊếp đến đây, hiện tại làm gì?”
“ Đem áo khoát thoát ra.” Hiên Viên Khiếu hạ mệnh lệnh, ánh mắt khóa nàng.
Hải Đường co rụt bả vai, hai tay nắm cổ áo, “Vì sao?” nàng bắt đầu hoài nghi động cơ của hắn, học phân biệt tơ lụa vì sao muốn nàng cởϊ qυầи áo?
Bàn tay chậm rãi vuốt qua đoạn vải, một tấc một tấc cẩn thận, nhìn giống như đang âu yếm da thịt của nữ tử, vẻ mặt của hắn làm cho người khác nhìn phải đỏ mặt
“ Chủng loại tơ lụa không dưới trăm ngàn, chỉ dựa vào ánh mắt để phân biệt tuyệt đối không đủ, nhóm thợ phải huấn luyện xúc giác rất lâu mới có thể làm được, nàng nếu muốn học, sẽ không dựa vào cảm giác mà phân biệt, mà là dựa vào xúc giác, dùng trí nhớ phân biệt các loại tơ lụa khác nhau.” Hiên Viên Khiếu giải thích, “ Lại đây.”
Hải Đường cắn môi dưới, trái tim nhảy loạn. Nàng biết rõ có nguy hiểm, nhưng không nhịn được mà bước lại gần. hắn như có ma lực làm nàng không có cách nào kháng cự.
“ Hiện tại bỏ qua ánh mắt của nàng, chỉ cần dùng cảm giác.” Thanh âm cùng hơi thở nóng rực đến bên tai nàng.
Sau khi bị che lại tầm mắt, tri giác của nàng trở nên sâu sắc, nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, nghe thấy hơi thở nam tính mãnh liệt, càng có thể cảm thấy nhiệt độ cực nóng của cơ thể hắn vây quanh nàng…
Hắn còn chưa chạm đến nàng, giác quan của nàng toàn bộ đều là hắn, làm cho thân hình nàng có chút run run.
Bàn tay nóng ngừng lại trước ngực nàng, nàng kịch liệt chấn động, khắc chế suy nghĩ trốn đi du͙© vọиɠ. Nàng lúc trước yếu đuối không dám rút bỏ áo khoát, mà hắn như ngọn lao, mối một phần da thịt khi lộ ra nàng liền cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn.
Áo khoát sau khi cởi ra, nàng không biết lạnh, chỉ cảm thấy khô nóng cơ hồ đổ mồ hôi, da thịt trong suốt đều hiện lên một tầng thản nhiên đỏ ửng.
“ Hiên Viên…” Nàng hô hấp tên của hắn, không biết làm sao, ngồi chỗ cũ run run.
Hơi thở ấm áp đánh úp lại, đôi môi nóng áp lên nàng, đầu lưỡi linh hoạt thậm nhập trong miệng nàng, bắt chước nam nữ giao hoan vũ bước, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, làm cho cảm quan của nàng trở nên thiên sống.
Nhiệt liệt giằng co một lát, hắn tuy rằng hôn nàng nhưng cũng không đυ.ng chạm nàng, cố ý kéo dài tâm tình không yên của nàng.
Phải chờ đợi mới có thể hái được quả ngọt. Hắn quyết tâm để nàng tận hưởng sự vui sướиɠ.
Hải Đường run run, trong bóng đêm muốn giữ hắn, nhưng lại không tìm được hắn, “ Hiên Viên, chàng ở đâu?” nàng gọi nhỏ, bởi vì nụ hôn kia mà khinh suyễn.
Trong bóng đêm, nỗi khϊếp đảm của nàng được hòa tan, lại sinh thêm dũng khí. Nàng tham luyến cảm giác nụ hôn của hắn, trên môi còn lưu lại cảm giác tê dại, nàng tự nhiên vươn cái lưỡi nhỏ liếʍ qua.
Cách đó không xa, truyền đến một âm thanh kỳ quái, nàng hoang mang nghiêng đầu hoài nghi, nàng có phải nghe được tiếng của hắn.
“ Có chút kiên nhẫn.” Hắn nhẹ giọng, nhìn thấy nàng khẽ liếʍ môi vạn lần dụ hoặc, lý trí suýt nữa biến mất. Du͙© vọиɠ của hắn gia tăng, đau đớn khó có thể nhẫn nại, quả thực nghĩ muốn một phen xé mở xiêm y cùng tiết khố trên người nàng, xâm nhập nàng mà làm càn một phen. Hắn hít sâu vài cái, cố mang lại lý trí.
Vươn hai bàn tay, hắn đem Hải Đường dựa vào trong ngực mình.Hắn cầm một khối vải trên giường quấn quanh cánh tay, sau đó đem ngón tay mềm mại của nàng, bắt đầu tinh tế ma sát.
“ Đây là đoạn, bóng mềm, trên mặt chỉ có một đường chỉ thô.” Hắn giải thích, hô hấp càng thêm khó khăn, ngực kịch liệt phập phồng, ôm nhanh thắt lưng của nàng
Hải Đường phản ứng thập phần kịch liệt, run run kêu nhỏ một tiếng, động lưng muốn thu hồi hai tay, nhưng vì hắn kéo lại giúp nàng cảm nhận sự ma sát của đoạn bố.”
“ Đừng trốn, cảm giác thật tốt, cố nhớ rõ.” Hiên Viên Khiếu nói bên tai nàng, hơi thở lại gần khiến nàng càng thêm run run.
Lại một khối vải mơn trớn lên cơ thể của nàng, lúc này là ma sát trên phần cánh tay của nàng.
“ Đây là cẩm, trên mặt dệt hoa, có thể có đến năm màu.” Cẩm bố thô ráp xoát qua da thịt, kɧoáı ©ảʍ tiếp nhận đau đớn.
“ Nhung, hoặc là nhung tơ, là một loại bắt đầu là nhung dệt.”
“ Đây là lăng, hàng dệt của vân nghiêng.” Hô hấp của hắn trầm trọng, không biết lúc nào đã bỏ đi hắc ti trên người. trên người thật nhiều mồ hôi, hai tay gỡ xuống một khối lớn vải bố ở trên người nàng, hiện ra dưới ánh sáng là cơ thể mềm mại phiếm hồng, đem thân đến cơ thể của nàng, đem thân hình cao lớn bao trùm lên…