Tây Hoàng - Đậu Mỹ Nhân

Chương 9

Hiên Viên Khiếu gật đầu, chậm rãi đi đến dục bồn ( thùng tắm nha bà con)

Hải Đường đem chén trà đi lại, động tác thập phần cẩn thận, trong lòng còn chút hồi tưởng đến cảm giác tiếp xúc da thịt của hắn mà có chút xấu hổ. Nghĩ đến xuất thần, nàng vô thức đυ.ng phải tay hắn, nhiệt năng lại tăng vọt, nàng sợ tới mức vội vàng buông tay. “ A” Nàng phát ra tiếng kêu.

Hai tay buông quá nhanh làm chén trà bay về phía trước, toàn bộ nước trà theo khuôn mặt hắn ướt đẫm rơi xuống.

“ Chết tiệt.” Hắn hung hăn trừng mắt nàng, rủa một tiếng, tức giận không biết nên đánh lên cái mông tròn trịa kia một vài cái hay là hung hắn hôn nàng đến mứ nàng không còn sức để gây ra chuyện phiền toái…..

Hiên Viên Khiếu gật đầu, chậm rãi đi đến dục bồn ( thùng tắm nha bà con)

Hải Đường đem chén trà đi lại, động tác thập phần cẩn thận, trong lòng còn chút hồi tưởng đến cảm giác tiếp xúc da thịt của hắn mà có chút xấu hổ. Nghĩ đến xuất thần, nàng vô thức đυ.ng phải tay hắn, nhiệt năng lại tăng vọt, nàng sợ tới mức vội vàng buông tay. “ A” Nàng phát ra tiếng kêu.

Hai tay buông quá nhanh làm chén trà bay về phía trước, toàn bộ nước trà theo khuôn mặt hắn ướt đẫm rơi xuống.

“ Chết tiệt.” Hắn hung hăn trừng mắt nàng, rủa một tiếng, tức giận không biết nên đánh lên cái mông tròn trịa kia một vài cái hay là hung hắn hôn nàng đến mứ nàng không còn sức để gây ra chuyện phiền toái.

“ Thực xin lỗi.” Hải Đường vừa nói vừa vội vàng tiến lên, muốn bù lại sai lầm vô tình kia. Thấy nước trà làm da thịt trên mặt hắn trở nên nóng đỏ, nàng cảm thấy thật áy náy cùng tự trách.

Nàng bức làn váy, dùng tơ lụa mềm mại lau nước trên mặt hắn, tuy lau sạch nước trà nhưng trên lớp da ngăm đen hiện lên một mảng hồng, nàng cảm thấy không có cách nào lau sạch.

“ Có đau không?” Nàng vội vàng hỏi, hai tay ở trên mặt muốn giúp hắn giảm đi sự đau đớn. Nàng không phát hiện lúc này hai người khoảng cách thật gần, nàng tựa như đang đứng trong lòng hắn.

Hắn lắc đầu, vì sự lo lắng của nàng dành cho mình mà chân mày cũng giãn ra.

“ Thật không?” Nàng không nhìn thấy ánh mắt hắn có sự biến đổi, ánh mắt di chuyển, hai tay chuyển qua gáy của hắn, nhìn thấy ở đó có một phần bị bỏng mà hồng lên, khẳng định là rất đau, nàng trong lòng càng thấy khó chịu.

Trước đây, nàng tự bị nước nóng làm bỏng tay, vì đau đớn mà òa khóc một thời gian. Mà hắn hiện tại bị bỏng rất nghiêm trọng, vì sao lại không đau? Nàng nhớ đến động tác mẫu thân thường dùng lúc nàng còn nhỏ, không chút nghĩ ngợi liền máy móc làm theo.

Ban đầu là vỗ nhẹ gáy của Hiên Viên Khiếu như vậy đã làm cho hắn rung động, sau lại tiến đến gần hé môi thổi thổi lên phần da thịt có chút đau đớn kia – cả người hắn như đông cứng, như tượng đá thật giống nhau.

Cặp môi ướŧ áŧ thổi nhẹ lên gáy hắn, cảm xúc mềm mại làm cho toàn thân hắn run lên, mà cái lưỡi linh hoạt nhỏ hồng của nàng còn liếʍ liếʍ lên vùng da kia, làm cho lý trí của hắn gần như là biến mất.

“ Không đau, không đau.” Nàng xem hắn như một tiểu hài tử mà quên mất hắn chính là một nam nhân thật thụ.

Cử chỉ của Hải Đường chỉ là thuần túy quân tâm hắn, không có nửa ý dụ tình, sau khi vượt qua du͙© vọиɠ hắn cảm thấy sâu trong lòng có một cổ thật ấm áp. Cảm giác này thật tốt, cực lỳ tốt.

Thấy nước trà làm ướt áo quần của hắn, nàng ngẩng lên, khuôn mặt tràn đầy lo lắng muốn xem người hắn có chỗ nào bị bỏng hay không.

“ Mau cởϊ qυầи áo ra.” Nàng nói nhanh, trong một khoảng thời gian mà tình huống đã đảo ngược thành nàng vội vã muốn cởϊ áσ quần của hắn.

Với đề nghị lúc trước của Hải Đồng muốn nàng tìm cơ hội cởi bỏ áo quần của hắn, trong lúc này nàng dường như đã quên mất không còn một mảnh. Nàng nhanh chóng tháo xuống hắc ti bào, như không nhìn thấy lòng ngực trần trụi của hắn. Mà trên người hắn đeo một viên ngũ sắc thập phần cổ xưa.

Hải Đường vội vàng nhìn viên đá kia một cái, cũng không suy nghĩ nhiều,một tay đem hắc ti bào ném qua một bên, sau đó xoay người đang nghĩ sẽ gọi người đem một chút nước lạnh đến, nhưng có cái gì đó đập vào mắt của nàng, làm cho nàng toàn thân cứng đờ, hít mạnh một hơi…

Đó là một cái dấu mơ hồ như móng vuốt hổ khắc sâu dữ tợn, nhìn vết ấn có thể khẳng định là được lưu trên người hắn khi còn rất nhỏ, vùng da hình thành những nếp nhăn xấu xí,làm dấu ấn hổ kia càng thêm dọa người.

Nghe thấy thanh âm hít thở của nàng, Hiên Viên Khiếu cứng người quay lại, cặp mắt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, liền hiểu nàng đã nhìn thấy cái gì.

Dấu ấn bạch hổ trên lưng hắn chính là thừa nhận tội nghiệt của Hiên Viên Vô Cực, đem lại cho hắn than phận hoàng tử vô cùng cao quý nhưng cũng chính là bóng ma của cái chết. Mọi người biết hắn thừa nhận phụ nghiệt, càng thêm sợ hãi, xem hắn như là hóa thân của Hiên Viên Vô Cực.

Từng có nữ nhân, trong lúc hoan ái nhìn thấy dấu ấn này mà bất chấp thân hình trần trụi chạy xông ra cửa đến đình viện kêu khóc, miệng la hết cho dù chết cũng không muốn cùng một ác ma đồng giường cộng chẩm.

Từ đó về sau hắn luôn luôn che giấu dấu ấn bạch hổ, không muốn để cho ai nhìn thấy, nhưng hôm nay lại lơ là phòng bị để Hải Đường phát hiện.

Hiên Viên Khiếu toàn thân cứng ngắc, nhìn nàng chằm chằm, chờ nàng hét chói tai hoặc là ngất. Nàng sẽ chạy, hay là kêu khóc lại chỉ vào mặt hắn kêu ác ma?

Hải Đường run run nhìn hắn, lấy tay che miệng, sau đó nước mắt như trân châu, từng viên từng viên rơi ra khỏi mắt nàng.

Hắn sửng sốt, nàng khóc. Nàng bị dọa khóc sao?

Hải Đường khuôn mặt vẫn đọng nước mắt, không như hắn đoán, nàng từng bước từng bước đến gần hắn, đôi tay nhỏ bé run rẩy xoa vào tấm lưng, vuốt ve dấu ấn bạch hổ mà chính hắn cũng không muốn chạm đến.

“ Không đau…không đau….” Nàng nói nhỏ bởi vì khóc mà nói cũng không rõ ràng, nàng thật sự không nhịn được tiếng khóc dần dần lớn hơn, “ không đau, không đau.” Nàng vỗ về lưng hắn, lại càng khóc lớn tiếng.

Nhìn kỹ trên da thịt kia chẳng những có một dấu ấn xấu xí, mà nhìn cẩn thận lại có thể nhìn thấy rất nhiều vết roi quật trải rộng trên lưng. Là ai lại có thể đối với hắn tàn nhẫn như vậy? nghĩ đến hắn từng bị tổn thương nàng cảm thấy đau, thật sự rất đau.

Khó trách hắn chưa từng cười, luôn cố tránh xa mọi người, nếu có người cũng thương tổn nàng như vậy,nàng cũng sẽ như hắn không bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào.

Phản ứng của Hải Đường làm cho hắn không thể nắm bắt, sau một lúc lâu hắn cũng không hiểu cái miệng nhỏ của nàng đang lầm bầm nói đều gì. Hắn chỉ có thể dựa vào thái độ của nàng để suy đoán nàng sẽ không vì dấu ấn kia mà chán ghét hắn. Sự nhận thức này làm cho tảng đá lớn trong lòng của hắn được buông xuống.

Nàng thế nhưng vẫn khó, bộ dạng giống như chịu uyt khuất thật lớn, nước mắt toàn bộ đều dính lên lưng hắn.

“ Vì sao muốn khóc? “ Hiên Viên Khiếu hỏi, không rõ vì sao nàng lại khóc thương tâm như vậy, hắn giơ tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt của nàng.

“ Bởi vì…” nàng vừa khóc vừa chỉ lên những dấu roi, ngẩng đầu lên “ Bởi vì cảm thấy nó sẽ rất đau, rất đau.”

Nàng làm hắn chấn dộng, giống như có một đạo sét đánh tan sự cứng rắn trong lòng hắn.

Hắn là con của Hiên Viên Vô Cực, vì phụ thân gánh lấy tội nghiệt là đương nhiên, người ngoài luôn luôn sợ hãi, cũng như cung kính với hắn nhưng chưa từng có người bởi vì đau xót cho hắn mà rơi lệ.

Theo trí nhớ của mình, dường như chưa từng có ai quan tâm, lo lắng vì hắn mà đau đớn. Ngay cả mười tám năm trước, khi hắn vì dấu ấn bạch hổ mà sốt cao, một mình chịu sự đau nhức, cũng không có ai hỏi qua hắn đau hay không đau.

Chỉ có Hải Đường, lo lắng hắn nóng, lo lắng hắn đau, liền ngay cả thấy vết thương cũ trên lưng, cũng làm cho nàng, con mắt sáng lưu tuyền, không ngừng mà trào ra nước mắt.

“ Nàng khóc vì ta sao?” giọng nói cứng rắn, mang theo chút xúc động.

Chưa từng có người để ý hắn đau đơn, nhưng nàng lại vì hắn mà khóc.

Cảm xúc vui sướиɠ dào dạt, nhưng cũng hoảng loạn đau lòng, nàng khóc thương tâm thật sự là như đang tra tấn hắn, nước mắt cứ như từng giọt từng giọt ăn mòn lý trí của hắn.

“ Đừng khóc.” Hắn gầm nhẹ một tiếng, đem nàng kéo vào trong lòng, dùng hết khí lực ôm thân thẻ mềm mại của nàng.

“ Vết thương này của chàng nhất định đau, rất đau…” Nàng tựa vào lòng hắn, thấp giọng cố chấp nói, cặp môi đỏ mấp máy,ma sát da thịt trước ngực hắn.( à, ùm…từ đoạn này mình sẽ để hai anh chị thay đổi cách xưng hô thành < chàng – nàng/ thϊếp> nha các bạn.)

Khuôn mắt nhỏ nhắn mang theo nước mắt kề sát cơ ngực trần trụi, nàng nghe tiếng tim của hắn chấn động.

“ Cho dù thật sự đau, nhưng hiện tại cũng không còn nữa.” Hiên Viên Khiếu ôm chặt nàng, đôi môi hiện lên một chút ôn nhu, thật sự mà nói đúng hơn là tươi cười, thật là một niềm hân hoan nhỏ bé, hắn bởi vì sự quan tâm của nàng mà sung sướиɠ.

“ Làm sao có thể?” Nàng trừng mắt muốn chỉ trích sự cứng rắn của hắn, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, khẽ nhếch đôi môi liền bị bất ngờ.-

Đôi môi cực nóng chuẩn xác tìm được nàng, áp lên cái miệng xinh xinh của nàng, cảm giác tê dại khi ngủ mơ trong nháy mắt tăng mạnh vô số lần, nhanh chóng chui vào tứ chi của nàng như hang ngàn đợt sóng.

Hắn hôn chặt nàng, không cho nàng nói chuyện, cảm xúc sở hữu đều phát tiết trong nụ hôn.

“ Ngô….” Nàng hô nhẹ, lại làm cho đầu lưỡi nóng rực có cơ hội linh hoạt tiến vào, quấn quýt lấy đầu lưỡi thơm tho của nàng.

Lưỡi Hiên Viên Khiếu khám phá môi nàng, dùng hai tay thăm dò cơ thể mềm mại của nàng, một tay dùng sức ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, tay kia tham lam đặt lên vùng ngực đẩy đà,mượt mà, mềm mại xoa nắn. Lần đầu tiên khi nàng thanh tỉnh mà hôn nàng, hắn phá lệ điên cuồng mà bá đạo làm càn.

Hải Đường thở dốc, kinh ngạc, nhưng một loại kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng bảo phủ lấy lý trí của nàng, nàng không giãy dụa khỏi vòng tay của hắn, chỉ có thể ở trong vòng tay hắn thất thủ.

Nụ hôn nhiệt liệt liên tục xâm nhập, nàng bị hôn đến muốn hôn mê, chỉ có thể dựa vào hắn, cả người bị nhiệt độ của cơ thể hắn thiêu đốt. Trong lúc đó, nàng lờ mờ không muốn phản kháng hắn.

Nàng chỉ cảm thấy nụ hôn cùng cái ôm của hắn vô cùng quen thuộc, nhưng không nghĩ ra hắn khi nào đã hôn qua nàng. Nàng hoàn oàn không biết, lúc nàng ngủ say đac bị hắn chiếm hết tiện nghi.

Ánh mặt trời ở Tây Hoàng chậm rãi xuống núi, ôm lấy bóng dáng hai người thật dài. Bạch hổ lười biếng đứng dậy, đi ra cửa ngoài, cái đuôi linh hoạt phe phẩy ra tới cửa.

_________________