Một
Sáng sớm hôm nay thức dậy, Lâm Mộc Nam ngay lập tức gọi điện thoại cho thư ký Thẩm Thường Khiêm của cậu, vui vẻ không hold nổi hỏi đối phương, doanh thu của công ty ngày hôm qua.
Thẩm Thường Khiêm nhìn đồng hồ, đúng năm giờ sáng, ngáp một cái rồi nói: “Lâm tổng, dựa vào báo cáo của phòng tài vụ ngày hôm qua, là ba triệu hai trăm bốn chục ngàn.”
(*) 3 triệu 240 ngàn tệ xấp xỉ 10 tỷ 9 tiền việt.
Trong đầu Lâm Mộc Nam tính nhẩm thật nhanh một phen, không nhịn được chống nạnh đứng ở trên giường cười khà khà: “Đủ rồi đủ rồi!!!”
Đầu óc Thẩm Thường Khiêm mơ hồ, anh làm thư ký cho Lâm Mộc Nam được một năm, những vẫn có chút không hiểu nổi đường não chạy bất chợt của tổng tài nhà mình: “Cái gì đủ rồi?”
Lâm Mộc Nam nói một câu sốc người: “Đủ tiền bao dưỡng rồi! Bây giờ anh đi liên hệ với người đại diện của Phí Mạo, nói em muốn bao dưỡng Phí Mạo!”
Một cái ngáp của Thẩm Thường Khiêm mắc nghẹn trong cổ họng, kinh hãi sém nữa lăn từ trên giường xuống.
Lâm Mộc Nam sinh hoạt trong sáng, công tác nghiêm túc, chưa tới ba mươi nhưng lại mang một khuôn mặt con nít, nói thẳng ra là một vị tổng tài đàng hoàng, bảo cậu là học sinh cấp ba đều sẽ có người tin, thế mà cũng muốn chơi bao dưỡng!?
Thẩm Thường Khiêm lau hạt mồ hôi chảy trên trán, giọng điệu nhẹ nhàng, như một bà má già, nói với Lâm Mộc Nam: “Lâm tổng à, bao dưỡng là cách chơi của tổng tài công ty giải trí, chúng ta là công ty khoa học kỹ thuật đứng đắn, không chơi trò này.”
Lâm Mộc Nam đang đứng trước tủ đồ chọn quần áo, nghe nói như thế, gật gù hỏi: “Anh nói cũng đúng, vậy em nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Thường Khiêm bật thốt lên: “Đương nhiên là không bao dưỡng rồi!”
“Không được không được,” Lâm Mộc Nam lắc đầu như trống bỏi, “Như vậy đi, anh đi nói, em mời Phí Mạo đến bóp vai đấm lưng giúp em.”
Thẩm Thường Khiêm kinh sợ, thật sự té từ trên giường té xuống.
Lâm Mộc Nam không nghe thấy tiếng bịch, cậu còn đang đứng trước tủ quần áo lầm bầm lầu bầu: “Đây cũng tính là bao dưỡng rồi chứ? Đứng đắn như vậy mà.”
Hai
Công ty Lâm thị là công ty mới nổi trong hai năm qua, chủ yếu nghiên cứu sản phẩm điện tử, tổng giám đốc Lâm Mộc Nam hai mươi tám tuổi, thông minh cực cao, tốt nghiệp trường đại học danh giá ở nước ngoài. Sau khi về nước mở công ty này, tương lai hoàn toàn tươi sáng, còn được truyền thông bên trên điểm danh tuyên dương.
Thẩm Thường Khiêm thao thao bất tuyệt một lúc lâu, khiến cho hai hàng mày thanh mảnh của người ngồi đối diện nhăn lại, cắt ngang anh: “Thẩm thư ký, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Vạn Hoan Hoan đã qua tuổi ba mươi, hơi nhướng mày, liền trông có chút hung dữ, Thẩm Thường Khiêm hàm hồ một lát, chính là lời không ra khỏi miệng được, chỉ đành nói: “Lâm tổng của chúng tôi, rất yêu thích Phí Mạo tiên sinh…”
Vạn Hoan Hoan cười lạnh đặt cốc cà phê xuống: “Đương nhiên, Phí Mạo nổi tiếng như vậy trong giới giải trí, người yêu thích cậu ta xếp một hàng dài từ chỗ này tới tận nước ngoài, người đứng lùi còn không lùi được.”
Năm nay Phí Mạo liên tiếp nhận được ba chiếc cúp ảnh đế của ba giải thưởng lớn, danh tiếng vang dội.
Thẩm Thường Khiêm đáng thương ngồi thẳng sống lưng, dự định hơi hơi thẳng thắn một chút. Thật đòi mạng già mà, anh là một thư ký đàng hoàng nghiêm túc, không phải mấy lão xoắn quẩy biết đấu võ mồm trong giới giải trí! Huống chi trước khi tới, anh đã hỏi thăm bạn bè một chút, Phí Mạo là điển hình của mềm không được cứng không xong, chưa bao giờ hẹn ai cùng bị hẹn.
Anh cẩn thận nói: “Lâm tổng muốn mời Phí tiên sinh dùng một bữa cơm.”
Vạn Hoan Hoan lúc này hoàn hoàn phát cáu, nhưng thái độ đúng mực của cô vẫn còn, chỉ là vạn phần khinh bỉ bĩu môi, không quan tâm nói: “Vậy à, thế để tôi đi về hỏi cậu ta xem sao đã.”
Cô nhấc túi xách đặt trên ghế lên: “Phí Mạo lát nữa còn phải quay một cái quảng cáo, tôi đi trước.”
Ba
Phí Mạo nhắm hai mắt ngồi trên ghế, ngẩng đầu để chuyên viên trang điểm, nghe thấy người đại diện ở bên cạnh chơi game đến nghiến răng, bèn mở miệng hỏi cô: “Làm sao vậy, sáng sớm hỏa khí lại hừng hực như thế?”
Vạn Hoan Hoan đập điện thoại lên bàn một cái, nói: “Tức chết chị rồi, bảy giờ sáng thư ký của công ty Lâm thị hẹn chị ra ngoài, chị còn tưởng rằng người ta muốn mời cậu làm phát ngôn viên cho sản phẩm, kết quả tên kia lòng vòng quanh co khen ngợi công ty Lâm thị huy hoàng…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Vạn Hoan Hoan tức giận bảo, “Không phải mời cậu làm phát ngôn viên, mà là mời cậu làm người ngủ chung một cái gối.”
Phí Mạo mở mắt ra, trong con ngươi là ánh đèn hoa lệ: “Lâm thị nào?”
“Còn có thể là cái nào nữa, chính là cái công ty nổi danh nhất kia, tổng giám đốc gọi là Lâm Mộc Nam.”
Phí Mạo lại nhắm mắt, nhưng lúc này anh lại cười: “Chị đừng tức nữa.”
“Cậu lại bảo chị đừng tức.” Vạn Hoan Hoan nghi ngờ nhìn anh, “Bình thường gặp phải chuyện như vậy, cậu còn tức giận hơn chị đấy.”
“Bởi vì khi đó nhất định phải tức giận, nhưng lúc này không nhất thiết phải tức.” Đánh xong lớp phấn cuối cùng, Phí Mạo đứng lên, “Được rồi, tôi đi quay đây.”
Bốn
Thẩm Thường Khiêm mua một đống bánh ngọt về công ty, đứng trong phòng tổng giám đốc báo cáo tình huống: “Lâm tổng, xuất sư bất lợi, anh ta từ chối rồi.”
Lâm Mộc Nam vốn đang cúi đầu ký hợp đồng, sau khi nghe kể ngẩng đầu lên, nghiêng đầu không dám tin: “Từ chối?”
Thẩm Thường Khiêm chân chó đưa bánh ngọt tới: “Lâm tổng à, đàn ông có gì chơi vui đâu, còn không bằng ăn bánh ngọt.”
Lâm Mộc Nam hừ hừ đặt bút lên bàn: “Đồ móng heo này
(*).”
(*) Nghĩa là mắng một người đàn ông không hiểu phong tình.
Thẩm Thường Khiêm mở hộp bánh ra: “Phí Mạo là đóa sen trắng trong giới giải trí, không chỉ từ chối cậu, còn từ chối qua rất nhiều người.”
Lâm Mộc Nam rất khó chịu: “Ảnh từ chối người khác là phải.”
Thẩm Thường Khiêm gật đầu liên tục: “Anh ta không có mắt, không có mắt.”
Lâm Mộc Nam trong công việc vô cùng xuất sắc, nhưng trong ngày thường lại như thằng bé con, cần người dỗ dành. Thẩm Thường Khiêm nhìn một chồng hợp đồng không được thông qua, hỏi: “Những cái này có vấn đề gì?”
Nhắc đến lĩnh vực chuyên ngành, Lâm Mộc Nam tức tốc trở nên mặt mày hớn hở, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, cuối cùng liếʍ khóe miệng: “Vấn đề đại khái là như vậy, bóc cho em thêm một cái bánh đi.”
Năm
Buổi tối, Lâm Mộc Nam đỗ xe vào ga ra, xoay chìa khóa vào nhà, thấy có người đã đứng trong nhà bếp bận bịu. Cậu vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy eo của đối phương từ đằng sau: “Phí Mạo!!! Sao anh lại từ chối yêu cầu bao dưỡng của em!”
Phí Mạo đang tráng trứng, sau khi tắt bếp bèn ôm lấy cậu, dở khóc dở cười hỏi: “Tại sao lại đột nhiên có ý định này?”
Lâm Mộc Nam ôm vai của anh, chủ động leo lên nửa người trên của đối phương: “Không phải lần trước anh nói, trong giới giải trí có rất nhiều người bị bao dưỡng sao? Còn nói bọn họ một tối kiếm được vài triệu đấy.”
“Anh cũng không phải ước ao được như người ta.” Phí Mạo ôm cậu ngồi xuống ghế sa lông, “Với lại, một buổi tối anh cũng có thể kiếm của em mấy trăm triệu mà.”
Lâm Mộc Nam nằm bò trên người anh: “Trung tình cũng có phải tiền đâu.”
Cậu chống người dậy, móc ra một tờ chi phiếu từ trong túi quần: “Đây là tiền boa đêm nay của anh, bổn đại gia muốn hai lần.”
Phí Mạo thật sự bị cậu chọc đến mềm nhũn trong lòng, hôn nhẹ lên mặt Lâm Mộc Nam nói: “Ừm, kim chủ đại nhân.”
Sáu
Ngày hôm sau, Thẩm Thường Khiêm lại bị phái đi thương lượng với Vạn Hoan Hoan.
Vạn Hoan Hoan nhìn thấy anh, trong mắt đầy coi thường.
Thẩm Thường Khiêm đứng ở cửa phòng chụp hình, ló đầu nhìn vào bên trong một cái, nói: “Ngày hôm qua…”
“À, tôi hỏi rồi,” Vạn Hoan Hoan khinh bỉ nói, “Phí Mạo không đồng ý.”
“Ai nói không đồng ý?” Phí Mạo từ đằng xa đi tới, đứng trước mặt Thẩm Thường Khiêm, “Chỉ là dùng một bữa cơm đúng không? Nói với Lâm tổng, tôi đồng ý.”
Vạn Hoan Hoan kinh hãi: “Phí Mạo, cậu…”
Thẩm Thường Khiêm cũng hết hồn: “Anh dĩ nhiên…”
Phí Mạo cúi đầu chọn nhà hàng: “Buổi trưa mười hai giờ, nhà hàng X, ghế lô Y.”
Bảy
Lâm Mộc Nam mang theo một tờ chi phiếu mới tinh, hùng hục đi đến, đẩy cửa vào trong đứng, vui vẻ chống nạnh: “Em đến bao dưỡng người đàn ông hàng đầu đây!”
Phí Mạo kéo cậu lại đây, xoa eo của cậu hỏi: “Có đau không?”
Lâm Mộc Nam bỏ qua món nợ trong lòng, nói: “Anh xoa eo cho em năm phút, bóp vai thêm năm phút, còn dư ba mươi phút ăn cơm, sau đó em sẽ trả cho anh mười triệu.”
Phí Mạo nhéo vành tai của cậu: “Ai định giá này?”
“Em quy đổi dựa theo thù lao đóng phim của anh đó.” Lâm Mộc Nam nói, “Nhanh nào, một phút cũng không thể lãng phí.”
Phí Mạo vuốt cổ của cậu: “Em là dựa theo thù lao đóng phim của anh rồi giảm thêm 70% mới đúng chứ?”
“Ai dà,” Lâm Mộc Nam thở dài, “Bao dưỡng anh thật sự quá mắc mà.”
Tám
Thẩm Thường Khiêm cùng Vạn Hoan Hoan đứng ngồi không yên ngoài cửa, sau bốn mươi phút, Phí Mạo đi ra.
Vạn Hoan Hoan nhìn khuôn mặt của anh, tìm kiếm vết hôn trên mặt, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cũng còn ổn, không có, không có sao chứ?”
Lâm Mộc Nam đi đằng sau Phí Mạo thò đầu nói: “Đương nhiên không sao rồi, chúng tôi còn ăn hết đồ ăn nữa.”
Bốn người đi tới cửa liền mỗi bên một ngả, Lâm Mộc Nam nhiệt tình vẫy tay: “Tạm biệt tạm biệt, công tác suông sẻ.”
Trong mắt Phí Mạo lộ ra một chút ý cười, anh cũng vẫy tay: “Tạm biệt.”
Chín
Lâm Mộc Nam ngồi phía sau, Thẩm Thường Khiêm lái xe, nhìn kính chiếu hậu trong xe: “Thật sự chỉ dùng một bữa cơm?”
“Ừm.” Lâm Mộc Nam nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, “Không phải đâu?”
Thẩm Thường Khiêm: “Trả cho anh ta mười triệu?”
“Ừm.”
“Quá mắc!” Thẩm Thường Khiêm đau lòng, “Nhà tư bản chỉ có thể hút máu người, sao có thể bị người khác hút máu!”
“Anh nói đúng rồi, quá mắc,” Lâm Mộc Nam quay đầu lại bảo, “Nhà tư bản chúng ta, chỉ có thể hút máu người khác!”
Mười
Buổi tối, Lâm tổng nằm ở trên giường, muốn đòi lại tờ chi phiếu hai hôm trước với Phí Mạo.
Phí Mạo trêu cậu: “Không phải tiền boa bao dưỡng sao? Kim chủ đại nhân?”
Lâm Mộc Nam hùng hồn nói: “Nhà tư bản chỉ có thể chủ động hút máu, không thể bị người khác hút!”
Lâm Mộc Nam nói xong chống tay trên đệm ngồi dậy, nằm sấp xuống phía dưới của Phí Mạo: “Em muốn bắt đầu hút máu đây!”
Phí Mạo nhìn xoáy tóc của cậu, trong lòng cảm thấy buồn cười: “Có ai như em hút máu kiểu này?”
Lâm tổng rất nghiêm túc: “Nhất tinh thập huyết, em hút một lần kiếm thật nhiều thêm mấy trăm triệu.”
Sau khi thỏa mãn, Lâm Mộc Nam nằm vùi trong l*иg ngực của Phí Mạo, nói: “Bao dưỡng anh thật sự tốn kém quá, em cũng không muốn chơi tiếp trò bao dưỡng này đâu.”
Editor lảm nhảm:
Thật sự đau đầu vì vụ chọn cách gọi cho Lâm tổng, gọi anh thì không hợp tính, mà gọi cậu thì không hợp tuổi, dùng hắn hoặc y thì cũng kỳ kỳ. Để cái nào mình cũng thấy sượng, nhưng vì Lâm tổng khá nhí nhố nên mình chọn cách gọi là cậu vậy. (*ノз`*) #mỗi-lần-edit-truyện-hiện-đại-đều-có-7749-sự-xoắn-xuýt-vì-cách-chọn-xưng-hô