"Là hắn sao, thật là xảo hợp?" Sở Bảo trông thấy Sở Thiên, sắc mặt hơi khó coi.
Sở Thiên nhìn thấy là tên mập Sở Bảo, lập tức cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không khỏi mở miệng trêu chọc nói: "Thật là trùng hợp a. Không ngờ lại gặp lão bằng hữu, khuôn mặt sao khó coi như vậy chứ?"
"Ai, tuy nói thực lực của ta không mạnh, nhưng vận khí lại luôn tốt a, nói không chừng có thể lọt vào bát cường. Bây giờ xuất hiện cùng một chỗ với ngươi, thật là xui xẻo a, suy nghĩ cầu may của ta không ngờ vừa mới xuất hiện đã bị ngươi dập tắt."
Giao tình của hai người rất quen thuộc, Sở Bảo nửa đùa nửa thật nửa phàn nàn trả lời.
Nghe vậy Sở Thiên không biết an ủi làm sao, chỉ lấy tay vỗ vỗ vai đối phương.
"Không có việc gì, huynh đệ chúng ta đâu còn phải nói nhiều a? Theo ta thấy, người trên lôi đài này có thể vào vòng trong, trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác."
Sở Bảo lòng cũng không có gì khó chịu, vốn là chỉ tùy tiện nói một chút, nói xong cũng ném ra sau ót, không có ý khác. Hắn là một người rất dễ gần, chỉ một chút như vậy, Sở Thiên và hắn đã trở thành bằng hữu.
Nghe ngai người chưa tranh tài, nói dăm ba câu liền khẳng định kết cục trận đấu, lời nói như chém đinh chặt sắt, những người xung quanh đều trợn mắt nhìn.
Trong đó ở đây có một vài lão nhân khá ổn trọng, cũng không có mở miệng mỉa mai hai người bọn hắn, trong mắt chỉ lướt qua vẻ khinh bỉ cùng khinh thường, thầm nghĩ người mới thật càn rỡ, thật không hiểu lí lẽ, đợi chút nữa lên đài rồi xem khuôn mặt còn tươi tỉnh như vậy được không.
Nhưng, cũng không phải là tất cả mọi người đều được giáo dưỡng đúng cách.
"Nơi đây cao thủ như mây, cũng không đến phiên các ngươi cuồng ngôn, lời nói lại dõng dạc như vậy, thật là cười chết ta a." Một thiếu niên mặc áo gấm nhịn không được mở miệng phản bác.
Sở Thiên theo tiếng kêu nhìn lại, cảm thấy người này thật quen mặt, cẩn thận lục lọi trí nhớ, chính là một trong những tuỳ tùng của Sở Ca, lúc trước tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ từng có duyên gặp mặt một lần.
Đã là địch nhân, thì hắn cũng không khách khí, hừ một tiếng, ánh mắt rét lạnh nhìn qua, hung hăng liếc nhìn kẻ vừa mới châm chọc mình.
Thấy thế, thiếu niên mặc áo gấm trong lòng kinh hãi, bản năng lui về phía sau mấy bước, chợt nhận ra mới thấy xấu hổ. Nếu nói về tu vi, hắn là Luyện Thể tầng bốn, chưa chắc đã yếu hơn đối phương, tại sao lại e sợ như thế.
Lời nói cần phải đanh thép hơn nữa, trong đầu không khỏi lướt qua tình cảnh lần trước Sở Thiên khiêu chiến Sở Ca, thân thể lại run rẩy, trong miệng lời nói trì trệ, cuối cùng cũng không nói lên lời..
"Hừ, ngươi sức chiến đấu dù có mạnh, trước đó vài ngày chỉ là Luyện Thể tầng ba, xuất hiện bất quá cũng chỉ là tầng bốn mà thôi, khó khăn lắm cũng chỉ đủ tư cách sự thi thôi. Trên lôi đài đông đảo cường giả tụ tập, lại có rất nhiều vị dũng mãnh trấn thủ, ta không tin là ngươi có thể thắng được."
Thiếu niên mặc áo gấm cảm thấy biệt khuất, trong lòng tự nói với chính mình. Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra, Sở Thiên sớm đã đột phá tầng năm, nếu như đối đầu với hắn thì hoàn toàn có thể nghiền ép.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác đưa tới một hộp sắt, hộp phong bế rất tốt, ở trên đỉnh có một cái lỗ, diện tích cũng chỉ đủ cho một bàn tay, bên trong đen nhánh, không thể thấy được gì.
Trọng tài chào hỏi một tiếng, tuyển thủ trên đài số tám lần lượt tiến lên, dần dần đưa tay tiến vào trong hộp rút ra thăm trúc, bên trên có ghi dãy số dự thi.
Lúc rút thăm Sở Thiên hơi có chút chờ mong, nhịn không được suy đoán ai đối thủ của mình.
Đem thăm trúc trong tay lại gần xem xét, vật này do trúc tạo thành, nhìn qua khá tinh xảo, bên trên lại không ghi gì.
Còn đang nghi hoặc, trọng tài phất phất tay: "Rút phải thăm trống, qua một bên quan chiến."
Nguyên lai là luân không, dựa theo quy củ trận so tài, người luân không vốn không cần tỷ thí, trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo.
Rút phải thăm trống, Sở Thiên không phải chiến đấu, đành phải theo lời tránh ra, đi tới phương hướng của người xem.
Lôi đài xung quanh người xem không ít, cho dù đứng đấy cũng không càm thấy mệt mỏi, ngược lại hưng phấn đối với đám tuyển thủ chỉ trỏ. Hắn từ đó tìm tới phụ thân, cùng sóng vai đứng đấy.
"Hắc hắc, vận khí không tệ, coi như thủ thắng, thật đáng mừng." Gặp con trai, Sở Vân cười hì hì trêu chọc nói.
Đối với việc này Sở Thiên cũng trợn trắng mắt, cũng coi như thủ thắng được? Thắng lợi dễ như trở bàn tay, liền không có chút ý nghĩa nào, thắng lợi như thế không cần cũng được.
Khách quan mà nói thăng cấp trong chiến đấu, mới có thể ma luyện bản thân tốt hơn.
Những tuyển thủ khác phần lớn không có nghĩ như vậy, từng con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Thiên, trong ánh mắt bọn họ, hiện rõ vẻ ước ao ghen tỵ.
Thiếu niên mặc áo gấm vẻ mặt khó chịu, hắn đạt được luân không, mà không phải mình?
Một số người không ưa thích làm người xem, Sở Thiên không thích việc này chút nào, sự hăng hái cũng giảm phân nửa, đành phải uể oải nhìn đám tuyển thủ tranh tài.
Đại bộ phận tranh tài đều thấy hắn ngáp liên tục. Trên đài có hai tên lại khiến cho tinh thần hắn chấn động, đều hai ba chiêu liền kết thúc tỷ thí, hai tên người thắng đều Luyện Thể tầng năm.
"người tướng mạo già dặn là Sở Lâm. Tướng mạo lạnh nhạt, gọi là Sở Nguyên. Năm ngoái trận so tài bọn họ thành tích cũng không tệ, đã đạt đến đỉnh phong tầng năm, hai người họ chính là trở ngại, ngàn vạn lần không thể coi thường."
Nhìn suy nghĩ trong lòng nhi tử, Sở Vân mở miệng giới thiệu nói. Hắn nhìn như hững hờ, lại một ngụm nói ra nội tình hai người, không biết sau lưng vì trận so tài làm không ít điều tra.
Đem tình báo lưu vào trí nhớ trong lòng, Sở Thiên thần sắc trên mặt ngưng trọng, nội tâm lại bắt đầu hưng phấn lên.
Trừ hai người ra, để Sở Thiên quan tâm, là phải đối phó Sở Bảo. Từ quan hệ cá nhân tình cảm hắn chân thành hi vọng Sở Bảo vào vòng trong.
Sở Bảo và đối thủ của hắn cùng là tầng bốn, không giống hình thể mập mạp của hắn, đối thủ gầy giống giá đỗ. Người đại khái trời sinh liền nhỏ gầy, tu luyện tới Luyện Thể tầng bốn, còn có bộ dáng đó, hình thể đó xem ra không cách nào cải biến.
Trên lôi đài Sở Bảo huy quyền, "giá đỗ" dùng chưởng, hai người tu vi tương đương, phanh phanh một trận loạn hưởng, thẳng đánh cho nguyên lực bắn tung toé, kình phong nổi lên, phi thường náo nhiệt.
Trong trận chiến đấu lâu dài, hai người toàn thân nguyên lực dần dần suy yếu.
Không có nguyên lực, liền muốn dùng nhục thể. Sở Bảo giãy dụa thân thể mập mạp, đem đối phương gắt gao bức đến một góc lôi đài, dùng nắm đấm cực đại, càng đánh càng hăng, khuôn mặt bóng nhẫy hiện ra vẻ hưởng thụ, hắn liền thích loại kɧoáı ©ảʍ ngược đãi người khác.
"giá đỗ" thì như tiểu tức phụ bị cường đạo lăng nhục, đối mặt với mập mạp ỷ vào nhục thể khi nhục, đành phải giơ cánh tay gầy yếu ngăn cản bốn phía. Bắt đầu còn có thể nỗ lực cố thủ một góc, nhưng đến lúc sau, mỗi lần đυ.ng vào quả đấm đối phương, đều đau đến cắn răng. Huống hồ mập mạp giống như đánh đến nghiện, quyền nhanh dần, lực đạo dần dần tăng lên, để hắn dần dần khó chống đỡ.
Đã không cách nào chống cự, vậy liền hưởng thụ đi!
"Ngao!"
Gầm lên âm thanh giận dữ chấn động mái nhà, Sở mập mạp một quyền đánh tới ngay ngực, “giá đỗ” vội vàng ngăn cản, Sở Bảo vận chuyển toàn bộ mãnh lực, "giá đỗ" liền đằng vân giá vụ bay rớt ra ngoài, rơi dưới đài miệng phun máu tươi, ngã xuống đất hôn mê.
Sở Bảo thắng được trận tranh tài, ngang nhiên đứng trên đài gào thét mấy tiếng để tăng thanh thế. Xuống đài rồi thì chuyện lúc trước như chưa từng xảy ra, quơ Sở Thiên khoác lác nói: "Ha ha, thật đủ đặc sắc đi. Đối thủ có thể nói phi thường cường đại, nhưng ai lại để hắn gặp được ta a. Trong lúc nói cười, bức tường bối phận đã loạn hết lên cả. Lời nói liền ta làOa ha ha...".
"Ngừng ngừng, ngươi nói tới nói lui, đừng lắc bả vai được không? Lắc xương cốt đều muốn rụng ra rồi." Sở Thiên nhe răng trợn mắt, biểu lộ hết sức thống khổ. Hơn nữa, căn bản không cần so tài, vị lão huynh đều có thể sớm đem hắn làm tàn phế.
"Ai, một thật vừa rồi vừa thối vừa dài." vị mỹ nữ mi thanh mục tú ở một góc nói, cái cằm nhọn xinh đẹp của tộc muội thừa dịp hai người không chú ý, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì nói.
...
Lôi đài số năm, Sở Hách nhìn về phía trước mặt, người này tướng mạo phổ thông, ăn mặc rất keo kiệt, hắn nhận ra là nhi tử Sở Phàm của lão Triệu tạp dịch, bởi vì khải linh thành công, may mắn bước vào hàng ngũ võ giả, mới được gia tộc ban thưởng lấy họ Sở.
Người chỉ là dân đen chi tử, may mắn trở thành võ giả, mới được thoát ly nghèo khó, ngay cả phụ thân hắn thời gian này đều tốt hơn rất nhiều.
Tiểu tử đại khái gặp vận may, cùng mình khải linh thành công, tư chất phổ thông, không tài nguyên ủng hộ, lên đến một bước như tầng bốn, cũng thu hoạch được tư cách dự thi, lại còn trở thành đối thủ của hắn. Hi vọng người này thức thời không cùng mình đối nghịch, nếu không, hừ hừ.
Thu hồi rất nhiều suy nghĩ, Sở Hách con mắt loạn chuyển, chỉ chốc lát sau, trong lòng đã ra quyết định.
"Triệu Phàm, a không, nên gọi là Sở phàm. Ta cho ngươi mười Nguyên thạch, coi như là phụ cấp. Lão Triệu đã lớn tuổi, nếu còn muốn nuôi sống gia đình, cũng coi như không dễ. Nhưng mười Nguyên thạch, nếu đổi thành kim tệ, liền thành một trăm, nhưng ngươi phải bắt lấy một cơ hội này, bỏ qua thì không có lần thứ hai đâu."
Sở Hách vẻ mặt ôn hoà, không có chút hung ác nào, làm ra biểu lộ thân mật.
"Không cho phép gian lận." Trọng tài đường đường chính chính, nghiêm khắc trách cứ.
Nghe vậy Sở Hách mặt lộ vẻ không hiểu: "Gian lận, ta là làm việc tốt. Đến tột cùng trái với quy tắc kia ở chỗ nào? Đó là vu oan, ngươi biết không? Người nói chuyện phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, nói lung tung, tin hay không cha ta đến nói với Tam trưởng lão việc ngươi nói bậy, có phải ngươi muốn tung tin đồn nhảm, làm ảnh hưởng tới danh dự của ta?"
Lần này lười nói lực lượng mười phần, hót như khướu, nói đến mức gáy cũng đỏ lên, phảng phất như nhận phải thiên đại ủy khuất.
"Ngươi!" Vị trọng tài sắc mặt phát xanh, hận không thể bổ nhào qua cắn hắn một cái. Gian lận vẫn còn lí lẽ như vậy? Thật chưa bao giờ thấy qua người vô sỉ như thế!
"Tốt, Nguyên thạch đâu." Đang lúc trọng tài cân nhắc lợi hại thì Sở Phàm mặt lộ tiếu dung, xòe bàn tay ra.
Gặp tình hình này, Sở Hách trong lòng biết chuyện tốt đã thành, ha ha cười, lấy ra Nguyên thạch đặt vào lòng bàn tay đối phương, cẩn thận đếm đi, khoảng chừng hơn hai mươi miếng.
"Huynh đệ là người thức thời, ca ca cũng không keo kiệt, thêm cho một chút, coi như tặng kèm."
Nhìn qua khuôn mặt Sở phàm, Sở Hách nhìn thế nào cũng thuận mắt, lập tức bỏ xuống thành kiến với "Dân đen", vui mừng tới xưng huynh gọi đệ.
Nghe vậy Sở phàm nói lời cảm tạ cười làm lành, cẩn thận đem Nguyên thạch thu vào túi, thứ này, đủ để phụ cấp cho cha sử dụng rất lâu.
Trọng tài thấy song phương đã đàm phán xong, căn bản không cần ra mặt, mất hết cả hứng tuyên bố: "Tranh tài bắt đầu!"
Mặc dù miệng không nói, nhưng trong lòng đối với Sở phàm thất vọng rất nhiều, có lẽ bởi vì xuất thân bần hàn, người này ánh mắt thiển cận, không ôm chí lớn, chỉ là một chút Nguyên thạch, lại cam tâm tình nguyện từ bỏ thứ quý giá hơn, tầm nhìn hạn hẹp, không có thuốc chữa.
Sự tình thỏa mãn, Sở Hách đương nhiên sẽ không do dự, đứng dậy nhảy vọt lên, tùy tiện một chân đá hướng đối phương, chiêu này không quan hệ với bất kì võ học nào, thậm chí trên đùi bám vào nguyên lực cũng chưa tới ba thành.
Rõ ràng làm dáng một chút, làm cho qua thôi. Nhưng kỹ năng diễn cũng quá thật, chung quanh nhiều người nhìn, cũng phải trông cho giống một chút.
Thấy thế trọng tài sắc mặt so đáy nồi còn đen hơn, âm thầm đem cả nhà Sở Hách ân cần thăm hỏi một lần.
Sở phàm qua loa ra quyền ứng chiến, xem ra nhường càng thêm nghiêm trọng.
Trọng tài trong lòng kêu thảm một tiếng, thật không có đạo lí, ai đó tới đập chết mấy tên này đi a.
Gia hỏa quả nhiên biết việc, cũng làm cho lão tử bớt việc, có cơ hội có thể giúp cha hắn một chút, hắn cũng có thể thu làm tiểu đệ, dù sao cũng là Luyện Thể tầng bốn, nghĩ đến thu hắn làm tiểu đệ chắc cũng không có ý kiến.
Luận võ chưa hoàn tất, Sở Hách đã tính toán đến những công việc cần làm sau này, giống như đã thắng chắc.
Vạn chúng nhìn trừng trừng hai quyền, chúng rốt cục tiếp xúc với nhau.
Một cái chớp mắt, Sở phàm nguyên lực toàn thân triệt để bộc phát, cánh tay càng truyền đến lực đạo như dời non lấp bể.
"Răng rắc răng rắc."
Sở Hách xương đùi bị bẻ gãy, kêu thảm một tiếng sau đó trên đất lăn qua lăn lại, biểu lộ đau đớn cực độ.
Hắn giãy dụa ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phàm, đột nhiên hắn trở nên lạ lẫm, toàn thân thoát thai hoán cốt, thân ảnh đột nhiên cao lớn.
Vô cùng quen thuộc, lại vô cùng lạ lẫm, vừa quen vừa lạ!
"Ngươi, ngươi!" Sở Hách mồm miệng lắp bắp, bị đau đớn ảnh hưởng, ngay cả lời đều nói không rõ.
Sở Phàm mặt mũi tràn đầy không hiểu: "Ta thật lòng cảm tạ, ngươi tốt bụng đưa tới Nguyên thạch, ta đành phải cố mà làm, tạm thời nhận. Chậc chậc, người hiền lành như ngươi, thật sự còn ít lắm."
"Phốc." Sở Hách khí chạy lên não, không nín được một ngụm tinh huyết phun ra, phun lên không trung cao tận một mét.