Sương phòng ngăn cách tất cả gió mưa, chỉ còn lại sự ấm áp.
“Phụ thân, thật xin lỗi.” Thương Phượng Vũ tựa vào đầu giường, chau nhẹ mày, đôi môi như cánh hoa khẽ mở, nói một cách yếu ớt.
Nghe vậy, Thương Thiên Vũ cười nhẹ, xoa tóc của nàng, “Vũ Nhi ngốc, sao lại nói lời xin lỗi với phụ thân?”
Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên, rồi lại lập tức cúi xuống, giọng nói nhỏ hơn: “Bởi vì Vũ Nhi ham chơi. Đi liền bảy năm, không ở bên phụ thân để tận hiếu, không gửi tin tức gì cho phụ thân. Là Vũ Nhi bất hiếu…Vũ Nhi không nên…Không nên…” Nói xong, bả vai gầy gò run lên, vang tiếng khóc.
Ngón tay đang vuốt tóc nàng khẽ cứng lại, Thương Thiên Vũ nói: “Vũ Nhi, con cho rằng phụ thân sẽ yên tâm để con một mình ra ngoài du ngoạn sao?”
“A” một tiếng thở nhẹ, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Thương Thiên Vũ, không rõ chân tướng.
“Nhật Chiếu vẫn luôn âm thầm đi theo các con. Bạch Mặc không nói cho con biết sao?” Thương Thiên Vũ khẽ lau nước mắt ở khóe mắt nàng, ấm giọng giải thích.
Thương Phượng Vũ lắc đầu, mặt đầy nghi ngờ, nước mắt trong mắt vẫn chưa tan đi mà chảy xuống một lần nữa như mưa rơi trên lá sen, xuất trần thoát tục khiến người khác mến yêu.
Thương Thiên Vũ khẽ cúi đầu, đối mặt với Thương Phượng Vũ.
Mùi đàn hương thoang thoảng và hơi thở ấm áp khiến Thương Phượng Vũ mê say.
Thương Thiên Vũ nhìn Thương Phượng Vũ, giơ tay lên lau nước mắt trên má nàng, thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy. “Từ khi con đi, cứ hai ngày một lần Nhật Chiếu gửi về một phong thư, nửa năm gửi về một bức họa của con. Cho nên, con không rời khỏi ta, hiểu chưa Vũ Nhi?”
“Người nói thật đấy chứ?” Thương Phượng Vũ nước mắt lưng tròng hỏi. Trong lòng nàng thì có suy nghĩ: Tại sao cho tới bây giờ Bạch Mặc vẫn không nói với mình chuyện này?
“Ừ.” Mặt Thương Thiên Vũ tràn đầy từ ái, đáp.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, nhìn nét mặt của hắn, trong mắt Thương Phượng Vũ lại nổi lên hơi nước lần nữa. Nàng chui vào lòng hắn, che giấu luống cuống, “Phụ thân, sau này Vũ Nhi không bao giờ rời khỏi người nữa, không bao giờ.” Đôi tay nàng càng ôm chặt eo hắn…Phụ thân…Phụ thân…
Không biết là ai đã từng nói: Trên đời này, ai cũng có thể tổn thương ngươi, duy chỉ có cha mẹ là không bao giờ. Giờ phút này, những lời này hiện ra trong đầu Thương Phượng Vũ, nàng không thể phân rõ ai đúng ai sai…
Đêm, mưa càng nặng hạt hơn. Thương Phượng Vũ không về, Thương Thiên Vũ và Thương Phượng Ngôn đội mưa trở về phủ, nói có chuyện quan trọng cần xử lý. Lúc ăn cơm tối chỉ có nàng và Ngạch Thiên Dương. Người hầu lui hết, Ngạch Tử Khanh cũng không thấy đâu.
“Ngoại công, Tử Khanh cữu cữu đâu ạ?” Ăn một miếng cá đã được lựa hết xương, Thương Phượng Vũ thấy kỳ lạ nên hỏi.
“Nó đi bàn chuyện riêng rồi.” Ngạch Thiên Dương cười với nàng, đáp.
“À…” Nhịp tim thầm tăng nhanh, tai nóng lên, trong đầu tràn ngập bộ dáng khi người trước mắt mỉm cười…Sáng lạn như hoa, mê hoặc người…Giống như bị mèo cào, mềm mềm ngưa ngứa...Khiến cho tâm người ta khó mà an…Không thể vững dạ…
“Khụ khụ khụ” Thương Phượng Vũ dùng tiếng ho nhẹ để kiềm chế suy nghĩ trong lòng, gương mặt nóng như phát sốt.
“Uống nước đi. Không ai tranh với con, ăn vội vàng như thế làm gì?” Ngạch Thiên Dương đưa một chén nước qua, lời nói chứa đầy sủng nịch rồi cười với nàng.
Nhận lấy cái ly trong tay ông, Thương Phượng Vũ uống một ngụm to, chưa kịp nuốt xuống thì lại nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của ông. “Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ”, nước tràn vào phổi, ho một tiếng kinh thiên động địa, nước mắt giàn giụa, thầm mắng: nam nhân này, không có việc gì thì cười làm gì? Hại mình khó chịu…Vừa nghĩ vừa ho không ngừng, “khụ khụ khụ, khụ khụ khụ” càng ho mạnh hơn…
Trời ơi, mình là người đầu tiên uống nước mà sặc chết quá…Vừa ho, Thương Phượng Vũ vừa nhạo báng chính mình nhưng cũng không thể ngừng ho được…Khụ khụ khụ…Sau đó không còn tiếng động gì nữa…
“Ưmh ưmh ưmh…” Tiếng ho ngừng, lại có âm thanh khác, trong miệng nàng có thêm một vật. Vật đó trơn bóng, mềm mại, mang theo mùi hoa lan thơm ngát, ngăn lại tiếng ho và lời nói của nàng.
Một lát sau.
“Có còn khó chịu không?” Ngạch Thiên Dương buông đôi môi nàng ra, thu hồi cái lưỡi vừa lưu luyến trong miệng nàng, đầy quan tâm mà hỏi. (ôi, thế lày là thế lào?????)
Nhìn gương mặt tuấn mỹ yêu dị mang theo sự quyến rũ và cả ánh mắt không chứa chút tạp chất nào, trên trán Thương Phượng Vũ nổi lên vạch đen, khóe môi cũng co quắp một cái: Nam nhân này không biết mình đang làm gì sao? Sao hắn có thể không để ý đến bối phận mà hôn mình cơ chứ? Lại còn trưng ra vẻ mặt vô hại như vậy nữa!!
“Vũ Nhi? Con sao vậy? Vẫn còn khó chịu à?” Ngạch Thiên Dương lại hỏi, làm bộ muốn hôn thêm lần nữa.
“Không…Không…Không sao…” Nàng xua tay lia lịa, vẻ mặt hơi có vẻ kích động.
“Thật sự không khó chịu chứ?” Ngạch Thiên Dương không tin, hỏi lại.
“Dạ, không khó chịu.” Tiếng ngoại công nàng tạm thời không thể gọi được, vụиɠ ŧяộʍ oán trời trách đất: đây rốt cuộc là cái không gian biếи ŧɦái gì vậy? Sao lại để cho dung mạo người ta không già, không thay đổi? Thật khó chịu.
“Vậy thì tốt. Ta còn tưởng người kia gạt ta, nghĩ là biện pháp này không dùng được đấy.” Ngạch Thiên Dương ngồi lại, lẩm bẩm.
“Ngoại công, cái đó, cái đó…” Nghe giọng điệu vừa rồi của ông, biện pháp này hình như là người khác dạy. Thương Phượng Vũ hơi ngạc nhiên, nghĩ nát cả óc.
“Cái gì?” Ngạch Thiên Dương uống một ngụm rượu, vẻ mặt thất thường, ý cười lan tới đuôi lông mày, hỏi. Có điều, sao nụ cười này không đẹp như vừa rồi?
“Ách…Không có gì.” Nàng không thể hỏi thành lời bởi vì trong tiềm thức nàng có cảm giác rằng, nếu nàng hỏi ra nhất định sẽ dẫn đến rắc rối không cần thiết.
“Có gì thì nói đi, mặc dù ta không thường xuyên gặp con, ôm con. Có điều, sau này ta sẽ từ từ bồi thường cho con.” Lúc nói những lời này, vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, tản ra khí thế không được phép nghi ngờ.
“Thật không có gì mà. Người đừng suy nghĩ lung tung.” Thương Phượng Vũ cười ngọt ngào, trả lời.
Ngạch Thiên Dương nhìn nàng đầy nghi ngờ, rồi gắp thức ăn cho nàng. Thương Phượng Vũ tiếp tục chiến đấu với thức ăn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Hai lần bước vào quỷ môn quan đều là Ngạch Thiên Dương cứu nàng, hơn nữa linh hồn nàng nhìn rất rõ mọi chuyện.
Mới gặp mặt, ông mang theo sự nghiêm khắc làm lòng Thương Phượng Vũ kinh ngạc. Nhưng khi quay đầu lại thì ông lại trả giá tất cả để cứu nàng.
Gặp lại, xa cách bảy năm, sự nghiêm khắc của ông đã lui đi, trong mắt mang theo chút gì đó mà nàng không hiểu được. Ông lại một lần nữa tự hại mình để cứu nàng.
Thương Thiên Vũ hành lễ, ông lên tiếng ngăn cản. Mặc dù Thương Phượng Vũ hôn mê nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được có gì đó bất thường khi họ nói chuyện với nhau. Vậy nên nàng không giả bộ bất tỉnh nữa mà lên tiếng để chuyển sự chú ý của Thương Thiên Vũ và Thương Phượng Ngôn.
Lúc ông thản nhiên rời đi, nàng nhìn thấy bước chân của ông hỗn loạn. Hiển nhiên nàng đoán đúng. Bởi vì ông và Thương Thiên Vũ nhìn như giữ lễ tiết nhưng thực ra là đang dò xét lẫn nhau.
Lòng của nam nhân, mưu mô của hoàng gia, khẳng định không thể thoát khỏi liên quan đến những chuyện này. Nhưng Thương Phượng Vũ không thể nghĩ thông. Bởi vì chuyện này ngàn lời vạn chữ, toàn những điều kỳ lạ. Nàng không rõ, bên cạnh lại không ai có thể giúp nàng, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đã sống lại, nàng không muốn chết nhanh như vậy.
Không muốn chết, thì phải hiểu một số chuyện.
Đối với Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ không thể nói rõ. Mặc dù hắn mang theo ánh mặt trời nhưng sự rực rỡ không phát ra từ đáy lòng.
Thương Phượng Ngôn là người đáng tin cậy.
Thương Thiên Vũ – đến nay Thương Phượng Vũ cũng không rõ hắn có thương yêu mình thật hay không.
Ngạch Thiên Dương – người khiến Thương Phượng Vũ nghi ngờ nhất.
Ngạch Tử Khanh – chỉ là một nhân vật nhỏ.
Từ những điều này và kinh nghiệm hai đời của Thương Thiên Vũ, có thể đoán được 5, 6 phần.
Bật mí cho các nàng 1 chút rằng Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Ngôn, Ngạch Thiên Dương, Bạch Mặc đều có 1 đoạn tình cảm với Vũ tỷ ở kiếp trước. Qua ngàn năm, họ gặp lại nhau, bắt đầu nghiệt duyên và những âm mưu...