Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 36: Trốn thoát

Trong hội trường vừa diễn ra phân tranh không ngừng, trong biệt thự ba người đang hưởng thụ bầu không khí ấm áp khó có được.

Ba người cùng nằm song song trên giường to rộng rãi thoải mái. Gia Lôi tựa vào ngực Anson nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngác xuất thần. Garfield nằm bên trái nhẹ ôm lấy eo Gia Lôi, thỉnh thoảng hôn lên vành tai người trong lòng. Đôi mắt nóng bỏng không che đậy, tựa như có thể thiêu chết người.

Anson vuốt ve tóc Gia Lôi, gương mặt tuấn lãng tràn đầy nhu hòa cùng ôn nhu. Không mạnh bạo lại giống thể hiện sự bảo vệ chặt chẽ cho Gia Lôi. Lặng yên không một tiếng động đem người bao bọc ở trong thế giới của mình đến chết mới thôi.

Ba người ba loại biểu tình. Ai cũng không hé răng, cứ an tĩnh như vậy dựa vào nhau. Cho đến khi Gia Lôi thu hồi tâm tình, sự im lặng mới bị phá vỡ.

"Ta đói bụng."

Dùng tay vuốt vuốt bụng, Gia Lôi nhìn về phía người thừa dịp mình thất thần hôn vô số lần.

"Ở hội trường ta chỉ ăn một ít điểm tâm ngọt, lúc này trong bụng trống trơn, cái gì cũng không có."

Bị bộ dáng tội nghiệp của Gia Lôi làm lòng nhũn ra, Garfield nhịn không được cúi đầu đặt lên trên môi Gia Lôi một nụ hôn nồng nhiệt thật mạnh.

"Em muốn ăn cái gì? Anh đi lấy."

"Ta không muốn ăn cơm hộp. Tự nấu cho ta được không? Cái gì cũng được, ta không kén ăn."

Không có tức giận lau chùi môi giống bình thường, Gia Lôi liếʍ liếʍ chỗ bị hôn có chút tê dại, giọng nhỏ nhẹ như năn nỉ.

Garfield sao chịu được cái này? Đừng nói Gia Lôi làm nũng năn nỉ hắn, cho hắn ánh mắt ái muội cũng có thể làm hắn tê liệt nửa người.

Đôi mắt khống chế không được nhìn chằm chằm hai cánh môi đỏ tươi của đối phương. Trong đầu hắn toàn là đầu lưỡi hồng chui ra từ đôi môi đỏ. Đầu lưỡi kia mang theo ma lực, câu đến thần hồn chao đảo, mạch máu căng phồng.

"Karen......"

Giọng nói trở nên nghẹn ứ, bàn tay thủ sẵn ở eo Gia Lôi, Garfield xoay người đè lên trên người Gia Lôi.

"Để ta hôn một chút đi."

Vừa nói vừa kề sát đầu lại gần hôn lên đôi môi mê người kia.

Gia Lôi nghiêng đầu qua một bên tránh, làm nụ hôn dừng ở trên lỗ tai.

"Ta sắp chết đói, nhanh đi nấu cơm."

"Karen, em tuyệt đối là cố ý."

Câu dẫn hắn rồi lại không cho hắn thân cận. Đây quả là tra tấn hiểu không? Cúi đầu nhìn phía dưới bụng đã dựng lên một cái lều nhỏ, khuôn mặt đẹp do nghẹn mà đỏ lên.

Đáng giận, nếu không phải có một con dã thú khác đang nhìn chằm chằm, hắn tuyệt đối đã tử hình Karen ngay tại chỗ, gặm nhấm xương cốt không bỏ dư thừa.

"Nói đi, em muốn ăn cái gì? Miêu tả nghe thử, anh chưa từng nấu cơm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể làm vài thứ cho vào miệng."

Chuẩn xác mà nói là hắn có thể làm đồ ăn, nhưng không dám cam đoan sẽ có hương vị gì.

Dù sao nấu cơm đều do người máy phụ trách, căn bản không tới phiên hắn. Người may mắn nhấm nháp qua tay nghề của hắn đều tỏ vẻ.... rất khó ăn.

"Ta nói ta không kén ăn, chỉ cần không có độc, cái gì cũng được."

Đẩy Garfield đè ở trên người mình ra, Gia Lôi ngồi dậy. Sau khi dịch ra một chút đã bị Anson hung hăng kéo vào trong lòng ngực, đồng thời một nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống trên môi.

Trong đôi mắt đối phương viết "Ta đang ghen". Gia Lôi không có giãy giụa, thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng ngực Anson để hắn hôn. Cho đến khi hai người tách ra, Gia Lôi mới nhìn Garfield đang u oán xua tay nói.

"Nhanh đi làm cơm, đừng dây dưa nữa."

Trở thành chú chó bị xua đuổi, Garfield không tình nguyện nhảy xuống giường. Thân hình hơi lay động vài cái, sắc mặt hơi sững sờ, đôi mắt lại lóe sáng.

Hắn thừa dịp sửa sang lại vạt áo nhìn Anson một chút. Ánh mắt mang ẩn ý gì đó, sau đó mới xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

"Em thật sự đói bụng?"

Ánh mắt lưu luyến nhìn đôi môi sưng đỏ tươi của thiếu niên, Anson ý vị thâm trường mở miệng. Âm thanh nhẹ nhàng có một chút mơ hồ.

"Đương nhiên đói bụng, ta lừa các người làm gì?"

Bất mãn trợn mắt, Gia Lôi lệch qua đầu vai Anson, dùng ngón tay thưởng thức những cái nút trên vạt áo của hắn. Đầu ngón tay trắng chọc chọc hạt nút màu đen, dưới ánh đèn có vẻ loá mắt.

Giơ tay nắm ngón tay bướng bỉnh vào trong lòng bàn tay, Anson kéo thân thể đối phương thêm gần sát mình. Giữa hai người một chút khe hở cũng tìm không thấy.

"Lừa thì lừa đi, ai bảo ta thích bị em lừa chứ? Bất quá Karen à, em nghĩ sẽ ra sao sau khi gạt anh?"

Gia Lôi bỗng nhiên cứng đờ, thật cẩn thận ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt màu xanh bích sắc bén.

"Đậu má, ngươi đã sớm biết ta giở trò?"

Thực xui xẻo, chẳng lẽ ta học thành tài vừa xuất môn xuống núi đã phải chết? Sẽ không thảm như vậy chứ?

Nghĩ đến mình giở trò không thành ngược lại sẽ bị trừng phạt, Gia Lôi theo bản năng nhíu lại những thớ thịt trên mông, cúc hoa có cảm giác đau.

"Không tệ nha, bị trúng thuốc rồi ta mới biết. Không hổ là người được ta coi trọng. Khẳng định là khi đυ.ng chạm đã đem thuốc hạ trên người ta cùng Garfield. Dược hiệu cũng khống chế rất chính xác, không nhiều lắm, qua một lúc dược tính sẽ làm tê mỏi. Mà một khi dược tính phát tác, ta cùng Garfield sợ là cũng ngăn cản không được bước chân em, đúng không?"

"Đúng, ngươi nói một chút cũng không sai."

Cảm giác được cánh tay đang ôm chặt mình vô lực trượt xuống, Gia Lôi vui mừng, cười tủm tỉm gật đầu.

"Là ngươi sơ suất quá, chúng ta là đạo tặc sao có thể không có pháp bảo hộ thân?"

Thân thể Anson mềm oặt một chút sức lực cũng sử dụng không được. Mặc kệ thân thể suy yếu đến ngồi không được, nhưng phong thái vẫn như cũ, thanh lãnh cao ngạo, đạm mạc mà ưu nhã, tương đối mê người.

"Em lấy thuốc ở đâu ra? Anh đã tra qua lịch sử giao dịch. Caliban Leopold đã chuẩn bị cho em một thân phận mới, em chưa một lần dùng qua."

Karen không thể dễ dàng di chuyển ở trong Hệ Ngân Hà, càng miễn bàn việc mua sắm đồ vật.

"Gặp mấy tên giở trò lưu manh, giữ trong tay phòng thân thôi."

Gia Lôi cười, cũng không quá để ý. Ngàn vạn lần đừng coi khinh mấy tên bụi đời, trên người bọn họ thứ tốt rất nhiều. Anson và Garfield là nhân vật duy nhất năm nay trúng loại thuốc mê này sao?

Nghe nói loại thuốc mê này chuyên môn nhằm vào giống đực có năng lực cao. Đã có rất nhiều giống đực bị lật thuyền trong mương, đến chết cũng không rõ mình vì sao lại thua.

"Giở trò lưu manh? Đối với em?"

Trên người phát ra sát khí, Anson nheo mắt.

"Ừ, ta đã dẫm gãy chân nhỏ của hắn, đại khái đời này cũng không có ngày đứng dậy chào cờ."

Nhún nhún vai, Gia Lôi bình thản nói. Nếu là một người khác nghe được sẽ cho rằng Gia Lôi quá độc ác. Một người mạnh khỏe mà dẫm phế đi vật tượng trưng cho đàn ông. Nhưng Anson thì không thấy có gì sai, sát khí chuyển biến thành kiêu ngạo, có một loại tự hào "bé yêu nhà ta rất là soái".

"Thời khắc ở đại sảnh, em nói mệt mỏi chủ động dựa vào trong lòng ngực ta, kế hoạch chạy trốn bắt đầu từ lúc đó có phải hay không?"

Nhìn thiếu niên bận rộn trốn chạy, hắn thấy đối phương không đi cửa chính, hình như muốn trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống. Anson yên lặng thầm than, Garfield rốt cuộc vẫn chậm chạp.

Thì ra yêu một người quá giảo hoạt cũng là tội.

Gia Lạp ngồi xổm ở bậu cửa sổ, cười.

"Ngươi lại đoán đúng rồi, ta tuy rằng thương tâm cho thân nhân sớm đã trở thành người chết, nhưng sẽ không đắm chìm trong đau xót biến thành yếu ớt cùng bất lực vì không nơi nương tựa. Anson à, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi."

Người đàn ông suy nghĩ quá nhiều kia thật muốn đem thiếu niên khiến người ta tức chết kéo lại đây đánh vào mông mấy cái. Bất quá biết thiếu niên không có đau thương thống khổ như mình đã tưởng tượng, Anson cũng thả lỏng rất nhiều.

"Ta phải đi, hy vọng sẽ gặp lại, nhưng rất lâu."

Đẩy cửa sổ, Gia Lôi đang muốn nhảy xuống đột nhiên dừng lại.

"Đúng rồi, Anson ngươi nhất định đang hận ta vì sao không có chuẩn bị bẫy rập cho Garfield?"

Đôi mắt màu bạc hơi hơi cong, Gia Lôi nhướng mày.

"Ta ngốc như vậy sao? Mặc kệ hắn có phá kế hoạch của ta hay không, đi ra cửa cũng không phải lựa chọn sáng suốt. Nhìn thấy ánh mắt ngươi thất vọng càng thêm chứng minh lựa chọn của ta không có sai. Kỳ thật trước khi rời khỏi phòng hắn đã phát hiện ta hạ thuốc? Hắn thật đúng là có thể nhẫn nhịn, cũng chưa bị ta nhìn ra. Ngày nào đó có cơ hội, nhất định cùng hắn thảo luận về kỹ thuật diễn."

Phun tào xong rồi, Gia Lôi cong lưng lần nữa chuẩn bị lấy đà nhảy.

"Karen...."

Anson vội vàng gọi lại, muốn tiến lên ngăn cản người rời đi, nhưng chỉ giật giật eo, chân cũng nâng không lên.

Không khỏi cười khổ thanh, đây là lần đầu hắn thấy oan uổng, cũng chỉ có Karen có thể làm hắn thua thảm như vậy.

"Tắt định vị trên vòng tay đi, nhưng phải mang theo người. Còn nữa chờ anh đi tìm em..."

Đột nhiên thấy lạnh run, Gia Lôi cũng không dám nói tiếp. Anson nói "chờ anh đi tìm em" thật nhẹ nhàng, nhưng nghe vào lỗ tai Gia Lôi sao giống độc đoán. Sao có loại cảm giác hãi hùng khϊếp vía vậy chứ?

"Ha, ha."

Cười gượng hai tiếng, gì cũng không dám nói gì nữa Gia Lôi thả người nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhẹ nhàng đạp xuống mặt đất, tiện đà sải bước chạy như bay, trốn nhanh như đà điểu.

Con mẹ nó không trốn không được nha, thật sự sẽ gây ra "án mạng". Đây là khổ bức giới tính, ông trời tuyệt đối đang muốn đùa chết ta!

Từ khi Gia Lôi rời đi, trong biệt thự lần nữa lâm vào lặng im. Lần này không thể so với trước đó, đã không còn ấm áp, chỉ là hư không cùng không cam lòng.

"Hắn là Gia Lôi."

Giọng khàn khàn khô khốc vang lên từ màn hình điện tử trên bàn.

Anson không có lên tiếng. Nằm ngửa ở trên giường nhìn ra cửa sổ mở rộng, ánh mắt thật lâu không chịu dời đi.

Chờ bắt được Karen, để xem ta trừng phạt như thế nào? Không bằng ăn luôn đi. Có lẽ Karen sẽ thành thật khi có con?

Nhưng...... Ta không muốn ép buộc Karen, biết làm sao bây giờ? Đây là nan đề khó giải.

Nghĩ nghĩ, Anson khẽ cười.

Thì ra ta cũng có thời điểm nhân từ nương tay như vậy sao?

Ở lầu hai Garfield tê liệt ngã xuống hành lang, sắc mặt trắng bệch, biểu tình như khóc lại như cười. Hắn cũng không biết tâm tình của mình rốt cuộc là đau thương hay hưng phấn.

Hắn thật may mắn khi sớm phát hiện kế hoạch của Karen. Sau khi đi ra đã đến phòng điều khiển khởi động lại thiết bị giám sát. Nhờ vậy hắn mới biết một sự thật, bằng không có khả năng đến chết cũng không biết giống cái mình thích lại là đạo tặc từng làm mình chán ghét. Karen là Gia Lôi sao?

Khi nghe tới đối phương nói "chúng ta là đạo tặc", trong đầu hắn nổ vang một tiếng. Rất nhiều thứ trước kia không nghĩ ra hiện tại hoàn toàn đã hiểu.

Kỳ thật diện mạo Karen cùng Gia Lôi tương tự nhau, vẫn là khuôn mặt kia, chỉ là thanh thoát hơn nhiều, cũng càng mê người hơn một ít. Sự lưu manh lười biếng làm người ta hận ngứa răng bởi vì giới tính chuyển biến lại trở thành gợi cảm. Nhìn rất giống mà hình không giống.

Ta bị tình yêu làm đầu óc mê muội. Sao có thể không nhận ra thân phận thật của Karen chứ?

Nếu đổi người khác, đổi vị trí xem xét, có lẽ hắn đã sớm phát hiện trong có điểm đáng ngờ, cũng sẽ không vất vả truy đuổi như vậy, để Karen thoát hết lần này đến lần khác.

Khó trách Karen luôn không thích hắn. Hai người từ khi quen biết đã không ngừng đối chọi gay gắt. Hắn còn từng phái người bắt nhốt Karen. Ngay cả khi Tân Dân Cục bị nổ cũng có một nửa trách nhiệm của hắn. Nếu không phải chính hắn bức ép quá tàn nhẫn không đường để đi, Karen sao hoảng loạn, sao có thể chạy vào phòng lưu trữ gien?

Thảm, ta đã làm nhiều chuyện sai như vậy, Karen còn có thể yêu ta sao?

Từ từ.

Hình như có cái gì rất quan trọng bị quên mất?

Ngơ ngác suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên hắn ngồi dậy.

"Karen là giống cái quý hiếm!"

"Chạm vào" eo, không sức lực chống đỡ trọng lượng thân thể, Garfield ngã trở lại.

Bất chấp đau đớn phía sau lưng, Garfield khϊếp sợ mở to hai mắt. Dáng vẻ Thiếu Tướng đại nhân ngày trước một chút ít cũng tìm không thấy. Mái tóc hỗn độn, quân trang cũng không chỉnh tề, nút cài cũng bị lệch.

Thật lâu sau khϊếp sợ thối lui, chỉ lại mừng như điên.

Karen có thể cùng ta sống đến già. Trong lòng Karen chưa có bất kỳ người nào. Karen còn có thể sinh rất nhiều rất nhiều con.

Điều cuối cùng làm cho Garfield ngây ngô cười không ngừng. Nhưng mà muốn hoàn thành nguyện vọng thì cần làm Karen động lòng mới được, động lòng......

╥﹏╥ ╥﹏╥ ╥﹏╥

Có khả năng vĩnh viễn cũng không được, làm sao đây?

Lên phi thuyền, Gia Lôi hoàn toàn không biết hai người đàn ông đang rối rắm kia có bao nhiêu thống khổ. Bởi vì đã có thân phận mới, lúc này Gia Lôi thoải mái hào phóng mua vé ngồi khoang hạng nhất.

Đầu tiên rời khỏi hành tinh Thủ Đô, sau đó tìm phương tiện khác trốn thoát. Không đúng. Là đi du lịch!

Tóm lại phía bắc không thể đi, nơi đó thuộc về địa bàn của Dark Clan. Phía nam cũng không thể đi, Seleigh Leopold quản lý nơi đó. Phía đông cùng phía tây tạm thời an toàn, có thể yên tâm ở.

"Xin chào quý khách. Lập tức khởi hành, xin quý khách cài khóa an toàn, để phòng ngừa chấn động khi cất cánh ảnh hưởng đến quý vị. Lần này đích đến là hành tinh Thiên Đường, hành trình kéo dài 3 giờ 30 phút. Chúc mọi người có chuyến đi vui vẻ."

Giọng nữ mềm mại dễ nghe, dù biết rõ là âm thanh phát ra từ thiết điện tử được nhân cách hoá, cũng làm rất nhiều người nghe xong tâm tình thoải mái, vui vẻ mỉm cười nhấn nút cài khóa an toàn.

Không bao lâu, phi thuyền chậm rãi cất cánh, chở theo năm mươi hai hành khách rời khỏi hành tinh Thủ đô hướng về hành tinh Thiên Đường.

Hai giờ sau, ở tổng cục du hành vũ trụ phát hiện phi thuyền P778356 bay đi hành tinh Thiên Đường đã mất liên lạc. Cục trưởng đầu đầy mồ hôi. Vài nhân vật có máu mặt không hẹn mà cùng chạy đến trước mặt hắn gây sức ép. Đây là muốn cùng nhau bức chết hắn sao?

Thiếu Tướng đại nhân, ta thật sự không biết vì sao không liên lạc được với phi thuyền P778356. Nếu có thể liên lạc, ta đã sớm phái người đi tìm!

Ngài phó thủ lĩnh Anson Alfred xin bình tĩnh. Ngài gϊếŧ chết ta cũng không thể tìm được người trên phi thuyền trở về. Hà tất uổng phí sức lực?

Thống đốc đại nhân, nhìn thấy quan chức liên bang bị bóp cổ sắp chết mà ngài mặc kệ sao?

Sullivan Elvis? Tồi tệ. Ai cho kẻ gϊếŧ người phóng hỏa vào đây? Muốn tìm chết sao?

Đại hoàng tử!

Ôm lấy thư ký mặt đẹp như họa, cục trưởng nước mắt lả tả.

Cầu cứu vớt, cầu giải thích. Trên phi thuyền rốt cuộc có nhân vật quan trọng bậc nào? Tên chết tiệt nào không có mắt dám đánh cướp phi thuyền này?!