Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 31: Rốt cục cũng chỉ là người ngoài

Buổi đàm phán diễn rất xuyên sẻ. Âu thị sẽ nhận thầu xây dựng nhà máy dược mới của Mạc thị. Nhà máy nằm ở ngoại ô thành phố T của nước N. Khi nào khởi công, Nhật Nữ cùng Phi Mã sẽ qua đó giám sát một thời gian ngắn. Đoàn người của Âu thị đứng lên ra về. Nhật Nữ nói với Bảo Yết:

-Em đi tiễn Âu tổng cùng mọi người đi!

-Vâng!

Quay ra nhìn Phi Mã, Bảo Yết nở một nụ cười chuyên nghiệp.

-Nào! Mời đi lối này!

Đoàn người cứ như vậy đi xuống tầng một, Phi Mã đang có rất nhiều việc cần giải quyết ở công ty nên muốn về càng sớm càng tốt. Bảo Yết cùng Phi Mã đi đầu cách đoàn người của Âu thị đằng sau một đoạn. Gần ra cổng thì cô lên tiếng.

-Phi Mã này?

-Hả?

“Bảo bối bắt chuyện với mình này! Hạnh phúc quá!!!!!” (mỗ tui: tên này có vấn đề!)

-Anh có rảnh không?

-Thật ra là anh có công vệc cần giải quyết ở công ty_Phi Mã còn đang muốn về nhanh đây. Về giải quyết mọi việc cho nhanh còn nghĩ cách cướp lại Bảo Yết về ( mỗ tui: =_=)

-Vậy sao? Em đang định mời anh đi dùng bữa trưa nhưng nếu anh đang bận thì........

-KHÔNG! Anh rảnh mà!!!!! Công việc cũng chỉ đơn giản thôi! Để nhân viên công ty tự làm cũng được.

-Như vậy có phiền không? Nếu có thì thôi vậy!

-Không! Không phiền mà!!!! Đi thôi! Ta mau đi thôi! Để anh đi lấy xe!

Vừa nói Phi Mã vừa lôi Bảo Yết đi. Cô đã lên tiếng thì sao hắn từ chối được chứ. Nhất là cơ hội ngàn năm có một này.

-Nhưng......

-Đi nào!

Họ bỏ đi để lại đám người ở sau lưng thầm khóc ròng. Nói dối! Trắng trợn nói dối! Công việc ở công ty chất đầy như núi từ hồi Tổng giám đốc từ Y trở về. Ngài ấy đi như vậy là muốn chúng tôi phải làm hết hộ ngài sao? Bọn họ cũng không quên khi Âu tổng vừa đi liền lén sau lưng Nam Cung tiểu thư quay ra cho bọn họ một ánh mắt cảnh cáo. Khuôn mặt lạnh như muốn đóng băng mọi thứ khiến ai cũng sợ hãi. Đây chính là cảnh cáo bọn họ biết điều thì đừng bép xép, tự giác đi làm việc. Bọn họ thật khổ mà! Làm hết việc trong khi boss đi tán gái. (mỗ tui: có sếp như vậy khổ thật! có chút thương cảm cho bọn họ)

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong một nhà hàng sang trọng gần quảng trường thành phố H, Bảo Yết cùng Phi Mã ngồi cùng nhau tại một chiếc bàn gần ở sổ.

Khung cảnh nhìn ra rất đẹp, uảng trường rộng lớn cạnh một nhà thờ cổ lính, vài đàn bồ câu thỉnh thoảng lại bay ngang qua cửa sổ đên đó kiếm ăn. Bảo Yết chăm chú nhìn ra cửa sổ! Khung cảnh thi vị như vậy thật khiến người ta xao lòng.

Tuy vậy, lại có một người coi thường vẻ đẹp đó. Tróng mắt hắn thứ tuyệt đẹp nhất trên đời chỉ có người con gái trước mắt này. Một người con gái mang vẻ đẹp của thiên sứ. Mái tóc dài màu bạch kim sáng lấp lánh, đôi mắt xanh tựa đại dương sâu thẳm, đôi môi nhỏ nhắn anh đào khiến ai cũng muốn cắn một cái. Trên đầu còn có hai chiếc tai mèo không những không trông khác thường còn tạo vẻ dễ thương, yếu ớt như chú mèo con. Phi Mã mải ngắm Bảo Yết mãi cho đến khi cô gọi mấy lần mới chịu tỉnh lại từ trong mộng.

-Phi Mã! Anh có nghe em nói gì không vậy?

-À! Anh xin lỗi! Em nhắc lại được không? Trong đây hơi ồn nên anh không nghe rõ! (mỗ tui: Rõ ràng là do anh không chú ý nghe mà!!!!. PM: Câm miệng!!!, mỗ tui: Trúng tim đen kìa!, PM *rút súng*, mỗ tui *chạy lẹ.....*)

-Được chứ! Em mời anh đi ăn bữa này là cảm ơn anh đã cứu em lần trước. Nhưng đây ới chỉ là lời cảm ơn còn để trả ơn thì em chưa nghĩ ra. Vậy nên thế này đi! Coi như em nợ anh một lần. Nếu có bất cứ chuyện gì anh cần em giúp. Em luôn sẵn lòng.

-Không có gì đâu! Em không cần phải làm vậy! Mời anh bữa này coi như huề nhau đi!

-Không được! Em không muốn nợ người ngoài ân tình bao giờ. Vậy nên hãy để em giúp nếu có thể bất cứ lúc nào.

-Người ngoài?

Giọng Phi Mã trầm xuống, lạnh dần đi, khuôn mặt cũng đen hơn rất nhiều. Trong lòng hắn bây giờ đang rất đau đớn khó chịu. Hắn tưởng sau mọi chuyện thì hắn với cô có thể có một chút quan hệ gì đó. Không ngờ tất cả chỉ là vô ích. Cô chỉ coi hắn như người ngoài thôi.

-Phi Mã? Anh sao vậy?

-Không có gì!

Hắn trả lời qua loa. Sau đó bữa ăn diễn ra trong sự im lặng của hai người. Phi Mã từ đầu đến cuối không nói thêm một câu nào. Ăn xong, Bảo Yết thanh toán rồi liền lập tức chào tạm biệt và rời đi. Phi Mã đứng ở cửa nhà hàng nhìn theo bóng dáng của cô. Khuôn mặt điển trai, hấp dẫn nhưng lúc này lại thâm trầm, lạnh lẽo đến đáng sợ. Hắn lúc này hiện nguyên hình là một con người tần nhẫn, khát máu – Âu Dương thiếu gia mà ai cũng phải kinh hãi.

-Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu! Mặc kệ bây giờ tôi là gì của em nhưng nếu là thứ tôi yêu thích thì sẽ bằng mọi cách để lấy. Em nhất định sẽ không thoát đâu!!!!!!

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuốc sống của Bảo Yết cứ như thế trôi qua trong yên lặng. Một tháng đã trôi qua, Nhật Nữ thì vừa mới đi công tác từ ngày hôm kia, hai tuần sau mới trở về. Hàn Tử và Lê Dương đang trên đường bay đến V và hôm nay cô sẽ đi đón bọn họ.

Sân bay quốc tế tại thành phố H

Hàn Tử và Lê Dương đi ra khỏi cổng sân bay, Nhìn xung quanh thì thấy một cô gái đang vẫy tay với bọn họ. Cô một chiếc áo hở vao màu đen, mặc chiếc quần đùi trắng, đi đôi giày thể thao cao cổ; cùng với hai chiếc tai mèo đặc trưng trông rất rất năng động và dễ thương.

-Bảo Yết à!!!!!!!!!!!!!

Chạy lại về phía Bảo Yết, Hàn Tử liền ông chầm lấy cô vui vẻ gọi. Thấy vậy Lê Dương cũng không nói gì chỉ có chút buồn cười lại chỗ hai người.

-Hàn Tử, Lê Dương! Chúc mừng hai người đã tốt nghiệp nha! Lại còn loại giỏi nữa chứ.

-Tớ đây là ai cơ chứ! Vũ đại tiểu thư xinh đẹp thông minh xuất chúng!_Hàn Tử hất mũi lên trời nói.

-Xí! Được có giỏi mà cũng khoe! Là ai cách đây hơn một tháng nói sẽ tốt nghiệp loại xuất sắc chứ?_Lê Dương không quên chọc ngoáy.

-Cậu cũng khác gì! Chẳng phải cũng cũng chỉ là giỏi sao???_Hàn Tử xù lông nói

-Nhưng tôi không có hứa sẽ là xuất sắc đâu!

-Cậu............._Tức nhưng không nói lại được.

-Thôi! Thôi! Hai cậu không ngừng cái nhau một ngày được à?_Bảo Yết bất đắc dĩ nói

-LÀ CẬU TA GÂY SỰ TRƯỚC_Hàn tử nổi khùng quay sang lườm ai đó

Lê Dương thấy vậy vẫn giữ bản mặt như tôi không quan tâm, rất dễ bị ăn đấm. Bảo Yết thật không biết làm sao với hai người này. Cả hai đều..........ngốc như nhau!!!

-Thôi đi! Mọi người đang nhìn cậu đó! Chúng ta mau đi thôi!

Bảo Yết cầm tay Hàn Tử lôi ra khỏi sang bay, tất nhiên là anh bạn còn lại vẫn lững thững đi theo. Ra đến nơi thì có hai chiếc xe hơi sang trạng màu đen đang đậu ở đó. Cạnh mỗi chiếc xe đều có một tài xế mặc comle chỉnh tề đứng cạnh đó. Chỉ vào đống hành lý của Hàn Tử cùng Lê Dương rồi chỉ vào một trong hai người tài xế đó. Bảo Yết ra lệnh:

-Anh đem hành lý về biệt thự của họ trước đi.

-Vâng!

Xong rồi Bảo Yết đưa hai người bạn của mình lên xe đi đến trường BluSky

-Mình đưa hai cậu qua trường để xem trước. Được chứ?

-OK! Không vấn đề gì!_Cả hai đồng thanh

Bảo Yết lệnh cho hệ thống nối máy gọi cho Làm Bình

-Alo?

-Alo

-Dương giáo sư! Lát tôi sẽ đến trường.

-Vậy hả?

-Vâng!

-Đến gặp tôi ở phòng thí nghiệm Khu nhà A.

Nói rồi liền lập tức tắt máy. Bảo Yết bị cúp máy đột ngột thì có chút giật mình. Đây là sao vậy nhỉ? Tự nhiên chứ để ai nói gì đã tắt máy. Người đâu mà kì vậy nhỉ?

Một lát sau cả ba đều đến cổng trường, xuống xe Bảo Yết quay sang nói với Hàn Tử và Lê Dương

-Tớ có chút việc! Hai cậu có thể đi thăm quan trường một mình được không?_Bảo Yết nói có chút áy náy

-Không sao! Nếu cậu bận thì cứ đi đi! Bọn tớ tự đi được mà! Có phải con nít đâu mà cần người dẫn!_Lê Dương mở lời an ủi

-Vậy thì tốt rồi! Thăm quan xong các cậu qua phòng Hiệu trưởng nha! Hiệu trường với nhà mình là chỗ quen biết nên ông ấy sẽ lo cho hai cậu. Xong thì cứ về luôn đi! Không cần chờ mình.

-Ừ!

Rồi ba người tách ra đi theo hai hướng khác nhau. Không biết sẽ có chuyện gì nhưng tác giả tôi linh cảm không lâu sau đó họ sẽ hối hận vì đã làm vậy...

g7u^