Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 104

“hiện

giờ Nam Dương

đang

ở đâu?” Hoàng thượng sờ sờ đầu A Nguyên, cảm thấy đây mới là đứa trẻ hiểu chuyện, càng

không

muốn nàng thiệt thòi thêm, bèn vừa ân cần cho người đưa khăn lên vừa hỏi nội giám.

Nam Dương chính là phong hào của Bát Công chúa.

Tổng quản này nhiệt tình sai người dâng nước trà ngọt ngào lên cho vị tổ tông này, nếu

không

phải bản thân ông là nội giám, chỉ sợ A Nguyên ghét bỏ, đến ông cũng chỉ hận

không

thể giật cái khăn

trên

tay cung nữ tới lau mặt cho vị Công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất này. Lúc này đây nghe Hoàng thượng

nói

xong, ánh mắt lóe lên, liền lui ra bên ngoài

đi

thám thính. Lát sau, tổng quản liền vội vã tiến vào, cười xum xoe với Hoàng thượng,

nói: “Bẩm Bệ hạ, Nam Dương Công chúa

đã

hồi cung, chỉ là đại để cảm thấy thân cận hơn với Từ Quý nhân nên

đã

về cung của mình được

một

lái, trước mắt chắc

sẽ

tới thư phòng.”

Ý là Bát Công chúa

không

tin Hoàng thượng

sẽ

làm chủ cho nàng, bèn thảo luận với Từ Quý nhân trước.

Phượng Minh đứng bên mắt thấy A Nguyên

không

có việc gì, lòng liền

nhẹ

nhõm.

hắn

thấy lời của nội giám tổng quản này vừa ra khỏi miệng sắc mặt Hoàng thượng liền khó coi,

không

khỏi quay đầu liếc mắt nhìn muội muội ấm ấm ức ức bên cạnh Hoàng thượng, nghĩ đến muội muội này chưa bao giờ trở mặt với nội giám cung nữ bao giờ, nay lại cho nội giám này ít thể diện trước mặt Hoàng thượng, mới hơi hơi hiểu ra.

Đây mới là người hầu cận Hoàng thượng nhất. Có thể đứng bên hẳn phải tín nhiệm,một

câu

nói

mang theo nghĩa khác

đã

có thể khiến cho người ta ngã xuống đáy cốc.

“Từ thị…” Hoàng thượng biết diễn xuất của Bát Công chúa, chỉ vài câu này

đã

khôngcòn hứng thú, chỉ ôn hào

nói

với A Nguyên: “Liên quan tới tôn thất là tội lớn, nhân Vinh Thọ có lòng thương xót, cầu tình với Trẫm, Trầm

không

đành lòng phụ ý tốt của con bé,

sẽ

không

truy cứu nhiều. Chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha,

một

nhà Từ thị giáo dưỡng

không

tốt, con cháu bại hoại, làm thế nào đứng

trên

triều đình? Bãi quan, trong vòng ba đời

không

được bổ nhiệm. Còn Từ Ngũ…” ánh mắt Hoàng thượng lành lạnh: “Đầu sỏ gây tội,

không

trừng trị tôn thất khó noi gương, lưu đày Mạc Bắc, xăm chữ lên mặt…”

“Cầu Phụ hoàng tha cho biểu ca!” Hoàng thượng còn chưa dứt lời liền nghe thấy

mộttiếng thét chói tai từ bên ngoài vọng vào, A Nguyên chợt thấy cửa cung mở rộng, hai nữ nhi hoa lệ cùng nhào tới, trong đó có

một

nữ nhi vẻ mặt kinh hoảng, nhào vào dưới chân Hoàng thượng, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt sửng đỏ

một

bên, khóc ròng với Hoàng thượng,

nói: “Phụ hoàng còn chưa hỏi gì

đã

phán tội biểu ca sao? Biểu ca vô tội! Phụ hoàng!” Lúc này đây, Bát Công chúa ôm lấy chân Hoàng thượng cầu xin: “Biểu ca bị oan! Hoàng tỷ ngang nhiên ra tay, ngay cả

một

cơ hội giải thích cũng

không

chịu cho biểu ca, vì sao Người chỉ nghe lời gièm pha của nó chứ?!”

“Bát tỷ đừng đau lòng, cẩn thận đau mặt.” Nữ nhi xinh đẹp phía sau cũng vì chuyện này mà xám mặt mày, lúc này cũng rưng rung tiến lại. quỳ gối bên người Bát Công chúa, đôi tay run rẩy sờ mặt Bát Công chúa, nức nở

nói: “Mặt Bát tỷ còn chưa thoa dược

đã

tới đây, sau này nhỡ bị sẹo

thì

sao đây?” Dứt lời cũng uể oải sụp xuống

mộtbên, có chút ủy khuất mà khóc nấc lên, thấy A Nguyên nhìn qua bằng ánh mắt mỉa mai, Cửu Công chúa cắn cắn miệng mình,

không

nhìn lại.

Người đường tỷ này hưởng thụ quá nhiều vinh quang, huống chi còn có tỷ muội như Ngũ Công chúa ở trong cung, dù nàng có muốn tiếp cận người ta cũng chướng mắt nàng. Nhưng Bát Công chúa

thì

khác, đây là

một

kẻ ngu xuẩn, có thể coi mình như quân sư hiến kế, chỉ cần Từ gia

không

đổ, sau này nàng chưa chắc

không

thể niết bàn. Đến lúc đó, nàng cũng có thể vực dậy. Huống chi cho dù về sau Bát Công chúa vô dụng

không

thể vinh quang, nàng cũng có biện pháp để dẫm lên Bát Công chúa, bò lên

trên.

AI

sẽ

không

thương xót muội muội yếu đuối luôn bị Bát Công chúa bắt nạt đây?

“So với lúc ta ra tay còn có vẻ nặng hơn rồi nha.” Hoàng thượng cũng

không

hứng thú với việc nữ nhi cãi cọ này, cũng lười hỏi nhiều, A Nguyên thấy Hoàng thượng có vẻ mất kiên nhẫn, liền cười hì hì

nói: “Bát muội, tỷ cảm thấy thực vô tội, cứ như vậy

đi, tỷ lại cho muội

một

cái bạt tai, nếu có thể để cả hai bên cân xứng, tỷ liền thỉnh tội với muội, được

không?”

nói

xong, liền quay đầu cười

nói

với Hoàng thượng

đang

khẽ nhíu mày: “Làm Hoàng bá phụ tức giận, Bát muội cũng

thật

liều mạng.”

“Việc hôm nay Trẫm chỉ hỏi ngươi.” Hoàng thượng bất đắc dĩ mà nhìn A Nguyên thêmmột

cái, rồi hỏi Bát Công chúa: “Trong lòng ngươi, so với Hoàng tỷ của ngươi Từ gia còn quan trọng hơn sao?” Quả nhiên thấy Bát Công chúa lộ vẻ mặt “vốn nên như thế”, Hoàng thượng càng thất vọng, lạnh lùng mà

nói: “Thoạt nhìn, ngươi thâm tình với Từ gia bỏ qua cả thể diện của tỷ tỷ ngươi. Dù lần này thế nào…” giọng Người lạnh lùng: “Từ ngũ có vô tội hay

không,

hắn

liên lụy Hoàng tỷ ngươi, đánh chết cũng đúng, như vậy, ngươi hiểu ra chưa?”

“Trong lòng Phụ hoàng chỉ có nó, hà tất

nói

mấy lời này!” Bát Công chúa lạnh lòng, nhớ tới những năm tháng mẹ con nàng bị đối xử lạnh nhạt, tức khắc dùng sức chỉ thẳng về phía A Nguyên.

“Lòng giấu phẫn uất đối với Trẫm, có thể thấy được, ngươi là đại bất hiếu!” Hoàng thượng cũng tức giận, vỗ án lạnh lùng

nói: “Chẳng lẽ còn muốn Trẫm tạ tội với ngươi?!”

“Phụ hoàng bớt giận, Bát tỷ tỷ nhất thời xúc động, cũng

không

phải cố ý mạo phạm Phụ hoàng và Hoàng tỷ.” Mắt thấy tình hình

không

tốt, Cửu Công chúa vội vàng lau nước mắt, nhu nhược nằm rập xuống mặt đất, cầu xin: “Cầu xin Phụ hoàng võng khai nhất diện*, tha cho Từ gia.”

Võng khai nhất diện: “Thương Thang

nói

với người đàn ông rằng cách làm của ông ta quá tàn nhẫn vì ông

không

tha cho con chim nào thoát được dưới tấm lưới của mình, và rằng ông nên để lại ít nhất

một

mặt lưới mở.”

“Mới vừa rồi, A Nguyên

đã

cầu tình thay Từ thị, chỉ có mấy kẻ các ngươi lại lấy oán trả ơn!” Hoàng thượng lạnh lùng phất tay,

nói: “đi

ra ngoài

đi, đừng để Trẫm thấy các ngươi lần nữa!” Mắt thấy Bát Công chúa còn muốn khóc tiếp, Người chỉ thấy đau cả đầu, cười lạnh

nói: “Nếu

không

muốn tự

đi

ra ngoài, Trẫm liền sai người bê các ngươi ra ngoài!” Lại chỉ vào Phượng Đồng

không

nói

lời nào đứng bên, mắng: “Tứ đệ ngươi còn biết dẫn người đòi công đạo cho muội muội! Ngươi là huynh trưởng lại chỉ biết cáo trạng, tâm tính như vậy bảo Trẫm sao có thể yên tâm giao đại

sự

vào trong tay ngưoi, chỉ sợ

một

ngày nào đó ngươi được lợi, Trẫm bị ám sat, ngươi cũng còn vỗ tay toại nguyện!”

Buổi

nói

chuyện này chỉ mắng Phượng Đồng đến sắc mặt tái nhợt,

một

lòng lạnh lẽo.

Hoàng thượng ưa ân cần thuần lương, thực

sự

không

có hứng thú gì với lão Tam tâm địa gian xảo này, chỉ nhìn thoáng qua liền kêu

hắn

cút

đi.

A Nguyên nhìn Phượng Đồng phẫn hận kéo Bát Công chúa và Cửu Công chúa

đi

ra ngoài, rồi mới vội vàng rót trà

trên

bàn cho Hoàng thượng

nói: “Hôm nay Hoàng bá phụ hao tâm tổn sức vì con, Hoàng bá phụ uống ngụm trà trước rồi nghỉ ngơi

mộtchút.”

“Đều là nghiệp chướng!” Hoàng thượng thấy Phượng Minh

không

nói

lời nào đứng

mộtbên, nét mặt ôn hòa

đi

rất nhiều, mỉm cười

nói: “Thường ngày A Nguyên hay ức hϊếp con, ta nghe

nói

mỗi ngày con đều khóc lóc kể lể với Vương phi,

không

nghĩ được là người đầu tiên ra mặt vì con bé lại là con.”

Phượng minh liền cười ngây ngô lên, thành

thật



nói: “Vương phi toàn giải quyết cho nhi tử, với lại…”

hắn

có chút e lệ đỏ mặt,

nói: “không

để Vương phi cảm thấy con bị thiệt thòi, sao nàng có thể thương tiếc con được?”

nói

xong liền giận dỗi

nói

với Hoàng thượng: “Từ khi trong nhà có thêm hai tiểu tử, địa vị của nhi tử càng thấp thêm, hôm kia

không

phải là ngày rằm sao,

đã

bàn là

sẽ

chỉ có Vương phi cùng con ngắm trăng, mà hai đứa phá đám kia…”

“Khụ!” Hoàng thượng liền khụ

một

tiếng.

Phá đám?

nói

kiểu gì đấy!

“Hai tiểu tử này…” Phượng Minh ấm ức vô cùng, lúc này đây liền nhân tiện cáo trạng: “không

biết gây họa ở chỗ nào mà Tống vương thúc tự mình tới cửa đòi công đạo, nhi tử… nhi tử phải bồi tội với Vương thúc…” Huhu! Hai nhóc con phá đám kia trở về ngủ với Vương phi!

đã

nói

là hoa tiền nguyệt hạ* mà!

Hoa tiền nguyệt hạ:

trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình,

nói

chuyện tình

yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị:

Tận thích sanh ca dạ túy miên,

Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền

(cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ

một

phen…).

Hoàng thượng nghe tường thuật sinh động như

thật

này chọc đến cười lớn, chỉ cảm thấy có

một

nhi tử ngốc nghếch như vậy, cũng là

một

chuyện

không

tồi.

Nếu đều ranh ma như Thuận vương, người trước lại đến kẻ sau

thì

quả thực muốn đưa Hoàng thượng cưỡi hạc về trời mất rồi.

A Nguyên nghe xong chuyện này, chột dạ chui vào bóng tối né tránh, tâm

nói

khôngthể để hai người biết được rằng, bộ mặt lè lưỡi dọa ma mà hai tên nhóc đén Tống Vương phủ vẽ lên mặt thế tử Tống vương… là nàng dạy được.

“Nhi thần cầu xin Phụ hoàng, cho hai nhóc con này ở lại trong cung mấy ngày, đừng hồi phủ quá sớm ạ.” Phượng Minh đương nhiên là thích nhi tử, đây chính là kết tinh tình

yêu

của

hắn

và Vương phi nhà mình mà. Nhưng mà phá phách đến như vậy, Thành vương điện hạ

không

biết con đường phái trước

đang

ở phương nào. Lúc này đây cầu Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng vừa cười vừa lắc đầu bất đắc dĩ, Phượng Minh liền tràn ngập chờ mong mà xoa xoa tay, xin: “một

tháng, mười ngày hồi phủ là được rồi, ai cũng

nói

khoảng cách sinh mỹ, về sau nhi thần nhìn hai tiểu tử này cũngsẽ

không

muốn đánh chúng nó.”

Nghịch ngợm như A Nguyên, Phượng Minh muốn quất

đã

lâu lắm rồi, chỉ là vừa mới cầm tiểu bản làm ra uy nghiêm của phụ thân

một

cái,

đã

Vương phi nhà mình đánh đến kêu cha gọi mẹ.

“Nếu

không

thì… muội

đi

nhìn

một

cái?” Nghĩ đến thế tử Tống vương lại càng

yêuthương hai đứa phá phách này hơn, già đầu rồi còn thích cái này, A Nguyên cảm thấy nghiệp chướng của mình

thì

vẫn nên cứu vớt lại

một

chút.

“Muội đừng tới!” Lòng tốt khó có được của Công chúa điện hạ lại bị ném cho chó ăn, mắt thấy Hoàng thượng hơi hơi gật đầu, có vẻ đồng ý, sắc mặt Thành vương điện hạ biến đổi, ra tiếng ngăn cản, lại thấy muội muội có xu thế phụng phịu, tức khắc tê dại da đầu, cáo trạng trước với Hoàng thượng: “Nhóc con này đến

một

lần, trong phủ lại mở nồi, giàn nho của nhi tử cũng bị rung đổ, mấy ngày kia của nhi thần… Đặc biệt thê lương.”

không

nói

tới giàn nho kia là

hắn

tự mình thiết kế, định hưởng thụ cảm giác nhàn nhã cùng Vương phi với trái cây thơm ngon xung quanh, mà thời điểm giàn nho xui xẻo này đổ xuống, lại đập trúng giữa mặt Thành vương điện hạ kiếp trước tích đức

khôngđủ là

hắn, vì thế…

Từng chịu máu chảy đầu rơi, Thành vương điện hạ nhìn về phía

không

trung, vô cùng ưu thương.

hắn

dằn lòng tự hỏi, đám nhóc con này vì sao

không

gây họa cho kẻ khác, mà lại chỉ nhằm vào

hắn?! Nhà lấy lông dê cũng còn biết

không

thể chỉ lấy từ

một

con được cơ mà!

Vì sao người luôn chịu tổn thương là

hắn

chứ?!

Còn đám nhóc?

Đám nhóc nhìn ra được tình thế

không

ổn,

đã

sớm giải tán rồi!

“không

thể cho bọn chúng gặp nhau, bằng

không, nhi thần

thật

sự

không

còn cách nào sống!” Phượng Minh khóc thảm, tựa như muốn khóc hết bi thương những năm nay ra cả, nhịn

không

được, bổ nhào tới trước mặt Hoàng thượng, ôm đùi lau hết nước mắt nước mũi vào vạt áo Hoàng thượng.

Hoàng thượng sắp cười chết rồi.

Nhi tử ngớ ngẩn thế nào

thì

phải làm sao giờ? Cần phải làm chủ cho nhi tử!

Nhìn nhi tử ngốc khóc thực đáng thương, sắc mặt Hoàng thượng lại biến đổi, trách A Nguyên

đang

cười trộm: “Lần sau,

không

được trêu Hoàng huynh con như vậy nữa.” Nhận được ánh mắt hâm mộ cảm kích của nhi tử, Hoàng thượng sướиɠ rơn, cảm thấy đây mới là nguyên do mình sống lâu đến bao năm nay, liền chậm rãi tiếp tục

nói: “Nếukhông, giàn nho lại đổ nữa, Hoàng huynh con gặp người ngoài thế nào được?”

Phượng Minh chớp chớp mắt, hai mắt cong cong.

A Nguyên biết Hoàng huynh này lo lắng cho sức khỏe Hoàng thượng, bởi vậy cùng hùa theo, liền cũng cười xấu xa

nói: “một

tháng hư

một

lần, cũng đủ để Hoàng huynh xui xẻo

một

tháng!”

Chọc Hoàng thượng cười

một

hồi A Nguyên mới cáo lui, Phượng Minh thấy tấu chươngtrên

án

đã

thành từng chồng cao, cũng

không

đành lòng quấy rầy Hoàng thượng tiếp, cùng ra ngoài với A Nguyên, hai huynh muội chậm rãi

đi

dạo trong cung, trầm mặc tỏng chốc lát, Phượng Minh liếc mắt nhìn A Nguyên

một

cái,

nhỏ

giọng

nói: “Lần này, A Khanh

đã

làm

một

chuyện lớn, ta kể cho muội, muội cũng đừng lo lắng.” Thấy A Nguyên kinh ngạc xem ra,

hắn

liền

nhỏ

giọng: “Nhị Hoàng huynh

nói

với ta, đại ca và nhị ca muội cho người

đi

Giang Nam điều ra, diệt trừ nhà tổ Từ gia.”

“Cái gì?” Sắc mặt A Nguyên biến đổi.

Từ gia ở Giang Nam mới là nhà tổ. Lúc này đây Phượng Khanh lại quyết liệt như vậy, liền làm nàng kinh ngạc.

Như này

không

thua gì quật phần mộ tổ tiên Từ gia lên.

Tuy khϊếp sợ, nhưng cật lực đè nén cảm xúc, A Nguyên vẫn cảm thấy muốn khóc lên, nhịn lại khổ sở trong lòng, nàng liền thấp giọng: “Chỉ sợ Hoàng bá phụ trách tội, hơn nữa…” nàng cúi đầu

nói: “Làm sao bịt miệng thiên hạ được đây?” Chẳng lẽ muốn

nói, vì muội muội thiệt thòi, nên diệt cả nhà người ta? Thanh danh Phượng Khanh và Phượng Đường để đâu bây giờ?

“Đầu óc A Khanh như thế nào muội còn

không

biết sao? Lo lắng gì vậy?” Phượng Minh thấy đôi mắt xinh đẹp của muội muội

đã

ươn ướt, vội vàng an ủi: “Từ gia ở Giang Nam ỷ vào trong cung có Từ Quý nhân và Tuệ Tần, còn có Tam ca và Bát muội, lại trời cao Hoàng đế xa, nên kiêu ngạo hung hăng, coi mạng người như cỏ rác, quả thức chính là khánh trúc nan thư*. A Khanh đột nhiên gây khóc dễ, chứng cứ phạm tội đều

khôngkịp che giấu, tội lớn tội

nhỏ

lại

không



một

kẻ vô tội, bởi vậy cho người tố cáo Từ gia vào trong kinh, A Đường lại tác động từ Đại lý tự, Từ gia Giang Nam liền bị tịch biên.”

Khánh trúc nan thư:

Ý

nói

tội ác quá nhiều,

không

thể viết cho hết.

“Từ gia trong kinh có vẻ như chưa biết việc này?” A Nguyên bèn nghi ngờ.

“Biết chút, có điều vẫn nghĩ là có thể cứu vớt, bọn tiểu bối

không

biết nhiều lắm.” Phượng Minh quay đầu, cười tủm tỉm

nói: “Muội

đã

lớn,

không

lập uy

một

lần, về sau ở kinh thành

không

đứng dậy nổi.” Thấy A Nguyên im lặng gật đầu,

hắn

liền cười,

nói: “Bên ngoài có các ca ca mà, muội

không

cần lo lắng gì cả, chỉ cần sống tự do tự tại với Ngũ muội thôi.”

hắn

sờ sờ đầu A Nguyên, ấm giọng: “Lần này Từ gia bãi quan thôi chức, trong vòng ba đời là xong rồi, ta thấy Phụ hoàng chán ghét Từ thị, về sau Từ thị này cũng

không

thể sống yên ổn được.”

“Nếu muội là Hoàng bá phụ, cũng

sẽ

để bọn chúng còn sống cho

thật

tốt.” A Nguyên cười cười hì hì

nói: “Loại người ghê tởm như vậy, sao chỉ như vậy là đủ được?” Thấy Phượng Minh khó hiểu, nàng liền cười

nói: “Hôm nay Bát muội quả thực thâm tình, nó bằng tuổi với muội, chỉ sợ cũng sắp đến lượt chỉ hôn rồi.”

Phượng Minh nhớ tới Bát Công chúa đáng ghét, lại nghĩ đến Từ thị, đột nhiên sinh ra chút thương hại với Từ thị.

Quả… xứng đáng a~!

Cảm khái

một

chút, Phượng Minh liền kiên trì đuổi A Nguyên về cung Thái hậu,

đi

được nửa đường lại thấy dưới tàng cây hoa nở rơi đầy,

một

nữ nhi xinh đẹp

yêu

mị

đang

rụt rè sợ hãi, mắt thấy Phượng Minh và A Nguyên

thì

vội vàng yểu điệu tiến lại,

nhẹ

giọng: “Mới vừa rồi ở chỗ Phụ hoàng, Tiểu Cửu

không

biết



nội tình, làm Hoàng tỷ tức giận, là Tiểu Cửu

không

phải.” Lúc này đây

trên

đầu Cửu Công chúa chỉ cài

một

đóa hoa trắng

nhỏ, càng đáng

yêu

mảnh mai thêm, lại thêm

một

đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt, dường như muốn quỳ xuống trước mặt A Nguyên,

nói: “Cầu Hoàng tỷ đừng trách tội muội.”

Mắt thấy hai đầu gối nàng ta sắp rơi xuống đất, A Nguyên lại vẫn đứng yên chờ nàng quỳ, Cửu Công chúa cắn chặt răng, nhưng vẫn

không

quỳ, chỉ uốn gối nghẹn ngào.

“Còn thiếu đặt điều nữa thôi.” Phượng Minh lạnh nhạt

nói/

Lời này có chút lãnh khốc. Cửu Công chúa kinh ngạc nhìn

hắn.

Trong cung đồn thổi vị Hoàng huynh lỗ mãng chân chất này là người

yêu

thương các muội muội tỷ tỷ nhất, vì mấy tỷ muội mà chuyện gì cũng làm. Mấy năm nay Cửu Công chúa vẫn luôn muốn thân cận hơn với

hắn, chỉ là năm vừa rồi Thành vương vừa có con, vị huynh trưởng này phần lớn thời gian đều ở nhà bầu bạn với thê tử và nhi tử,không

hay tiến cung, mà dù có tiến cung cũng đều

đi

cùng Thành Vương phi người có ánh mắt như có thể nhìn thấu nhân tâm đó, mỗi lần Cửu Công chúa gặp Thành vương phi, đối diện với cặp mắt băng tuyết lạnh thấu xương này, đều cảm thấy mấy tâm tư của mình đều bị nhìn thấu, mà vị Vương phi này là biểu tỷ của A Nguyên, càng

khôngcó cơ hội tiến lại hơn.

Khó lắm mới có cơ hội,

không

ngờ được rằng Hoàng huynh này lại lãnh đạm như vậy.

“Nghỉ ngơi ở trong cung

đi, bằng

không, bổn vương

không

tha cho ngươi!” Phượng Minh nhìn thấu diễn xuất vừa rồi của Cửu Công chúa, kẻ ngốc

thật

sự

sống trong cungkhông

thể qua được tuổi thành niên, Phượng Minh căn bản là

yêu

quý các tỷ muội mới nguyện ý nhường nhịn, nhưng mà Cửu Công chúa mách lẻo A Nguyên như vậy, đủ loại mưu tính khiến Phượng Minh thập phần

không

vui, lúc này quát

một

tiếng, thấy muội muội này lung lay sắp đổi, liền cười lạnh

nói: “Bổng vương quên

nói

cho ngươi biết, dáng vẻ này của ngươi bổn vương thấy nhiều rồi! Còn dối trá nữa, ta

sẽ

bẩm báo với Hoàng tổ mẫu, để Người dạy ngươi làm Công chúa là phải như thế nào!”

“Ở trong cung ngừng nghỉ nhi, bằng

không, bổn vương

không

tha cho ngươi!” Mới vừa rồi Cửu công chúa diễn xuất, phượng minh xem

thật

thật

nhi, chân chính ngốc tử ở trong cung cũng sống

không

đến thành niên, phượng minh bất quá là thích bọn tỷ muội, mới vừa rồi nguyện ý nhường nhịn, nhưng mà Cửu công chúa như vậy cấp A Nguyên mách lẻo, đủ loại

âm

u, liền kêu phượng minh thập phần

không

mừng, lúc này quát lớn

một

tiếng, thấy này muội muội lung lay sắp đổ, liền cười lạnh

nói, “Bổn vươngđã

quên

nói

cho ngươi, ngươi như vậy bộ dáng, bổn vương thấy được nhiều! Lại

khôngthành

thật, liền đem ngươi bẩm báo hoàng tổ mẫu chỗ, tốt lành giáo giáo ngươi như thế nào làm công chúa!”

Đức hạnh như này của nữ nhân hậu cung rất nhiều, Phượng Minh thấy vẫn còn phải tu luyện nhiều.

A Nguyên liền ý vị thâm trường mà nhìn Cửu công chúa

không

nói

gì.

Lai lịch của Cửu Công chúa có chút vấn đề, trong lòng nàng hiểu



điều này.

một

đứa ngốc đột nhiên tinh ngoan, A Nguyên lại

không

phải cổ nhân thực

sự, nào

không

rõ? Chỉ là lười để ý,

nói

cho cùng, thời buổi này cũng đâu có

nói

chỉ cho phép A Nguyên xuyên

không, người khác

không

được xuyên

không

đâu? Chỉ cần nước giếng

khôngphạm nước sống,

thì

cũng đâu có liên quan gì. Có điều A Nguyên thấy Cửu Công chúa dường như cho rằng bản thân hẳn phải được sủng ái mới đúng, bởi vậy đối nghịch với nàng và Ngũ Công chúa, khiến A Nguyên cảm thấy thực buồn cười, rốt cuộc cũng lườinói

cho Cửu Công chúa nên sống cuộc sống cổ đại thế nào, chỉ phất tay

nói: “Mau quay trở lại với Bát tỷ tỷ đáng thương kia của ngươi

đi

thôi, bằng

không

thì

cái tát

trênmặt Bát tỷ tỷ của ngươi… ngươi yếu ớt mảnh mai như vậy, chỉ sợ

không

dậy nổi.”

“Đa tạ Hoàng tỷ dạy dỗ.” Cửu công chúa ở trong cung bất đắc dĩ, đến cái phong hào cũng

không

có, đương nhiên

không

dám nhiều lời, chỉ thi lễ rồi

đi

nhanh.

“Nó có chút kỳ quái.” Phượng Minh lẩm bẩm trong miệng, thấy A Nguyên

không

để trong lòng liền cũng bỏ qua, lại cười

nói

với A Nguyên: “Hôm nay ta thấy mấy nữ binh đó

không

tồi, có thể che chở muội, cũng

không

có gì gây trở ngại làm người ta

nói

nên lời cái gì, về sau Hoàng huynh cũng đưa cho muội hai người.”

đang

nói

chuyện, nơi xa có hai người bước tới, A Nguyên thấy thế liền dừng lại, nở nụ cười.

Người tới đúng là Ngũ Công chúa, còn có

một

thiếu phụ khuôn mặt trầm tĩnh, dáng vẻ thong dong, mặc y phục đoan chính màu đỏ sậm, thập phần trầm ổn, người nọ thấy A Nguyên liền nở nụ cười cung kính, thỉnh an, xong mới đứng bên người Ngũ Công chúa.

“Biểu tẩu chính là phóng khoáng như vậy.” Tuy rằng Ngũ Công chúa

nói

như vậy, thái độ lại thập phần hòa khí, tựa hồ tình cảm với thiếu phụ này

không

tồi.

Nữ nhân này là đại phu nhân phủ Định Quốc công, biểu tẩu của Ngũ Công chúa. Năm xưa Tĩnh Bắc hầu giận dữ từ hôn, phu nhân Định Quốc công như chết

đi

sống lại vì nhu tử, huống chi tinh thần Khánh Chấn bị chấn động mạnh, thấy nữ nhân là sợ hãi, mấy năm nay Đức phi và phu nhân Định Quốc công sầu thúi ruột vì

hắn, chỉ nghĩ đến việc tìm cho

hắn

một

nữ nhân thích hợp. Đức phi còn chưa tìm ra, phu nhân Định Quốc công lại vào

một

ngày

đi

ra ngoài gặp được vị đại phu nhân này, lúc đó



nương này chỉ là

một

nữ nhi nhà thương, phụ thân bện

đã

chết, chỉ còn lại quả phụ, đệ đệ còn

nhỏ, bốn phía đều có thân thích mơ ước gia nghiệp nhà nàng, chính vì như vậy, vị đại phu nhân này mở ra

một

đường máu, đấu văn đấu võ áp đảo toàn bộ thúc bá như lang sói đó, bảo vệ được gia nghiệp

không

nói, còn có thể hô mưa gọi gió.

Phu nhân Định Quốc công liếc mắt

một

cái liền nhắm trúng, nữ nhân như vậy, trời sinh chính là thành gia lập nghiệp, bởi vậy cũng bất chấp xuất thân từ thương hộ

khôngxứng với phủ Định Quốc công của nàng, mà tự mình tới cửa cầu thân.

Lúc đầu vị này

không

đồng ý lắm, chỉ sợ

không

môn đăng hộ đối, nhưng phu nhân Định Quốc công nào có thể từ bỏ? Liên tục quan tâm, cũng khiến nàng sinh lòng cảm kích, lại nghe được từ đầu đến cuối chuyện xưa của phu nhân Định Quốc công, hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý.

hiện

nay, vị đại phu nhân này

đã

gả vào phủ Định Quốc công được bốn năm, phu nhân Định Quốc công cảm thấy mỹ mãn, lúc đầu còn dẫn nàng qua lại mấy nhà thế gia, đợi đến khi nàng

đã

có thể chấp quản được hết liền

không

quản chuyện trong phủ nữa, yên tâm mà an dưỡng tuổi già.

“Lần này biểu tẩu tiến cung là vì chuyện gì vậy?” A Nguyên liền tò mò hỏi.

“Nghe

nói

Hoàng thượng hạ chiếu, triệu các võ tướng nơi khác hồi kinh..” Khánh Đại phu nhân mỉm cười, liền ôn hòa mà

nói: “Cũng nghe

nói

lần này trong các võ tướng trở về có thân thích bà con xa của nhà thần, vì vậy Đức phi nương nương thỉnh mẫu thân tiến cung

nói

chuyện, mẫu thân muốn thần cũng nghe an bài, bèn bảo thần cùng tiến cung.” Nàng

nói

chuyện

nhỏ

nhẹ, làm người nghe thấy rất thoải mái, nhưng có ai biết, ngày đó, A Nguyên tận mắt nhìn thấy, vị Khánh Đại phu nhân này cầm con dao mổ lợn đuổi theo người thúc thúc muốn tranh đoạt gia nghiệp nhà nàng đến độ ông ta rơi giày cũng

không

dám nhặt chứ?

Lúc này đây, A Nguyên gặp vị Khánh Đại phu nhân này liền nhớ tới cảnh tượng ngày đó, con dao gϊếŧ heo đó phóng ra từ tay nàng, ánh sang bén nhón lóe lên

trên

khôngtrung, chỉ thiếu làm thịt thúc thúc nàng ngay lập tức.

“Trong phủ Định Quốc công có thân thích lợi hại như vậy từ khi nào thế?” Ngũ Công chúa lại thấy kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Sao mẫu phi

không

nói

với muội?” Nếu phủ Định Quốc công có thể có người có tiền đồ lãnh binh bên ngoài như vậy, phu nhân Định Quốc công tội gì phải nhọc lòng trong phủ thế chứ?