Đừng nhìn vào việc Phượng Thành đối xử chẳng ra gì với A Kính, ở trước mặt Trạm gia lại có tiếng con rể tốt.
Năm kia vào sinh thần của Phu nhân Thành Dương bá, vị cháu rể này xấu hổ e thẹn mà qua trước tận hai ngày, con vợ cả vương phủ tự mình bận trước bận sau ở Trạm gia tiếp đón khách quan, vô cùng hiếu tử hiền tôn, còn đối với Phu nhân Thành Dương bá
thì
há mồm chính là “Bá nương của cháu” như thế này, ra làm sao, ai
không
biết còn tưởng vị này mới chính là người Trạm gia đây.
Ân cần biết điều như vậy, cho dù biết giữa
hắn
và A Kính chẳng hòa thuận, nhưng ai có thể làm mặt lạnh được đây? A Nguyên vốn muốn tăng thể diện cho Phu nhân Thành Dương bá, bởi vậy tỏ ra vô tình đề cập tới vấn đề của
một
thanh niên “vì ở nhà nhàn rỗi
không
có việc gì mà nhỡ lầm đường lạc lối, nhưng kỳ
thật
khả năng
không
tồi vẫn có thể cứu giúp được” với Hoàng thượng, Hoàng thượng vốn ôn hòa với tôn thất, nghe vậy cũng cảm thấy có lý, liền triệu kiến thanh niên “lầm đường lạc lối” này tớimột
chút.
Quay trở lại, Phượng Thành tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng khuôn mặt thực
sự
dễ nhìn.
Hoàng thượng vừa thấy khuôn mặt tuấn tú thẹn thùng này liền cảm thấy có được vẻ ngoài như vậy hẳn
không
thể nào quá hư hỏng, nghĩ nghĩ, vậy mà lại cho Phượng Thành
một
chức Chỉ huy sứ Tam phẩm, bảo
hắn
tự phát huy
đi.
Tuy rằng chức quan
không
cao, cũng chỉ trị an răn dạy nghiêm cấm gì đó trong kinh thành mà thôi, học trò tôn thất trong kinh ở nhà ăn chơi là nhiều, Phượng Thành có thể có
một
công việc như vậy
đã
là tương lai sáng rọi. Hoài Nam Vương phi đại hỉ, học trò tôn thất nhiều vô hạn, Phượng Thành có thể lọt vào mắt Hoàng thượng, biết đây là A Nguyên
đã
thủ thỉ trước mặt Hoàng thượng, cũng biết là nhờ mối quan hệ với Phu nhân Thành Dương bá, vậy nên tự mình tới cửa, cùng bối phận thông gia với Phu nhân Thành Dương bá,
hiện
giờ qua lại thân cận thập phần, tuy
không
mặn
không
nhạt với A Kính, nhưng đối với mấy huynh đệ Trạm gia lại cũng rất tận tâm, bên ngoài khá chiếu cố, thực
sự
có vài phần quan hệ sui gia.
Người nhà bình thường liên hôn, chính thê
nói
cho cùng chỉ là làm cảnh, ai có thể quản đến việc trong phòng của người ta chứ? Phu nhân Thành Dương bá
không
phải người lấy ơn báo oán, cũng hoàn toàn
không
dò hỏi tình hình sống của A Kính trong vương phủ, chỉ
đi
lại với Hoài Nam Vương phi mà thôi.
Có điều,
hiện
giờ A Kính vẫn có mặt mũi chính thê, chẳng sợ Phượng Thành lạnh nhạt với nàng,
một
tháng vẫn có thể nghỉ lại phòng A Kính
một
ngày, nay thành thân
đãmấy năm, A Kính khó khăn lắm mới mang thai, lại sẩy mất, cũng
không
biết sau này
sẽthế nào.
“Nghe
nói
di nương kia lợi hại lắm, huống chi cũng xuất thân trong sạch…” Tô Dungkhông
có cảm tình gì với A Kính, nhắc đến cái này cũng chẳng kiêng kị, chỉ tiến tới bên tai A Nguyên
nhỏ
giọng
nói: “Nghe
nói
là bởi vì mấy năm trước khi A Kính vào phủ, Ngũ gia vương phủ kia chưa có con cái, Vương phi lại
không
muốn
hắn
sớm có con vợ lẽ huyết mạch đê tiện, nên
đã
cố ý tìm được nhà này, gia đạo sa sút nhưng có huynh trưởng làm trưởng sử vương phủ cho Vương gia, cũng coi như xuất thân nhà đọc sách, Vương phi liếc mắt
một
cái liền thích, tự mình hỏi vợ tới làm nhị phòng.”
“Chỉ cần phủ Thành Dương bá
không
ngã, vương phủ kia vẫn
sẽ
cho nàng ta
một
bát cơm ăn.” A Nguyên trầm mặc trong chốc lát, liền nhàn nhạt
nói.
Phủ Hoài Nam vương tuy rằng
không
nổi trội giữa kinh thành, nhưng con cháu nhiều tiền đồ, nếu
không
phải vì quan hệ giữa Trạm gia và phủ Hoài Nam vương, A Nguyên cũng
sẽ
không
lo lắng tính toán,
nói
tốt cho Phượng Thành trước mặt Hoàng thượng, có được
sự
thân cận của Hoài Nam Vương phi đối với Trạm gia.
Căn cơ Trạm gia nông cạn, chỉ có nhiều thế hệ liên hôn với thế gia tôn thất mới có thể sang quý kéo dài.
Mà nể mặt Phủ Thành Dương bá, tuy cuộc sống của A Kính có chút gian nan, nhưng cũng
sẽ
không
bị người ta chà đạp.
Chỉ là Hoài Nam vương phi
không
bận tâm tới Phủ Thành Dương bá
đã
nạp nhị phòng cho Phượng Thành, có thể thấy được là rất tức giận.
“Nghe
nói
là tuyệt sắc, mê hoặc
cô
gia đến
không
biết đường về, A Kính đau khổ, cũngkhông
biết ở vương phỉ xảy ra chuyện gì, mà đứa bé bị mất.” Trong chuyện này hẳn có nguyên do khác, nhưng mà A Kính sảy thai, Phượng Thành
đã
tự mình khóc lóc nhận tội chịu phạt trước Trạm phủ, miệng
nói
là bản thân vô đức làm mất con vợ cả, nước mắt nước mũi
một
phen, liền tục
nói
chính mình sai rồi, đáng thương như vậy, nhìn ra được là tiểu tử làm bộ làm tịch này thay các nữ nhân lười ra mặt vì A Kính nên tới, Trạm Tam phúc hậu và A Nhạc lại cảm thấy
cô
gia này áy náy trong lòng, nên vẫn an ủi vài câu.
thật, đối với A Kính
đã
nhiều năm như vậy còn chưa sinh hạ con dòng chính cho Phượng Thành, Trạm Tam và A Nhạc vẫn có chút đuối lý.
Cũng đâu thể để người ta tuyệt hậu chứ?
Phượng Thành nhận được
sự
an ủi của nhạc phụ và
anh
vợ
đã
mỹ mãn mà
đi
rồi.
“Nếu phụ huynh đều
không
nói
gì, chúng ta cũng đừng đúc kết.” A Nguyên rũ mắt, nhàn nhạt mà
nói: “Đó là kẻ
không
biết tốt xấu, chính là cho dù ngươi tới cửa đòi công đạo cho nàng, nàng còn tưởng rằng ngươi định tới bỏ đá xuống giếng đấy.” Tính tình của A Kính là thể loại gì nàng hiểu rất
rõ.
“Ta hiểu, chỉ là
nói
nói
với người thôi, trong lòng cũng chẳng ấp ủ gì cả.” Bạn tốt ở kinh thành của Tô Dung
không
có nhiều lắm, chỉ có A Nguyên cũng coi như là
khôngđánh
không
quen.
Năm đó vừa mới hồi kinh, Tô Nhị tiểu thư tới gặp vị hôn phu A Đồng, liền thấy
một
con nhóc ưỡn bụng bia hất hàm sai khiến người trong lòng của mình, tức khắc liền thọc tổ ong vò vẽ,
không
nói
hai lời
đi
lên túm lấy nhóc con kêu oai oái lên, vẻ mặt hung thần ác sát. Nhóc con chịu để yên sao? Tất nhiên là
không! Quay đầu lại liền cắnmột ngoạm lên tay Tô Nhị tiểu thư, mắt thấy miệng chó sắp cắn nát da thịt của mình, Nhị tiểu thư giận dữ, lập tức lăn lộn
trên
đất với đứa nhóc này, làm A Đồng ngơ ngẩn trợn mắt há mồm đứng nhìn.
Đánh
một
hồi, hai
cô
bé mặt mũi bầm dập tự mình bò đậy, đồng thời đạp A Đồng ngớ ngẩn
một
cái, từng người
một
chỉnh trang đầu tóc mặt mũi bẩn thỉu mà kiêu ngạo rờiđi.
Lúc sau A Dung biết được nguyên do của trận huyết án này là đệ đệ ngốc nghếch nhà mình, cười cười, chẳng
nói
chẳng rằng, bảo đệ đệ tủi thân
đi
chép mấy trăm bản sách chữ, khiến đệ đệ vốn
không
ưa đọc sách này có khổ mà
không
thể
nói.
Lúc sau A Dung biết được nguyên do dẫn tới trận huyết án này là đệ đệ ngốc nghếch nhà mình
thì
cười cười, chẳng
nói
chẳng rằng, chỉ bảo đệ đệ tủi thân
đi
chép mấy trăm trang sách chữ, khiến đệ đệ vốn
không
ưa đọc sách này có khổ mà
không
nói
nổi.
Về phần A Nguyên, đáng thương như vậy, đương nhiên là phải cho mỹ thiếu niên trông thấy
không
phải sao? Ngày ngày được mỹ thiếu niên tự mình thoa thuốc cho, còn ôn nhu hỏi “Có đau
không?”, đến trái cây được gọt cũng chỉ cần há miệng ra ăn,đã
làm Công chúa điện hạ khi
đang
ghé vào đầu gối mỹ thiếu niên cảm thấy rằng, đánh nhau, kỳ
thật
là loại thể dục hữu ích cho thể xác và tinh thần hạng nhất. Sau đó Thái hậu, Hoàng thượng nhìn thấy, A Nguyên cũng chỉ cười hì hì
nói
là vui đùa, việc này
đã
làm Trần Lưu Quận quân ở bên ngoài biết
rõ
thân phận của nàng thở phào
nhẹnhõm
một
hơi, càng muốn Tô Dung đến nhận lỗi, có điều hai
cô
bé nhất kiến như cố*, nay
đã
thân thiết nhiều năm.
Nhất kiến như cố:
Mới gặp mà như bạn bè lâu năm.
Tô Dung lại biết hôn
sự
sau này của A Nguyên đại khái là
sẽ
dừng ở chỗ A Dung, nên quan hệ với A Nguyên quan hệ cũng càng hòa hợp thêm.
“Trong phủ chúng ta cũng bắt đầu náo nhiệt rồi.” A Nguyên liền cười tủm tỉm mà
nói.
“Đáng tiếc
không
phải đích trưởng.” Tô Dung ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn A Nguyên quay đầu ho khan
một
cái, nghĩ đến A Dung xưa nay
không
muốn dùng hônsự
bức bách nàng, chỉ cam tâm tình nguyện mà chờ chính nàng gật đầu, liền chọc chọc vào trán A Nguyên bất đắc dĩ
nói: “Ngươi cũng nghĩ cho đại ca
đi.” Nam nhân bằng tuổi A Dung có ai chưa có con trai con
gái
đây?
nói
một
câu đáng khinh chính là, A Dung nghẹn như vậy, nhưng đừng mắc nghẹn đến mắc lỗi là được.
“Đáng ghét!” A Nguyên che mặt, “e thẹn” đẩy Tô Dung
một
cái.
Trạm Tam thiếu phu nhân có thể lên ngựa vung đao suýt nữa bị cái huých “nhẹnhàng” này đẩy ngã xuống đất, thấy A Nguyên cười lên ha hả, tức khắc đỏ mắt, nhào lên vật lộn đùa giỡn với A Nguyên
một
hồi, hai người lăn thành
một
đống
trên
giường đất, xiêm y lộn xộn hết cả, lâu sau dọn dẹp lại đồ đạc rồi kêu nha đầu tiến vào trang điểm lại cho hai nàng lần nữa, mới cho người lui xuống, Tô Dung cười cười chê bai: “Tính tình này của người thực
không
biết
nói
sao cho phải.” Công chúa được sủng ái bình thường nào có chuyện
sẽ
nói
cười với người khác như vậy chứ? Tựa như nghĩ tới điều gì, Tô Dung liền cười hỏi: “Ta nghe
nói
Phủ Công chúa của Ngũ Công chúa
đã
xây dựng
không
tồi rồi, đây là sắp đại hôn sao?”
Đức phi và phủ Định Quốc công
đã
sớm ăn ý với nhau, đối với Đức phi an phận thànhthật
và lão Định Quốc công khi mình vừa lên ngôi
đã
quy phục
thì
Hoàng thượng rất vừa lòng, bản thân cũng thích Ngũ Công chúa, bèn sớm đồng ý chỉ hôn, chỉ chờ Ngũ Công chúa lớn liền thành thân.
“Nghe ý tứ của Hoàng bá phụ
thì
là thế.” A Nguyên cười cười, nghĩ tới tiểu biểu đệ phủ Định Quốc công ngày càng dùng những câu
nói
ngu xuẩn làm mình hộc máu kia, mặt nàng liền đen.
Tô Dung chỉ coi như
không
thấy,
nhẹ
giọng cười
nói
với A Nguyên: “Trước đây phủ từng nhận được bái thϊếp của phủ Định Quốc công, người cũng biết
hiện
giờ
cô
côkhông
muốn
đi
đâu, nhị tẩu lại ở cữ, bởi vậy lệnh ta qua đó. Ta cũng buồn chán,không
bằng người
đi
cùng, chúng ta cũng có bạn.”
“A~ Vẫn là ‘cô
cô’ cơ à?” A Nguyên như tìm ra lỗi sai của nàng, liền chỉ nàng cười rộ lên, vẻ mặt chế nhạo.
Tô Dung trầm mặc, cắn răng hỏi; “Người cố tình bới móc phải
không?” rất có dáng vẻ gợi đòn. Công chúa điện hạ tay già chân yếu, nào gánh được nổi, lập tức cầu xin tha thứ, chỉ cười
nói
với nàng: “Ngũ Hoàng tỷ tất nhiên
sẽ
đi, đến lúc đó ta xuất cung cùng tỷ ấy, cũng coi như có bạn có bè.” Thấy lúc này đây Tô Dung mới gật đầu, lại ngó xung quanh
không
có người, liền nghi ngờ hỏi: “Nữ binh theo ngươi đâu rồi?” Trần Lưu Quận quân mẫu thân Tô Dung là nữ trung hào kiệt, theo như Túc Vương phi
nói
lộ ra với nàng
thì
vị quận quân này tước vị
không
cao, lại thực
sự
là
một
cô
nương gan lớn, năm xưa ở bên ngoài liếc mắt
một
cái nhìn trúng huynh trưởng của Phu nhân Thành Dương bá, theo đuổi đến mức Túc vương mặt dày mày dạn cũng xấu hổ, cuối cùng thành công rước được mỹ nhân về, mấy năm nay vẫn cực kỳ ân ái, phu thê cầm sắt hào minh, trong nhà cũng
không
có cơ thϊếp.
Đương nhiên, A Nguyên cảm thấy, có thể dám qua mặt đội nữ binh của Trần Lưu Quận quân mà nạp thϊếp,
thì
đến tột cùng là loại sắc quỷ
không
thiết sống nào chứ?
Trận Lưu Quận quân nổi danh nhất chính là những nữ binh bưu hãn này, đương nhiên cũng phải phân nữ binh cho hai khuê nữ của mình.
“Cho đại tỷ tỷ của ta mượn.” Tô Dung nhắc tới cái này liền phiền, lúc này đây giận giữnói
với A Nguyên: “Người
nói
thử xem, đại tỷ tỷ của ta tuy
không
có tước vị, nhưng có vương phủ của ngoại tổ phụ làm chỗ dựa, Vương gia là cậu, mẫu thân là Quận quận, vậy mà giờ còn tam tòng tứ đức, mới được bao lâu mà vì muốn giữ thanh danh hiền lương,
đang
định nạp thϊếp cho đại tỷ phu!”
Thấy A Nguyên
đang
uống nước, nghe đến đây đột nhiên phun ra, cũng cảm thấykhông
thể tưởng tượng được, chỉ bất đắc dĩ
nói: “Việc trong nhà của tỷ thực
sự
lộn xộn, ta nghe xong tuy
không
có ý định quản cả việc nhà của tỷ ấy, nhưng mấy nữ binh đó đưa cho nàng, cũng coi như chăm sóc nàng
một
nửa.”
Trưởng tỷ của Tô Dung là trưởng nữ trong nhà, tuy rằng mưa dầm thấm đất, từng nhìn thấy Trần Lưu Quận quân rút đao đuổi gϊếŧ đám
yêu
tinh dám tới cửa, có điều trong lòng nàng vẫn cảm thấy nữ nhân
trên
thế gian nên lấy hiền lương làm trọng, huống chi Trần Lưu Quận quân mang danh đố kỵ, hôn
sự
của nàng quả
thật
có chút khổ sở, mấy thế gia có thanh danh
không
dám nghênh hổ cái vào cửa, chỉ sợ hỏng cả nhà.
Trần Lưu Quận quân sầu trắng đầu, sẵn muốn gả khuê nữ này trở lại nhà mẹ đẻ, rốt cuộc còn có
một
cậu trai coi như ưu tú
không
sợ chết nhìn trúng thế lực Trần Lưu Quận quân mà nguyện ý đánh ván bạc này.
Vì vậy, trưởng tỷ của Tô Dung càng oán giận Trần Lưu Quận quân mẫu thân nàng, sau khi xuất giá đến nữ binh mẫu thân tặng mình cũng
không
mang theo, tự mình dẫn thịt tỳ và nha đầu gả qua, bởi nàng ôn nhu hiền lành, nhà chồng lại càng vui mừng, cuộc sống trôi qua cũng
không
tệ lắm, lúc này đây cũng
không
biết nghe ai khuyến khích, mà lại cảm thấy thân là nữ nhân hẳn phải
không
ghen ghét
không
đố kỵ, nạp tiểu thϊếp vào phòng cho phu quân, hồng tụ thêm hương*, khai chi tán diệp mới là đạo lý, vừa rồi mới tìm cho phu quân mấy thϊếp thất mỹ mạo, bày tỏ bản thân hiền lương, còn Tô Dung biết được chuyện này lại vì tỷ tỷ mà rầu thúi ruột.
“Ta
nói
này, ta
không
nghe lầm chứ?” A Nguyên sống nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp qua nữ nhi thế gia “hiền lương” như vậy đâu.
“Nếu
không, phụ thân còn chưa hồi kinh, mẫu thân ra roi thúc ngựa mà trở về để làm gì đây?” Tô Dung sắp sầu bạc đầu vì tỷ tỷ này, bèn thở ngắn than dài mà
nói: “Cònkhông
phải vì đại tỷ tỷ sao? Tính tình của tỷ ấy như vậy, nếu còn thêm hai tiểu thϊếp trong nhà, có khi bị người chèn ép chết
không
chừng. Còn nữa, người cũng ngẫm lại thử xem,
hiện
giờ
không
phải gió đông thổi bạt gió tây,
thì
chính là gió tây áp đảo gió đông. Đại tỷ lui từng bước
một, đại tỷ phu sau này được
một
tấc lại muốn tiến
mộtthước, vậy sống thế nào đây?” Nàng ném chén trà
trên
tay xuống bàn, tâm phiền ý loạn mà
nói: “Con dòng chính còn chưa được sinh ra, còn muốn bản thân thiệt nữa!”
Đại tỷ và nàng cùng được dưỡng dưới gối Trần Lưu Quận quân, ăn cơm giống nhau, tình tình lại hoàn toàn bất đồng.
Vì việc của đại tỷ nàng, Trần Lưu Quận quân cũng nhận ra bài học,
nói
cái gì cũng phải đính hôn Tô Dung cho Trạm gia, sợ nàng chịu thua thiệt ở bên ngoài.
“Như này cũng quá hiền lương rồi.” Tuy rằng A Nguyên chưa gặp trưởng tỷ Tô Dung bao giờ, nhưng vì thân với Tô Dung nên cũng rất để ý, vội vàng hỏi: “hiện
giờ đại tỷ phu của ngươi đồng ý rồi?”
Tô Dung trầm mặc
một
hồi, lâu sau mới mệt mỏi đáp: “Nào dám? Mẫu thân vừa hồi kinh liền tự mình triệu đại tỷ phủ tới hỉ về việc này, người cũng biết tính mẫu thân rồi đó, cực dữ dằn, vừa mở miệng ra đại tỷ phu
đã
quỳ xuống tại chỗ, thề thốt
không
có tâm tư này, trước mắt về nhà
sẽ
lập tức khuyên đại tỷ tỷ đừng “giúp”
hắn
đấy.”
khôngphải nam nhân nào cũng dám
đi
phong lưu khoái hoạt ngay dưới mí mắt nhạc mẫu bưu hãn, Trần Lưu Quận quân thực
sự
muốn lấy mạng,
nói
muốn ngươi chết
thì
tuyệt đối
không
chém ngươi tàn phế. Ai dám nạp thϊếp chứ? Đại tỷ phu của Tô Dung khóc lóc thảm thiết, cũng bởi vì nhà mình còn phải dựa vào sui gia, nên trước mắt chỉ thiếu đội trưởng tỷ Tô Dung lên đầu thôi.
“Tìm ra kẻ nghĩ ra ý tưởng này mới là chính.” A Nguyên
không
khỏi chỉ điểm thêm
mộtcâu.
“Người
nói
đúng!” Tô Dung chỉ biết phiền lòng, lại
không
nghĩ tới điều này, tức khắc vỗ tay cười
nói: “Ta biết người rất thông minh mà, bởi vậy mới muốn
nói
cho người để người giúp đỡ.”
nói
xong liền lộ ra vài phần sát khí: “Dám gieo họa cho đại tỷ như vậy, để ta biết được là ai, vài roi quất chết ả!”
A Nguyên cảm ruồi bọ
không
bâu trứng
không
nứt, tỷ tỷ kia của Tô Dung chính là cái bánh bao, còn có thể đổ thừa người khác hại nàng sao?
không
phải lần này,
thì
về sau tất cũng
sẽ
có. Bản thân
không
có chính kiến,
nói
gì tin ấy mới là điểm chết người. Nhưng mà mấy cái này, nhìn mặt Tô Dung nàng lại
không
nói
ra được, bởi vậy chỉ cười cười, thấy măắt Tô Dung tỏa sáng, lại cười lần nữa,
nói: “Nếu ta là Quận quân,
thì
sẽtới nhà chồng của đại tỷ ngươi, bắt kẻ nọ ra, kéo ra giữa phủ quật roi đến chết trước mặt mọi người, mới gọi là gϊếŧ gà dọa khỉ!”
Dù sao thanh danh của Trần Lưu Quận quân
đã
sẵn có, còn lo gì nữa?
“Chỉ sợ sứt mẻ tình cảm giữa mẫu thân và đại tỷ tỷ.” Tô Dung đồng ý, nhưng vẫn khó xử mà
nói.
“trên
đời này nào có cha mẹ
không
vì con cái mình đâu?” A Nguyên liền thở dài,
nói: “Ngươi nhìn
đi, coi như biết
rõ
điều này, Quận quân cũng
sẽ
làm như vậy.” So với trở mặt, người làm cha mẹ càng lo cuộc sống của con cái
không
được hạnh phúc hơn.
Chỉ là
không
biết vị đại tiểu thư này có thể hiểu được tấm lòng của Trần Lưu Quận quân bao nhiêu.
“Đa tạ Người.” Tô Dung cảm kích vươn tay, cầm lấy tay A Nguyên, dừng
một
chút mới lau lau khóe mắt của mình, ra bên ngoài nhìn nhìn sắc trời rồi mới cười
nói
với A Nguyên: “Giờ này ngày thường đại ca cũng từ ngoài về rồi, ta cũng
không
dám giữ Người lại chỗ này, Người
đi
đi.”
nói
xong, mặt lại đỏ lên, chỉ nằm ở
một
bên cười.
A Nguyên lại cảm thấy có gì đáng đỏ đâu? Cũng chỉ là lưỡng tình tương duyệt* thôi, cổ nhân
thật
là
không
đủ trải nghiệm. Nhe răng tợn mắt với Tô Dung địa kinh tiểu quái*một
phen, Công chúa điện hạ xinh đẹp hư đốn vẫn ngồi ở bàn trang điểm của Tô Dung mà chỉnh trang lại cho tốt
một
hồi, xong xuôi mới cảm thấy bản thân tuyệt trần đến trời sụp đất nứt, dương dương đắc ý rời
đi.
Lưỡng tình tương duyệt:
Tình trong như
đã, mặt ngoài còn e.
Đại kinh tiểu quái:
Hiểu biết quá ít nên kinh ngạc.
không
gọi người
đi
theo, A Nguyên tự mình ngẩn người trong vườn, quả nhiên chưa được
một
lát liền thấy phía xa xa có
một
thanh niên càng tuấn tú hơn, vẻ mặt tươi cười tiến nhanh tới, thấy nàng cũng
không
nói
lời nào, chỉ lại gần cầm tay A Nguyên, hồi lâu sau mới
nhẹ
nhàng
nói: “nói
cho cùng vẫn là mùa thu, gió rất lạnh, người ngồi bên ngoài như vậy
không
tốt lắm.” Thấy A Nguyên cười tủm tỉm nhìn mình,
hắn
lạikhông
buông tay ra, lý lẽ chính đáng: “Tay lạnh cóng thành thế này
không
phải khiến người khác lo lắng sao?Ta ủ ấm cho Người.”
“Bổn cung cho phép.” Công chúa điện
không
nói
cho A Dung xấu xa là bản thân cố ý để tay lạnh, cho A Dung cơ hội thân mật với mình đâu.
A Dung thấy nữ nhi xinh đẹp ngửa đầu dương dương đắc ý, tức khắc mỉm cười
mộtchút, mới gật đầu
nói: “Là thể diện của vi thần.”
“Biết được
thì
tốt.” A Nguyên nhìn bốn bề vắng lặng, cùng với dáng dấp ngày càng tuấn mỹ của A Dung, vài ngày
không
gặp, lúc này đây hết sức nhó nhung đến ngứa ngáy trong lòng,
sự
từ gan sinh ra, tiến sát tới trước mặt A Dung, gặm gặm lên gương mặt trắng nõn tinh tế kia, A Dung cũng
không
giận, biết Công chúa ngày
đang
hóa chó, chỉ yên lặng đứng yên.
Mắt thấy
hắn
“hiền lương thục đức” như vậy, tâm hồn đen tối của A Nguyên trỗi dậy, tròng mắt chuyển dộng, thè đầu lưỡi của mình ra
một
chút, liếʍ hai cái
nhẹ
nhàng lên dấu trăng
trên
gương mặ tthanh niên.
“Người tích đức chút
đi.” A Dung dù bình tĩnh nhưng rốt cuộc
không
phải người chết, lửa trong người dần bùng lên, lại gặp được
một
khuôn mặt
nhỏ
xinh đẹp tinh xảo, thiếu chút nữa
đã
không
nhịn được, mắt thấy A Nguyên cười gian xảo, cảm thấy bản thân đυ.ng trúng
một
Công chúa lòng dạ hiểm độc như vậy, quả thực tổn thọ mười năm.
“Bổn cung cho huynh ít phúc lợi,
không
muốn
thì
thôi vậy.” A Nguyên bị bàn tay nóng rực của thanh niên cầm đến phát đau, trong lòng đắc ý, cảm thấy bản thân mị lực khôn cùng, liền nhân tiện khoe mẽ mà
nói.
A Dung nhắm mắt, mà A Nguyên lại vẫn còn
đang
cười xấu xa, bèn tức khắc
khôngnhịn nổi, duỗi tay búng vào trán nàng
một
cái, thở dài
nói: “Còn muốn ta chờ tới khi nào đây?”
“Hai mươi tuổi
đi.” A Nguyên cười hắc hắc.
A Dung bị Công chúa nghịch ngợm này làm cho tức giận muốn chết, nhưng chẳng nỡ đánh nàng, lại nghĩ tới điều gì đó, nhướng mày hỏi: “Hóa ra, năm nay có tin tức tốt hả?”
nói
xong, bản thân cũng
không
nhịn được cười, đối diện với vẻ mặt trợn mắt há mồm của A Nguyên, liền thực ôn nhu
nói: “Phủ
đã
dọn dẹp
không
tồi rồi, nếu Người thích, dù đến quý phủ Công chúa ở với Người ta cũng nguyện ý.” Thấy mặt A Nguyên đỏ lên, liền cười tủm tỉm
nói: “Ta
đã
biết từ sớm, thánh chỉ đồng ý đại hôn
trên
tay Hoàng thượng chỉ có hai tờ, cũng chỉ để người vui vui vẻ vẻ
một
chút thôi.”
“Huynh biết trước rồi.” A Nguyên cảm thấy tên này thực
sự
quá thông minh, về sau chỉ sợ
không
có đường sống cho Công chúa điện hạ.
Hoàng thượng tuy thương nàng, nhưng cũng biết A Dung chờ tới bây giờ
không
hợp đạo lý, bởi vậy
đã
sớm nghĩ đến việc tứ hôn. A Nguyên loáng thoáng nghe thấy rồi lại vẫn coi nhưu
không
biết, vốn định trêu đùa A Dung,
không
nghĩ được là
hắn
đã
nghe phong thanh được từ đâu, vậy mà còn biết
rõ
hơn mình.
“nói
xem nào,
đã
biết được chuyện tố này, có còn để tâm đến công việc của huynh nữa
không
đấy?” Cảm thấy cần thiết phải
nói
sang chuyện khắc, bằng
không
sau này thành thân thể nào cũng bị nhắc lại điểm “lòng dạ hiểm độc” này của mình, Công chúa điện hạ liền thực chột dạ đánh trống lảng.
“Người yên tâm,
không
dám chểnh mảng.” A Dung nén cười, dẫn A Nguyên tới ngồi ở bàn đá trong vườn, rồi ôn hòa
nói.
A Nguyên nhớ tới việc Trịnh Vương
nói
thoáng qua với mình, vội vàng
nói
việc Tổng đốc kia với
hắn, để
hắn
chú ý, chớ có tiếp cận quá mức với người này, lại thấy A Dungkhông
biết vì sao nở nụ cười, tức khắc tò mò hỏi: “Chẳng lẽ có chỗ nào ta
nói
buồn cười?”
“Cũng
không
phải.” A Dung liền lắc đầu, cảm tạ tâm ý A Nguyên trước, khen đến khi nàng rung đùi đắc ý, mới mỉm cười
nói: “Ta
đã
biết người Người nhắc tới này.” Thấy A Nguyên lộ vẻ lắng nghe,
hắn
hơi dừng lại, rồi cười
nói
:”Đây là kẻ thập phần gió chiều nào theo chiều ấy, biết thuyền lớn Từ gia
không
đáng tin cậy,
đi
chuyên doanh khắp nơi, tính đến tìm chỗ dựa khác, hôm kia còn tìm tới phụ thân. Đường đường là Tổng đốc, quan to nhất phẩm, ở trước mặt phụ thân còn có thể khom lưng, lời gì dễ nghe đều
nói
ra, có thể thấy được là kẻ có dã tâm.”
“Mặt dày mày dạn cũng là
một
loại kỹ năng trong triều.” A Nguyên liền
nhỏ
giọng
nói.
A Dung nhướng mày, bất đắc dĩ nhìn nhìn nàng, liền tiếp tục
nói: “hắn
muốn gì phụ thân biết
rõ, chỉ là xưa nay trong lòng phụ thân chỉ có Hoàng thượng,
không
có hứng thú kết đảng.” Quản cấm vệ quân đều là
cô
thần*, nếu ai cũng xưng huynh gọi đệ, Hoàng thượng nào dám yên tâm đặt an nguy của mình vào tay kẻ như vậy được?
cô
thần:
thần tử đơn độc.
“Sau đó
thì
sao?” A Nguyên nghe được bát quái như vậy bèn thập phần tò mò hỏi.
“Tổng đốc đại nhân vội vàng, bởi vậy nghĩ ra được
một
ý định
một
cái đẹp cả đôi đường.” Thấy A Nguyên mở to đôi mắt phượng nhìn mình, A Dung có tâm trêu nàng, bèn cười tủm tỉm
nói: “Phủ Tổng đốc có
một
vị tiểu thư khuê các, Tổng đốc đại nhân muốn liên hôn với Trạm gia, từ nay về sau, vinh quanhg cùng hưởng, thất bại cùng chung.”
“Trạm gia… trừ tứ đệ huynh ra
thì
đều thành thân, hay là ông ta nhìn trúng tứ đệ huynh?” A Nguyên cảm thấy
không
ổn, nhịn
không
được đứng dậy
đi
quanh người A Dung hai vòng, tò mò hỏi.
Thanh niên tú mỹ tuyệt luân mỉm cười lắc đầu, chậm rãi chỉ vào mình.
Công chúa điện hạ trầm mặc.
“Được lắm, Trần Thế mỹ nhà ngươi!” Hồi lâu sau, Công chúa điện hạ nghĩ được ra là bản thân
đã
bị chọc gậy bánh xe, nổi giận lôi đình! Há to mồm xông thẳng tới cái gương mặt mỹ mạo của A Dung mà cắn hung hăng!
Trần Thế Mỹ:
một
nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó,hắn
bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ
đãbị Bao Chửng xử chém.
“Dám leo tường*… bổn cung liều mạng với ngươi!”
*Hồng hạnh xuất tường:
lăng nhăng nɠɵạı ŧìиɧ.
Lời của editor: #1 A Nguyên cứ thích nghịch lửa thế sau này cưới về rồi
thì
chỉ có mà ăn đủ thôi
))
#2 Công nhận là nhắc tới Trần Thế Mỹ hợp cảnh
thật
)