Yến hội
đã
đến cao trào, cha An Tử Viện
đang
ở
trên
đài
nói
lời chúc mừng.
Hạ Tình Tình ngồi ở bên cạnh Phó Hàn Vân, lặng lẽ nhìn xung quanh khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy An lão gia tử cách đó
không
xa, sắc mặt nghiêm chỉnh hòa ái
đang
cùng
một
thanh niên mặc quân quân trang
nói
chuyện với nhau. Người đó thân hình cực cao, ngũ quan phi thường tinh xảo, nhưng màu da hơi đen cùng với đôi mày kiếm, làm cả người
hắn
có vẻ sắc bén lãnh ngạnh, khí thế cực thịnh.
“Ca ca, người kia là ai?”
Phó Vân Hàn theo ánh mắt nàng nhìn lại, sau đó hiểu
rõ, trong mắt mang vài phần kính nể: “Người đó là thiếu chủ Trình gia, Trình gia Trụ.
“Hóa ra là
hắn, trẻ tuổi như thế a. “Hạ Tình Tình le lưỡi, từ trước
đã
nghe Tưởng Chiêu Chiêu
nói
biểu ca đó của
cô
ấy có bao nhiêu lợi hại, tuổi còn trẻ
đã
trở thành sĩ quan cao cấp,
cô
còn cho rằng đó là
một
đại hán vạm vỡ,
hiện
giờ nhìn thấy người
thật, mới biết được mình suy đoán có bao nhiêu thái quá.
Hạ Tình Tình là người ngấm ngầm
yêu
thích người mặc chế phục, bây giờ thấy
một
ca ca mặc quân phục soái khí bức người ở cách mình
không
xa, làm
cô
nhịn
không
được lén lút ngó nhìn mấy lần, khuôn mặt
nhỏ
cũng dần dần nhiễm
một
tia mê man.
“Bé con, khát sao?” Phó Vân Hàn đột nhiên cầm lấy
một
ly nước trái cây để trước mặt
cô, nghiêng đầu dò hỏi, khóe miệng gợi lên độ cong như
ẩn
như
hiện, ánh mắt ôn nhu mà phảng phất chưa đầy tinh quang.
Hạ Tình Tình nháy mắt bị mỹ nhan hiếm thấy này là hoa mắt, đỏ mặt mơ hồ tiếp nhận cái ly uống
mộtngụm, tim phanh phanh phanh nhảy mạnh.
Sở Việt ngồi ở
một
bên nhìn hai người qua lại vào trong mắt,
trên
mặt
hiện
lên
một
tia nhu hòa và ý cười.
Đến khi yến hội gần kết thúc, Hạ Tình Tình mới nhận được điện thoại của Tưởng Chiêu Chiêu,
nói
cô
ở sau hoa viên An gia bị
một
người tâm thần đυ.ng phải,
không
chỉ ngã bị thương chân còn bị đổ đầy rượu, đành
đi
về trước. Hạ Tình Tình bị dọa nhảy lên, vội vàng hỏi
cô
ngã có nghiêm trọng
không, người ở đầu điện thoại kia tùy tiện đáp
không
việc gì, chỉ trầy da, lúc này
cô
mới buông tâm, dặn dò vài câu câu rồi treo điện thoại.
Yến hội kết thúc, Sở Việt phải
đi
công tác ở nơi khác, Hạ Tình Tình đương nhiên là
đi
theo Phó Vân Hàn trở về nhà.
Vào cửa,
cô
mới vừa khom lưng đổi dép lê, đột nhiên bị
hắn
đè lên tường.
Lưng
cô
tựa vào tường, bên hông là bàn tay
hắn
ấm áp, thân hình
nhỏ
bé hoàn toàn bị
hắn
bao phủ.
hắn
từ
trên
cao nhìn xuống
cô, đôi mắt đen nhánh sâu
không
thấy đáy.
“Ca ca?” theo bản năng
cô
nuốt nuốt nước miếng, nháy mắt ướt ngóng nhìn
hắn.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài,
hắn
cúi đầu đặt cằm lên vai
cô, nghiêng mặt ngậm lấy vành tai
cô, đầu lưỡi
nhẹ
nhàng liếʍ láp từng chút, hai tay ở bên hông
cô
không
ngừng
nhẹ
nhàng vuốt ve qua lại, thanh
âm
ám ách.
“hắn
chạm vào em.”
“Hả... Cái gì...?"
Hô hấp cực nóng phun ở cần cổ, chỗ mẫn cảm bị
hắn
ngậm lấy
Mυ'ŧ vào, cả người
cô
run rẩy, sắp tê liệt ngã vào trong ngực
hắn, hai tay chặt chẽ ôm âu phục của
hắn, trong đầu mơ hồ, hoàn toàn
không
biết
hắn
đang
nói
gì.
hắn
nhẹ
nhàng cắn vành tai
cô, khiến
cô
nhũn ra, sau đó đôi môi nóng bỏng rơi xuống trán
cô, hai mắt, xương bả vai, cuối cùng dính sát vào môi
cô
mềm mại, lẩm bẩm từng tiếng cực thấp vào lúc hai người môi răng tương giao.
“Em là của
anh.”
Hạ Tình Tình giờ phút này hoàn toàn mềm thành vũng nước, đôi tay vô lực đáp giữa trán
hắn, phía sau eo bị
hắn
dùng sức nâng lên, ngửa đầu thừa nhận
hắn
hôn kịch liệt.
hắn
hôn mạnh mẽ như vậy, cái lưỡi ở trong miệng
cô
tùy ý càn quét,
không
ngừng liếʍ hàm
trên, hàm dưới, cuối cùng ôm lấy đầu lưỡi
cô
mạnh mẽ mυ'ŧ vào, hút hết nước bọt ngọt lành. Tiếng thở dốc dồn dập, tiếng nuốt, đan xen trong đêm đen yên tĩnh,
không
khí quanh thân
không
ngừng nóng lên, bốc hơi, tìиɧ ɖu͙© nóng rực.
Đến lúc đôi môi bị hung hăng hôn đến phát sưng,
hắn
mới buông tha chúng, chuyển đến cái cổ tuyết trắng mềm mại, đầu lưỡi ướt mềm uốn lượn lên xuống, mang đến kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy.
“Ôi... A...” Hạ Tình Tình hai mắt mê mang, ôm chặt
hắn
than
nhẹ
ra tiếng.
Người chôn ở cổ
cô
ngừng
một
chút, ngay sau đó càng thêm mạnh mẽ mυ'ŧ hôn da thịt non mềm. Váy
không
biết khi nào chảy xuống đến bả vai, hô hấp
hắn
càng ngày càng thô nặng, vừa rồi
hắn
hung hăng thở hổn hển
một
ngụm, cánh tay phải dời đến dưới mông
cô, dùng sức bế
cô
lên,
đi
nhanh vào trong phòng.
Hạ Tình Tình sờ soạng cổ
hắn, ngồi
trên
khuỷu tay
hắn, khuôn mặt
nhỏ
chôn ở
trên
vai
hắn, loại ôm ấp kiểu trẻ con này làm cả khuôn mặt
cô
đều khô nóng vô cùng.
“Phanh”
một
tiếng, cửa phòng bị
hắn
dùng sức đẩy ra,
hắn
đi
đến giường, cúi người, tay buông lỏng, nháy mắt
cô
rơi vào đệm giường mềm mại.
Ngay sau đó
hắn
áp lên, ở bên người
cô, tay
nhẹ
nhàng vỗ lên gò má, trong mắt là ánh lửa cực nóng, phảng phất muốn thiêu cháy
cô.
“Ca,
anh
có chuyện gì?"
cô
cẩn thạn hỏi, ánh mắt lửa nóng kia, tim nhảy mạnh, hô hấp dần dần dồn dập, nhất thời khẩn trương cực kỳ.
cô
cảm thấy,
hiện
ca ca thực
không
thích hợp.
Ngón cái
nhẹ
vuốt ve cánh môi sưng đỏ kiều diễm, mang theo cảm giác hơi đau đớn.
hắn
gắt gao nhìn chằm chằm ngực
cô
không
ngừng phập phồng, cùng với mảng da thịt trắng, ánh mắt càng ngày càng tối.
“Bé con.” Khóe mắt
hắn
hơi hơi nhướn lên, khuôn mặt đạm lại nhiễm
một
tia
yêu
diễm, giọng khàn khàn thanh tuyến giờ phút này có vẻ đặc biệt cảm xúc, “Trình Gia Trụ đẹp sao?"