Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc

Chương 57: Phiên ngoại: Lý Tấn × Tần Tình (2)

Huyện lệnh Tần đại nhân gần đây rất nôn nóng.

một

năm trước, nữ nhi bảo bối của ông rốt cuộc thanh tỉnh lại, làm ông mừng rỡ như điên. Nàng

sẽmềm mềm mại mại mà gọiông làphụ thân,

sẽ

pha trà đấm lưng, còn giúp ông trông hài tử gấu Tần Lãng kia, quả thực làm ông hạnh phúc đến tận xương tủy,

đi

đường cũng như bay lên, thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy ánh mắt nhóm đồng liêu vừahâm mộ lại ghen tị.

Nhưng

hiện

giờ, ông còn

không

kịp hưởng hết niềm vui to lớn này, nữ nhi ngoan của ông, tự nhiên có người trong lòng!

Cái này làm ông sao có thể nhẫn, Tần Bảo mới thanh tỉnh hơn

một

năm, tuổi lại

nhỏ,

không

rành thế

sự, thế giới bên ngoài phức tạp, căn bản nàng

không

hiểu.

hiện

giờ nàng bất quá chỉ

đi

ra ngoài

mộtchuyến, trở về

đã

mất hồn mất vía, nhất định là hỗn tiểu tử nào lừa gạt nàng!

Cũng may đại nha hoàn Xuân Lộ bên người nàng rất hiểu chuyện, lần thứ hai các nàng ra cửa lại gặp được người kia rồi, phát

hiện

không

thích hợp, cho người lưu ý chỗ tiểu tử kia ở, cũng tức thời bẩm báo ông. Ông cần nhanh chóng giải quyết tiểu tử thúi kia, nếu

không

để phu nhân biết, nàng

sẽ

có bao nhiêu lo lắng nha.

Tần Sâm nổi giận đùng đùng

đi

tới cửa tiểu viện kia, đánh giá

một

phen, rất ghét bỏ mà bĩu môi, lệnh cho gã sai vặt

đi

theo đến gõ cửa. Chỉ chốc lát, cửa từ bên trong mở ra,

một

bạch y thiếu niên mở cửa, làn da trắng nõn, bộ dạng tuấn tú, nhưng ở trong lòng Tần đại nhân, càng kiên định ý tưởng

hắn

chính là tiểu bạch kiểm lừa gạt người.

Lý Tấn thấyngười đến, trong lòng hiểu

rõ,

hắn

cung kính hành lễ, mời người vào trong viện, tự mình ngâm nước trà, đúng là Long Tĩnh mà Tần Sâm thích uống nhất.

Tần Sâm nâng chung trà lên liếc mắt

một

cái, trong lòng thầm mắng Lý Tấn có tâm cơ, ông mới

khôngtin đây là Tần Bảo chủ động

nói

cho

hắn. Chờ đối phương chủ động tự báo gia môn, Tần đại nhân bưng chén trà,

trên

mặt toàn là bắt bẻ, tâm tình có thể

nói

là thập phần phức tạp.

Lý Tấn, tên này cũng

không

xa lạ. Tân khoa Trạng rất có tiếng, lại đúng lúc nổi bật

thì

từ quan

đi

xa. Ông từng nhiều lần khichè chén cùng đồng liêu nhắc tới

hắn, cảm thán là thiếu niên

anh

hùng,

khôngmàng danh lợi.

Lấy lại tinh thần, Tần đại nhân lạnh mặt, buông chén trà,

đã

từng có bao nhiêu kính nể ca ngợi,

thì

hiệngiờ nhìn

hắn

ta có bấy nhiêu

không

vừa mắt.

Ông cau mày, rất bắt bẻ hỏi

hắn

mấy vấn đề, lại

không

ngờ mỗi câu đối phương đều trả lời đến giọt nước

không

lọt,

không

có sai sót, làm trong lòng ông càng thêm đè nén.

không

hổ đãtừng là Trạng Nguyên, tài ăn

nói

quả nhiên lợi hại, Tần Sâm hừ lạnh

một

tiếng, banh mặt rời

đi.

Mới vừa trở lại Tần phủ, Tần Tình liền ra đón, nhìn thấy nữ nhi, ánh mắt Tần Sâm sắc bén nhịn

khôngđược trở nên nhu hòa, ông sờ sờ đầu nữ nhi, mang nàng vào thư phòng.

Trong thư phòng, Tần Sâm theo thường lệ hỏi mấy chuyện hàng ngày, sau đó liền nhắc tới Lý Tấn. Ông hỏi vài câu, nàng đều ấp úng, cuối cùng ông

thật

sự

không

nín được, trực tiếp hỏi nàng có phải có tâm với

hắn

không. Tần Tình bị ông hỏi trực tiếp làm cho sửng sốt, sau đó mặt đẹp đỏ lên, cắn môi cúi đầu. Tần Sâm thấy vậy trong lòng lộp bộp

một

chút, nữ nhi đây tuyệt đối là nghiêm túc đặt tâm tư vào!

Trong lòng ông hung hăng mắng Lý Tấn

một

phen,

không

tự giác ngồi thẳng về phía trước, tận tình khuyên bảo nàng: "Tần Bảo a, Lý công tử này mới đến đây nửa tháng, tương lai ai biết

hắn

còn ngốc ở chỗ này bao lâu, huống hồ

hắn

làm người thế nào, chúng ta căn bản

không

biết, con cũng

không

thể bị

hắn

hoa ngôn xảo ngữ lừa

đi!"

Nghe vậy Tần Tình nhịn

không

được phản bác: "Mới

sẽ

không, A Tấn ca ca

sẽ

không

gạt con!"

Chờ nàng phát

hiện

mình

nói

sai,

đã

thấy lão cha đối diện vẻ mặt khϊếp sợ vô cùng, bộ dáng đau đớn vô cùng, làm nàng cảm thấy có chút ảo não, nàng vội vàng tiến lên, cố gắng an ủi phụ thân

một

hồi lâu, làm ra rất nhiều cam đoan, mới dỗông miễn cưỡng để nàng rời

đi.

Lý Tấn ngồi ở trong viện dưới tàng cây quế, ngón tay gõ mặt bàn, ánh mắt

không

ngừng nhìn ra đại môn, hơi có chút tâm thần

không

yên.

Lúc này, cửa viện đột nhiên bị gõ vang, trong lòng

hắn

run lên, lập tức đứng dậy

đi

mở cửa. Ngoài cửa có hai cái gã sai vặt còn thiếu niên, phía sau đứng

một

nam hài mặc áo tím.

Tần Lãng từ

nhỏ

chính là hài tử gấu, nghịch ngợm hay gây

sự, duy chỉ ở trước mặt tỷ tỷ Tần Tình là ngoan đến

không

ngờ. Mấy năm trước, lúc Tần Tình còn chưa thanh tỉnh, vẫn chơi chungcùng

hắn



một

đám hài tử gấu, có

một

tiểu mập mạp từng

nói, "tỷ tỷ Tần Lãng chính là đại ngốc tử

không

biết

nói".hắn

biết rồi, trầm mặt, trực tiếp đánh tiểu mập mạp to gấp hai lần

hắn

đến mặt mũi bầm dập.Cuối cùng bị

nói

tới tai Tần đại nhân,

hắn

còn xanh

một

con mắt, nhe răng trợn mắt với tiểu mập mạp

đangoa oa khóc lớn kia. Từ đây,

hắn

có danh hiệu "Phù Lương tiểu bá vương".

Giờ này khắc này, tiểu bá vương bàn tay đặt sau người, banh

một

khuôn mặt

nhỏ

tròn tròn, thoạt nhìn

thật

có vài phần khí thế.

hắn

nhìn thấy Lý Tấn, nỗ lực ngửa đầu duỗi cổ, nghiêm trang mở miệng

nói: "Ngươi chính là hỗn tiểu tử lừa gạt cảm tình của tỷ tỷ ta?"

Hỗn tiểu tử Lý Tấn trầm mặc

một

chút, nhìn Tần Lãng cả mặt đều sắp đỏ lên, trong lòng buồn cười,

trênmặt

thật

ra

một

mảnh đạm nhiên,

hắn

tiến lên, trực tiếp bế nó vào viện. Hai gã sai vặt hai mặt nhìn nhau, theo sát

đi

vào.

Tần Lãng

một

đường oa oa kêu to, liều mạng giãy giụa, mãi đến khi nhìn thấy đồ vật trong viện rồiđột nhiên câm bặt.

Tần Lãng từ

nhỏ



một

mộng tưởng, đó chính là học cưỡi ngựa,

hắn

cảm thấy nam hài tử cưỡi ngựa bộ dáng cực kỳ phong cách. Vốn dĩ nam hài tử tám tuổi là có thể bắt đầu học cưỡi ngựa, nhưng vóc dáng

hắn

lớn lên so bạn cùng lứa tuổi thấp bé hơn, Tần Sâm

nói

cái gì cũng

không

cho

hắn

học,

hắn

buồn bực đồng thời cũng chỉ có thể cưỡi ngựa gỗ tạm

đã

ghiền. Nhưng mà, trong phủ duy nhất

một

con ngựa gỗ là Tần phu nhân cho người làm cho

hắn, hai tháng trước vì

hắn

gây rắc rối bị

hắn

cha

đang

khó thở bổ cho

một

rìu.

hiện

giờ, trong viện Lý Tấn, bày khắp nơi, còn

không

phải là ngựa gỗ? Mỗi

một

con đều bất đồng, khí thế dâng trào, điêu khắc sinh động như

thật, so với của

hắn

trước kia

không

biết đẹp bao nhiêu,

hắnquả thực nhìn đến ngây người.

Hai canh giờ sau, Tần tiểu công tử nửa ảo não, nửa cảm thấy mỹ mãn mà

đi

ra viện.

Hai cha con làm ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên muốn giấu cũng

không

giấu được Tần phu nhân.